Cậu Ấy Là Chi Lý Đại Nhân

Chương 23: Phản kích



Kha Bố suy nghĩ rất nhiều về lời nói của trưởng khoa, chuyện hiệu trưởng tìm Chi Lý cũng khiến Kha Bố quan tâm. Khi quay lại chòi nghỉ mát, trông thấy Công Chu và Chu Hân Hợp đang kiềm chế Ứng Tu Kiệt đang nổi điên.

“Các cậu đang làm gì vậy?”

“Ban nãy người của CLB Taekwondo tới nhắn bảo Chi Lý tối nay tới thư viện, tớ đi đập chết bọn họ.” Kha Bố ngoài ý muốn không ngăn cản: “Ừm, nếu không thể trong cậy vào thầy cô giáo, chỉ đành giết chết bọn họ vậy.” Sở Hạo Vũ cũng đồng ý, đứng lên khởi động: “Xem ra không thành vấn đề, Hân Hợp, thay quần áo của cổ động viên đi cổ vũ cho tớ.”

“Tính cả tớ nữa.” Công Chu gia nhập.

“Tớ, tớ cũng phải đi.” Chu Hân Hợp gia nhập. Tô Ấu Ngôn đứng lên.

“Ấu Ngôn, cậu đi đâu vậy?”

“Có việc, các cậu…” Tô Ấu Ngôn dừng một chút: “Chú ý giữ mạng.”

“Nói chuyện với cậu rất xui xẻo!!!”

Cả đám trở về chuẩn bị thật tốt sau đó tập hợp tại thư viện, Công Chu ăn mặc chỉ có thể hình dung bằng một từ-đẹp.

“Tớ nói a, cậu đi thi hoa hậu à.”

Công Chu chỉ cười cười không trả lời, kỳ thật Kha Bố trong lòng đang gảy bàn tính, cái đám này nhiều lắm cũng chỉ là tàn binh bại tướng, phần thắng không lớn. Mới vừa đặt chân vào thư viện, đã thấy có người chờ ở đó.

“Đợi đã lâu lắm rồi, tôi là Hà Tiểu Sơn của CLB Taekwondo.”

Cả đám xúm lại thảo luận: “Không phải nói chỉ có bốn người thôi sao, ở đâu chui ra cái tên Hà Tiểu Sơn này vậy, chắc là tên có sức chiến đấu thấp nhất, chúng ta cùng xông lên, úp sọt hắn.”

“Không được, truyền ra ngoài còn gì là thể diện, còn gì là đàn ông.”

“Để tớ.” Kha Bố xung phong liều chết, chọn người kém nhất thì phần thắng chắc sẽ cao hơn chút.

“Thôi hãy để tớ đi cho, tớ có thể nhận ra ánh mắt của hắn không bình thường.” Công Chu tự tin tràn đầy. Hà Tiểu Sơn cũng không vội, kiên nhẫn chờ bọn họ thương lượng xong, hắn là do một tay anh trai Hà Đại Sơn huấn luyện ra, cũng từng đại diện cho trường ra ngoài thi đấu. Công Chu bước tới, quay đầu lại hàm chứa nhu tình: “Chuyện này không được nói cho Chi Lý đại nhân, tớ chính vì hắn mới chịu nhục.” Công Chu đứng trước mặt Hà Tiểu Sơn, quần áo tươi sáng phối với khuôn mặt xinh đẹp, đột nhiên hoa dung thất sắc: “Ai nha nha nha~~~” ngã về phía Hà Tiểu Sơn, Hà Tiểu Sơn đỡ lấy Công Chu, ôm vào ngực, Công Chu sắc mặt hồng nhuận: “Cám, cám ơn.”

Hà Tiểu Sơn cũng hơi đỏ mặt; “Không sao, cậu có bị thương không?” Thì ra ánh mắt không bình thường là bởi vì hắn ta thích con trai!!

“Tôi không sao, còn cậu?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Công Chu phát ra hào quang, điềm đạm đáng yêu, tuyệt chiêu nhiếp hồn đại pháp của cực phẩm tiểu thụ: “Chẳng lẽ Tiểu Sơn cậu muốn đánh tôi sao?”

