Câu Chuyện Về Em

Chương 5



Mặc dù Ôn Viễn không phải một học sinh xuất sắc, nhưng cũng là một người biết tôn sư trọng đạo, rất biết an phận.

Ôn Viễn rất ít gây chuyện, một là tính cách không cho phép, hai là gia giáo của gia đình rất nghiêm khắc. Tối hôm qua Kiều Vũ Phân vẫn ân cần dạy dỗ cô, thử hỏi sao cô dám gây chuyện?

Không nghĩ tới, lúc này lại lồi ra một bức thư, cô sắp bị mời phụ huynh nữa chứ!

Ôn Viễn nhớ tới cũng không khỏi chán nản. Có thể ông trời cảm thấy cô chưa đủ thảm, cho nên mới vừa về tới nhà thì đã nghe thấy tiếng cười nói từ phòng khách truyền tới. Ôn Viễn kinh ngạc, chẳng lẽ cha của cô Ôn Hành Lễ đã trở về?

Ôn Hành Lễ là con trưởng của nhà họ Ôn, tốt nghiệp đầy danh giá, bây giờ đang công tác ở Bộ Ngoại Giao. Có khi nữa năm hoặc một năm cũng không ở nhà.

Đối với việc không có ông ở nhà Ôn Viễn cũng đã quen, bây giờ trong lúc mấu chốt bị mời phụ huynh thì cha của cô lại trở về. Cô không biết phải làm sao. Chỉ ngơ ngác đứng ngay cửa, mãi cho đến khi Kiều Vũ Phân nhìn thấy cô, mới gọi cô đi tới.

"Này, con đứng ở đó làm gì?"

Ôn Viễn nắm lấy góc áo của mình, đi tới trước mặt Ôn Hành Lễ. Rất lễ phép gọi một tiếng, "Cha."

"Ừ, về rồi à?" Ôn Hành Lễ để ly trà trong tay xuống, nhìn quần áo rộng rãi của cô, sau đó thì nhíu mày. "Nhìn quần áo của con kìa. Các học sinh trong trường học của con đều ăn mặc như vậy sao?"

Ôn Viễn cúi đầu, cọ xát mũi chân vào nhau, không nói gì hết. Trái lại thì Kiều Vũ Phân giúp cô giải vây, "Là do Viễn Viễn quá gầy. Nói ra cũng kỳ thật, con bé này ăn cơm cũng không ít, cũng không hề khó ăn. Tại sao mãi vẫn không mập."

"Vậy thì em mau dẫn nó đi bệnh viện kiểm tra xem. Không thể để cho con cứ tiếp tục gầy nữa!"

"Em biết rồi." Kiều Vũ Phân cười đáp lại, đưa cho Ôn Viễn một cái hộp, "Đây là quà cha con mua ở nước ngoài cho con. Nhìn xem có thích hay không?"

Ôn Viễn chậm chạp nhận lấy.

Là một chiếc váy tơ lụa viền ren kiểu công chúa, chỗ cổ áo được viền bởi một vòng kim cương mỏng, dưới ánh mặt trời thì chúng phát sáng lấp lánh. Ôn Viễn cầm trong tay, biểu hiện không có gì là vui vẻ khi được nhận quà. Ôn Hành Lễ nhìn cô, nhíu mày hỏi: "Không thích sao?"

Ông không thường mua quà cho cô, khi ngồi xe đi ngang qua một cửa hàng. Ngẫu nhiên nhìn thấy chiếc váy này, nên mới nhờ thư ký xuống xe đi mua.

Hôm nay Ôn Viễn bị dạy dỗ ở trong trường, bây giờ đầu óc còn mơ hồ. Nhìn thấy biểu tình của Ôn Hành Lễ, khi đó cô mới phản ứng kịp, đưa tay gãi gãi đầu, vội vàng lộ ra một nụ cười ngọt ngào, "Không ạ! Con rất thích."

Lúc này Ôn Hành Lễ mới thả lỏng nét mặt, sau đó lại hỏi đến tình hình học tập của cô. Ôn Viễn trả lời có chút lúng túng, nhưng mà cũng may là Ôn Hành Lễ cũng hài lòng, mới tha cho cô lên lầu.

Nhìn thấy bóng lưng Ôn Viễn hoảng hốt bỏ chạy, Kiều Vũ Phân có chút bất mãn, "Anh xem đi, về tới nhà còn lên mặt cái gì nữa. Không thể đối với con dịu dàng một chút sao?"

Ôn Hãnh Lễ chỉ nhìn bà, cũng không nói gì, cuối đầu uống trà.

Ở trong phòng, Ôn Viễn treo chiếc váy công chúa lên, ngẩn người nhìn nó.

Chiếc váy rất đẹp, chỉ nhìn chiếc vòng kim cương này thôi cũng cảm thấy đẹp rồi. Chỉ là nhìn thấy chiếc váy, Ôn Viễn có chút thất vọng.

