Cát Bụi Giang Hồ

Chương 42: Mặt thật của Lưu tiên sinh



Nhìn vào dáng cách của họ, Thư Hương chợt nhận ra họ chỉ xem nàng như một đứa con nít lên ba.

Lưu tiên sinh, Vương đại nương và cả Trương Hảo Nhi, một trong ba người ấy, họ chỉ cần búng một ngón tay là nàng cũng đủ nằm dài, có tức có hận họ cách mấy nàng cũng không làm gì được họ.

Thư Hương cố nén cơn tức tối, hỏi lại :

- Ngươi hỏi ta cái gì?

Vương đại nương nói :

- Ta hỏi ngươi nhìn vào chỗ nào mà ngươi biết người ấy không phải là Đào Đại Gia?

Thư Hương cười nhạt :

- Chẳng lẽ ngươi có thể hóa trang cho hắn như thế mà ngươi lại không biết hắn lòi chân tướng ở chỗ nào à?

Vương đại nương đáp :

- Tự nhiên là hắn không có cái khí độ của Đào Đại Gia, cử chỉ cũng rất khó mà đúng như Đào Đại Gia, nhưng ở đây thì hắn ngồi một chỗ, nói cũng chỉ một câu thì làm sao cô nhận được?

Thư Hương hằn hộc :

- Ta nói cho ngươi biết, ta không sợ các ngươi lừa thêm lần nữa, vì con người không ai có thể giả được cả. Ta khen các ngươi ở chỗ là lựa người vóc dáng thật giống, nhưng nhất định không làm sao có thể lừa ta, các ngươi có thể lừa người khác, nhưng với ta thì không bao giờ. Chỉ một chuyện hút thuốc không thôi, các ngươi cũng đã lầm, thầy thuốc bảo cơ thể của cha ta hút thuốc không tốt nên người đâu có hút nữa!

Vương đại nương ngó Lưu tiên sinh, hai người gật gù nhè nhẹ, họ ngầm công nhận họ đã làm một chuyện thiếu điều tra.

Thư Hương gắt :

- Hãy trả lời lại câu hỏi của ta.

Lưu tiên sinh hỏi :

- Cô hỏi cái gì?

Thư Hương lập lại :

- Ta hỏi cha ta đâu?

Lưu tiên sinh cười :

- Cô muốn gặp cha cô cũng không phải khó, khi nào tôi và cô thành thân rồi thì chúng ta sẽ đưa nhau về Cẩm Tú sơn trang.

Thư Hương nghiến răng :

- Ta khuyên ngươi hãy bỏ ý nghĩ ấy đi, vô ích. Không khi nào ta bằng lòng như thế.

Lưu tiên sinh nhún vai :

- Chỉ tiếc cho là, con người của ta không khi nào lại bỏ bất cứ một ý định gì, nhất là chuyện cưới cô làm vợ, chuyện này cô thừa biết ta đã hao tốn khá nhiều công lao tiền của, có khi nào ta lại bỏ trôi.

Thư Hương la bai bãi :

- Thây kệ ngươi, bỏ hay không bỏ cũng kệ xác ngươi, riêng ta thì ta không chịu, ta đã không bằng lòng thì ngươi làm gì ta được chớ? Ngươi cứ giết ta đi.

Lưu tiên sinh nhìn chầm chậm vào mặt Thư Hương :

- Tại làm sao cô lại không chịu ưng? Ta không xứng với cô sao?

Vương đại nương nói tiếp theo :

- Đúng rồi, tại làm sao thế? Không xứng sao được, hắn đã không phải lớn tuổi, lại chưa có vợ, nhân phẩm hơn người, danh vọng cũng chẳng thua ai, cao thủ nhất nhì trong thiên hạ thì tại sao lại không xứng với cô?

Thư Hương vẫn cứ la lớn :

- Hắn không xứng với ta, không có điểm nào xứng với ta cả, hắn không là người!

