Câu Chuyện Ở Núi Phụng Võ

Chương 4



Người chỉ nhìn ngoại hình của Hoa Phụng Tường, vĩnh viễn sẽ không tin được hắn có thể làm ra chuyện xấu gì, nhưng sự thật là, đời này đại khái Hoa Phụng Tường vẫn chưa có chuyện xấu gì chưa làm qua.

Khi hắn nhìn trúng Mã Võ, đã liệu được sẽ không dễ dàng khống chế tiểu tử kia, tên này họ Mã nên cũng giống như một con ngựa, chất phác dễ bảo, nhưng chọc giận nó thì nó sẽ đá người, hơn nữa đá không hề nhẹ.

Nhưng lại chính Mã Võ như thế, khiến Hoa Phụng Tường nghĩ tôi đã thấy hơi khó nhịn, lần này coi như gặp được một loại hàng mới mẻ.

Hoa Phụng Tường nhìn nam nhân quê mùa ngồi trước bàn, mặc một chiếc áo thân vạt vải bố có thể coi là đồ tốt với y, ở chỗ không quá bắt mắt, có mấy chỗ vá được đắp bằng vải cùng màu khá mới, chân mang đôi giày đã cũ, hắn nhìn thấy là cứ muốn cười.

Mặc bộ đồ mà mình thấy được nhất ra ngoài, nghĩ tới cảm tạ Lục lão gia Lục Trọng Kim đó, nhưng không ngờ chờ đợi y lại là cục diện này, ngẫm lại, dường như nó lại được chuẩn bị sẵn cho Hoa Phụng Tường hắn. Chỉ là qua chốc nữa, bộ đồ này khó tránh bị hủy, không biết y có đau lòng không?

Vào lúc này, Hoa Phụng Tường thế mà vẫn còn ác liệt nghĩ tới những vấn đề đó, có thể thấy được nhân phẩm và tính cách kỳ quặc của hắn.

Mã Võ không biết nam nhân tên Hoa Phụng Tường nói thế là có ý gì, hắn lại muốn làm gì, nhưng nhìn vào mắt hắn, y lại mơ hồ cảm thấy được sẽ không phải chuyện gì tốt… ngủ với hắn? Trong đầu Mã Võ tựa hồ hiểu lại tựa hồ không hiểu.

Hoa Phụng Tường cảm thấy đã đến lúc, hắn bắt đầu tự mình cởi áo, vừa cởi vừa đứng lên. Mã Võ vô thức thụt lùi, “…Ngài muốn làm gì?”

“… Không phải nói là ngủ sao?” Hoa Phụng Tường vẻ mặt như cười như không, “Tên ngốc, chắc không phải chưa từng thấy hai người ngủ chung chứ?” Ngừng một chút, hắn đột nhiên cười lớn, bổ sung một câu, “Cho dù chưa thấy qua, lúc chó mèo làm chuyện đó ngươi cũng phải từng thấy chứ?”

Hoa Phụng Tường nói câu này đã vô cùng rõ ràng, Mã Võ sửng sốt, hồi lâu, mặt y đỏ bừng. Hai người ngủ chung? Chó mèo làm chuyện đó?!

Hoa Phụng Tường nói không sai, Mã Võ làm sao có thể chưa từng thấy chuyện đó của mấy con chó con mèo… hắn nói là chuyện đó sao?

Hoa Phụng Tường đã sắp ba mươi, vợ con đã nuôi một đống rồi, nhưng Mã Võ từ nhỏ đã gánh vác trách nhiệm nuôi gia đình, đầu óc chỉ có trồng ruộng kiếm sống thì đến nay ngay cả mặt của nữ nhân cũng không dám nhìn nhiều.

Lúc chó mèo làm chuyện đó, kỳ thật Mã Võ cũng chỉ là mỗi lần vô tình nhìn thấy rồi kiên quyết không nhìn lại lần nữa.

Nhưng những chuyện này có liên quan gì tới hắn chứ? Nhìn Hoa Phụng Tường ánh mắt nóng rực tươi cười đã bắt đầu cởi quần áo nhìn mình, Mã Võ vẫn không thể nào liên hệ những chuyện này với hành vi của Hoa Phụng Tường cũng như với mình.

