Câu Chuyện Của Princess

Chương 15



Khi trường có lịch học thêm buổi chiều, bé Linh chưa nghỉ học một buổi nào. Thậm chí, giáo viên Toán và Lý đã phản hồi lại vô cùng tích cực về thái độ học tập của con bé. Trúc vẫn quan tâm hỏi tới con bé từng ngày, và giờ buổi chiều,Trúc có thể cho nghỉ vài lớp học thêm vì một lý do ngớ ngẩn... Trúc cho là Trúc bận, sức khỏe không ổn, thế nhưng thực tế Trúc hành động như vậy vì Trúc muốn tận lực quan tâm tới Linh.

Bé Linh tan học, không biết là mình bị đi theo, thế nên cũng hay đạp xe lượn lờ như Chi ngày trước. Chỉ có điều, có những con đường lớn Trúc không thể chen theo được, thế nên Trúc đành bỏ cuộc. Trúc quay lại vị trí quán gà rán mà Ngọc chỉ cho mình ngày trước, ngồi trong xe ngắm nhìn Chi một cách đắm đuối.

Chuyện nó sẽ giống như ngày bình thường, nếu như không có sự xuất hiện của công an...

Chi nhìn đồng hồ, mới có 4h chiều thôi mà khách đã đến rồi. Cô nhanh chóng vào chuẩn bị đồ nhậu, rồi sau đó phục vụ cho khách ngay. Cô thường hẹn với người cô thuê là 4h30, thế nhưng hôm nay khách đến sớm, thế nên cô đành phải tự mình phục vụ, lau dọn.

- Cho một đĩa nem tươi rán nhé cô chủ quán!

Họ là những khách quen của quán nhà Chi nên nói năng cũng gần gũi hẳn. Chi nhanh chóng ok và phục vụ những món mà khách yêu cầu.

Trúc nhìn thấy Chi bán hàng cho khách vui vẻ là vậy, trong lòng đột nhiên cũng thấy vui. Chưa biết tâm mình dầm mưa 13 năm đau đớn như thế nào, chút nắng hạ chiếu vào, lại thấy lạ thường, lại thấy tiết trời đầy yêu thương với chính mình. Người con gái Trúc yêu mà vui, thì Trúc thấy tâm trạng mình vui theo, dù chỉ là trong giây phút.

Chi bán hàng, thỉnh thoảng cũng phải trò chuyện với khách cho hàng quán bớt nhàm chán. Cũng may quán chưa đến giờ đông người, Chi vẫn có thể vô tư trò chuyện cùng họ. Những câu chuyện ở đời thì thiếu gì, có thể nói ngày qua ngày mà không chán. Chi đang nói cười rôm rả, thì công an trật tự đường phố đến kiểm tra theo lịch định kì. Vì Chi có bày quán ra vỉa hè một chút, lại có thể gây mất vệ sinh nếu lắm khi khách về mà chưa dọn kịp thế nên Chi đi theo quy luật ngầm với mấy bà chị bán hàng quán xung quanh, đó là mỗi tháng nộp tiền gọi là “xây dựng đô thị” cho mấy anh trật tự. Cô vừa nhìn thấy công an, lại chợt nhớ ra tiền mua thuốc cho mẹ hôm qua cô cũng chuyển cùng chị Anh, lại thêm nữa cô mới đóng học phí cho mình, chỉ sợ đến thu bây giờ thì cô chưa đủ để mà trả.

- Cô Nguyễn Thùy Chi đâu nhỉ?

Công an gọi hỏi Chi, Chi cũng lễ phép đứng lên ra nói chuyện riêng với họ.

- Cô đóng 2.200.000 nhé! Tháng này họ đóng như thế cả, tôi để nhà cô cuối cùng để thu đấy!

Họ nói như thể đang mang cho Chi một ơn huệ gì đấy mà Chi phải lạy lục mà cảm ơn người ta. Nhưng Chi đang nghĩ xem mình nên khất họ như thế nào đây...

- Các chú thông cảm cho cháu, tháng này cháu hơi kẹt, tầm hai bữa nữa cháu mang tới cho các chú được không? Chi lễ phép hỏi lại, vì đúng là khoản tiền ấy nhỏ với họ, nhưng với Chi là cả vấn đề xoay sở.

- Cô nói buồn cười, chúng tôi lại phải đợi cô nộp à? Chúng tôi có xin cô đâu, nhanh nộp bây giờ, không chúng tôi thu dọn hết bàn ghế... mai lên phường mà xin lại!

Họ nóng nẩy quát lại Chi. Chi nghĩ, nếu lên phường xin, chi bằng vứt quách cho xong. Bộ bàn ghế có vài trăm bạc, lên phường xin, bị phạt đủ điều, tiền còn chồng chất lên thì lấy đâu ra mà trả. Họ mà cứ đứng đây làm phiền thì hôm nay ế khách mất.

