Câu Chuyện Về Em

Chương 45



Nhờ phúc của tấm thiệp kia, một đêm này Ôn Viễn ngủ rất ngon.

Bà Thành gõ cửa ba lần mới đánh thức cô được, sau khi rửa mặt qua loa Ôn Viễn đi xuống lầu, nhìn thấy Ôn Hành Chi đang ở trong viện tưới nước cho cây của bà Thành.

Nhìn quanh bốn phía, Ôn Viễn chạy tới trước mặt anh: "Chú, buổi sáng tốt lành."

"Không tốt."

Anh không mặn không nhạt trả lời một câu, Ôn Viễn lập tức muốn trừng anh, vừa ngẫm nghĩ lại chột dạ. Dù sao tối qua người ta đã thổ lộ như vậy, bây giờ cô lại chạy tới gọi anh là chú, cũng hơi quá phá hoại quang cảnh rồi.

Còn muốn nói gì đó, bên ngoài chợt nghe thấy tiếng dừng xe, Ôn Viễn quay đầu nhìn, nhìn thấy ông nội Ôn Khác mặc quần áo thường ngày đi vào.

Ôn Viễn theo bản năng đứng ngay ngắn, định chào hỏi ông, nhưng ông nội ngẩng đầu, nhận thấy cô và Ôn Hành Chi đứng chung một chỗ, sắc mặt vốn xanh mét càng khó coi hơn.

Không biết sao, Ôn Viễn đột nhiên cũng không dám mở miệng nói chuyện nữa. Ngược lại Ôn Hành Chi, vẫn như cũ không nhanh không chậm buông bình nước trong tay, nói với ông: "Người trở về rồi."

Ôn Khác dường như đang cố gắng kiềm chế cảm xúc của ông, ông nhìn vào mắt Ôn Viễn, lại dời tầm mắt sang Ôn Hành Chi: "Con theo ta lên lầu."

Ôn Hành Chi nhíu mày, xoay người nhìn Ôn Viễn một cái, đi theo Ôn Khác vào thư phòng. Dọc đường đi, Ôn Khác đều không để ý tới lời chào hỏi của bà Thành, Ôn Hành Lễ và Kiều Vũ Phân, ông dường như đã sắp không khống chế được đến nơi, một câu cũng không muốn nhiều lời.

Ôn Hành Chi cũng đã đoán được sơ sơ.

Vào thư phòng, mới vừa đóng cửa lại, liền nghe Ôn nội trầm giọng hỏi: "Con và Trần Dao đã xảy ra chuyện gì? Con ở ngoài luôn hành động thận trọng, những thứ không nên dính thì đừng bao giờ dính, ngay cả đầu đề báo chí cũng rất ít khi thấy con. Chỉ duy nhất một lần, lại liên quan đến phụ nữ? Đây là chuyện gì?"

"Giả dối không có thật."

"Bộ dạng thờ ơ của con là để cho ta xem!" Ông cụ giận dữ mắng mỏ.

Ôn Hành Chi cười trào phúng: “Người suốt ngày cương trực quan tâm chuyện này làm cái gì?"

"Ta quan tâm chuyện này làm cái gì? Ta nếu không quản con, ta thấy con sẽ tặng cho ta sự phản bội!" Ông cụ vỗ mạnh bàn: “Con đứng lên cho ta, nghiêm túc trả lời vấn đề của ta! Chuyện Trần Dao ta không truy đến cùng, cô ta dù sao cũng là người ngoài, ta lại hỏi con, con và Ôn Viễn đã xảy ra chuyện gì?"

"Ai nói cho người....."

"Mày trả lời tao!" Mắt ông cụ đã muốn trợn lồi ra: “Lúc này mày còn có thể dùng câu giả dối không có thật qua loa nói với tao? Hình cũng bị người ta chụp được, lấy đưa đến trước mặt cha mày, cái mặt già nua này của ta đã bị mày làm cho mất hết rồi! Mày nói thật cho tao, mày và Ôn Viễn có quan hệ gì?"

Đáy mắt Ôn Hành Chi hiện lên một tia điềm tĩnh: "Chính là cái loại quan hệ mà người nghĩ."