Trương Hảo Nhi chớp mắt cười :

- Ta biết rồi, chắc cô chê hắn xấu, phải không?

Cô ta cười hăng hắc và nói tiếp :

- Nếu cô nghĩ như thế là cô lầm, hắn không có già mà cũng không có xấu như cô tưởng vậy đâu.

Thư Hương bĩu môi quay chỗ khác.

Trương Hảo Nhi so vai, ngó Lưu tiên sinh cười cười :

- Anh thấy không, nếu anh cứ chịu hiện hình, tôi tin rằng dáng cách uy nghi tuấn tú của anh, cô gái nào nhìn qua đều cũng ôm gối theo ngay.

Lưu tiên sinh hỏi :

- Cô muốn tôi tuấn tú hiên ngang à?

Trương Hảo Nhi cười :

- Càng tuấn tú chừng nào, càng làm cho cô ta mê chừng ấy.

Lưu tiên sinh vụt cười :

- Dễ, tưởng chuyện gì chớ chuyện đó thì đâu có gì là khó...

Hắn quay mặt qua một bên và Trương Hảo Nhi gọi Thư Hương :

- Cô quay lại mà xem rồi biết tôi nói thật hay nói dối.

Thư Hương vốn gớm bọn này quá rồi, nhưng tánh hiếu kỳ lại thúc cô ta quay lại, vừa quay lại là cô ta bỗng giật mình.

Lưu tiên sinh thò tay vào dưới cổ, mân mê một hồi rồi giở ra một lớp da và kéo thẳng lên mặt...

Lớp da thật mỏng làm thành một cái mặt nạ và bây giờ thì đúng là hắn đã hiện nguyên hình.

Bây giờ thì hắn đã biến thành một con người khác.

Hắn không phải nhỏ, nhưng cũng không phải lớn, hắn là một thanh niên khoảng ba mươi tuổi, vẻ mặt của hắn quả thật là tuấn tú, nhất là da mặt của hắn hơi xạm, không phải đen mà là thứ nước da của một con người thành thục, chớ không phải thứ mét chằn hay non chẹt.

Quả đúng như lời Trương Hảo Nhi vừa nói, tuy cũng vẫn thân hình đó, cũng với tay chân đó, toàn thân hắn không thay đổi, chỉ có bộ mặt là khác và người ta cũng đã nói một câu thật đúng: “đôi mắt quyết định cho khí thế con người và bộ mặt chứng tỏ đầy đủ cho cốt cách”.

Chỉ thay đổi bộ mặt, cốt cách của hắn hoàn toàn đổi khác.

Phải công tâm mà nói, hắn quả là con người có dáng cách phi thường, hắn có một mê lực thừa để làm cho bất cứ người con gái nào cũng dễ dàng mê mệt.

Hắn quả đúng là con người lý tưởng mà bất cứ cô gái nào cũng ước mơ.

Chỉ nhìn vào hắn một lần, tuy vẫn còn căm hận, nhưng Thư Hương không làm sao không nhìn hắn thêm lần nữa.

Vương đại nương mỉm cười :

- Chẳng lẽ trong đời cô chưa từng nghe nói đến thuật dị dung, chưa từng nghe nói đến chuyện hóa trang trong những nhân vật giang hồ sao?

Tự nhiên, Thư Hương đã có từng nghe chuyện đó.

Thế nhưng nàng không ngờ lại có thể hóa trang tài tình như thế, tuy vẻ mặt cũ của Lưu tiên sinh có hơi “trơ trơ”, nhưng cũng khó mà nhận ra đó là mặt giả, công phu hóa trang này thật tài tình.

Cũng có thể Thư Hương không hiểu gì về thuật dị dung nên nàng không thể nhận ra.

Đúng ra thì nàng cũng chưa từng dám nhìn thật kỷ vào gương mặt của hắn bao giờ.

