Cát Tường

Chương 1



Hoàng Hà quanh co khúc khuỷu trải qua đô thành từ hướng đông Tân Tập thôn chậm rãi chảy tới.

Tân tập thôn là một thị trấn nhỏ, nằm bên bờ Hoàng Hà, chung quanh là bãi cát mọc đầy cỏ lau, thôn dân ở đây đều dùng bắt cá mưu sinh, an cư lạc nghiệp.

Đó là một sáng sớm mùa thu, Hoàng Hà giống như mọi ngày lăn tăn sóng, những người đánh cá ngồi thuyền nhỏ gần bờ sông bên cạnh chỗ đánh cá, xoay người tung lưới thu dây thừng, một lần lại một lần.

Hơn mười chiếc thuyền nhỏ vì lồng trúc tràn đầy cá mà lục tục rời đi, chỉ để lại thưa thớt hai ba chiến thuyền vì lồng trúc chưa đầy cá, không chú ý tới mực nước Hoàng Hà càng lúc càng cao, sóng cũng càng lúc càng mãnh liệt, thẳng đến khi trên bờ có người hướng bọn họ kêu to

"Mau, mau vào bờ! Hoàng Hà tràn lũ!"

Những người đánh cá trên thuyền nghe tiếng ngẩng đầu.

Hoàng Hà tràn lũ? Sao có thể? Thời gian không đúng nha, năm nay tràn lũ sao có thể sớm như vậy?

Những người đánh cá ngẩng đầu lên nhìn lại, chỉ thấy hoàng lãng đẩy tuôn, nguyên bản mặt sóng êm đềm đột nhiên trở nên sóng trào mãnh liệt, hơn nữa một luồng sóng lớn đã đưa thuyền bọn họ cách xa khu vực đánh cá từ lúc nào.

"Mau vào bờ, mau vào bờ!"

Những người đánh cá còn đang trên mặt sông tranh nhau la lớn, từng chiếc từng chiếc thuyền nhỏ vội vàng dao động hướng bờ bơi vào.

Trong đó có một chiếc thuyền nhỏ đang muốn đem lưới đánh cá vừa giăng ra thu hồi lại thì phát hiện lưới không biết bị mắc vào vật gì, người đánh cá gọi vợ hỗ trợ, hai vợ chồng dùng sức kéo lưới, một cơn sóng tràn tới trong nháy mắt hai người bị lưới cá kéo vào sóng nước biến mất. . . . . .

Cát Tường là trưởng nữ của gia đình đánh cá họ Kim, thân là chị cả nàng luôn tại lúc cha mẹ đi đánh cá thì rời giường đến phòng bếp nhóm lửa múc nước, phụ trách nấu ăn cùng việc nhà, chiếu cố ba muội muội tuổi nhỏ.

Nhị muội Như Ý có đôi khi thức dậy sớm, cũng sẽ hỗ trợ nàng.

Tam muội Hoa Khai, tứ muội Phú Quý ngẫu nhiên cũng hỗ trợ, chỉ có điều làm trở ngại chứ không giúp gì tỷ lệ tương đối nhiều.

Cả nhà bọn họ sáu người cuộc sống mặc dù không giàu có, lại luôn thấy đủ đầy, thẳng đến ngày đó nước sông Hoàng Hà tràn bờ sớm, ngoài ý muốn cướp đi song thân các nàng, làm cho gia đình nguyên bản hoà thuận vui vẻ thay đổi.

Năm đó Cát Tường mới mười tuổi, Như Ý chín tuổi, Hoa Khai, Phú Quý cũng mới bảy, tám tuổi mà thôi, mất đi cha mẹ bốn tỷ muội lại không chỗ nương tựa, không tiền mai táng cha mẹ, chỉ có thể tiếp nhận đại thẩm nhà bên thuyết phục cùng an bài, bán mình chôn cất cha mẹ.

Năm đó, các nàng mất đi cha mẹ.

Năm đó, các nàng tỷ muội chia lìa .

Năm đó, vận mệnh của các nàng có khác nhau.