Ôn Khác nghe xong quả thật muốn tức điên lên, ông xoay một vòng, giống như đang cố gắng kiềm chế cảm xúc. Ông bảo mình phải tỉnh táo, bèn cầm ly trà trên bàn, hạ thấp giọng nói với Ôn Hành Chi: "Tách ra, lập tức lập tức tách ra! Ôn Viễn không được đến thành phố T, cũng không thể ở lại thành phố B, tóm lại, tách ra....."

"Không được!"

"Tại sao không được? !" Ông cụ nổi điên quát lên, đồng thời ném ly trà trong tay đến trước mặt anh.

Ôn Hành Chi không tránh cũng không né, nhìn bộ tách sứ mà ông cụ thích nhất nát vụn dưới chân anh, chậm rãi đứng lên: "Đã ngủ chung, còn tách ra thế nào?"

Nghe vậy, ông cụ trừng trừng nhìn chằm chằm vào anh. Trước đó ông vẫn còn một tia hi vọng, nghĩ hai người chỉ là chơi đùa, nhưng bây giờ nghe xong những lời này, ông hết hi vọng rồi.

Vào giờ phút này, Ôn Khác chỉ cảm thấy khí huyết dâng trào, cảm xúc đã hoàn toàn không thể khống chế được. Ông hung ác trợn mắt nhìn Ôn Hành Chi một cái, đẩy cửa thư phòng muốn đi ra ngoài. Ôn Hành Lễ chờ ngoài cửa, hai người ở trong thư phòng ồn ào đã kinh động cả nhà, nhưng ông cụ quy củ, ai cũng không dám tùy tiện gõ cửa đi vào. Giờ phút này thấy ông đứng không vững, trong lòng đại khái cũng hiểu vì việc gì, cũng không dám hỏi, chỉ có thể tiến lên đỡ ông.

"Cha, người....."

"Cút ngay!" Ông cụ rống giận cắt ngang lời nói của Ôn Hành Lễ, tiếng rống giận không giống một người hơn 70 tuổi nên có: “Ôn Viễn đâu rồi, kêu nó đến cho ta!"

Sắc mặt Ôn Viễn tái nhợt đang đứng cuối hành lang ngoài thư phòng, thấy Viễn Viễn ông cụ trợn mắt nhìn cô, bước chân có chút không vững, dường như không bước đi được.

Ôn Hành Chi nhìn cô một cái, biết cô bị dọa sợ. Chuyện này quá bất ngờ, cô thậm chí ngay cả chuẩn bị tâm lý cũng chưa làm xong.

"Cha" anh đứng trước mặt ông cụ, ngăn chặn tầm mắt của ông đang nhìn về phía Ôn Viễn: “Người bình tĩnh một chút."

Ôn Khác lại càng thêm tức giận, nó vừa gọi ông là cha? Ông nhìn mặt mũi đứa con trai trước mặt rất giống người vợ đã mất sớm của ông, qua nhiều năm như vậy bởi vì có nỗi đau thầm kín nó cũng không gọi ông như thế nữa, gọi ông cụ ông cụ, gọi ông như thế đã thành thói quen, nhưng không nghĩ, lại nghe thấy chữ này ở trường hợp như vậy.

Điều này đại diện cho cái gì?

Ôn Khác mắt đỏ ngầu trừng mắt nhìn anh, hô hấp dồn dập cắn răng nói: "Tránh ra cho ta! Gọi nó đến!"

"Hành Chi....." Ôn Hành Lễ hiểu không thể tiếp tục như vậy nữa rồi: “Đưa Ôn Viễn đi trước! Tiếp tục như vậy cha sẽ tức chết!"

"Không được đi!" Ông cụ quay đầu quát Ôn Hành Lễ, vội được Ôn Hành Lễ đỡ lấy, vừa dỗ vừa lừa trấn an ông.

Ôn Hành Chi bỗng cảm thấy nhức đầu. Anh nhìn đôi mắt vội vội vàng vàng chạy lên lầu của bà Thành, xoay người, đi tới cuối hành lang.

"Theo anh xuống lầu."

Ôn Viễn nhìn anh, nói không ra lời, gắt gao túm lấy anh. Ôn Hành Chi không phản đối, trái lại nắm tay cô, đưa cô xuống lầu, đem ông cụ đầy tức giận nhốt bên trong cửa.