“Tôi, tôi chỉ là nghe lời anh trai mà thôi.”

“Cũng đúng, tôi là ai chứ, chỉ là một người xa lạ, anh trai đương nhiên quan trọng hơn tôi, phải không?” Mắt to chớp chớp.

“Tôi…”

Công Chu dùng ngón trỏ đè lên môi Hà Tiểu Sơn: “Đừng nói nữa, nhắm mắt lại, chỉ một lát thôi, hãy để chúng ta hưởng thụ giây phút ngắn ngủi này, chúng ta tựa như Romeo và Juliet, nhất định không thể ở bên nhau.” Kha Bố hai chân vô lực, nói thầm với Ứng Tu Kiệt và Sở Hạo Vũ: “Làm sao bây giờ, tớ sắp nôn rồi.”

“Tớ cũng thế.”

Hà Tiểu Sơn thâm tình nhắm mắt lại, Công Chu hơi lui ra sau, hít sâu một hơi, nhấc đầu gối lên đập như điên vào gốc rễ con cháu của Hà Tiểu Sơn, một đập, hai đập, ba đập, bốn đập, năm đập. Kha Bố cảm thấy tiểu đệ đệ của mình cũng nhói đau. Cho đến khi Hà Tiểu Sơn đau đớn ngã sấp xuống đất, thân thể cong như con tôm khô, Công Chu còn chưa thỏa mà đá thêm cho hắn hai nhất mới hả giận: “Nói cho người của CLB Taekwondo biết, tôi thích đàn ông đấy, thích bị đàn ông thượng đấy, nhưng không phải thằng nào cũng có thể thượng, các người còn ghê tởm hơn cả tôi.” Cực phầm tiểu thụ không thể coi thường. Cả đám tiếp tục đi sâu vào trong.

“Hello.” Xuất hiện một người ngoại quốc, làn da ngăm đen.

“Tôi tên là Did.”

“Lại còn D~~id, D cái đầu anh ấy.” Kha Bố mắng thô tục, chuyện ngày hôm nay vẫn khiến cho cậu bực không chỗ trút, dù sao cũng bị chơi xỏ quá đáng, mặc xác nhà nó. Sở Hạo Vũ ngăn Kha Bố: “Tiểu Hắc cứ để đó cho tớ.” Sở Hạo Vũ mới tiến lên một bước, liền trúng ngay một quyền của Tiểu Hắc vào mặt, Sở Hạo Vũ ăn đau che mặt, vốn dễ nhìn nay càng trở nên hốc hác.

“Này, phản ứng kiểu gì đấy, còn chả bằng lúc bình thường.” Kha Bố nói.

“Đúng vậy, cậu có còn là đàn ông không hả.”Ứng Tu Kiệt nói.

Đồng đội của mình toàn một lũ lòng lang dạ sói; “Tôi đã nói bắt đầu đâu, đúng là không tuân thủ quy tắc.”

“Sorry, are you ready?”

Sở Hạo Vũ ra dấu ok, còn chưa kịp tung chiêu, đã bị đá ngược lại.

“Cậu về nhà đi thôi.” Kha Bố an ủi Sở Hạo Vũ.

“Hết cách rồi, hắn rất lợi hại, nếu là người bình thường tớ đã sớm đánh ngã hắn.”

“Kia, cái kia, Hạo Vũ.” Chu Hân Hợp gọi Sở Hạo Vũ, mấy người quay đầu lại, chỉ thấy Chu Hân Hợp cời áo khoác ngoài, bên trong là bộ cổ động màu lam, rãnh ngực, rốn và bắp đùi đều lộ ra ngoài, cô nàng dùng hai tay che che đậy đậy, ngượng ngùng nhìn Sở Hạo Vũ: “Như vậy, có thể chứ?”

