Cầu Đạo

Chương 164: Tỵ Thiên ngọc, Đào Tiên



Trần Nguyên nhìn qua Thanh Minh Chân nhân biểu lộ không chút nào hảo ý, bất đắc dĩ nói ra: “Tiền bối hiểu lầm vãn bối. Tiền bối tâm ý, vãn bối vui mừng nhận lấy, nào có ngỗ nghịch chi ý.”

Hắn là thật đau lòng nhức óc. Làm sao luôn cảm giác vị này tiền bối tại nhằm vào hắn đâu? Không đúng, không phải cảm giác mà chính là nhắm vào hắn rõ rành rành. Câu hỏi kia, hỏi hắn có muốn thân thiết với Lữ Như Yên? Có chứ. Hắn rất muốn, nhưng nếu hắn nhận, như vậy liền xong rồi. Cho nên, hắn không còn lựa chọn nào khác ngoài bán rẻ lương tâm.

Thanh Minh Chân nhân biểu lộ lúc này mới hóa hoãn một chút, lạnh nhạt nói ra: “Không có là tốt nhất. Sau này cũng nên là như vậy.”

Trần Nguyên bị một phen sững sờ, không biết đến đáp ra làm sao. Hắn không quá hiểu rõ ý tứ của đối phương, là nói về hắn? hay về tâm ý? hay nói về Như Yên? Hắn không chắc chắn, nên không dám gật đầu đáp bừa. Trần Nguyên lựa chọn quyền được giữ im lặng.

“Tốt.” Yên Nguyệt Thượng nhân cắt ngang, thuận tiện quăng cho đạo lữ của nàng một cái lườm, rồi mới hướng về phía Trần Nguyên nói: “Trần tiểu hữu thứ lỗi, phu quân nhà ta cũng không có ý xấu. Hắn chỉ có chút… ừm, quá nóng vội.”

“Tiền bối nói đùa.” Trần Nguyên cười xòa: “Vãn bối nào dám.”

“Không nói đến chuyện này.” Yên Nguyệt Thượng nhân phất tay: “Trần tiểu hữu trước mấy lần cứu trợ đồ nhi của chúng ta tại Viên Minh thành cùng Thần Hà sơn, sau đến Thái Linh học viện là nhiều lần tương trợ Yên nhi, chúng ta nếu như không đáp lễ liền không ra lẽ.”

Nói xong, nàng liền đẩy miếng cổ ngọc bé bằng nửa bàn tay lên trước Trần Nguyên, nói: “Mảnh cổ ngọc này xưng là Tỵ Thiên ngọc, có tác dụng che đậy thiên cơ, qua mắt thiên đạo. Người mang mảnh cổ ngọc này trên người sẽ không bị người khác thôi toán lên bản thân. Thậm chí, cho dù một số bí cảnh, cấm chế, cấm địa có giới hạn lên tu vi, tuổi tác đối với tu sĩ có thể xâm nhập, mảnh cổ ngọc này cũng có thể trợ giúp tu sĩ vượt qua dạng như vậy cấm chế. Tu sĩ tu vi vượt qua giới hạn, mang lên Tỵ Thiên ngọc, có thể qua mắt thiên đạo, không cần phi thăng, nhẹ nhõm ở lại hạ giới.”

Trần Nguyên nghe một lời này, trong lòng chấn kinh không ngớt. “Đây chẳng phải là công cụ gian lận rồi?” Hắn không khỏi nghĩ thầm.

Mang Tỵ Thiên ngọc trên người: một tên Tứ phẩm Thượng nhân liền dễ dàng xâm nhập vào bí cảnh của Nhị phẩm tu sĩ, ngang ngược tung hoành không có đối thủ; hay một tên Bát phẩm đại năng, mang Tỵ Thiên Ngọc có thể yên ổn ững vàng ở lại Minh Nguyệt giới, nơi chỉ có thể dưỡng ra Thất phẩm Tôn giả, xưng vương xưng bá, một mình trấn áp cả một giới. Này, không phải là gian lần thì là gì?

Bất quá, ý nghĩ này của Trần Nguyên vụt qua trong chốc lát rồi tắt ngay. “Thôi được rồi.” Không nói trên đời có hay không dạng này đại năng không biết xấu hổ; cho dù nếu như thật có, bọn hắn cũng sẽ không dám làm như vậy.

Một tên Tứ phẩm Thượng nhân dám xông loạn nơi hậu bối bí cảnh? Khinh người ta phía sau không có người? Chỉ e, hắn vừa bước chân ra khỏi bí cảnh sẽ ngay lập tức bị các tu sĩ liên thủ trấn áp.

