Câu Chuyện Của Princess

Chương 2



22-11-1999

Nguyễn Thùy Chi, 15 tuổi, một cô bé học sinh mang trong mình biết bao hoài bão và ước mơ. Chi đã học cật lực suốt một năm lớp 9 để có thể thi vào ngôi trường như ý muốn của mình. Vì Chi học không tốt, nên Chi phải cật lực hơn nhiều người khác. Chi vốn dĩ không giỏi những môn học tự nhiên, thế nhưng gia đình lại bắt ép cô phải đi theo một lớp chọn số một ban A để sau này có thể xin được việc làm. Chi vốn dĩ hiền lành, cô chưa bao giờ có ý định sẽ làm khác lời mẹ mình. Cô chỉ nghĩ, gia đình đã định hướng sẵn cho mình như vậy thì cô nên nghe theo.

Như mọi ngày, Chi đạp xe tới trường. Nhà Chi cách trường không xa lắm, vốn dĩ nhà không có điều kiện như bạn bè nên cô vẫn đi chiếc xe đạp cũ của bà. Còn các bạn thì đi những chiếc xe đạp Nhật có vẻ mới hơn một chút. Cổng trường THPT K là thiên đường mua sắm của học sinh. Các hàng quán ăn, hàng chè, hàng báo, hàng thuê truyện luôn tấp nhập học sinh bất kể thời gian nào trong ngày. Chi đến trường, việc đầu tiên Chi luôn làm là đưa mắt nhìn xem bạn bè lớp mình đang ở đâu, cô sẽ ngay lập tức túm năm tụm ba cùng họ luôn. Nhưng hôm nay, lớp cô không một ai lai vãn ở chỗ này, nhà để xe cũng không có. Cô lắc đầu không hiểu, cất xe đạp, rồi đi lên lớp học của mình.

- Chi, nhanh nhanh vào đây...có tin mới này!

Cô bạn cùng bàn của Chi, Minh Ngọc, Ngọc tia thấy Chi đi từ cầu thang lên, liền gọi giật giọng. Chi nghe thấy, biết ngay hôm nay lớp mình lại có chuyện gì đó, nên cả lớp tụ tập lại đây mà. Cô chạy vội lên tầng 3, tầng học của lớp mình vì muốn nghe xem có chuyện gì đang xảy ra.

- Có chuyện gì vậy? - Chi thở không ra hơi, cô vừa lên đã hỏi ngay Ngọc xem chuyện gì khiến cả lớp nhốn nháo như thế.

- Giời ơi, mày nhận thông tin chậm quá đấy Chi. Nghe nói, lớp mình hôm nay có học sinh mới đấy...

Nhật Minh nghe thấy Chi hỏi Ngọc, cũng cướp lời Ngọc mà trả lời Chi. Cả lớp gật đầu như thể tin đồn mà Minh nói là đúng. Ba của Minh là hiệu phó của trường này, có thông tin gì cậu ta luôn nắm bắt sớm nhất và mang cho cả lớp biết.

- Hử...có mỗi chuyện học sinh chuyển tới, gì mà các bà tụ tập hết lên lớp. Tôi mất 10 phút để nhìn xem mọi người đang ở đâu đấy...

Chi tưởng có chuyện gì, hóa ra là học sinh chuyển tới thì cô cũng không quan tâm. Cô cởi cặp ra và ngồi về vị trí của mình. Tháng 11 rồi, thời tiết lạnh quá. Chi vừa ngồi vừa xoa tay cho bớt lạnh. Hôm qua cô giặt mất chiếc áo len, không thể khô kịp nên hôm nay cô phải mặc vài chiếc áo mỏng liền.

- Vấn đề nó là con nhà giàu, nhà nó đi ô tô nhập...

