Câu Chuyện Bể Bơi

Chương 6



“Đúng, lúc ngẩng đầu phải thở, không cần đè lên tay tôi, nhẹ nhàng quạt trước sau, tôi trước tiên kéo cậu bơi một vòng!” Huấn luyện viên Trần từ từ dạy dỗ.

Đồng Cừ bị sặc vài lần, thi thoảng còn bị huấn luyện viên Trần đe dọa “Cậu lại đè tôi tôi liền đem cậu ấn xuống!”, chẳng qua đối phương tuy nói vậy mấy lần, nhưng vẫn kiên trì kéo Đồng Cừ đi một vòng.

Đồng Cừ dần dần tìm được điểm mấu chốt, huấn luyện viên Trần cũng mau lùi ra xa.

Sau khi Đồng Cừ ngẩng đầu nhìn, thuận thế thu chân, thu được phân nửa lại mở rộng cố sức tiến về phía trước, hung hăng kẹp lấy eo huấn luyện viên Trần.

Huấn luyện viên Trần cả kinh, lưng dựa vào thành bể.

Đồng Cừ cả người cơ hồ đều dựa sát lên người huấn luyện viên Trần, vui thú nhấc kính bơi lên đầu, sau đó khuôn mặt ướt sũng dí sát vào.

“Cậu làm cái gì?” Huấn luyện viên Trần trong lòng khẽ động.

Đồng Cừ nhìn trái nhìn phải, thấy không ai chú ý, liền ‘hắc hắc’ cười hai tiếng, mạnh mẽ đem chiếc miệng ẩm ướt chạm vào trán huấn luyện viên Trần.

‘Chụt’ một cái, rất nhanh lùi lại, rồi duỗi tay xoa cơ bụng huấn luyện viên Trần một phát, lại nhanh chóng rút về.

Huấn luyện viên Trần: “……”

Mắt Đồng Cừ cong lên, không đợi huấn luyện viên Trần phản ứng lại, ngay lập tức nhảy biến đi.

=. =. =. =. =

Sau đó tâm tình Đồng Cừ vẫn rất tốt, chẳng qua lúc tắm rửa có chút lo sợ.

Huấn luyện viên Trần bất động thanh sắc, nên gội đầu thì gội đầu, cũng không nhầm thành rửa đầu nhũ, nên rửa đầu nhũ thì rửa đầu nhũ, cũng không sờ nhầm vào lão nhị.

Đồng Cừ xoắn xít a, huấn luyện viên anh bị tôi đùa giỡn a! Anh nên có chút phản ứng a! Tôi sợ! Tôi thực sự sợ a!!

Cứ thế đến lúc hai người cùng về nhà.

=. =. =. =. =

Vì Đồng Cừ say xe, nên từ trước tới nay đều đi bộ, mà huấn luyện viên Trần nói muốn hít thở không khí trong lành, nên hai người liền thông đồng, à không, là cùng về nha.

Đồng Cừ vì làm chuyện xấu(Này! Cậu thực sự ý thức được mình làm sai sao?!)nên dọc đường đi không nói được mấy câu, chỉ cứ cúi đầu nhìn con đường dài ngoằng.

Huấn luyện viên Trần bình thường cũng không nói nhiều, hôm nay cũng là mấy câu thường ngày “Nhìn xe” “Cẩn thận” “Đi vào trong”.

Không bao lâu Đồng Cừ tới cửa nhà mình.

Huấn luyện viên Trần đem túi xách trong tay đưa cho cậu: “Này, tự mình cầm lấy đi.”

Đồng Cừ nhận lấy, xát xát bàn tay, lại xát xát cánh tay, chân lùi về một bước, lại tiến lên một bước, vẫn không chịu đi.

Huấn luyện viên Trần nhịn cười nhìn cậu, hỏi: “Cậu hôm nay rốt cục là làm sao vậy?”