Năm đó, sau lại qua thật nhiều năm. . . . . .

Sau cơn mưa trời lại sáng, trời xanh không mây.

Bên bờ hồ sen nơi hậu viện Bùi phủ, trong không khí tràn ngập hương hoa, một tiểu cô nương đang ngồi, trước ngực buông thỏng hai cái bím tóc, mặt mày thanh lệ.

Nàng mặc một thân vàng nhạt, chớp động đôi mắt to trầm tĩnh, có khi khẽ nâng trán nhìn xa xôi, có khi dùng nhánh cây trên mặt đất vẽ tranh.

Tiểu cô nương khuê danh là Kim Cát Tường, mười bốn tuổi, mà trên mặt đất những chữ viết xinh đẹp lần lượt là Như Ý, Hoa Khai, Phú Quý, đó là tên cùa các muội muội nàng.

Cát Tường còn nhớ rõ ràng hình dáng cha mẹ.

Bốn năm trước, Hoàng Hà tràn lũ ngày đó, khí trời sáng sớm cũng là như vậy, trời trong xanh không một gợn mây, nhìn như thời tiết rất tốt, lại có mưa to gió lớn kinh người.

Hoàng Hà tràn lũ mấy ngày trước đã sớm báo động trước, thời tiết dị thường, động vật xuất động, chỉ có điều tất cả mọi người không phát giác được, tạo thành một hồi tai nạn, cũng làm cho Kim gia một nhà sụp đổ.

Năm tháng dằng dặc, nháy mắt, cha mẹ nàng cuốn vào Hoàng Hà mất đã bốn năm rồi, nàng cùng bọn muội muội tách ra xuân qua thu tới cũng đã bốn năm.

Bán mình cả đời, nàng đã nhận mệnh, phải ở tiền trang Bùi gia chết già, đây là mệnh của hạ nhân, chính là trong lòng nàng thủy chung ôm hy vọng cùng các muội muội đoàn tụ, cũng là hy vọng này giúp nàng chống đỡ đến bây giờ.

Không biết các muội muội có mạnh khỏe?

Tiểu Phú Quý năm đó mới bảy tuổi, nhìn nàng gào khóc khi bị người mua bán mang đi thì lòng của nàng quặn thắt.

Nàng thật hận mình không thể bảo vệ bọn muội muội, còn muốn tự tay đem các nàng từng cái từng cái đưa đi, tay chân chia lìa đau nhức, đến nay vẫn là khối đá nặng trịch trong lòng nàng......

Nghĩ tới đây, nàng lông mày nhíu chặt, bàn tay nhỏ bé vô thức khẽ vuốt hòn đá dẹp màu trắng đeo trước ngực, khe khẽ thở dài, trong nội tâm nặng như chì.

Đây là năm đó các nàng trước khi chia lìa, đại thẩm nhà bên đã vì các nàng tỷ muội làm, khắc tên các nàng lên hòn đá dẹp, đục lỗ, buộc hồng tuyến, đeo trên cổ, là cho các nàng tỷ muội sau này có bằng chứng nhận nhau.

Chính là, các nàng tỷ muội còn có thể gặp lại nhau sao?

Biển người mênh mông, mặc dù biết rõ lúc trước bọn muội muội bị bán vào gia đình nào, nhưng thế sự đổi dời, các nàng còn có thể tại nguyên lai địa phương sao? Chủ nhà có hảo hảo dung các nàng sao?

Nàng thật sự rất muốn biết.

Nàng không có một khắc quên bọn muội muội, chỉ là nàng không có năng lực tìm về các nàng, nàng thật sự hận mình vô năng......

Nước mắt không tiếng động chảy xuống, Cát Tường nhắm mắt lại, dùng sức hít sâu một hơi, thử bình phục tâm tình.

Mỗi khi nhớ tới cái ngày cùng các muội muội chia lìa, lòng của nàng tổng hội lại quặn đau, phải đợi tâm tình qua mới không đau nhức, đây là tâm bệnh, phải dùng tâm dược, mà tâm dược, lại không biết tìm ở đâu.