Cha cô đã quên là cô chưa bao giờ mặc váy. Theo như lời của Triệu Duy Nhất thì cô là một người vừa lôi thôi vừa ngốc nghếch, cho nên những bộ quần áo đẹp đẽ và rực rỡ, thì không thích hợp với cô.

"Thôi bỏ đi, cũng không phải là lần đầu tiên."

Ôn Viễn tự an ủi chính mình, đem bộ váy nhét vào trong tủ quần áo, bao gồm tất cả những bộ trước kia.

Buổi cơm chiều cả nhà đều ngồi ăn chung với nhau.

Ông nội và cha đều ở đây, cho nên hai người luôn đấu võ mồm với nhau là Ôn Viễn và Ôn Kỳ giờ phút này rất ngoan ngoãn ngồi ăn cơm. Ôn Viễn biết dĩ nhiên là Ôn Kỳ đang làm bộ.

Kiều Vũ Phần là người ngồi xuống cuối cùng, bà vừa chia thức ăn vừa nói: "Mới vừa rồi Hành Chi gọi điện về, nói là buổi tối còn có một buổi họp. Không về nhà được."

"Hừ, chỉ lo họp và họp. Nó nước còn bận rộn hơn chủ tịch nước!"

"Cha đừng nói như vậy." Ôn Hành Lễ cười dụ dỗ ông cụ, "Bây giờ tình hình kinh tế đang khó khăn. Hành Chi làm ngành này, dĩ nhiên là phải nhanh tay rồi"

"Cha thấy nó bị tiền làm mờ mắt rồi!" Ông nội Ôn vẫn còn tức giận, "Mỗi ngày cứ chạy đi chạy lại, vấn đề đứng đắn thì không quan tâm."

Lúc này Ôn Hành Lễ cũng không xen vào. Chỉ cười nhẹ, rồi lắc đầu.

Ôn Viễn biết ông nội cô nói chuyện đứng đắn là chuyện gì. Năm nay Ôn Hành Chi đã hai mươi chín tuổi, nhưng mà vẫn còn độc thân. Ông nội Ôn đã thúc giục anh nhiều lần phải kết hôn, nhưng mà lần nào cũng bị anh lơ đi. Đến cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, dùng một cách rất đơn giản mà trực tiếp đó là bức hôn. Kết quả là bây giờ số lần anh về nhà càng ngày càng ít, ông nội Ôn cũng không nói được gì.

Có một ngày Ôn Viễn nghe thấy ông nội Ôn lén lút hỏi cha cô: "Con nói xem, có phải Hành Chi có chuyện gì không? Nếu không thì sau mỗi lần cha nói đến vấn đề về phụ nữ nó lại không bình tĩnh."

Ôn Hành Lễ bật cười, "Về phương diện này nó cực kỳ bình thường, là do cha thúc giục quá mức. Tính tình Hành Chi vốn lạnh lùng, cha mà cứ thúc giục nó nói không chừng nó sẽ thực sự có vấn đề!"

Vì thế, Ông nội Ôn không giám thúc giục nữa.

Ôn Viễn đặc biệt khâm phục Ôn Hành Chi, đó chính là lúc mà chuyện gì anh đã không muốn, thì không ai ép anh làm được. Cho dù là ông nội cũng vô ích.

"Nghĩ cái gì vậy? Thịt đã nguội hết rồi kìa!" Ôn Kỳ khó có cơ hội bày tỏ thái độ của một ngươi anh quan tâm em gái.

Ôn Viễn vội vàng hoàn hồn, vội vàng gắp miếng thịt lên bỏ vào miệng, xém chút nữa là mắc nghẹn rồi.

Kiều Vũ Phân bật cười, vội vàng vỗ vỗ lưng cô, "Đứa nhỏ này, lúc ăn cơm mà còn có thể ngây người! Lại nghĩ cái gì vậy, có phải là gây họa gì ở trường rồi không?"

Ôn Viễn nghe xong lập tức lắc đầu nói: "Không có, không có, tuyệt đối không có!"

Do quá khẩn trương, làm cho ông nội và cha đều nhìn cô. Ôn Viễn gãi gãi đầu, nói: "Là do gần đây con học hơi nhiều."

"Chú ý sức khỏe." Cha cô nhàn nhạt dặn dò.

"Vâng..."

Ôn Viễn ngoan ngoãn trả lời.

Cha cô vừa về tới nhà, bạn học Ôn Viễn càng thêm buồn phiền. Cô không thể để ông nội và cha mình biết được mọi chuyện, bây giờ chỉ có thể đi nhờ mẹ cô giải quyết thôi.

Bạn học Ôn Viễn ngẩng đầu, bầy ra bộ mặt buồn phiền với cái trần nhà. Tâm trạng không ổn định, từ trên giường lăn xuống, kết quả là đầu bị đụng trúng.