Nhưng điều khó hiểu bây giờ đối với Thư Hương là hắn có gương mặt dễ nhìn như thế, tại sao hắn lại hóa trang?

Mà lại hóa trang bằng một bộ mặt y như mặt chết?

Hắn không dám lộ mặt thật?

Nhưng tại sao hắn lại không dám?

Mặt thật của hắn có gì làm cho hắn không dám lộ ra? Và hắn là ai?

Thư Hương hoài nghi, nhưng bây giờ thì nàng không còn khủng khiếp như trước nữa.

Mặt cũ của Lưu tiên sinh, nhất định người con gái nào cũng phải kinh khiếp, không phải dữ dằn nhưng là thứ mặt không lộ một chút cảm tình nào, cho dầu đó là thứ tình cảm giận dữ, hung bạo, bộ mặt cũ của hắn là bộ mặt... ma.

Còn bộ mặt bây giờ thì có khác, đây là bộ mặt thật của con người, cho dầu có dữ dằn, nàng cũng không đến đổi phải khủng khiếp.

Huống chi hắn không có vẻ dữ dằn, hắn vừa tuấn tú mà lại vừa có vẻ phong lưu, dịu dàng chớ không thô tục.

Tuy nàng không có cảm tình với chuyện làm của hắn, nhưng bây giờ thì nàng không còn sợ nữa.

Hắn nhìn Thư Hương và mỉm cười :

- Sao? Bây giờ thì tôi có lẽ đã xứng được với cô rồi chớ?

Trương Hảo Nhi tiếp lời hắn :

- Con người như anh thì cho dầu tiên nữ hạ phàm, anh cũng vẫn xứng như thường.

Trong lòng của Thư Hương bắt đầu hết sợ và từ chỗ hết sợ đó, nàng lại bỗng hơi băn khoăn..

Nàng bắt đầu suy nghĩ.

Nàng tự hỏi không biết câu chuyện sẽ đưa đến như thế nào?

Nhưng nàng vụt lắc đầu :

- Không, không được.

Trương Hảo Nhi hỏi :

- Tại sao lại không được?

Thư Hương đáp :

- Ta chưa biết hắn là ai, chưa biết tên tuổi gì của hắn thì làm sao ta lại có thể nghĩ đến chuyện có bằng lòng hay không chớ?

Trương Hảo Nhi gật đầu :

- Có lý, con người có thanh danh, con nhà thế phiệt như Đào tiểu thơ thì đâu có thể đi lấy một kẻ vô danh tiểu tốt làm chồng...

Vương đại nương cười lớn :

- Cũng may là cái vị “Lưu tiên sinh” của chúng ta lại không phải là kẻ vô danh tiểu tốt, nhị vị mà kết hợp được với nhau thì quả đúng là nam tài nữ mạo, đúng là môn đương hộ đối.

Thư Hương nhướng mắt :

- Sao? Môn đương hộ đối?

Vương đại nương cười :

- Nếu như cô mà biết tên họ của vị này, chắc chắn cô sẽ giật mình.

Thư Hương hơi rúng động, nàng nghiêng mặt :

- Nói nghe.

Vương đại nương hỏi :

- Chắc cô đã có nghe đến cái tên Liễu Phong Cốt?

Liễu Phong Cốt?

Một trong hai người hùng của đất Giang Nam!

Quả đúng như lời của Vương đại nương vừa nói, Thư Hương đã giật mình.

Liễu Phong Cốt là một trong mấy người mà nàng đã nghe danh và cũng là một trong mấy người mà nàng ước mơ lựa chọn, mà lại là con người đang đứng trước mặt nàng thế sao?

Mặc dầu hắn có cốt cách khá lắm, tuấn tú khôi ngô, nhưng hành động của hắn không thể nói là không ti tiện, một con người như thế mà lại là người nàng mơ ước đó sao?

Một nhân vật hạ lưu như thế, một con người không từ bỏ thủ đoạn đốn mạt nào để chiếm cho được nàng, mà lại là người mà nàng nghe danh và mơ tưởng thế hay sao?