Đồng Cừ lập tức ngẩng đầu, túi ôm trước ngực, mắt sáng như sao Hôm: “Huấn luyện viên, anh có thể hô hấp nhân tạo cho tôi một lần được không?

……..

“Đồng Cừ, lẽ nào cậu thích tôi?” Huấn luyện viên Trần vẻ mặt kinh ngạc.

“Đúng vậy, em lần đầu thấy anh, liền đã yêu anh sâu đậm rồi.” Đồng Cừ vươn tay cẩn thận vuốt ve khuôn mặt huấn luyện viên Trần, “Cường Cường, anh…. anh yêu em không?”

“Tôi yêu cậu…..” Huấn luyện viên Trần chân thành đáp, “Cái rắm ấy!”

“Cái gì?” Tay Đồng Cừ dừng lại, không tin nói, “Anh….. anh nói gì?!”

“Tôi. thích. phụ. nữ.” Huấn luyện Trần phun ra từng chữ, từng chữ ấy đều nặng tựa ngàn cân, từng chữ từng chữ hung hăng đập vào lòng Đồng Cừ.

“Phụt!” Đồng Cừ phun ra một ngụm máu.

“Thật xin lỗi.” Huấn luyện viên Trần quay đầu đi chỗ khác, “Tôi, đã có người trong lòng.”

“Người khác cười anh thật si tình!” Đồng Cừ ôm ngực, từng bước từng bước lùi về phía sau.

Lúc đó đột nhiên trời nổi gió to, tiếng sấm rền trên không trung, chớp lóe tạo nên những vết đáng sợ, không sau đó mưa tuôn xối xả.

“Anh….” Đồng Cừ cả người ướt sũng thét lớn, “Anh sẽ hối hận! Anh nhất định sẽ hối hận!”

………

Phía trên….. Chẳng qua là suy đoán của Đồng Cừ, thực tế, là thế này…..

…….

“Hô hấp nhân tạo?” Huấn luyện viên Trần nhíu mày.

Đồng Cừ ôm ngực nói: “Đúng vậy, tôi tôi tôi…. có chút khó thở…..”

“Vậy, xem ra tôi không giúp cậu là không được?” Huấn luyện viên Trần như cười như không đáp.

“Vậy còn chờ gì nữa?” Đồng Cừ kiễng chân, vừa nói xong một câu liền vội vàng ngậm lấy môi huấn luyện viên Trần, sau đó nhẹ nhàng liếm một vòng, đầu lưỡi linh hoạt đi vào, muốn nếm thứ mỹ vị đã mơ ước từ lâu.

Huấn luyện viên Trần đột nhiên cắn đầu lưỡi Đồng Cừ một phát, Đồng Cừ bị đau, vô thức rút lại.

“Hô hấp nhân tạo không phải làm như vậy.” Huấn luyện viên Trần cúi đầu, “Cậu không thể cử động miệng cũng như đầu lưỡi cậu được.”

Thế là huấn luyện viên Trần liền làm cho Đồng Cừ một lần hô hấp nhân tạo đúng tiêu chuẩn.

Thế là Đồng Cừ liền ngoan ngoãn đứng ở đó, trừng mắt như tượng nhìn huấn luyện viên Trần hấp khí, thổi khí, hấp khí, lại thổi khí, trong lòng lại bạo phát như vượn khỉ trên núi Bạch Đế kêu rên.

Đầu lưỡi! Đầu lưỡi của ta! Đầu lưỡi mà ta yêu quý! Ngươi chịu khổ rồi! Sự cô quạnh của ngươi, ta lần sau sẽ lấp đầy!

…….

Phía trên….. cũng là giả….. Sự thực là…..

………

“Cậu ngẩn người cái gì vậy?” Huấn luyện viên Trần kinh ngạc nhìn Đồng Cừ vài giây lại đổi sắc mặt, ánh mắt ngẫu nhiên u ám ngẫu nhiên bừng sáng.