Nhật Minh miêu tả lại hôm nọ chiếc ô tô nhập khẩu đó đậu trước cửa nhà Nhật Minh, đón ba cậu ta đi tới nhà thầy hiệu trưởng để xin thủ tục chuyển trường. Mà thời này, có chiếc xe máy là giàu có lắm rồi, trông như một ước mơ để đời vậy, nhà Nhật Minh được xem là có điều kiện trong lớp, mà ba cậu ta cũng chỉ đi chiếc xe máy Thái Lan đi làm. Chưa một ai mường tượng được chiếc xe nhập nó có hình dáng như thế nào nữa.

Cả lớp nghe đến ba chữ “ô tô nhập” là bắt đầu sốc. Thì cả lớp này, cũng chỉ mình Minh được nhìn thấy chiếc xe ô tô nhập đó, còn bọn này, thỉnh thoảng mới thấy một chiếc ô tô trên đường, chứ ô tô nhập thì chưa biết hình thù nó như thế nào. - Khiếp, tao cũng chưa bao giờ nghĩ tới chiếc xe máy, nói gì tới cái ô tô, mà là ô tô nhập từ nước ngoài về nữa...

Cái Lan ngồi trong góc lớp nói.

- Tao thề với mày, ba tao kể rằng nhà nó ngày xưa trốn sang nước ngoài vì không muốn bị ảnh hưởng chiến tranh. Chiến tranh tàn rồi mới mò mặt về nước. Thời kì đó mà cả nhà đi được sang nước ngoài cũng ghê quá...

Minh bắt đầu lải nhải kể về những gì nó biết. Chi cũng chỉ biết nghe thôi. Công nhận, không biết chuyển về lớp này, giàu có như thế có kịp hòa nhập với mọi người ở đây không? Lớp này có một kẻ nhà khá giả, đang ngồi lên bàn và kể chuyện cho cả lớp nghe rồi. Thêm một kẻ đại gia tới đây nữa, Chi không biết cái lớp này nó sẽ như thế nào.

- Chúng mày ơi... im lặng... thầy đang tới đó...

Con nhỏ cầm sổ ghi của lớp chạy thẳng vào chỗ ngồi thông báo cho cả lớp biết thầy chủ nhiệm đang tới. Cả lớp nhanh chóng ổn định chỗ ngồi, ngồi im thin thít, cảm tưởng như con muỗi bay qua cũng có thể nghe thấy được tiếng cánh vo ve. Nhưng Chi ngồi ở vị trí cửa sổ, cô thấy thầy chủ nhiệm đang còn bận nói chuyện với ai đó. Nội dung thì loáng thoáng Chi có thể nghe được...

“Vâng, anh chị cứ giao cháu nhà cho em... không vấn đề gì đâu ạ!”, giọng thầy chủ nhiệm hôm nay có vẻ được hạ tông quá. Bình thường rõ nghiêm khắc với bọn này. Không biết thế lực nào lớn mạnh như vậy nữa.

“Nói chung là nó nói tiếng Việt cũng không có thạo lắm đâu. Chúng tôi cho nó học viết được rồi, rắc rối đoạn giao tiếp thôi. Thầy giúp đỡ bé Trúc nhà tôi...! Tôi có việc rồi, tôi đi trước!”

Chi nghe giọng nói cao ngạo đó, đúng là đầy chất quyền lực. Cô nhìn vào cửa sổ, bóng học sinh mới đập vào mắt cô. Nghe người phụ huynh nói là bé Trúc, cô đã nghĩ là con gái. Sao lại tóc ngắn và ăn mặc... như thế này. Chi trợn tròn cả mắt...

- Mày sao thế... đừng lố lăng, thầy sắp vào lớp, lại phạt mày bây giờ...

Ngọc nhìn thấy Chi đang há hốc miệng với trợn tròn mắt, liền nhéo nhẹ vào người Chi một cái.

- Mày ơi, sao lại...