Một tên Bát phẩm Đại năng lưu lại hạ giới xưng vương xưng bá? Khinh các thế lực không có bậc tiền bối phi thăng? Không biết điều một chút, chỉ sợ sau không bao lâu, hàng trăm,hàng ngàn vị đại năng từ Thượng giới liên tiếp hạ giới trấn áp tên tu sĩ không có đạo đức này.

Hơn thế nữa, tu sĩ Tứ phẩm Thượng nhân tiến vào Nhị phẩm bí cảnh, có thể thu đến bao nhiêu cơ duyên? Bát phẩm đại năng lưu lại hạ giới, linh khí, đạo vận pháp tắc so với thượng giới thiếu thốn, tu luyện lại tốt đi nơi nào? Cho nên, hành vi như thế không khác nào tự đoạn tiền đồ. Đa phần trường hợp sử dụng Tỵ Thiên Ngọc, ấy là những lão quái vật không quá yên tâm với truyền thừa của mình mà phi thăng, quyết định ở lại bảo hộ một đoạn thời gian để thế lực nọ có thời gian trưởng thành mà thôi.

Tại Trần Nguyên còn đang âm thầm giật mình, Yên Nguyệt Thượng nhân cười nhẹ, nói tiếp: “Tỵ Thiên ngọc không chỉ có tác dụng che giấu thiên cơ, thôi toán, mà ngay cả tu vi, cốt linh cùng hết thảy đặc điểm liên quan đến chủ nhân của nó. Về điểm này, Kinh Nguyệt hồ tu sĩ chúng ta đã chứng thực qua. Ngay cả Cửu phẩm đại năng đều không thể xem thấu.”

Trần Nguyên nhìn qua gương mặt xinh đẹp, cười mỉm đầy thâm ý của đối phương, thở dài, nói: “Tiền bối lễ vật này quá quý trọng. Tiền bối tâm ý, vãn bối trong lòng ghi tạc.”

Lời này của đối phương có hai ý.

Một, mảnh này Tỵ Thiên Ngọc cực kỳ quý giá; ngay cả Cửu phẩm Đại năng đều bị che mắt, Thiên đạo của hạ giới cũng có thể qua mặt, phẩm chất lại thấp đi đâu? Chí ít, phẩm giai của nó cũng tại Cửu phẩm trở nên. Lễ này, giá trị so với những gì hắn bỏ ra, có thể lớn hơn nhiều lắm.

Mà ý thứ hai mới là thứ Yên Nguyệt Thượng nhân nhấn mạnh. Kính Nguyệt hồ tu sĩ từng thử qua, có thể qua mắt Cửu phẩm Đại năng. Cửu phẩm Đại năng ở đâu ra? Có thể nhẹ nhõm xuất ra vật phẩm cỡ này, vị này Cửu phẩm Đại năng, quá chín thành xuất thân từ Kính Nguyệt hồ.

Yên Nguyệt Thượng nhân đây là đang gõ hắn, Kính Nguyệt hồ không phải là hạng thế lực tầm thường, phía trên là khẳng định có cấp bậc đại năng che chở, chí ít cũng là Cửu phẩm tu sĩ, thậm chí càng là Hợp Đạo. Lữ Như Yên nhà nàng không phải là không có bối cảnh. Mặc kệ là ngươi xuất thân như thế nào, chớ động tâm tư đùa bỡn Như Yên nhà nàng.

Trần Nguyên đáp lại, cũng liền là hai ý. Thứ nhất, đối phương ra lễ, hắn biểu hiện kinh ngạc cùng biết ơn.Thứ hai, đối phương nhắc nhở, hắn hết sức minh bạch.

Yên Nguyệt Thượng nhân lúc này mới hài lòng gật đầu: “Tiểu hữu hiểu liền tốt. Mặt khác, vật này không quý. Đối với chúng ta, Như Yên so với bất kỳ bảo bối nào trên đời đều đáng giá hơn quá nhiều. Chỉ là một kiện bảo vật mà thôi, không đáng nhắc tới.”

Trần Nguyên cực kỳ đồng ý với đối phương. Hắn lần này lại lười đi suy nghĩ thâm ý của đối phương, không chút nào do dự gật đầu: “Tiền bối nói cực phải. Một trăm mảnh ngọc bội này cũng không thể sánh bằng Lữ cô nương.”