- Hoặc mai, mai cháu nộp đủ cho các chú. Cháu mới mở hàng, sao có tiền ngay được ạ?

Chi nói khó với họ, cô nghĩ đến tối vay mượn ai đó cho xong.

- Không được, cho cô hạn cuối rồi, buôn bán cả tháng, có phải chúng tôi không dặn cô đâu! Này, vào thu bàn ghế đi!

Một ông trưởng ở đấy ra lệnh cho lính đi dọn đồ của Chi, và họ đang định đem cái biển hàng của nhà Chi đi, thì đã có người can thiệp...

- Đừng làm phiền cô ấy, tôi là bạn cô ấy, tiền đây, các vị tốt nhất cứ từ từ đã chứ!

Trúc đành vào cuộc. Nhìn điệu bộ, từ xa Trúc thấy rõ là Chi đang bị công an hạch sách. Trúc tính đứng im nhìn như thường lệ vì không muốn liên quan, thế nhưng khi công an định dẹp hàng của Chi thật, thì Trúc không im được nữa!

Công an thấy Trúc đưa tiền, lại bị Trúc châm biếm, khó chịu đưa tay giật lấy tiền từ tay Trúc.

- Tôi không quen người này, các chú trả lại đi! Mai tôi sẽ nộp đủ!

Chi nhìn thấy Trúc, 13 năm gặp lại, lại trong hoàn cảnh này. Thật xấu hổ và nhục nhã. Cậu ta chứng kiến hết rồi sao? Cậu ta ỉ thế nhà giàu, nên đang vung tiền để lăng mạ cô sao? Tim cô đập liên hồi, đập mạnh tới độ cô nghe được rõ tiếng tim mình đang vang lên. Cậu ta không thay đổi gì cả, vóc dáng lớn hơn, làn da hồng hào như vậy...

- Đã không có tiền còn sĩ diện! Nhớ tháng sau đừng nhì nhằng như thế này nhé!

Đám công an bực tức bỏ đi. Khi chiếc xe công an đi khuất rồi, Trúc nghĩ mình đứng đây hơi thừa, vì đã lén ngắm nhìn Chi lâu ngày rồi, nên Trúc không có cảm giác lạ lùng như Chi nữa. Trúc quay lưng bỏ đi không nói với Chi câu nào.

- Cậu... đứng lại! - Chi khó chịu đi theo Trúc.

Trúc nghe thấy tiếng Chi gọi, nhưng vẫn lẳng lặng bỏ đi. Nhưng Chi vẫn kiên quyết, thậm chí bước chân nhanh hơn và kéo Trúc lại.

- Tôi sẽ trả tiền cho cậu, đừng nghĩ có tiền mà làm cao, không cần chọn cách đó để sỉ vả tôi! - Chi cao giọng nói.

13 năm gặp lại, cậu ta nhất thiết phải chọn cách này để làm nhục cô, giống như những gì cô đã làm với cậu ta, thì cái này gọi là trả thù, đúng không? Hả hê không? Nhưng Chi thì tức giận vô cùng, chưa kể, lòng cô thổn thức vì nhớ, thế nên... - Tôi kinh doanh, tôi không bao giờ làm những điều dư thừa hay không tính toán. Trừ phi đó là bạn bè, và cậu là bạn thì tôi giúp, thế thôi. Muốn nghĩ thế nào thì tùy. Bỏ ra!

Trúc hất tay Chi ra khỏi người mình, sau đó lạnh lùng không thèm để ý tới Chi đang giận đỏ cả mặt. Vẻ mặt không thể hiện được rằng, Trúc muốn nói với Chi, nói với Chi nhiều điều lắm..

“Có ai nói với em, con bé giống em lắm chưa?”, Trúc nhớ tới Linh, khi phải đối diện với ánh mắt này của Chi! 

- Tôi không hỏi cậu làm gì, tôi chỉ nói tôi sẽ trả lại cho cậu!

Chi không biết Trúc đang nói dối. Mà nhìn vóc dáng, gia thế của Trúc, cũng dễ nghĩ Trúc là một người kinh doanh, đâu ai nghĩ Trúc là giáo viên chứ? Trúc muốn giấu quách đi việc mình là giáo viên, giấu luôn chuyện mình đang giảng dạy cho bé Linh.

- Tôi nói sẽ cho không cậu à? Đừng có mơ, quan hệ chẳng thân tới đó đâu. Khi nào có, đưa cho Ngọc, Ngọc sẽ đưa lại cho tôi!

Trúc nói rồi bỏ đi thẳng, leo lên xe ô tô, và đạp ga rời đi.