Chi định nói về những gì mình đã nhìn thấy. Thế nhưng chẳng cần nói nữa, thầy chủ nhiệm dẫn học sinh chuyển trường ấy vào lớp rồi. Cái này thì không cần nói tới nữa, có lẽ là do Chi nhìn thấy trước, thế nên Chi bất ngờ trước. Khi cô giữ lại thần thái bình ổn của một học sinh, quay sang nhìn thấy cả lớp đang há hốc miệng giống hệt như mình...

- Tao đã nói... - Chi cảm thán vỗ lên vai bạn mình một cái.

Đương nhiên rồi, cả lớp há hốc miệng vì... đấy là một cô gái, nhưng mang vóc dáng ngoại hình của một thằng con trai. Thời đại này, có thể tự do như vậy sao? Vấn đề giới tính ở miền bắc này có thể gọi là vô cùng khắc nghiệt, thế nhưng học sinh chuyển trường kia có thể dựa vào gia thế và được người thầy đáng kính của lớp này cúi đầu...

- Các em chú ý, lớp ta hôm nay có một thành viên mới, tên bạn là Lê Thanh Trúc, bạn mới chuyển từ Florida, Hoa Kỳ về đây nên ngôn ngữ giao tiếp chưa thạo, thầy sẽ giới thiệu thay bạn ấy ngày hôm nay, các em cũng nên giúp bạn ấy hòa đồng nhé. Trúc, em có thể xuống bàn trống dưới kia ngồi, khi nào ổn thỏa, sẽ xếp chỗ ngồi theo học lực... Thầy chủ nhiệm ngày bình thường nghiêm nghị lắm, nhưng hôm nay giọng nói đã có phần nào hiền hòa và nghiêm túc. Trúc nghe theo lời thầy, cũng cúi chào bạn bè một cái cho lịch sự, sau đó đi xuống vị trí ngồi mà thầy đã chỉ trước.

Nhìn chiếc áo len đắt tiền, mẫu mã kì lạ mà Trúc đang mặc, cả lớp đương nhiên biết từ đầu tới chân của Trúc là đồ hiệu, đồ đắt tiền. Không cần biết hãng gì, vì dù có nói hãng tụi nó cũng không biết và cũng không bao giờ mơ tới đâu. Bàn của Trúc ở ngay phía sau bàn Chi.

Trong giờ học, bắt đầu có những lá thư được truyền đi... quanh đi quẩn lại cũng về góc lớp, đó là Chi. Chi được phân ngồi góc lớp vì cô là học sinh học các môn xã hội, nên thầy tạo điều kiện cho các em học lệch khối được ngồi góc đó, cả Ngọc cũng học các môn xã hội, chứ không riêng gì Chi. Chi mở mẩu giấy đã được vo tròn đủ kiểu ra và bắt đầu đọc...

“Này, như thế chẳng hóa hai phai à?”, nét chữ của Nhật Minh.

“Mày ăn nói khiếm nhã quá đấy. Học sinh chuyển trường từ Mỹ về, sao thầy phải cách điệu hóa thành Hoa Kỳ?”

“Tao thấy thằng Minh nói đúng đấy chứ, như thể hai phai ấy!”

“Chúng mày cũng nhiều chuyện quá, người ta mới đến, đụng chạm gì chúng mày đâu?”, đây là nét chữ của bí thư lớp. Chi biết Thảo là một người không thích xía mũi vào chuyện của người khác. Tính Thảo là vậy, đúng thì nói đúng, sai thì nói sai, không bao giờ ngả về phía nào, có lập trường vững chắc.

Có rất nhiều dòng chữ khác nữa, Ngọc và Chi cùng chũi mũi đọc...

BỘP...

Vì quá tập trung vào bức thư, một cái thước gỗ to lớn đập thật mạnh lên bàn học của Ngọc và Chi. Tiếng chiếc thước gỗ đập cũng khiến Trúc giật mình, Trúc ngước lên nhìn bàn trên mình có chuyện gì đang xảy ra, thì thấy được hành động của Chi đang vò nhàu tờ giấy kia vào bàn tay và giấu kín hết mức có thể.