Yên Nguyệt Thượng nhân khẽ gật đầu. Nàng tiếp tục đẩy chiếc hộp ngọc đến trước Trần Nguyên. Hộp ngọc khá lớn, bề mặt trắng bóng, chất ngọc ôn nhuận, phía ngoài tản mát ra hơi khí man mát, trên bề mặt không it hơn mười mấy lớp cấm chế cẩn thận. Yên Nguyệt Thượng nhân tay cẩn thận bấm pháp quyết, gỡ ra từng lớp cấm chế, uyển chuyển mở ra nắp hộp ngọc, để lộ ra một thứ Linh quả phía bên trong.

“Linh đào?” Trần Nguyên ngạc nhiên.

Phía bên trong xác thực ẩn chứa một quả đào. Chỉ là, quả đào này lớn như một chiếc bát lớn, sinh mệnh lực mênh mông cuồn cuộn như cả một dòng sông chảy không ngừng, vỏ đào căng mịn, từng sợi lông tơ vẫn còn tươi nguyên như khi hãy còn ở trên cây; hết thảy tựa như quả đào chỉ vừa mới được hái xuống mấy hơi thở phía trước. Điều đáng nói là cỗ linh lực hùng hậu đến kinh người ẩn ẩn tựa như lúc nào cũng có thể bùng nổ phía bên trong chất thịt đào mọng nước, lớp đạo vận lan tràn không ngừng từ cuỗng cho đến khắp nơi chất vỏ, huyền diệu vô cùng.

Một cái nhìn lướt qua, Trần Nguyên liền biết, Linh đào này cực kỳ bất phàm.

Yên Nguyệt Thương nhân hơi gật đầu, nói ra: “Nói chính xác hơn thì là Tiên Đào. Đào này ba ngàn năm mới ra hoa một lần, ba ngàn năm mới kết trái, lại qua ba ngàn năm mới thành thục, ngay cả tại Thượng giới cũng là khó được Linh quả. Đào này ăn một miếng, ngay cả phàm nhân cũng có thể ngay lập tức thành vũ hóa thành Tiên, cho nên xưng là Tiên đào.”

Trần Nguyên chấn kinh trong lòng. Cái này không phải là Tiên đào trên thiên đình bị Tôn Ngộ Không hái trộm sao? Trần Nguyên trong lúc nhất thời hoài nghi, phải chăng giới này cũng tồn tại Thiên đình, tồn tại Linh Sơn phật môn, Tam thanh đạo giáo?

Bất quá, hắn ở tại thế giới này mấy năm, cũng chưa từng nghe tu sĩ đề cập qua những thế lực này. Phật môn, Đạo tông ngược lại là có, chỉ là niên đại xuất hiện xa xưa, truyền thừa từ thường viễn cổ, cũng không nghe nói đến những tồn tại như Như Lai phật tổ hay Tam thanh.

“Chẳng lẽ chỉ là tên và đặc điểm Đào Tiên trùng hợp.” Trần Nguyên âm thầm ám đạo.

Đến nỗi cắn một miếng liền vũ hóa thành Tiên? Trần Nguyên đối với điểm này đã không có bao nhiêu chờ mong. Hắn ở giới này đã có thời gian, không phải là tiểu bạch, tự nhiên hiểu thành Tiên ở đây chính là có ý gì.

Thời kỳ viễn cổ xa xưa, khi chưa có hệ thống tu luyện, phân chia thống nhất, các trường phái tu hành riêng lẻ độc lập, mỗi một truyền thừa lại có cách tu luyện riêng, ứng đối sẽ phân biệt ra các hệ thống tu luyện khác biệt, cảnh giới cũng vì thế mà không giống nhau.

Tựa như Võ đạo, tu luyện nhằm vào khai phát thân thể, tu luyện từ thấp đến cao liền là: Cảnh giới thứ nhất, rèn luyện gân cốt, huyết tủy cùng ngũ tạng, phân ra chín cảnh giới, liền tương ứng với cửu trọng thối thể, hay cửu trọng hậu thiên; này cũng tương tự như hiện tại Nhất phẩm cảnh giới. Cảnh giới thứ hai lợi dụng thiên địa chi lực, khai phát khiếu huyệt, lột đi phàm thai, thay da đổi thịt, lại được xưng là Tiên thiên, đói ứng hiện tại Nhị phẩm cảnh giới. Cảnh giới thứ ba chưởng ngự thể nội năng lượng, thao túng tự do, để cho thân thể liên kết với thiên địa, tự do khống ngự vạn vật xung quanh, lại được xưng là Tông sư, ý đồ chính là kẻ đã cực kỳ thành thạo thiên địa chi lực, tương ứng với Tam phẩm Đại tu sĩ. Cứ như vậy đi lên, cảnh giới thứ tư lại xưng là Niết Bàn, cũng là Tứ phẩm Thượng nhân. Tiếp nữa là Tạo hóa hay hiện tại xưng là Ngũ phẩm Chân nhân. Lên trên nữa là đoạt m Dương, tương ứng Lục phẩm Chân quân...