Cửa viện mở rộng ra, xe Ôn Hành Chi đã dừng ngoài cửa. Anh mở cửa xe, nói với Ôn Viễn: "Lên xe."

Ôn Viễn hoàn hồn, túm lấy anh lắc đầu. Ôn Hành Chi hiểu sự lo lắng của cô, anh điều chỉnh tâm trạng, vỗ vỗ đầu cô: “Nghe lời, lên xe."

"Nhưng ông nội....."

"Anh biết." Anh ngắt lời nàng: “Nhưng bây giờ không phải là thời điểm tốt."

Ôn Viễn cũng hiểu. Ông nội đang nổi cơn thịnh nộ thì không nghe bất cứ lời giải thích nào, huống chi, bản thân cô cũng không có lý do gì để nói với ông. Ông sẽ chỉ khăng khăng yêu cầu cô làm theo những lời nói của ông, khư khư cố chấp muốn đạt được mục đích của mình, cho nên, đây quả thật không phải là thời điểm tốt.

Cắn cắn môi, Ôn Viễn ngồi vào trong xe. Đợi đến khi cô ngồi ngay ngắn ổn định, Ôn Hành Chi chậm rãi lái xe, lúc sắp sửa chạy ra khỏi viện, một chiếc Jeep màu xanh dương lướt qua anh, anh làm như không nhìn thấy, đợi đến khi xe chạy ra khỏi viện, đạp mạnh chân ga.

Ôn Viễn vô tri vô giác ngồi ở ghế phụ, cô chỉ mặc một cái áo ngủ mà đi ra ngoài, bị máy lạnh trong xe thổi một lát, bỗng hắt xì, khó khăn lắm mới hoàn hồn.

"Vừa rồi, đó là xe Ôn Kỳ."

"Anh biết."

Ôn Hành Chi nói xong, tiện tay rút ra một tờ khăn giấy đưa cho cô, Ôn Viễn nhận lấy, nhưng không lau. Cúi đầu lặng lẽ ngây ngẩng một hồi, cô chợt cởi đôi giày vải bông ra, hai đầu gối cong lên để chân ở trên ghế ngồi, cuộn tròn người lại.

"Lạnh?"

Ôn Viễn cảm thấy bàn tay anh đưa qua, dường như đo thử nhiệt độ trên trán cô. Cô không dám nhìn thẳng anh, chỉ khẽ ngẩng đầu, nhỏ giọng nói: "Em hơi sợ."

Đang gặp đèn đỏ, Ôn Hành Chi dừng hẳn xe, nhìn về phía bên cạnh, đã cuộn người lại thành một hình tròn. Yên lặng mấy giây, đưa tay ôm chặt cô: “Sợ cái gì, đây cũng không phải là thời điểm xấu nhất."

Nói xong, chỉ thấy Ôn Viễn mở to hai mắt, vẻ mặt sắp sụp đỗ nhìn anh. Ngoài dự đoán, Ôn Hành Chi còn có thể cười được, anh cầm lấy tay cô rút khăn giấy ra, lau đi sự ẩm ướt trong mắt cô, mới chậm rãi buông ra.

"Nếu từ nhỏ anh đã không nghe lời của ông cụ, công việc mọi thứ đều muốn chống đối ông, chọc giận ông, đánh chửi đều đã không quan trọng. Cho nên đây không tính là cái gì, lúc nào anh cũng làm chuyện khác thường anh cũng đã thành thói quen rồi."

Đèn xanh sáng lên, lần này tốc độ của anh rõ ràng chậm lại.

Ôn Viễn ngồi ở bên cạnh nhìn anh: “Vậy chẳng lẽ không tính anh đã làm chuyện trái với đạo lý?"

"Em cảm thấy nên tính?" Anh không nhanh không chậm hỏi lại.

Ôn Viễn lại chợt nhớ tới đã rất lâu thật lâu trước đó bởi vì Ôn Hành Chi chậm chạp không kết hôn mà ông cụ hoài nghi có phải trong đầu anh có "tật xấu" hay không, không rõ so sánh hai người, ông cụ cảm thấy người nào càng tệ hơn.