Kha Bố tựa hồ có thể thấy Sở Hạo Vũ ở đằng sau dấy lên ngọn lửa hừng hực, tựa như sống lại: “Ái chà, các anh em, thấy không, thế giới của tôi lại đến rồi.”Sở Hạo Vũ tốc độ đề cao xông lên phía trước, chân trái quét ngang, Tiểu Hắc tránh được, còn chưa kịp phản ứng, tay Sở Hạo Vũ liền vươn ra túm lấy áo Tiểu Hắc kéo đến trước mặt mình, Tiểu Hắc tung quyền nhưng đều trượt, Sở Hạo Vũ đập đầu thật mạnh vào đầu Tiểu Hắc, Tiểu Hắc ngửa ra sau lại bị túm lấy, Sở Hạo Vũ tiếp tục dùng đầu đập hắn, sau đó bóp cổ hắn, chân ngoắc ra sau, vật hắn xuống đất.

“Ngàn vạn lần đừng coi thường sức mạnh của bộ ngực, ta vì ngực mà ngã xuống, cũng vì ngực mà đứng lên khởi nghĩa, còn nữa, ở Trung Quóc thì hãy nói tiếng Trung Quốc.” Sở Hạo Vũ suất khí tức giận lên tiếng. Cả đám ùa lên, dùng dây thừng trói nghiến Tiểu Hắc, vẫn là nhiều người tốt hơn.

Còn chưa đi được bao xa, Ứng Tu Kiệt đột nhiên bị đá bắn ra xa, hắn quỳ gối che bụng của mình, Hà Đại Sơn xoa bóp nắm tay: “Chưa ăn đòn đủ phải không? Hiện tại mới đến để làm gì. Hỏi cậu một lần cuối, có muốn đi theo tôi không?’

“Anh cho rằng tại sao tôi mới chọn gia nhập tiểu tổ này.” Thanh âm của Ứng Tu Kiệt trầm thấp, chậm rãi đứng dậy, cởi áo, lấy ra băng vải màu trắng quấn lên tay: “Lúc ấy Chi Lý cùng tôi tiến hành một cuộc quyết đấu chân chính giữa hai người đàn ông, tôi bị đánh bại, khi hắn dùng thái độ thành khẩn mời tôi vào tổ, tôi chỉ biết, đó mới là đàn ông.”

Nhắc mới nhớ, những gì mà Ứng Tu Kiệt nói cùng những gì mà Kha Bố còn nhớ hoàn toàn khác nhau, rõ ràng là do Ứng Tu Kiệt xui xẻo đụng tới Chi Lý đang hắc hóa, sau đó bị hắn tha vào WC hành hạ, rồi sau đóbị hắn đạp cho một nhát mà gia nhập tổ.

“Chỉ biết mạnh miệng.” Hà Đại Sơn còn đang nói chuyện, Ứng Tu Kiệt đã ra quyền, hơi hơi uốn cong thân thể, hai chân linh hoạt nhảy trái nhảy phải, nhưng Hà Đại Sơn cũng linh hoạt mà né tránh, Ứng Tu Kiệt hai đấm cản trước mắt, chỉ lộ ra đôi mắt lợi hại. Hai người anh tới tôi đi, Kha Bố nhìn hoa cả mắt, nhưng dù sao Hà Đại Sơn thân thể cường tráng, đối chiến trong thời gian dài, có phần thở hổn hển, tốc độ rõ ràng trở nên chậm dần, nhưng Ứng Tu Kiệt từ đầu đến cuối không hề thay đồi, hắn rất nhanh tung quyền: “Quá chậm.”

Hà Đại Sơn tránh thoát được quyền thứ nhất của Ứng Tu Kiệt, nhưng quyền thứ hai nối gót mà tới, quyền thứ ba có phần cố sức, Ứng Tu Kiệt nhảy dựng lên, khuỷa tay đánh lên bả vai Hà Đại Sơn, Hà Đại Sơn kêu thảm thiết, múa may nắm đấm, Ứng Tu Kiệt thối lui: “Quá chậm, anh quá chậm.”

Hà Đại Sơn phát ra tiếng rống như gấu chó, nghe mà kinh, hắn phóng về phía Ứng Tu Kiệt, khí thế cùng sức mạnh của Hà Đại Sơn, Ứng Tu Kiệt thân thể còn đầy thương tích hẳn là không chịu nổi, Ứng Tu Kiệt đột nhiên chỉ vào sau Hà Đại Sơn: “Anh xem cái gì kia?”