“Cái gì?” Đồng Cừ cuối cùng cũng từ phỏng đoán tự sướng của mình mà phục hồi lại tinh thần.

“Cậu nói đi.” Huấn luyện viên Trần mặt không biểu tình, ở đâu có người nói ra câu nói mờ ám như vậy xong thì để người khác kéo mình ra khỏi cõi mộng chứ?

“À à.” Đồng Cừ bừng tỉnh, “Đúng rồi, hô hấp nhân tạo.”

Huấn luyện viên Trần: “……”

“Vì thế,” Đồng Cử ngầng đầu, ánh mắt lóe lóe tia sáng, “Anh đồng ý hô hấp nhân tạo cho tôi không?”

“Ờ.” Huấn luyện viên Trần gật gật đầu, “Cậu bây giờ về nhà, chết chìm trong nước, được người ta vớt lên rồi tôi sẽ hô hấp nhân tạo cho cậu.”

“Không, tôi hiện tại liền chết cho anh.” Đồng Cừ ôm cánh tay huấn luyện viên Trần, đột nhiên khàn giọng hét lên, “A…… Ân….. Tôi sắp chết….. Cứu….. Cứu tôi!”

“…..” Huấn luyện viên Trần trầm mặc vài giây, chậm rãi nói, “Cậu có tin tôi bây giờ sẽ giết chết cậu không?!”

“Được rồi, nói chuyện đứng đắn nào.” Đồng Cừ vội vàng nghiêm mặt, “Anh bằng lòng không?”

“Đồng Cừ, cậu thích tôi sao?” Huấn luyện viên Trần lại im lặng, có điều lần này lâu hơn, tầm mấy chục giây.

A! Những lời này! Đồng Cừ đột nhiên cảm thấy khó thở, không thể nào, chẳng lẽ Bạch Liên Hoa này là thẳng nam?! Không thể đi?! Khứu giác của cậu hẳn là không có vấn đề gì a……(Bạch Liên Hoa là chỉ anh Cường ~ từng có lần em Cừ so sánh a Cường với đóa sen trắng mà ^^)

“Cậu còn tiếp tục ngẩn người tôi liền đi đó.” Huấn luyện viên Trần xoay người muốn rời đi.

Đồng Cừ vội vàng giữ y lại, cười nói: “Chờ chút chờ chút, em thích anh, thích anh chết đi được.”

“Kỳ thật.” Huấn luyện viên Trần dừng một chút, trên khuôn mặt từ trước đến nay đều là vân đạm phong khinh xuất hiện một tia rối loạn quỷ dị, “Tôi cũng rất thích cậu.”

Quả nhiên, mình biết mà, nói thích phụ nữ đi….. Chờ! Từ từ!

“Cái gì?! Anh không thích mấy cô gái yếu đuối mà thích một tên đàn ông anh tuấn to cao như tôi, là thật sao?!” Đồng Cừ thật sự rất kích động, không giống kịch bản a huấn luyện viên Trần.

“Tôi quả thật không thích phụ nữ mà thích đàn ông.” Huấn luyện viên Trần gỡ bàn tay như rong quấn của Đồng Cừ ra, “Có điều miêu tả của cậu về bản thân, chả thật chút nào cả.”

Đồng Cừ thiếu chút nữa lệ nóng doanh tròng: “Anh quả nhiên thích một tên đàn ông anh tuấn cao to như em sao!”

“…..” Huấn luyện viên Trần vừa định trêu chọc, liền thấy Đồng Cừ đột nhiên tiến lại.

“Vậy còn chờ gì nữa?! Nhanh hô hấp nhân tạo đi!” Cánh môi hồng nhuận của Đồng Cừ liền chu ra.

Huấn luyện viên Trần quyết đoán, vươn tay, nắm lấy hai gò má phần nộn trên gương mặt búp bê.

“Có điều, tôi không thể tiếp nhận cậu.”