Giá như trước đây thì chắc chắn Đào tiểu thơ đã nhảy dựng lên la lớn, hoặc hoan hô, hoặc mừng vui, nhưng bây giờ thì khác.

Bây giờ thì nàng đã dằn được, nàng có phần bình tĩnh hơn nhiều, nàng không vội nữa.

Nàng nhìn cái con người được gọi là Liễu Phong Cốt ấy thêm mấy lần nữa rồi chầm chậm hỏi :

- Hắn quả thật là Liễu Phong Cốt à?

Liễu Phong Cốt cười :

- Chắc cô cũng đã có nghe, trong võ lâm hiện tại, thuật khinh công có nhiều người giỏi, nhưng riêng họ Liễu này có đặc biệt, không hay hơn ai nhưng cũng không có ai có.

Bây giờ thì chuyện thay đổi thứ hai.

Bộ mặt hắn thay đổi vì đã gở mặt nạ, cái đó Thư Hương đã thấy rồi, nhưng giọng nói của hắn bây giờ thì nàng mới phân biệt được rõ, giọng nói cũng hoàn toàn đổi khác.

Đó là một giọng nói ôn tồn, văn nhã, phong lưu.

Và nhất là hắn nói năng rất là vui vẻ.

Thư Hương hỏi :

- Ngươi bảo ngươi là Liễu Phong Cốt, nhưng làm sao cho người chưa gặp mặt biết chắc là như thế chứ?

Liễu Phong Cốt cười.

Hắn chỉ cười chớ không nói, nhưng khi hắn vừa nhếch môi cười,Thư Hương vụt thấy một cái bóng nhoáng lên trước mặt.

Nàng vừa ngẩng lên thì thấy Liễu Phong Cốt từ trên cao chúi xuống, nhưng khi xuống giữa chừng, còn cách vài xải tay nữa tới đất thì thân hình hắn vụt quay ngang...

Y như một con én thường thấy xẹt qua xẹt lại trên mặt sông, thân hình hắn vừa vút gần đụng vách bên này thì chợt thấy đã trở lại phía vách bên kia, tự nhiên là hắn phải dùng tay hoặc dùng chân điểm nhẹ vào vách mới có thể quay ngược lại như thế, nhưng vì hắn làm nhanh quá, nên người đứng dưới chỉ thấy hắn vút tới vút lui như cánh én.

Thư Hương buột miệng kêu lên :

- Yến Tử Xuyên Liêm!

Liễu Phong Cốt vừa chấm chân xuống đất thì Trương Hảo Nhi đã lên tiếng :

- Đúng rồi, không ai có thê có trình độ phi thân như thế, vì đó là độc môn Yến Tử Xuyên Liêm.

Yến Tử Xuyên Liêm Liễu Phong Cốt tuy chưa gặp mặt lần nào nhưng Thư Hương đã có nghe rất nhiều.

Chính lúc còn ở nhà, khi bàn chuyện “chọn chồng” trong danh sách của năm người nổi nhất có cái tên của hắn.

Rất nhiều lần, Đào Liễu cũng đã có thuật rõ về lối khinh thân nổi tiếng của hắn cho nàng nghe.

Chỉ mới nghe không là đã đủ “mê” rồi, bây giờ thấy tận mắt quả còn hơn hẳn cái chuyện kể của Đào Liễu gấp trăm lần.

Bây giờ thì rất khó có người nào lừa nàng được nữa, nhưng về con người của Liễu Phong Cốt thì nàng phải tin là thật, mặc dầu nàng chưa biết mặt hắn, nhưng bằng vào lối Yến Tử Xuyên Liêm đó, chắc chắn là không giả được.

Và khi thấy tận mắt về chuyện này, Thư Hương mới nhớ ra...