Ôn Viễn không nhịn được thở dài, tâm tình cũng không còn nặng nề như vừa rồi.

Trên đường không nói gì nữa, lái về căn hộ Đông Giao, mới vừa xuống xe, di động của Ôn Hành Chi chợt đổ chuông. Liếc mắt nhìn người gọi đến, anh nhíu mày ấn nút nghe. Đầu kia là giọng nói đã đè rất thấp của Ôn Kỳ: “Chú, ông nội ông...nhập viện rồi."

Tay vô thức nắm chặt, Ôn Hành Chi trầm giọng hỏi: "Chuyện gì xảy ra?"

"Bệnh cũ tái phát, rất cấp bách." Đầu kia nói: “Nhưng chú đừng lo lắng, ba cháu đã đưa ông đi bệnh viện rồi, chỉ bảo cháu báo cho chú một tiếng."

"Biết rồi."

Cúp điện thoại, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng và khẩn trương của Ôn Viễn đang nhìn mình: “Ông sao rồi?"

"Bệnh cũ." Anh đưa chìa khóa nhét tay Ôn Viễn: “Em lên lầu trước đi, anh đến bệnh viện một chuyến."

"Em cũng đi!"

"Không được."

Ôn Hành Chi cự tuyệt rất quả quyết, nhìn vẻ mặt ủ rũ và giọng nói ngập ngừng của cô. Đưa tay giúp cô cài lại nút áo ngủ, anh mở miệng: “Anh nói, bây giờ không phải là thời điểm thích hợp nhất, cho nên em cũng đừng sốt ruột. Hơn nữa ông đánh anh mắng anh cũng không là cái gì, nhưng em thì không được. Hiểu chưa?"

Anh nói trực tiếp như vậy, cô không muốn hiểu cũng khó. Cho dù nói thế nào anh vẫn là người nhà họ Ôn, còn cô, cái gì cũng không phải.

Hôm nay thời tiết thành phố B không được tốt lắm, từ buổi sáng tinh mơ trời đã âm u, dự báo thời tiết nói có một trận bão tuyết, e rằng không bao lâu nữa sẽ xảy ra.

Trong bệnh viện vẫn đầy ắp người, Ôn Hành Chi xuyên qua dòng người trong đại sảnh trực tiếp đi thang máy lên tầng cao nhất. Cả một tầng đều là phòng bệnh dành cho cán bộ cao cấp, cho nên không có nhiều người, lướt qua vài người y tá, sau khi hỏi thăm cũng biết được phòng bệnh của Ôn Khác.

Thật ra thì cũng không cần hỏi, anh liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy bà Thành đang ở ngoài phòng bệnh. Bà Thành nhìn thấy Ôn Hành Chi đầu tiên, vội vàng bước đến chặn trước anh: "Sao con lại tới đây? Ôn Viễn thì sao?"

"Ôn Viễn không sao." Anh nói: “Tình trạng hiện tại của ông cụ như thế nào?"

"Ổn rồi." Vẻ mặt bà Thành lo lắng: “Nhưng con không thấy bộ dạng của ông ấy lúc nãy, thật là dọa người ta giật mình."

Ôn Khác bị bệnh cao huyết áp, bác sĩ chăm sóc sức khỏe cũng luôn kiểm tra chế độ ăn uống của ông, nhưng tính khí Ôn Khác kiên định lại quyết đoán, đâu chịu được nhiều gò bó như vậy, người trong nhà cũng không dám ép, vài năm như vậy thật ra cũng không xảy ra vấn đề lớn lao gì, ai ngờ hôm nay chợt xảy ra chuyện vậy.

"Con đi vào thăm ông ấy một chút."

"Ấy chết con dù sao cũng đừng đi vào!" Bà Thành vội vàng ngăn anh lại: “Thật vất vả mới ngủ được, không nghe thấy một chút tiếng động, lúc này con đi vào sẽ đánh thức ông ấy, ông cụ lại kích động thì còn bị gì nữa? ! Đúng rồi, bà đã nói với họ đừng vội vã báo tin cho con, ai đã gọi cho con?"

Trầm ngâm chốc lát, trong lòng Ôn Hành Chi đã sáng tỏ.