- Hai em, có nghe tôi đang giảng dạy gì không? Không học Toán không có nghĩa là các em được quyền không chú ý trong giờ của tôi. Hai em không muốn thi tốt nghiệp đúng không?

Thầy chủ nhiệm nghiêm nghị nhìn và Ngọc và Chi. Cả hai đứa mặt cắt không còn một giọt máu, ấp úng không biết nói gì khi nhìn thấy thầy chủ nhiệm nổi cơn thịnh nộ.

- Hai em đang làm bài môn gì, đang xem thứ gì, cất ngay cho tôi. Thùy Chi, em đi ra ngoài 15 phút, khi nào cảm thấy tập trung học được thì vào lớp. Hết 15 phút em mới được phép vào học...

Thầy nói, rồi bỏ lên bục giảng tiếp tục với bài dạy. Chi cảm thấy tủi thân và ngượng ngùng tột độ. Từ khi đậu vào lớp 10 tới giờ, cũng được hơn 3 tháng. Suốt 3 tháng đó, cô chưa hề vi phạm một lỗi nào, cũng chưa bao giờ bị giáo viên nặng lời như vậy. Nhưng đây là lần đầu tiên cô bị mắng vì tội tò mò của mình, cũng do cô và Ngọc cuốn hút vào bức thư được lan truyền khắp lớp như thế, mà cô lại là người dở ra và gọi Ngọc đọc cùng, đúng thôi, cô làm cô phải nhận lỗi.

Chi đứng dậy, gấp lại sách vở cho bàn thêm gọn gàng, rồi cũng lủi thủi đi ra khỏi lớp. Cả lớp nhìn cô với ánh mắt thương hại. Tội thân thật đấy, bao nhiêu người đọc, thế mà mình cái Chi bị đuổi ra ngoài.. Ở vị trí của Trúc, Trúc có thể thấy được Chi đang đứng ở ngoài lớp. Thỉnh thoảng, Chi có lén nhìn quanh xem có ai không và lau đi nước mắt vì tủi thân và hổ thẹn. Nhưng Chi không hề hay biết, có người ngồi ở trong lớp vẫn có thể nhìn thấy mình đang làm gì ở ngoài. Trúc biết, trong tờ giấy mà Chi vò nhàu và vứt dưới đất kia sẽ có nội dung nói không hay về mình. Trúc không quan ngại điều đó. Nhưng Trúc không biết diễn đạt như thế nào cho đúng với cảm xúc của mình hiện tại. Trúc muốn nói là Trúc không ghét Việt Nam, nhưng Trúc không hề thích về Việt Nam sinh hoạt và sinh sống một chút nào. Người ở đây, không phù hợp với Trúc.

...

Tiếng trống trường vang lên, Trúc cũng không biết đó là báo hiệu cho hết một tiết học cho tới khi thấy thầy giáo chủ nhiệm đem cặp sách và rời khỏi lớp học. Bình thường, tiếng chuông mới là tín hiệu báo hết giờ học nên Trúc nghĩ mình phải học hỏi thật nhiều điều. Thấy các bạn đều có bài vở để làm, đều có sách truyện để đọc, Trúc không biết làm gì ngoài lôi những cuốn truyện tranh màu ra để đọc.

- Nếu mới đến, thì làm quen với mọi người đi nào...

Nhật Minh ngồi lên bàn học của Trúc, sau đó đưa tay ra trước mặt Trúc hàm ý muốn bắt tay. Thế nhưng cùng lúc đó, Chi cũng đi vào lớp sau khi hết thời gian phạt. Cô và mọi người nhìn nhau với ánh mắt ai cũng có thể hiểu được ý của đối phương. Trong giờ học, chính Nhật Minh là người viết bức thư đó đầu tiên và hậu quả là Chi bị phạt, thế mà giờ đang muốn làm quen với bạn mới ngay sao?