Thảo nào khi hắn còn đóng vai Lưu tiên sinh, hắn đã theo nàng khi nàng đi bằng xe mà vẫn không làm sao thoát khỏi.

Không ai có thể thoát khỏi khi hắn thi triển Yến Tử Xuyên Liêm.

* * * * *

Không ai ưa được cái giọng cười thắng thế.

Nhất là Thư Hương, nàng rất ghét kẻ nào làm được một chuyện hay là cười hăng hắc và còn đáng ghét nhất là những kẻ đứng ngoài phụ họa.

Những con người “hùn” đó thật đáng nhổ vào mặt họ.

Nhưng bây giờ thì tiếng cười, tiếng vỗ tay của Vương đại nương, của Trương Hảo Nhi, không làm cho Thư Hương nổi nóng.

Nàng không khó chịu chút nào cả.

Vì chính nàng, nếu nàng không dằn kịp thì nàng cũng đã phải vỗ tay rồi.

Vương đại nương vừa cười vừa nói :

- Đó là thức thứ bảy trong Yến Tử Xuyên Liêm, trong võ lâm hiện tại cho dầu có được truyền dạy tận tình, cũng khó có người luyện nổi.

Trương Hảo Nhi cười :

- Còn nói gì nữa? Đào tiểu thơ đâu phải là hạng người không biết nhận thức.

Nàng biết chắc chắn đó là Yến Tử Xuyên Liêm.

Nàng biết chắc chắn con người đó đúng là Liễu Phong Cốt.

Yến Tử Xuyên Liêm Liễu Phong Cốt.

Thư Hương vụt thở ra.

Nàng không ngờ con người có tướng mạo như thế, có tài năng như thế lại là con người vô sỉ, ti tiện quá mức.

Nàng cũng không ngờ con người vô sỉ ti tiện như thế lại là người mà nàng thường mơ ước.

Liễu Phong Cốt mỉm cười thân thiết :

- Sao? Bây giờ thì cô tin rồi chớ?

Thư Hương lại thở ra :

- Ta tin, nhưng thật là khó hiểu.

Liễu Phong Cốt nhướng mắt :

- Khó hiểu? Chuyện gì làm cho cô khó hiểu?

Thư Hương nói :

- Là con người như người, tại sao không chịu đường đường chính chính đến cầu hôn, nếu ngươi làm như thế, không chừng ta đã là vợ ngươi rồi, tại sao ngươi lại làm cái chuyện âm mưu ti tiện như thế làm chi?

Liễu Phong Cốt cười :

- Nhưng bây giờ thì cũng đâu có muộn?

Thư Hương lắc đầu :

- Không, bây giờ thì đã quá muộn rồi!

Liễu Phong Cốt hỏi :

- Tại làm sao lại muộn?

Thư Hương ấp úng :

- Bởi vì... bởi vì ta đã hứa hôn rồi.

Thật là lạ, không hiểu tại sao cấp thời nàng lại nói một chuyện lạ lùng như thế, chính khi nói ra rồi, nàng cũng không hiểu tại sao.

Có lẽ nàng muốn làm cho Liễu Phong Cốt không còn có thể nuôi hy vọng...

Liễu Phong Cốt hất mặt :

- Nhưng chỉ tiếc là người mà cô hứa hôn đó đã trở thành một hung thủ, trở thành một tội nhân. Hắn sẽ bị Thiếu Lâm tự trừng trị nay mai rồi đó.

Thư Hương nhướng nhướng mắt :

- Ngươi nghĩ rằng ta nói Lữ Ngọc Hồ đó không phải?

Liễu Phong Cốt gặn lại :

- Chớ không phải hắn sao?

Thư Hương cười lạt :

- Nếu ngươi nghĩ rằng người chồng tương lai của ta là Lữ Ngọc Hồ, mà vội cho rằng hắn phải chết vì đã giết Đa Sự hòa thượng thì ngươi đã lầm to.

Liễu Phong Cốt hỏi :

- Nếu không phải là Lữ Ngọc Hồ thì là ai?