Thấy bà Thành vẫn có vẻ đăm chiêu nhìn anh, anh mỉm cười nói: "Quyết định như vậy thôi, hôm khác con lại đến."

Bà Thành còn muốn hỏi chút gì đó, nhưng lại không yên lòng, thở dài một hơi, xoay người đi vào.

Ôn Hành Chi ngược lại cũng không đi vội, anh đi đến phòng làm việc của bác sĩ chuyên trị cho ông, biết đại khái bệnh tình, xác định không có gì đáng ngại mới yên lòng.

Ra khỏi phòng làm việc của bác sĩ, đúng lúc chạm mặt Ôn Hành Lễ và Kiều Vũ Phân từ ngoài về, trong tay xách hai hộp giữ nhiệt, chắc là mang cơm cho ông cụ hoặc là bà Thành. Kiều Vũ Phân nhìn anh một chút, vẻ mặt muốn nói lại thôi, vẻ mặt Ôn Hành Lễ cũng rất phức tạp, ông đưa đồ đang cầm trên tay cho Kiều Vũ Phân, nói với Ôn Hành Chi: "Cậu qua đây, nói chuyện với anh một chút."

Ôn Hành Chi không nói gì, lặng lẽ đi theo sau lưng ông, đi xuống cầu thang, đi tới vườn hoa phía sau bệnh viện.

Tâm trạng vào lúc này của Ôn Hành Lễ rất khó hình dung, ông có rất nhiều lời muốn hỏi, dù sao Ôn Viễn vẫn là con gái trên danh nghĩa của ông. Nhưng Ôn Hành Chi lại là em của ông, cho dù ông cụ có sống hay không, rất nhiều chuyện của người em trai này anh đều không chen tay vào được.

Ôn Hành Lễ buồn bực vuốt mái tóc: "Hành Chi, cậu....."

"Có thuốc lá không?"

Ngồi trên ghế đá của vườn hoa, người nọ chợt mở lời.

Ông bị hỏi đến mức sững người, vô thức lấy ra hộp thuốc từ trong túi áo đưa cho cậu em. Anh em bọn họ đều không thích hút thuốc uống rượu, nhưng người trong quan trường, lúc có thể làm theo ý mình thích không nhiều lắm, đa số xã giao ngoài mặt, dần dà thành nghiện. Có cái này làm cái cớ, ông cũng không bỏ thuốc nữa. Từ điều này ông rất khâm phục Ôn Hành Chi, cậu ấy có một sức lực mạnh mẽ ngoan cường mà ông không có.

"Cảm ơn."

Ôn Hành Chi nhận lấy, rút ra một điếu, lấy cái bật lửa châm lên. Khum tay bảo vệ ngọn lửa cháy rừng rực, khẽ khàng châm điếu thuốc. Ôn Hành Lễ nhìn động tác liền mạch lưu loát của cậu em, hơi nản lòng.

"Anh không đồng ý."

Ông kiên định nói ra bốn chữ.

"Em biết."

Tro thuốc lá rơi xuống, Ôn Hành Chi nhàn nhạt đáp lại.

"Cậu biết, biết mà cậu còn dám? Anh thấy cậu là..." Ôn Hành Lễ cực kỳ tức giận muốn dạy bảo cậu ta một trận, nhưng người nọ vẫn cứ ngồi yên không hề động đậy, những lời nói còn lại làm sao cũng không nói ra được, ông nổi cáu bước tới ngồi xuống cạnh Ôn Hành Chi, duỗi tay ra: "Cho anh điếu thuốc."

Ôn Hành Chi nhìn ông một cái, không những không cho, còn quăng điếu thuốc trong tay mình: " Lát nữa anh còn phải đi vào phòng bệnh, đừng hút."

"Anh không hiểu Hành Chi, với điều kiện của cậu tìm kiểu phụ nữ nào kết hôn chẳng được? Ôn Viễn, Ôn Viễn con bé là cháu gái của cậu, là con của anh!"

"Không dễ." Anh nói: “Anh còn nhớ mình có một đứa con gái như vậy."