- Tin tao đi, ở lớp này, mày kết bạn với tao có thể chơi với lớp đấy. Phong cách người Mỹ luôn thẳng thắn mà... - Nhật Minh nhún vai nói tiếp khi thấy Trúc có vẻ nhìn quanh, rồi nhìn lại chính Nhật Minh.

- Bỏ đi...

Trúc gạt tay Nhật Minh qua một bên, sau đó tiếp tục nhìn vào cuốn truyện của mình. Kèm theo đó là tiếng thở sửng sốt của mọi người xung quanh. Họ đâu nghĩ Nhật Minh lật mặt nhanh như vậy, cũng đâu nghĩ tới việc Trúc không thèm sợ Nhật Minh. Đúng là cả lớp này, dùng từ sợ thì hơi quá đáng, nhưng ai cũng có phần kiêng nể Nhật Minh, vì cậu ta giàu hơn mọi người, lại là con của hiệu phó nữa, nào ai dám gây sự và động tới cậu ta.

- Đúng là hai phai không có não...

Nhật Minh bị từ chối một cách phũ phàng, mặt cậu nhóc đáng ghét đó cũng có chút đỏ ửng do xấu hổ khi cố gắng gây dựng hình ảnh thế lực của mình như không thành. Vốn dĩ Nhật Minh quen với việc được người khác chào đón, nhưng Nhật Minh quên rằng Trúc không có hiểu hàm ý mà Nhật Minh đang nói tới. Trúc vốn dĩ không thích môi trường ở đây, cũng chưa có ý định kết bạn với ai. Nhật Minh rõ được người Mỹ thẳng tính như thế nào, thì có lẽ Nhật Minh hiểu Trúc có thể cảm nhận được tờ giấy đó nói những gì về mình.

- Vừa phải thôi Minh, cậu về chỗ đi! - Thảo cũng lên tiếng, kéo Minh về chỗ ngồi.

- Cậu không cần để ý những gì bạn ấy nói đâu! - Thảo quay sang nói tiếp với Trúc.

Cả lớp có thể thấy, Trúc không hề quan tâm tới việc bị chửi rủa hay bị bênh vực. Cậu ta vẫn tập trung vào cuốn comic màu mè khác lạ trong tay mình, ánh mắt không muốn chú ý tới ai. Giá như đừng lan truyền bức thư đó, thì có lẽ mọi chuyện đã tốt hơn. Chi bẽn lẽn đi về chỗ sau khi lớp xảy ra sự việc.

- Mà mày ạ, tao tìm mãi không thấy tờ giấy đấy đâu cả...

Ngọc có vẻ cũng đã lật sách vở lên kiểm tra xem Chi giấu thầy tờ giấy đó ở đâu. Nhưng tìm mãi vẫn không thấy.

- Tao vội, nên quẳng xuống đất rồi... Mà sao thằng Minh nó làm thái quá vậy? - Chi tụm lại cùng vài đứa con gái để nói chuyện. Cô không để ý rằng cô quẳng xuống đất, ngay dưới mũi giày của Trúc.

- Thì mày biết đó, nó có ưa ai hơn nó cái gì đâu, chắc học sinh chuyển trường thừa biết lớp mình bàn tán. Thực sự thì kiểu giới tính lạ lùng đấy mẹ tao cũng không thích cho tao giao du đâu... Nếu bà ấy biết...

Ngọc cũng giải thích hành động vừa rồi của Minh. Cả lớp này không ai lạ gì cái tính ngược đời mà khác lạ ấy nên cũng không ai để tâm.

- Giàu thôi cũng phải ganh đua nhau hả? Tao tưởng chỉ đủ sống là được rồi...

Vài người nữa cũng bàn tán, chủ đề về Minh và Trúc được bàn tán sôi nổi, thậm chí còn át đi cả giờ học.

... Hẹn các bạn tối nay nhé ^^...