Ôn Viễn nước mắt lưng tròng mà xoa đầu của mình, bỗng nhiên cô nhìn thấy dưới sàn nhà có một tấm giấy. Cô cúi người thêm một chút, kéo nó từ dưới gầm giường ra. Vừa nhìn thấy, thì nhớ ngay là tấm danh thiếp mà hai tháng trước Ôn Hành Chi đưa cho cô.

Cầm tấm danh thiếp trong tay, hai mắt của Ôn Viễn sáng lên.

***

Tại thành phố T, bên trong bộ phận GP, giờ phút này đèn trong phòng vẫn sáng trưng.

Gần đây có một công ty ở nước Anh đang điên cuồng bán tháo cổ phiếu. Các ngân hàng nhìn thấy có lợi, nên đã bắt đầu ngốc đầu dậy. Là một trong những ngân hàng đầu tư chủ chốt của nước Anh đối với động tĩnh lớn như vậy đương nhiên là GP có nghe thấy, nhưng mà tới giờ vẫn thờ ơ lạnh nhạt.

Điện thoại của Ôn Hành Chi sắp bị người khác làm nổ rồi. Anh tắt điện thoại, bảo trợ lý bỏ qua những cuộc điện thoại không liên quan, ngồi trong phòng làm việc, uống xong một ly nước.

Hôm qua anh mới trở về từ London, đã trái múi giờ vậy mà còn phải đối phó với những cuộc điện thoại từ các nơi trên thế giới gọi tới.

Không thể không nói, sức hấp dẫn của tư bản không thể xem thường.

Uống cạn một ly nước suối, Ôn Hành Chi vừa mới dựa đầu vào ghế chuẩn bị nghỉ ngơi, thì đã nghe thấy tiếng ong ong từ trong ngăn kéo truyền tới. Đó là điện thoại di động của anh đang reo. Ôn Hành Chi cúi xuống, vừa lấy ra, thì lông mày hơi nhướng lên.

Đây là số điện thoại ở nhà, chắc là ông nội Ôn biết anh không quay về, nên mới gọi tới hỏi tội. Anh xoa xoa hai bên thái dương, đè nút nghe xuống, "Alô..."

Đầu bên kia điện thoại có chút im lặng, đợi vài giây sau mới có một âm thanh đầy mềm mại truyền tới: "Chú, là cháu."

Ôn Viễn?

Ôn Hành Chi hơi bất ngờ, chớp mắt một cái mới mở miệng nói: "Có chuyện gì?"

Ôn Viên vừa níu chặt con gấu Teddy vừa nói: "Chú, gần đây chú có rãnh không?"

"Sao vậy?"

Bên này Ôn Viễn vẫn tiếp tục ôm chặt con gấy Teddy: "Lần trước chú đưa cho cháu tấm danh thiếp, còn nói một câu. Chú còn nhớ không?" Thấy anh không nói lời nào, Ôn Viễn vội vàng bổ sung: "Nếu như cháu có chuyện gì, có thể gọi điện thoại cho chú."

"Ừ, đúng là chú đã nói vậy." Âm thanh của Ôn Hành Chi vẫn nhàn nhạt như cũ, "Vậy cháu gọi điện thoại cho chú, có phải gặp phiền phức gì rồi không?"

"Vâng" Ôn Viễn gãi gãi đầu, cười ba tiếng đầy ngây ngô, nói: "Vâng, có chút chút."

Ôn Hành Chi ở đầu bên kia sau khi nghe xong mấy lời này của cô thì không lên tiếng. Ôn Viễn có chút buồn bực, chẳng lẽ chú lại hối hận rồi? Cô tiếp tục nắm tóc.

Hình như nghe được tiếng kêu rên, rốt cuộc Ôn Hành Chi cũng mở miệng, "Rốt cuộc là có chuyện gì?"

"Mời... Mời phụ huynh."

"Khi nào?"

"Cho tới thứ hai." Bà mập quy định thời gian cuối cùng.

"Nguyên nhân là gì?"

"..."

Xem ra nguyên nhân này rất khó mở miệng, Ôn Hàn Chi trầm ngâm một chút nói: "Được rồi. Giữa trưa thứ sáu."

"Hả?"

"Chờ chú ở trước cổng trường, chúng ta nói chuyện một lát."

"Hả? Nói chuyện?" Ôn Viễn giật mình. Phải biết rằng cô cố gắng lấy cam đảm lấy mới dám gọi cho anh, bây giờ còn gặp mặt nói chuyện, bảo cô phải nói làm sao?

"Khó nói à?"

Ba chữ kia rất có lực, làm cho bạn học Ôn Viễn không khỏi lo lắng. Cô nắm tóc của mình, "Không... Không có."

"Cứ quyết định vậy đi."

Một tiếng tút vang lên, cuộc gọi bị cắt đứt. Ôn Viễn nhìn ống nghe điện thoại kêu bíp bíp. Cảm giác bất lực, tự mình đã không giải quyết được vấn đề, bây giờ còn chuốc thêm phiền phức.