Đừng suy nghĩ, đại thiếu gia muốn nàng đến hái hoa sen vẽ tranh, nàng phải mau mau hái hoa sen mang đến thư phòng đi, đừng để đại thiếu gia chờ lâu......

"Kim Cát Tường!"

Nương theo tiếng hét lớn, Cát Tường không hề đước báo trước bị đẩy mạnh vào hồ sen, cả cơ hội giãy dụa đều không có.

"Cứu...... Cứu mạng......" Nàng trong nước phập phồng, trong miệng hô to cứu mạng.

Không cần nhìn, nàng cũng biết là ai đẩy nàng, nhất định là Thanh thiếu gia, trừ hắn ra, trong phủ không có người nào ác như vậy.

Bất quá, nàng tuyệt đối sẽ không chết đuối, nàng còn muốn sống gặp bọn muội muội, nàng không biết...... Tuyệt đối sẽ không cứ như vậy chết đuối......

"Đáng chết! Ngươi không biết bơi?" Bùi Thanh trong lòng một trận bối rối, hắn chỉ là đùa nàng, không phải muốn nàng chết.

"Cứu......" Cát Tường đầu chìm vào trong nước.

"Đáng chết!" Bùi Thanh lập tức nhảy xuống nước.

Hắn tại trong ao tìm được nàng, nhanh chóng đem nàng đưa lên bờ, trông thấy nàng nhắm chặt hai mắt, như là mất đi ý thức, ngực hắn cứng lại.

Cát Tường nàng...... Sẽ không phải ngừng thở chứ?

Sắc mặt của hắn trong nháy mắt trắng bệch, cuống quít đem nàng kéo tới hòn non bộ bên cạnh hồ sen.

Hắn đem đầu nàng đặt tại chỗ thấp, chân để chỗ cao, dùng sức kìm bụng của nàng.

Bỗng dưng, một dòng nước từ miệng Cát Tường trào ra.

"Cám ơn trời đất!" Bùi Thanh thở ra.

Nàng không có việc gì, thật tốt quá, thật tốt quá, thật tốt quá......

Nhưng là, hắn phát hiện tình huống không thích hợp.

Theo lý, nôn hết nước ra thì phải tỉnh, chính là trong miệng của nàng tuy đã không còn nước trào ra, nhưng nàng thủy chung vẫn không tỉnh lại.

Hắn thử thử hơi thở của nàng, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi.

Khí tức của nàng rất yếu ớt, khuôn mặt càng lúc càng tái nhợt.

Con mắt đảo qua hai cánh tay nhỏ gầy rủ xuống bên người, bởi vì thiếp thân nha hoàn hầu hạ đại thiếu gia Bùi gia, cho nên nàng không cần làm việc nặng như hạ nhân khác, cho nên hai tay của nàng đều nhỏ bé mềm mại, nhưng lúc này cổ tay mềm mại trắng trẻo nhỏ bé yếu ớt lại làm hắn thấy kinh tâm táng đởm.

Còn như kéo dài, nàng sẽ chết......

Hắn do dự trong chốc lát, đột nhiên hạ quyết định.

Tuy nàng là cô nương gia, nhưng sinh tử quan hệ, cũng bất chấp nam nữ hữu biệt.

Cúi người, miệng đối miệng thổi cho nàng, trong đầu hắn không có nửa điểm tà niệm, một lòng chỉ nghĩ cứu sống nàng.

Vài năm qua, hắn vài ba ngày lại trêu chọc nàng, tâm tình hảo tựu trêu chọc nàng, tâm tình không tốt dùng nàng trút giận.

Ngay từ đầu, hắn nhận định nàng cùng những nô tỳ khác đồng dạng, nhất định sẽ lập tức hướng đại nương cáo trạng, sau đó tạo hắn cùng phòng lớn xung đột, đó chính là hắn muốn.