Ôn Hành Lễ nhất thời có một loại cảm giác bị nghẹt thở trấn áp, ông thừa nhận cậu ta nói không sai, cho tới bây giờ ông đều không xứng là cha. Nhớ đến đủ chuyện trước đây, ông bỗng cảm thấy mệt mỏi: "Đây là chuyện trong nhà, chúng ta có thể đừng biến nó thành một cuộc đàm phán không? Đây không phải là vấn đề người nào chiếm thế thượng phong, đạt được sự vui vẻ khoái trá nhất thời, tranh giành thắng thua không có ý nghĩa gì. Cho dù bây giờ anh muốn một làm người cha tốt, chẳng lẽ anh không có tư cách nói với cậu chuyện tương lai liên qua đến con bé?"

"Anh muốn cho cô ấy loại tương lai gì?" Ôn Hành Chi nói: “Thành phố B này to như vậy tùy tiện tìm cho cô ấy một công việc nhàn hạ, lại tìm người môn đăng hộ đối, cả đời bị xua đuổi ra ngoài?"

"Anh đương nhiên không thể độc đoán như vậy." Ôn Hành Lễ lạnh lùng nói: “Anh sẽ để cho con bé tự do lựa chọn, nhưng điều kiện tiên quyết phải loại trừ cậu ra khỏi chuyện này!"

"Vậy thì không có gì để nói rồi." Ôn Hành Chi chợt cười, đứng lên đưa hộp thuốc lá trả lại cho ông, cũng không quay đầu lại bỏ đi.

Ôn Hành Lễ dõi theo bóng lưng anh nhìn một hồi, bực bội vò vò tóc, cuối cùng, lấy ra một điếu thuốc trong hộp.

[Website đăng truyện chính thức: diendanlequydon.com]

Đông Giao, Thành phố B.

Mùa đông vẫn chưa qua đi, nhưng bởi vì máy điều hòa hoạt động, cho nên cả căn hộ đều rất ấm áp. Bởi vì có người định kỳ quét dọn, cho nên tất cả đồ đạc trong nhà vẫn rất sạch sẽ, Ôn Viễn ngồi một lát trên sofa ở phòng khách, không có việc gì, lại hơi mệt mỏi cộng thêm hoảng sợ nên ngủ thiếp đi, cho đến khi chuông điện thoại đánh thức cô.

Cũng không nhớ rõ nhét điện thoại vào trong túi áo ngủ khi nào, Ôn Viễn nhìn cái tên đang hiển thị trên màn hình di động, hơi do dự rồi nhấn nút trả lời.

Đầu dây bên kia là Ôn Kỳ, sau khi đã gọi được cũng không vội nói chuyện, còn Ôn Viễn cũng không biết nên nói với anh những thứ gì, hai người đều vô cùng trầm mặc. Cuối cùng, người phá tan không khí khiến người ta nghẹt thở là Ôn Kỳ.

"Em đang ở đâu đó?"

"Em đang..." nhìn quanh bốn phía, Ôn Viễn nói: “Ở Đông Giao."

Đông Giao. Giá nhà cao dọa người ở thành phố B chủ yếu đều ở Đông Giao, mà nhà cửa của nhà họ Ôn ở Đông Giao cũng chỉ có một. Cho nên Ôn Kỳ cũng không truy hỏi nữa, chỉ hỏi: "Em không sao chứ? Anh nghe bà Thành nói chuyện buổi sáng nay."

Không biết vì sao, Ôn Viễn đột nhiên cảm thấy nói chuyện với Ôn Kỳ mệt chết đi được. Anh rõ ràng phải là người hiểu rõ nhất, lại còn muốn dò xét cô. Nhưng hiện giờ cô cũng không muốn nhiều lời, chỉ ừm một tiếng: “Vẫn ổn."

Đầu kia yên lặng, gần một phút, Ôn Viễn nghe thấy giọng anh chợt trầm xuống: “Ôn Viễn, em hối hận không?"

Ôn Viễn nghe xong hơi buồn cười: “Sao anh cũng phải hỏi loại vấn đề này, có ý gì không?"