Chi bị bỏ lại, bỏ lại một cách thảm hại vô cùng. Cô đâu nghĩ Trúc lại lạnh nhạt như vậy với mình? Khi gặp lại, cô dù cho mạnh miệng nói vậy với Trúc, nhưng trong thâm tâm, chỉ muốn chạy tới và ôm thật chặt con người ấy.

Nắng, mưa. Đông, hè. Cô và Trúc như hai mùa trái ngược. Trong tâm thì nghĩ một đường, ngoài mặt, luôn cố làm những điều ngược lại. Chi đột nhiên nhớ gương mặt ấy, trái tim lâu ngày đã ngủ, giờ lại bừng tỉnh như Bạch Tuyết gặp được Charming. Vẫn là những nhịp đập trái tim lạ thường ấy, ngay từ khoảnh khắc cô nhìn vào ánh mắt Trúc khi Trúc mới chuyển tới lớp cô. Khoảng thời gian hơn một thập kỷ, cô mới nhận ra rằng trái tim mình rung động khi gặp Trúc, thực sự đập loạn nhịp do gặp Trúc. Nhưng vì không đủ can đảm, Chi đổ thừa rằng nó đập loạn vì Phong, để giờ thì....

Khá khen cho con người, khá khen cho tạo hóa. Giờ thì Chi cũng nhận ra được có một điều mà quyền hạn của thời gian không thể thay đổi được. Sau từng ấy thời gian, cậu ta vẫn giàu có như vậy, vẫn có tiếng nói trong xã hội, vẫn không ai dám đụng tới cậu ta, hoặc vì cậu ta có tiền, hoặc vì họ biết tới gia thế nhà cậu ta. Còn cô, vẫn nghèo khó, giờ thì có khá hơn, nhưng lại không thể đủ tiền mà kham hết mọi việc. Đúng vậy, ông trời công bằng, không lấy đi của ai bất cứ thứ gì, cũng không cho riêng ai bất cứ thứ gì vô lý do. 

... 

Linh đi học thêm về, hôm nay không rõ lý do gì mà nó không nhìn thấy lớp học bên cạnh của cô giáo nó đâu nữa. Nhưng nó không dám hỏi, vì nó biết cô giáo luôn ghét nó. Nhưng mà nó đi học về, cũng không thấy mẹ nó đợi chờ ngoài cổng như mọi ngày nữa vì bình thường, mẹ đâu đó, mẹ nói là đi làm, cũng tầm 10h hơn mới về như nó. Hôm nay mẹ ngồi ở trên gác xép... 

Nó đi lên hỏi han xem như thế nào.

- Mẹ, hôm nay mẹ không đi làm ca tối à? - Linh thấy mẹ ngồi gục mặt xuống đầu gối. - Không, hôm nay mẹ hơi mệt! - Chi không nhận ra con gái mình đi lên nữa. Cô đang buồn quá nhiều chuyện.

Chi nhìn lên, nhìn thấy con mình đi học về. Sao dạo này cô có thể vô tâm như thế này chứ, con bé quá gầy rồi mà... Linh cũng hiểu sao mẹ lại nhìn mình một cách ngây ngô như vậy nữa, mặt mình có dính gì sao? Linh đi xuống nhà, lấy gì đó, rồi lại quay trở lại, ngồi xuống bên cạnh mẹ, cởi bỏ cặp sách nặng nề. 

- Uống đi mẹ, con nghe nói, khi buồn phiền, họ hay uống thứ này lắm! - Linh đưa một lon bia mát cho mẹ mình. Linh còn bé, chưa đủ tuổi uống rượu bia, mà có muốn thì mẹ cũng không cho, nên con bé an phận, cầm riêng cho mình một lon coca.

- Con gái mẹ lớn thật rồi, biết cả mẹ đang buồn nữa sao? - Chi nhận lon bia từ Linh. Đúng là con bé hiểu cô nhất, biết cô cần gì nhất, nhưng con bé vẫn xếp sau một người. Người đó còn biết cô đến mùa dâu khi nào, biết cô thích ăn gì, và biết cô không thích cái gì, quan trọng hơn, người đó sẵn sàng làm theo sở thích của cô mà không sợ điều gì, ví dụ như đạp xe...?

- Mẹ không bao giờ nói cho con, nên con mong mẹ có chút men say, hi vọng mẹ nói cho con nghe một lần. Con cũng đang buồn lắm mẹ ạ! - Linh khẽ thở dài một tiếng, việc học áp lực quá, nó không biết nên làm thế nào khi mà đối mặt với một giáo viên chủ nhiệm vô tâm, thờ ơ với mình dù cho luôn phải học ở bên giáo viên chủ nhiệm. Cảm giác hai người ngồi gần nhau, Linh còn quá nhỏ tuổi không biết gì, không biết vì sao mình bị ghét, đúng là một cực hình cho con bé. 