Tương tự như vậy, Nho tu chính khí, Phật tu công đức, m Dương tu lưỡng cực, điều hòa cân đối hay lại có những hệ thống tu luyện, nhắm vào bí cảnh, xung kích Linh đài trong cơ thể,... mỗi một hệ thống tu luyện như vậy, tương ứng sẽ có các cảnh giới đối ngẫu riêng biệt

Mà Tiên nhắc tới ở đây, chính là Tiên nhân trong Đạo tông. Viễn cổ Đạo giáo, tu luyện nhắm vào rèn luyện Nguyên thần. Bốn cảnh giới đầu tiên, tương ứng từ Nhất phẩm đến Tứ phẩm liền là: Luyện tinh hóa khí, luyện khí hóa thần, luyện thần phản hư và phản hư hợp đạo.

Chỉ sau khi tu luyện viên mãn bốn cảnh giới này, tu sĩ mới có cơ hội xung kích tầng thứ cao hơn, thành tựu Tiên nhân. Tầng thứ Tiên nhân này, lại được xưng là Địa Tiên. Nói cách khác, Địa Tiên liền là Ngũ phẩm Chân nhân hiện tại. Lên trên nữa sẽ là Thiên Tiên, ngang bằng với Lục phẩm Chân quân. Chân Tiên, chính là ngang bằng với Thất phẩm Tôn giả.

Ở đây lời nói, ăn một miếng Đào Tiên liền có thể vũ hóa thành Tiên, chính là ám chỉ, dù là phàm nhân, cắn một miếng thôi cũng có thể ngay lập tức thành tựu Ngũ phẩm Chân nhân.

Ngũ phẩm Chân nhân tại phương này thế giới, đã đầy đủ trở thành một phương đại lão, chống lên cả một thế lực khổng lồ. Cho nên có thể nói, một quả Đào Tiên này, so với hắn mấy trăm vạn cân Tứ phẩm Linh Thủy không có mảy may kém hơn.

Bất quá, giá trị cũng tuyệt đối không cao hơn là bao. Trần Nguyên thầm nghĩ, có thể trực tiếp trợ phàm nhân thành tựu Ngũ phẩm Chân nhân, loại này Ngũ phẩm Chân nhân không có căn cơ, trực tiếp đi đường tắt, có lẽ là loại Ngũ phẩm Chân nhân yếu nhất loại kia, hơn nữa, cái giá bỏ ra không nhỏ chút nào.

Nên biết, Đào Tiên cuối cùng chỉ là Linh quả, không hề giống như Phật Môn xá lợi. Phật Môn Xá lợi ẩn chứa bên trong không chỉ là mênh mông phật lực, mà còn là cả đời lý giải, cảm ngộ phật pháp trong đó của một vị đắc đạo cao tăng. Phật lực càng lớn, chứng tỏ vị cao tăng khi còn tại thế, tu vi càng cao, lý giải, cảm ngộ đối với Phật pháp càng sâu. Cho nên, sử dụng Phật Môn xá lợi tăng cao tu vi mới không có hiện tượng phá hỏng căn cơ; ngược lại, căn cơ phát ra càng vững chắc, đại đạo cảm ngộ càng sâu dày.

Quả nhiên, Yên Nguyệt Thượng nhân lúc này nhẹ giọng nhắc nhở: “Bất quá, ta cũng không đề nghị Trần tiểu hữu trực tiếp phục dụng. Đào Tiên có thể trợ giúp tiểu hữu thành tựu Ngũ phẩm Chân nhân trong nháy mắt, nhưng ngay lập tức vượt ngang qua mấy cái đại cảnh giới, khó tránh khỏi căn cơ phù phiếm, đạo cơ bất ổn, thể nội linh lực mỏng manh. Từ đó về sau, tu vi muốn tiến lên một bước khó hơn lên trời, chẳng khác nào tự đoạn đạo đồ. Đối với tiểu hữu mà nói, được không bằng mất.”

