Câu Chuyện Phù Sinh

Quyển 4 - Chương 9



Trước khi trút hơi thở cuối cùng, sư phụ đã chỉ vào Bất Ngữ đang đứng trước mặt, căm hờn bật ra hai chữ:

– Nghiệt đồ!

Máu tươi phun trào từ miệng sư phụ như dòng suối, ướt đẫm đôi tay tôi đang đỡ lấy cơ thể người.

Bất Ngữ sắc mặc vô cảm đứng trước mặt chúng tôi, trong mắt chỉ là sự lạnh lẽo băng giá.

Trong phòng sư phụ, hỗn loạn ngỗn ngang, khắp nơi đều là những vết máu đỏ sậm. Một vài chiếc lọ sành đen đúa to bằng nắm tay lăn lóc nơi góc tường. Trên tường, có một vách ngầm bị phá vỡ, trong đó là một bình sứ đã nứt vỡ, tuôn ra một đống tro màu lục sẫm. Ngoài ra, bên cạnh ba chúng tôi còn có một thiếu niên nằm thõng thượt, khắp người máu thịt bầy nhầy, không biết còn sống hay đã chết. Cậu ta là sư đệ nhỏ nhất của tôi, một con báo tuyết, nhập môn tuy muộn, tư chất lại cao, rất được sư phụ yêu quý.

Tôi nhìn thấy trước ngực sư phụ có một lỗ thủng lớn, xung quanh cháy đen, bên trên phất phơ như một làn khí nóng màu đỏ rực, giống như được che phủ bởi một cánh hoa kỳ quái. Tay áo bên phải của Bất Ngữ trống rỗng, cánh tay phải trắng trẻo mảnh mai như trước kia, đã biến mất không còn tăm tích.

Trái tim tôi dường như cũng ngừng đập đồng thời với lúc sư phụ buông tay từ giã cõi đời.

Tôi chợt cảm thấy, việc rời sơn động lén lút quay về là một hành vi quá ư ngu xuẩn. Nếu không phải vì cái cảm giác bất an và lo lắng đáng ghét ấy thôi thúc, tôi đã không quay về. Nếu không quay về, tôi đã không nhìn thấy cảnh tượng trước mắt. Nếu tôi không nhìn thấy… nếu tôi không nhìn thấy… liệu có thể bình thản giả vờ như không hề hay biết được chăng?

– Là em làm, phải không? – Tôi chậm chạp đặt thi thể sư phụ xuống, hai mắt trân trân nhìn vị ân nhân đã từng cứu mạng, nuôi dưỡng, dạy dỗ tôi, người mà tôi thề rằng sẽ dùng cả tính mạng để bảo vệ, dần dần mất đi hình người, biến thành một con cọp đen bóng.

Bất Ngữ đờ đẫn nhúc nhích khóe môi, cười mà nói:

– Đúng thế! Em bảo lão ta dạy cho em phép thuật cao thâm hơn, em mới là người thích hợp nhất cho vị trí sơn thần. Nhưng lão không đồng ý.

– Còn những sư huynh bị mất tích… – Tôi đứng lên, điềm tĩnh một cách khác thường – cũng đều vì em?

– Em cần nội đan của bọn họ. Như vậy, em sẽ mạnh lên nhanh chóng hơn. – Khi nói những lời này, mắt cô luôn nhìn ra ngoài cửa sổ – Em căm hận những ngày tháng bị người ta ném đá. Em không muốn làm một yêu hoa xui xẻo, em muốn làm một vị thần được người ta sùng bái!

– Em từng hứa với tôi là sẽ không nói dối, đúng không? – Tôi chờ đợi đáp án cuối cùng mà tôi mong muốn.

– Đúng! – Cô gật đầu.

Tôi vụt ngẩng đầu, nhả ra viên nội đan vẫn chưa thành hình, biến thành một lưỡi kiếm mảnh, ánh trắng lóa sắc lạnh cắt ngang qua giữa tôi và cô. Có một thứ đã bị cứa đứt trong chớp mắt. Lởi nói thật của cô đã khiến tôi phải hứng chịu sự bỡn cợt lớn nhất trong cuộc đời.

– Muốn báo thù cho lão già ư? – Cô cười nhạt mỉa mai – Luyện xong nội đan của anh rồi hãy tới tìm tôi!

Thanh kiếm của tôi chém hụt vào khoảng không. Thân thủ linh hoạt, công lực tàng hình của cô vốn giỏi hơn hẳn các đồng môn. Giận dữ, đau thương, cuồn cuộn trong lòng tôi như bể nghiêng sông đổ.

Tôi tự tay chôn cất sư phụ. Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho sư đệ báo tuyết vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh, tôi đưa mắt nhìn quanh “ngôi nhà” đã từng ấm êm rộn rã, nay trống trải tan hoang, rồi dứt áo trở về sơn động.

Cơ thể tôi, mạnh mẽ hơn bất cứ lúc nào.

Tâm trí tôi, tập trung hơn bất cứ lúc nào.

Trái tim tôi, hiểu rõ cần làm gì hơn bất cứ lúc nào