Thư Hương cắn môi thật lâu và bật nói :

- Người chồng tương lai của ta tuy không được khôi ngô, nhưng quả đúng là một kẻ thông minh, một người khả ái.

Liễu Phong Cốt hỏi :

- Nhưng người đó là ai?

Thư Hương đáp chầm chậm :

- Người đó họ Trương tên Dị.

Vừa nói nàng vừa len lén liếc vào mặt của Liễu Phong Cốt, nàng muốn thử xem phản ứng của hắn ra sao.

Thế nhưng hắn rất thản nhiên, trên mặt hắn không lộ một vẻ gì.

Thư Hương nói tiếp :

- Chẳng những hắn là người mà ta yêu mến, hắn lại còn là người mà cha ta đã bằng lòng chọn làm con rễ chánh thức, vì thế cho nên cho dầu ta không bằng lòng cũng không thể được, trừ phi...

Liễu Phong Cốt vẫn thản nhiên như không, hắn hỏi :

- Trừ phi như thế nào?

Thư Hương đáp :

- Trừ phi hắn bằng lòng nhường ta lại cho ngươi.

Trầm ngâm một chút, Liễu Phong Cốt hỏi :

- Nếu hắn thật tâm nhường cô lại cho tôi thì cô bằng lòng phải không?

Thư Hương gật đầu :

- Đúng, nếu hắn bằng lòng thì ta sẽ bằng lòng.

Liễu Phong Cốt gặn lại :

- Cô nói chắc đó chớ? Không hối hận đó sao?

Thư Hương nói ngay :

- Không khi nào, ta đã nói ra là ta không bao giờ có chuyện hối hận ăn năn gì cả.

Trong khi nói, nàng suýt bật cười, khi nhớ tới Trương Dị.

Nàng biết rất rõ về con nà của hắn, tuy hắn không khôi ngô tuấn tú gì, nhưng hắn là con người rất tốt, hắn không phải là hạng thấy bằng hữu lâm nguy mà không cứu, hắn lại càng không phải là hạng đi bán rẻ bằng hữu của mình.

Nàng và hắn đã có giao kết với nhau rồi, nàng không xem hắn là chồng, nhất định không khi nào ưng hắn, nhưng nàng và hắn vẫn là bằng hữu.

Và nhất là nàng đã ngầm nhận ra rằng ngoài mặt tuy hắn làm ra vẻ lạnh nhạt không cần, nhưng có lẽ trong lòng hắn đã bằng lòng nàng lắm, có thể nàng chỉ cần nói ra một tiếng là hắn sẽ sẵn sàng chấp nhận làm người chồng tương lai của nàng ngay, không phải chỉ bằng lòng nói ngoài miệng với thiên hạ, mà hắn còn sẽ bằng lòng một cách thật tình như thế nữa.

Nàng lại mỉm cười một mình...

Dầu sao, con người của Trương Dị cũng không phải tệ.

Hắn tuy có hơi “óc mít” một chút nhưng nhìn kỷ thì hắn cũng khá có duyên.

Không hiểu tại sao, nàng bỗng muốn chuyện nàng nói nảy giờ là chuyện thật chớ không phải là chuyện nói cho qua với Liễu Phong Cốt.

Nàng nghĩ ngay bây giờ nếu Trương Dị mà biết nàng đang ở tại đây, biết nàng đang bị uy hiếp trong tay của Liễu Phong Cốt thì nhất định hắn sẽ bằng mọi cách đến đây cứu nàng.

Nàng tin chắc như thế, hắn đã cứu nàng mấy bận rồi chớ đã không sao...

Nghĩ đến Trương Dị, nghĩ đến chuyện giữa nàng và hắn, nghĩ đến chuyện hắn hơi kỳ cục nhưng rất tốt với nàng, bất giác Thư Hương nghe hơi ấm từ trong lòng lan ra tới ngoài da.