Trần Nguyên liền hiểu ra. Đào Tiên này có thể trợ tu sĩ nháy mắt bước vào Ngũ phẩm, nhưng cũng đoạn tuyệt con đường phía sau, từ nay tu vi trì trệ không tiến, càng không cách nào so sánh với Ngũ phẩm Chân nhân bằng lấy sức tự mình tu hành thông thường.

Món đồ này, đối với cao giai tu sĩ, bất quá cũng là như vậy.

Tất nhiên, đối với đê giai tu sĩ, tư chất không được, hay tài nguyên thiếu thốn, không cách nào tu luyện đến Tứ phẩm, thậm chí Tam phẩm tu sĩ thì thứ này chẳng khác nào chí bảo cả. Mà dạng này tu sĩ, đâu đâu cũng có, nhiều đến vô cùng.

Yên Nguyệt Thượng nhân lời nói nhất chuyển: “Bất quá, Đào Tiên này cũng không phải là vô dụng. Chờ cho đến khi Trần tiểu hữu bước vào Tứ phẩm Thượng nhân, lại mượn nhờ sư tôn tiểu hữu hay tiền bối khác, trợ giúp luyện hóa linh lực khổng lồ bên trong. Cái này một đợt cơ duyên, không nói tiểu hữu có thể trực tiếp bước vào Ngũ phẩm Chân nhân tầng thứ, nhưng cũng có thể để tiểu hữu trong vòng vài năm ngắn ngủi tăng lên ba, bốn tầng tu vi tại Tứ phẩm cảnh giới.”

Trần Nguyên âm thầm gật đầu. Không sai, một quả Đào Tiên này ẩn chứa năng lượng quá ư là kinh khủng. Có thể trợ giúp phàm nhân một bước thành Ngũ phẩm Chân nhân, linh lực lại yếu đi đâu được, chí ít, cũng tương đương toàn thân tu vi của một tôn mới bước vào Ngũ phẩm tu sĩ. Chỉ là quá trình luyện hóa, sẽ xảy ra thất thoát mà thôi.

Đúng lúc này, Yên Nguyệt Thượng nhân lời nói một lần nữa lại biến chuyển: “Nhắc tới mới nhớ, chúng ta còn chưa biết được Trần tiểu hữu sư thừa tu hành. Không biết lệnh sư tôn lại là nơi nào cao nhân, đạo hiệu là gì?”

Trần Nguyên bị nàng bất ngờ đánh cho chảy mồ hôi hột. Nhanh như vậy đã hỏi đến việc nhà rồi sao? Hắn còn chưa kịp chuẩn bị đây này.

Theo bản năng, Trần Nguyên muốn nói, hắn là tán tu. Bất quá, lời vừa đến cổ họng liền bị hắn nghẹn trở lại. Cái này nói ra không được. Hắn nhớ đến phản ứng của những người khác khi hắn nói ra điều này.

“Lỡ như, hai vị này liền coi là ta cố ý nói dối, qua loa, không tôn trọng bọn hắn đâu?” Trong lúc nhất thời, Trần Nguyên lâm vào bên trọng xoắn xuýt không biết phải trả lời làm sao cho phải.

- ---------------------------------

Mình xin lưu ý với các bạn, trong truyện của mình có thể sẽ xuất hiện rất nhiều hệ thống tu luyện khác nhau mà mình sẽ tham khảo từ các truyện thần thoại và các bộ huyền huyễn khác. Có thể sẽ có sai sót, cũng có thể xuất hiện quan niệm chênh lệch giữa mình và các bạn đọc, bởi vì những hệ thống này là do mình viết dựa trên cách lý giải của mình. Mong các bạn thông cảm.

Mặt khác, trong truyện của mình, Đạo tu (cũng chính là hệ thống tu luyện trong thần thoại Hồng Hoang ấy) và tu tiên giả trong mấy truyện tu tiên là hai hệ thống tu luyện hoàn toàn khác nhau.

Đạo tu là chủ tu nguyên thần, tu luyện qua các bước: Luyện tinh hóa khí, luyện khí hóa thần,.... Còn tu tiên giả chủ tu Kim Đan hệ thống, lấy luyện hóa vạn vật làm chủ, mở ra thể nội Tử phủ, thôn phệ thiên địa năng lượng, biến thể nội Tử phủ tự thành thiên địa riêng.

Có lẽ cách lý giải hệ thống tu luyện này khác biệt, thậm chí mâu thuẫn đối với nhiều truyện khác. Nhưng đây là truyện dựa trên tư tưởng của mình, mong các bạn hiểu và chấp nhận.