Nhưng là, đối với hành vi ác liệt của hắn, Cát Tường chưa từng hướng đại nương cáo trạng qua, hắn cũng từ xem nàng không vừa mắt ác chỉnh đến bây giờ mang theo một cổ vi diệu tình cảm, một ngày không thấy được nàng, hắn tựu toàn thân không thoải mái, nên luôn tìm lý do trêu chọc nàng.

Vừa mới rồi, ở phía xa, trông thấy nét mặt của nàng lại đang đau lòng, nhất định là lại nghĩ tới các muội muội của nàng rồi, hắn chẳng qua là nghĩ dời đi lực chú ý của nàng mà thôi, không nghĩ tới nàng lại không biết bơi?

Nàng không phải con gái ngư dân ở tân tập thôn sao? Tân tập thôn là dựa vào sông kiếm sống, khoa trương một điểm nói, trong thôn liền cẩu đều bơi lội, nàng như thế nào lại không biết bơi?

Chết tiệt, hiện tại nghĩ mấy thứ này để làm gì, nếu như hắn đem nàng hại chết, hắn sẽ không tha thứ chính hắn, hắn sẽ đi nhảy sông, cùng chết với nàng!

Dù sao trong phủ nhiều người thiếu hắn một cái căn bản không có gì khác nhau, không ai quan tâm sự hiện hữu của hắn hay không, hắn tình nguyện đi âm tào địa phủ cùng nàng, bảo vệ nàng!

Đang tại tâm phiền ý loạn miên man suy nghĩ hết sức, hắn cảm giác được nàng có phản ứng.

Hô hấp của nàng dần dần rõ ràng, hắn vội vàng buông ra môi nàng.

Cát Tường chậm rãi mở mắt, đập vào mi mắt chính là Bùi Thanh vẻ mặt lo lắng không thôi, lông mày của hắn nhíu chặt, trong mắt xuất hiện chưa bao giờ có lo lắng cùng bối rối.

Nàng hù đến vị thiếu gia sống an nhàn sung sướng này sao?

Xem ra hình như là vậy.

Vẫn thích như vậy ác chỉnh nàng, hắn là nên thụ chút giáo huấn, nếu không khó bảo toàn ngày nào đó hắn lại muốn ra cái chủ ý quỷ gì, đem nàng sợ tới mức hồn quy địa phủ, nếu hại nàng cùng bọn muội muội không gặp mặt một lần chết đi, vậy thì thật oan uổng. 

"Nô tỳ...... Thiếu chút nữa chết mất......" Nàng ho khan vài tiếng, chậm rãi ngồi dậy.

Bùi Thanh trong mắt tràn đầy áy náy."Thực xin lỗi, ta không phải cố ý."

Cát Tường nhíu lại mi tâm, phi thường nghiêm túc nhìn của hắn, "Thanh thiếu gia, tuy ngươi là chủ tử, nhưng ngươi thiếu chút nữa hại chết nô tỳ, không thể cứ như vậy tính."

Bùi Thanh nhìn nàng, nha đầu kia là lạ nha. "Vậy được rồi, ngươi nói muốn làm như thế nào ngươi mới bằng lòng tha thứ ta?"

Mặc kệ ý của hắn ra sao, hại nàng thiếu chút nữa tắt thở là chuyện thực, nam tử hán đại trượng phu, dám làm dám chịu, huống hồ bọn ta nhẫn nhục chịu đựng nhiều năm như vậy rồi, còn sợ nàng sẽ cho hắn ra cái gì nan đề sao?

"Nô tỳ nói, Thanh thiếu gia tựu chịu làm sao?" Cát Tường nhìn xem hắn, lông mi dài chớp dộng.

Khuôn mặt nàng mỹ lệ ôn nhu làm tim hắn đập mạnh, nhìn không chớp mắt, ánh mắt chăm chú làm hắn khuất phục.

Hắn hắng giọng, tận lực xem nhẹ rung động khác thường trong lòng, thô thanh nói: "Mặc kệ ngươi nói cái gì, ta đều nghe theo?"