Hà Đại Sơn mờ mịt quay đầu lại, một quyền của Ứng Tu Kiệt đánh trúng đầu của Hà Đại Sơn: “Đây là do Chi Lý dạy tôi.” Hà Đại Sơn ngã xuống đất: “Đó mới là đàn ông!! Nhìn cho rõ đi.”

“Cậu đúng là cái tốt thì không học, cái xấu học rõ nhanh.”

Vài người đè lại Hà Đại Sơn, có điều khí lực của hắn quá lớn, khiến bọn họ suýt không xuống tay trói chặt được, Kha Bố nghe thấy trên tầng hai có động tĩnh, đi lên lầu, xung quanh các giá sách là bàn học, có một cậu trai sắc mặt âm trầm đang ngồi trên ghế, Thu Thủy ngồi ở cái bàn trước mặt anh ta, vắt vẻo đôi chân thon dài.

“Anh chính là hội trưởng của CLB Taekwondo.”

“Tôi tên là Tiết Phóng, sợ không?’

“Đời này tôi chỉ sợ một người, thật đáng tiếc, không phải anh. Chính là các anh sai khiến mấy tên khốn kiếp đến gây phiền toái cho chúng tôi?”

“Cái đó tôi không phủ nhận, chó cắn bậy đương nhiên phải giáo huấn một chút, bằng không sao chúng nó có thể nghe lời chủ nhân?” Tiết Phóng tiến về phía trước, nhìn thẳng vào Kha Bố, trong thân thể anh ta toát ra loại khí tức khiến người ta không rét mà run, ánh mắt lạnh lẽo, Tiết Phóng vươn tay muốn chạm vào Kha Bố, bị chặn: “Anh xem thường tôi quá rồi đấy, quen biết Chi Lý nhiều năm như vậy, cho dù không muốn, thì để bảo vệ chính mình vô tình cũng luyện ra chút thân thủ.” Tiết Phóng không ngờ Kha Bố có phần gầy yếu trước mặt lại đỡ được tay mình: “Thiếu chút nữa quên mất, cậu đi theo thằng quái vật kia, tôi từ lúc lên trung học luôn liều mạng luyện tập, rất nhiều người biết tôi vì thế mà bị thương không ít, cho dù tôi cố gắng thế nào, người khác vẫn so sánh tôi và quái vật kia ở trường các cậu, hắn rõ ràng chả làm gì cả, ở trong mắt người khác lại luôn vượt trội hơn tôi, tôi thật không cam lòng bị so sánh với một người mình chưa thấy bao giờ.”

Kha Bố đỏ mắt, xiết chặt nắm đấm của mình tung về phía bụng Tiết Phóng: “Không được gọi cậu ấy là quái vật, cậu ấy nổi tiếng, các người luôn như vậy, luôn như vậy, Chi Lý chưa từng muốn so sánh với bất cứ kẻ nào, các người cứ tự tiện quyết định, tự biên tự diễn, sao không để cậu ấy được yên tĩnh? Cậu ấy không phải quái vật, anh đã từng gặp quái vật nào dễ nhìn như vậy chưa? Luôn có những người ngu xuẩn như các anh bản thân yếu đuối thì trách người khác quá mạnh mẽ.”

“Ha ha ha, khẩu khí không nhỏ nha.” Tiết Phóng cho dù trúng một quyền vẫn ung dung, nhẹ nhàng vươn tay ra, cánh tay Kha Bố chỉ cảm thấy tê rần, anh ta rất lợi hại, Kha Bố tự biết không phải đối thủ, vươn chân nghĩ muốn đá anh ta một nhát, chẳng ngờ lại bị Tiết Phóng bắt được, nhẹ nhàng hẩy, Kha Bố ngã ra sau, tiến vào trong lồng ngực ấm áp của một người, Kha Bố giật mình quay đầu lại, trông thấy khuôn mặt quen thuộc, đằng sau còn có Tô Ấu Ngôn, Chi Lý nhìn chằm chằm Kha Bố, bình thản nói: “Xin lỗi, vòng vo hơi lâu, đã tới muộn.”