- Mẹ đang trải qua một nỗi buồn, buồn ghê gớm lắm, nhưng mẹ không thể khóc dù mẹ muốn khóc...! - Chi không biết vì sao hôm nay cô chọn cách chia sẻ với Linh nữa, bình thường, cô sợ con bé ảnh hưởng, nên không muốn nói. Nhưng ít nhất, hôm nay cô thấy lòng mình có thể nhẹ vơi đi khi nói cho con bé nỗi buồn bực trong lòng mình. 

- Mẹ nhớ ba sao? - Trong tâm chí của Linh, Linh không gặp ba cũng được hơn 7 năm rồi, từ ngày nó đi học được một năm, ba nó có gia đình mới, mà trước đó, cũng không gặp nhiều, cho tới khi ngày đó thì không gặp lại dù chỉ một lần. Kể cả ông bà nội cũng ghét sự tồn tại của nó. Linh luôn tự hỏi, rốt cuộc nó làm sai điều gì? Mọi người cứ phải dồn mũi nhọn vào công kích nó mãi vậy, nó 13 tuổi, sao nó cứ phải gánh chịu những điều nó không gây ra? Nhưng nó thương mẹ, và yêu mẹ nữa. Nó chưa bao giờ than vãn điều gì với mẹ, dù cho tâm can thì luôn khóc, luôn muốn chết đi để khỏi phải chịu đựng. Nhưng nó chết rồi, mẹ nó sẽ như thế nào? Còn ước mơ sẽ làm giàu, sẽ làm mọi điều để mẹ được sống hạnh phúc, sung sướng thì sao? 

- Mẹ nhớ người khác, ba con, chưa bao giờ có trong từ điển sống của mẹ! - Chi quay sang nhìn con bé. Con bé cũng biết rõ chuyện này vì Chi thành thật với con bé, Chi đã kể cho con bé ngay khi nó nhận thức được, rằng mọi chuyện chỉ là không may, nhưng cô vẫn yêu con bé vô điều kiện, sống như một bà mẹ đơn thân mạnh mẽ. 

- Mẹ li dị với ba lâu rồi, sao mẹ không tìm người đó đi? - Linh hỏi một cách ngây thơ.

- Người đó là người mẹ không bao giờ vươn tới được, nhưng con biết nhiêu đây là đủ rồi, mẹ sẽ cho con biết thêm khi con đủ trưởng thành hơn. Thế Linh của mẹ buồn chuyện gì? Nói mẹ nghe...? 

Chi vỗ về con bé một cách yêu thương, coi như con bé là bảo bối của mình, có thể khiến mình đỡ đi phần nào sự bực dọc. 

- Con không rõ nữa, con không được phép thân thiết với cô giáo của mình, có lẽ chỉ mình con thôi, còn các bạn đều được cô cưng chiều hỏi han, họ xem cô giáo như một người bạn, nhưng sao con cảm giác như cô luôn nghiêm nghị nhất với con! 

Linh nói cho mẹ mình biết, rằng nó đi học với áp lực như thế nào. Mỗi lần nhìn thấy cô giáo, nó lúc đầu còn nghĩ cô sẽ như mọi cô giáo khác, nhưng hiện tại chỉ là khác với riêng nó, không một sự ân cần. Vì nó không nhận ra, nó cũng không biết, gián điệp mà mẹ Ngọc nói tới, theo dõi bước chân nó từng ngày từng giờ đâu!

- Cố lên con, có lẽ do mẹ Ngọc gửi gắm, nên cô giáo nghiêm nghị với con hơn thôi, con học như thế nào rồi? - Chi quên mất không hỏi về việc học thêm của con bé. Dạo này cô đang dần thành một bà mẹ vô tâm mất rồi. 

- Con học thêm với chính cô giáo, do mẹ Ngọc nói... cô cũng rảnh lắm mẹ ạ, trước đó, con thấy có học sinh, nhưng giờ không có nữa, các anh chị nói do cô không khỏe, cô dạy mình con chắc không mất sức đâu nhỉ?

Linh kể lại những gì Linh biết. Chi nghĩ ngợi một hồi lâu, có lẽ phải trả nợ Ngọc dài dài đây. 

- Con sẽ thành công, mẹ tin là như vậy... rồi, đi tắm rửa đi, đêm nay hai mẹ con mình ngủ với nhau nhé!

Chi mỉm cười với con mình, Linh tự động, cũng cười lại với mẹ nó. Hai mẹ con dành cho nhau nụ cười gượng gạo, nhưng hai mẹ con không biết rằng, cả hai người đều đang nói về một người...