Tuy nàng chỉ là hạ nhân, nhưng là trước mặt nàng, thời điểm khi nàng chăm chú nghiêm túc, hắn cũng giương oai không đứng dậy, tự nhiên hội thu liễm rất nhiều, cái này chẳng lẽ chính là người ta nói một vật khắc một vật?

"Như vậy thỉnh Thanh thiếu gia nghe kỹ ——" Cát Tường khuôn mặt nhỏ nhắn kiên nghị, dùng ánh mắt sáng ngời, không chớp mắt nhìn hắn. "Thỉnh Thanh thiếu gia tự mình nhảy xuống ao, không có nô tỳ đáp ứng không được trồi lên mặt nước."

Cái gì? Hắn có nghe lầm hay không a?

Bùi Thanh quả thực ngu ngơ trong chốc lát, cuối cùng lại đột nhiên tràn ra nụ cười sáng lạn vui vẻ.

Tốt! Cảm tình tiểu nha đầu này là muốn gậy ông đập lưng ông, muốn hắn cũng nếm thử cảm giác bị chìm trong nước, mà không biết rằng kỹ bơi lặn trong nước của hắn là nhất đẳng, để hắn trêu nàng một chút, làm cho nàng khẩn trương hắn thoáng cái!

"Hảo!" Hắn rất có thâm ý liếc nhìn nàng, rất hưng phấn. "Bổn thiếu gia nghe ngươi!"

Hắn bỗng nhiên đứng dậy, hướng hồ sen đi tới, dùng sức hít một hơi, trong nháy mắt nhảy vào trong nước.

Thoáng chốc, mặt nước bốc lên một đám bọt nước, nhưng rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh, tựa như chưa từng từng có rung động dường như.

Cát Tường giật mình sững sờ nhìn xem mặt nước, qua hồi lâu, mặt nước không hề có động tĩnh gì, trong nội tâm nàng đột nhiên nhảy dựng, không hiểu có loại dự cảm không tốt.

Không, sẽ không, Thanh thiếu gia trong nước Giao Long, nàng nghe bọn gia đinh nói qua, Tết đoan ngọ năm trước, thuyền rồng thi đấu, thời tiết dị tượng, chợt mưa to, hai chiếc thuyền rồng chạm vào nhau lật, Thanh thiếu gia chẳng những là người thứ nhất trồi lên mặt nước, còn một người cứu hai mươi mấy người người, hiện tại chẳng qua chỉ là hồ sen, hắn không có việc gì, đúng, hắn không có việc gì...

Tựu đếm tới năm mươi lại gọi hắn đứng lên đi, cũng là cho hắn một bài học, tự nhiên không thể quá nhanh gọi hắn.

"...... Mười bảy, mười tám, mười chín......" Trong miệng đếm vài cái, nàng hai con ngươi chăm chú nhìn mặt nước, trong lòng từng tiếng kinh hoàng.

Hắn không có việc gì a? Không thể nào?

Muốn chết, như thế nào đếm lâu như vậy mới đếm tới hai mươi?

Hắn không có việc gì, không có việc gì, nàng một mực như vậy tự nói với mình.

"...... Ba mươi tám, ba mươi chín......" Lão Thiên, nàng đếm không nổi nữa, mặt nước một điểm gợn sóng đều không có, hắn có thể hay không —— có thể hay không đã xảy ra chuyện?

"Thanh thiếu gia! Đi lên! Người có thể đứng dậy rồi!" Nàng bỗng dưng hướng hồ sen lớn tiếng la lên.

Không người trả lời.

"Thanh thiếu gia! Đi lên! Thanh thiếu gia! Đi lên! Thanh thiếu gia! Đi lên!" Nàng dồn dập la to.

Mặt hồ vẫn không hề có động tĩnh gì.

Lòng của nàng nháy mắt trầm xuống, cảm thấy kinh hoàng bất an.

Tuy Thanh thiếu gia bình thường rất thích ác chỉnh nàng, nhưng hắn tội không đáng chết a, nàng biết rõ hắn là bởi vì không có người quan tâm hắn, không có người để ý hắn mới hội như vậy âm dương quái khí.