Ôn Kỳ không nói gì, rất dứt khoát cúp điện thoại. Ôn Viễn lại đột nhiên có chút hối hận, hối hận vì đối chọi gay gắt với Ôn Kỳ như vậy, cô biết, cho tới bây giờ anh không phải cố ý châm chọc chế giễu cô, chỉ là có chút trẻ con, tức giận không có chỗ xả, nhưng lại không biết làm thế nào mới tốt, cho nên mới có loại tình hình này. Chưa nói tới ai chiếm thế thượng phong, hai bên tổn hại cũng gần như nhau. Sao có thể biến thành loại tình thế này? Ôn Viễn thở dài một hơi, có chút mờ mịt tự hỏi.

Gần tới lúc chạng vạng Ôn Hành Chi mới trở về .

Lúc đẩy cửa vào Ôn Viễn đang ở trong bếp ướp đồ ăn, không nghe thấy tiếng động, khi nhìn thấy anh ở phòng bếp thì giật nảy mình.

Ôn Hành Chi cũng hơi bất ngờ, trong tay anh xách theo túi thực phẩm, quan sát Ôn Viễn từ trên xuống dưới một hồi, đang định nói gì đó thì đã bị Ôn Viễn đỏ mặt trách móc.

"Sao anh lại mua đồ về? Em đang nấu cháo."

Hơn nữa một ít thức ăn trữ trong nhà cũng không có, cô không yên lòng, càng không có tâm tình ăn cái gì. Người này phải biết, đến bệnh viện còn điều người của GP tại thành phố B mua sắm một đống đồ ăn đưa đến nhà, lần này cô không muốn ăn, ngay cả lấy cái cớ tìm khắp nơi cũng không thấy cũng không dùng được.

Ôn Hành Chi liếc cô, lướt qua cô nhìn cháo trong nồi, bề ngoài ngược lại không tồi. Hơn nữa thấy mắt cô đang dạo quanh thức ăn, mức độ cũng không cao, chỉ còn mùi vị thôi... anh cầm lấy đôi đũa trong tay cô nếm thử, cũng không tệ lắm.

"Học nấu ăn khi nào?" Anh hỏi

"Cái này hả....." Ôn Viễn hơi ngượng ngùng cúi đầu: “Chính là năm nay trở về học bà Thành."

"Tại sao học?"

"....."

Cô không trả lời, Ôn Hành Chi cũng không hỏi nữa, chỉ là đưa túi thức ăn cho cô: “Đem cái này bỏ vào trong lò vi ba hâm lại, còn lại anh sẽ làm."

Ôn Viễn nhận lệnh đi, nhớ tới điều gì quay đầu lại hỏi: “Ông nội sao rồi?"

"Không có gì đáng ngại."

Ôn Viễn hơi yên lòng một chút, cô ngẩng đầu nhìn người nào đó đang vén tay áo lên để rửa tay, chợt đầu óc nóng lên, bước đến ôm lấy hông anh. Ôn Hành Chi ngẩng ra, cúi đầu nhìn cô: “Sao thế?"

"....."

Cô không trả lời.

"Em ôm anh như vậy, dầu mỡ trên đồ ăn đều đã dính lên quần áo anh rồi."

Anh hiếm khi hào hứng trêu chọc cô như vậy.

"Thì thử xem."

Cô quệt lên người anh, cảm thấy hài lòng mới buông tay, không chú ý tới ánh mắt đầu tiên là buồn cười vừa lạnh lùng của Ôn Hành Chi. Buồn cười dĩ nhiên là vì cô có hành động như trẻ con, về phần lạnh lùng, là bởi vì nghĩ tới một người khác.

Từ lúc gia nhập tới nay, anh để lại ấn tượng cho mọi người đều là tác phong nho nhã cao quý, nhưng chẳng thể nói anh không tàn nhẫn. Anh thích gặp chiêu phá chiêu, đối thủ có năng lực lớn bao nhiêu anh sẽ dùng một chút sức lực, nhiều một chút thì lại là lãng phí. Hơn nữa không cần biết giao thiệp thế nào đều là chuyện tiền bạc, không làm hại đến người khác.

Nhưng lần này không giống như vậy, đối thủ tính ra thì tương đối yếu, nhưng lại làm hại người thân nhất của anh. Ba mươi mấy năm qua, vẫn chưa bao giờ có người nào dám xúc phạm anh như vậy.