Nhưng Mã Võ đã không cần phải phí sức suy nghĩ nữa, vì Hoa Phụng Tường đã chậm rãi lại gần. Mã Võ tâm rối như tơ vò, “… Làm gì…”

Hoa Phụng Tường không để ý tới y nữa, hắn tươi cười kề sát lại, sau đó, đột nhiên túm lấy áo Mã Võ, cúi đầu nhìn xuống, Mã Võ lập tức cứng đờ. Giờ này phút này, hình như Mã Võ đã hiểu ra toàn bộ.

Thử thử độ đàn hồi trên làn da Mã Võ, Hoa Phụng Tường rất vừa ý, chỉ là có vẻ kích thích quá lớn, nam nhân nhà quê này chưa phản ứng lại được, Hoa Phụng Tường muốn kéo y tới ghế nằm.

Tha kéo chưa được vài cái, Mã Võ cuối cùng tỉnh ra bắt đầu phản kháng, y liều mạng đẩy Hoa Phụng Tường, vừa sợ vừa rối, sao lại thế này?! Nhưng y không thể suy nghĩ được gì nhiều!

Bất thình lình bị đẩy ra, ngực Hoa Phụng Tường có hơi đau, hắn không khỏi nhếch môi, thú vị.

Sau đó hai người liền bắt đầu lôi kéo, sức Hoa Phụng Tường lớn kinh người, Mã Võ giãy thế nào cũng không ra. Mã Võ cảm giác được thế bất lợi của mình, ghế nằm đã càng lúc càng gần, “Làm gì? Ngươi buông ra…” Không thể không thừa nhận, Mã Võ dù sao cũng là người làm ruộng, làm quen việc nặng nên y cũng có sức, nếu y liều mạng phản kháng, Hoa Phụng Tường nhất thời cũng không có cách nào.

“Vẫn muốn muội muội ngươi gả đến Lục gia sao?” Cuối cùng, Hoa Phụng Tường đã hơi bực, ấn Mã Võ lên tường uy hiếp.

Nhưng Mã Võ căn bản không nghe thấy hắn nói gì, Hoa Phụng Tường nói xong ngừng một chốc, hắn từ bỏ ghế nằm, một tay túm áo Mã Võ, một tay bắt đầu xé quần Mã Võ, Mã Võ túm lại, liều mạng vung đấm. Hoa Phụng Tường chịu vài cú không nặng không nhẹ của Mã Võ, thật sự đau, thấy Mã Võ thoát ra lần nữa, hơn nữa đã chạy tới bên cửa, Hoa Phụng Tường không thể nhịn được nữa.

Thật ra nếu nghiêm túc động thủ, Mã Võ chỉ có sức lực làm sao là đối thủ của Hoa Phụng Tường chứ? Chỉ là hắn vốn không muốn mạnh bạo như vậy, là do cái tên nhà quê này quá không biết điều!

Hoa Phụng Tường bắt đầu động thủ, rất nhanh, Mã Võ đã bị hắn đánh ngã, Hoa Phụng Tường liền đè y xuống đất. Đánh vài cú, mặt Mã Võ đã ứ thâm chảy máu, một bên mắt y không mở ra được, âm thanh nghẹn lại trong cổ họng, y vừa tránh vừa phản kháng, Hoa Phụng Tường bóp chặt cổ y, y liền không nói được nữa.

Tay Hoa Phụng Tường vừa cởi vừa xé, hắn cảm thấy có hơi phí sức, cái tên này vẫn liều mạng đánh lên người hắn, làm hắn càng lúc càng nổi nóng.

“A!” Đột nhiên, Hoa Phụng Tường kêu lớn một tiếng, nhấc mạnh người lên. Trên lưng hắn có thêm năm vết cào máu chảy đầm đìa. Hoa Phụng Tường hít một hơi với tay sờ, sờ ra toàn máu, nhất thời, sắc mặt hắn khó coi kinh người.

Hắn chưa từng phải chịu thiệt như vậy đâu!

Thế là, sau một hồi lâu hung tợn trừng mắt nhìn Mã Võ, Hoa Phụng Tường không nói hai lời kẹp chặt cổ họng Mã Võ, trong ánh mắt thoáng chốc trở nên sợ hãi của Mã Võ, đấm y ngất xỉu.