Kỳ thật hắn cũng không có hư hỏng như vậy, mỗi khi xuất phủ trở về, cũng sẽ mua bông tuyết cao nàng thích ăn về, tuy không phải trực tiếp giao cho nàng, cũng không có nói là vì nàng mà mua, nhưng nàng tổng hội ăn vào chính là......

Nghĩ tới đây, lòng của nàng co rút.

Ô...... Nàng không nên vì cho hắn cái giáo huấn, ra như vậy một nan đề cho hắn, hại chết hắn......

"Thanh thiếu gia! Người mau đứng lên! Nô tỳ mời người mau đứng lên!" Thét lên sau, nàng giọng nói nghẹn ngào không thôi, mắt to lý đầy tràn nước mắt.

Chính là, mặt hồ hay một điểm động tĩnh đều không có.

"Thanh thiếu gia......" Nàng tâm hoảng ý loạn khóc hô, nhớ tới cha mẹ cũng là chết như vậy đi, nàng toàn thân run rẩy, tự trách chính mình.

"Thanh thiếu gia, người không cần phải tử, người không cần phải tử......" Nàng vừa vội lại hối hận vừa đau khóc hô, "Nô tỳ thật sự không nghĩ người chết, cầu xin người mau dậy đi, nô tỳ cái gì cũng có thể đáp ứng người, cái gì cũng có thể đáp ứng......"

Bỗng nhiên, Bùi Thanh như ảo thuật, phút chốc từ trong nước đứng lên.

Hắn tóc đen ẩm ướt, trong miệng ngậm một cây cỏ lau, một tay lau đi nước trên mặt, như cười như không nhìn nàng.

Cát Tường nước mắt dàn dụa, chớp đôi mi đẫm ướt, thật không dám tin vào hai mắt của mình, trong lúc nhất thời, nàng nói không ra lời.

Hắn không có việc gì? Chẳng những không có việc gì, còn đang cười?

"Ngươi vừa mới nói, chỉ cần ta yêu cầu, ngươi cái gì cũng có thể đáp ứng ta?" Bùi Thanh đứng ở trong ao bừa bãi giãn ra tứ chi, lỏng loẹt gân cốt, thong dong lên bờ.

Hắn đứng trước mặt nàng, cùng nàng mặt đối mặt, nhìn qua đôi mắt đầy nước của nàng, bên trong còn có lệ quang, đây là vì hắn chảy nước mắt sao? Dù phải hay không cũng đã lay động lòng hắn.

Cát Tường sững sờ nhìn hắn, còn chưa theo hắn đột nhiên hiện thân phục hồi tinh thần lại.

Hắn năm nay giống như lại cao thêm, vóc dáng thon gầy, trên mặt toát lên sự cuồng vọng tự phụ của tuổi trẻ, mặt mày mang ba phần anh khí, ba phần kiêu ngạo cùng ba phần dã tính, giơ tay nhấc chân có chút cà lơ phất phơ.

Hắn, thật sự một chút cũng không giống lão gia phúc tướng.

Nghe trong phủ các vú nương nói, Thanh thiếu gia cùng mẹ hắn quả thực là một cái khuôn mẫu khắc ra, mẹ hắn giống hắn xinh đẹp, cũng đồng dạng ngạo khí, cũng bởi vì như vậy, không cam lòng bị lão gia cưỡng chiếm thân thể, tuy có được danh phận Nhị phu nhân, lại sinh hạ hắn không mấy năm tựu uất ức mà chết.

Từ khi Nhị phu nhân mất đi, Thanh thiếu gia đồng dạng không cha không mẹ, tuy áo cơm không ngại, nhưng không ai chính thức quan tâm hắn.

Đại phu nhân sức ghen nặng, ngoại trừ cô lập Thanh thiếu gia bên ngoài, nàng cũng không cho lão gia thân cận hắn, mà lão gia cũng nói rõ không để ý chút nào đến Thanh thiếu gia.

Còn có, Bùi gia từ xưa đến nay, truyền trưởng bất truyền thứ, truyền lớn bất truyền nhỏ, truyền tử bất truyền nữ, còn tại thế lão thái phu nhân càng vô cùng coi trọng huyết thống, nàng lão nhân gia chỉ thừa nhận trưởng tôn do vị đại phu nhân xuất thân danh môn này sinh, đối với Thanh thiếu gia cùng Tam phu nhân sinh Uy thiếu gia chẳng thèm ngó tới, cảnh này càng khiến Thanh thiếu gia trong phủ càng thêm không có địa vị.

Chỉ là a...... Nàng lặng yên ngước mắt, tinh tế dò xét trước mắt đường đường thiếu niên anh tuấn này.

Những đãi ngộ khác biệt này không che dấu được ánh sáng của hắn, quả thật diện mạo của hắn còn xuất sắc hơn cả đại thiếu gia được sủng ái, lại cao ráo, thông tuệ, anh khí bừng bừng, mày kiếm mắt sáng, khiến rất nhiều nha hoàn trong phủ âm thầm hâm mộ

"Ngươi làm sao vậy? Choáng váng? Ngây người? Hay là chứng kiến ta sống được hảo, cao hứng đến nói không ra lời?" Bùi Thanh đắc ý dương dương tự đắc nhìn nàng hỏi.

Cát Tường lấy lại bình tĩnh, tuy hắn gần trong gang tấc, nàng vẫn có chút lo lắng. "Thanh thiếu gia, người thật sự không có chuyện gì sao?"

Bùi Thanh tâm tràn ngập vui vẻ.

Khá lắm Cát Tường! Nàng chính là như thế nhẫn nhục chịu đựng, hắn mới hội từ từ bị nàng hấp dẫn, đổi lại những nữ nhân khác, gặp tình huống này chỉ sợ sớm tức giận quyền đến chân đi, làm gì còn có thể ôn nhu quan tâm hắn.

"Ta không sao, một chút việc đều không có." Hắn tiếu dung chân thành nhìn nàng."Ngươi vừa mới nói, chỉ cần ta muốn, ngươi cái gì đều đáp ứng ta, ngươi chính miệng nói, nhưng không hối hận."

"Ai." Cát Tường thở dài, mắt to nhẹ nhàng nháy động lên.

Đúng vậy, hắn tuấn suất phi phàm bề ngoài thật là hấp dẫn người, bộ dáng bất cần đời cũng mười phần khiến người hoa mắt thần mê, nhưng hắn đùa tâm cũng rất nặng, cũng rất tính trẻ con.

"Đúng, nô tỳ nói, sẽ không đổi ý, Thanh thiếu gia có cái gì yêu cầu xin mời nói đi!" Nàng nhận mệnh nói.

Bùi Thanh trong ánh mắt lập tức hiện lên một vòng hào quang.

Hắn một tay lấy nàng kéo vào trong ngực, cúi thấp đầu, nhìn xem khuôn mặt nàng thanh thuần tú lệ.

Hắn cười hì hì nói: "Yêu cầu của ta chính là —— sau này nàng Kim Cát Tường phải gả Bùi Thanh ta làm vợ!"

Vừa mới bọn họ cũng coi như đã trải qua "Sinh ly tử biệt", trông thấy nàng sắp chết, trong đầu hắn nghĩ hắn cũng không muốn sống tạm, hắn mới thấy rõ so với chính mình tưởng tượng càng thêm để ý nàng.

Có lẽ, nàng là người duy nhất trên đời này khiến hắn để ý a!

"Thanh thiếu gia......" Cát Tường giật mình giương mắt lên, trong nháy mắt đón vào hắn ánh mắt sáng rực.

Ta van ngươi! Hắn làm sao có thể đối với nàng yêu cầu như vậy?

Nàng thật sự không ngờ tới hắn hội đưa ra yêu cầu không thể tưởng tượng này, thật sự không có ngờ tới...... A! Hắn là nói thật, hay là, đây chỉ là lại một lần trêu?

"Đáp ứng ta ——" Bùi Thanh thanh âm thả mềm. "Ngoại trừ ta, nàng sẽ không gả cho người khác."

"Thanh thiếu gia, mời người tự trọng, không cần hồ ngôn loạn ngữ!" Cát Tường trái tim nhảy loạn, một tấc vuông đại loạn muốn đẩy ra hắn.

Mặt nàng hồng tâm nhảy bộ dáng làm hắn trong lòng nóng lên, hắn chân tình khó chịu, càng thêm ôm khẩn eo của nàng, không cho nàng giãy cách.

Muốn chết! Nàng so với hắn nghĩ còn mềm mại, gần như vậy nhìn nàng, có thể trông thấy nàng lông mi dài ướt át bất an rung động.

Trước mắt chính là môi nàng đỏ au mềm mại, hai má nàng hồng như lửa, dù không trang điểm phấn son, hắn muốn hôn nàng.

Hắn xúc động đem suy nghĩ thành hành động, cúi đầu hôn cánh môi non hồng.

Cát Tường kinh hoảng giãy dụa, thân thể của nàng run rẩy lên.

Hắn tại môi nàng hút, mở ra miệng nàng, quấn lấy lưỡi nàng, trêu chọc, bao trùm lấy, nụ hôn dài không kiệt, thân thể của nàng nóng quá, nụ hôn ngọt ngào khiến nàng như say tim nàng đập rộn lên.

Nhưng hắn là Nhị thiếu gia, nàng không thể cùng hắn như vậy.....

Nàng bỗng nhiên đẩy ra hắn, trong lòng đau xót, nước mắt rớt xuống.

"Xin ngài tôn trọng nô tỳ, tuy nô tỳ là hạ nhân, nhưng không phải ngài có thể tùy tiện xâm phạm, chuyện ngày hôm nay...... Chuyện ngày hôm nay nô tỳ cho rằng không có phát sinh qua, cũng xin ngài từ nay về sau không tái làm như vậy!"

Nói xong, nàng xoay người bỏ chạy, không quay đầu lại.

Bùi Thanh giật mình đứng nguyên chỗ, mày kiếm thật sâu nhăn lại.

Hắn thật sự không rõ, không phải hảo hảo đấy sao? Nàng vì cái gì đột nhiên tựu tức giận? Nàng không phải hiểu lầm cái gì?

Không sao, dù sao hắn đối với nàng là nghiêm túc, hắn sẽ tìm cơ hội làm cho nàng hiểu được điểm này, hôm nay...... Hắn mơn trớn môi của mình, nghĩ đến cánh môi nàng mềm mại ngọt ngào, hắn khóe môi tràn ra vui vẻ.

Nguyên lai hắn Bùi Thanh nhân sinh cũng không hoàn toàn vô vị, Cát Tường...... Là hắn trong lòng mỹ hảo, nếu có ngày hắn bị ép phải ly khai Bùi phủ thì hắn nhất định đem nàng cùng đi, tuyệt sẽ không đem nàng lưu cho Bùi Văn.

Lúc này, hắn cuối cùng có điểm sáng tỏ mẹ hắn năm đó vì sao biết rõ ấu nhi còn nhỏ, cần người chiếu cố nhưng vẫn tùy ý chính mình ngày từng ngày gầy yếu, cuối cùng chí tử đi.

Mẹ hắn chắc là không có một chút thương cha hắn, nhìn không thấy thời gian hi vọng a, đối với nàng mà nói thật thống khổ, cho nên nàng thà rằng bỏ xuống hắn còn nhỏ rời đi nhân thế

Hỏi hắn có hận cha hắn cưỡng chiếm mẹ hay không?

Đáp án của vấn đề này mâu thuẫn, nếu như không có cha hắn, như thế nào lại có sự hiện hữu của hắn

Nếu như cha hắn khi mẹ hắn qua đời chịu cho hắn một ít quan ái, hắn cũng không cảm thấy cô độc như vậy.

Mà hôm nay, đáp án tinh tường hiển hiện ra, hắn hận cha hắn.