Captive Of My Desires

Chương 9



Sau khi giao vị khách không được trông đợi cho quản gia sắp xếp chỗ ở cho cô ấy, Georgina nhanh chóng kéo chồng mình vào phòng khách riêng để tìm hiểu xem anh thực sự nghĩ gì về sự thay đổi đột ngột này. Nhưng cô đã quên là Boyd vẫn đang ngủ trên ghế sofa trong phòng. Và Judith, con gái Anthony, đã qua đêm ở nhà mình. Con bé cùng với Jacqueline đã lén vào phòng khách và đang đang chơi đùa cùng nhau ở góc phòng.

Bọn trẻ đã giữ yên lặng đủ để không đánh thức Boyd, và anh vẫn ngủ mặc những tiếng ồn từ đại sảnh. Anh đã loạng choạng bước về nhà cô vào buổi sáng ngay sau khi cô và James xuống ăn sáng, gửi cho cô một cái ôm và hôn ướt át, rồi bất tỉnh trên cái ghế sofa trong phòng khách. Cô đã không lo lắng đánh thức anh để bảo anh lên giường. Anh vẫn còn khá say sau cuộc chè chén thâu đêm.

Lớn hơn nàng hai tuổi, Boyd là người trẻ nhất trong số năm anh trai. Anh cũng là một người nghịch ngợm trong gia đình. Bao năm qua anh đã đầu têu ra một vài trò chơi khăm vô hại, một số trò thực sự vui vẻ, một số hơi xấu hổ, thậm chí là một vài trò - ít nhất là cô thấy - thật nguy hiểm, mặc dù các anh cô không nghĩ thế. Nhưng cô chỉ có một khoảnh khắc ngắn ngủi tự hỏi rằng liệu Gabrielle Brooks có thể là một trong những trò đùa tinh quái của anh không, bởi vì anh không đủ tỉnh táo để ngưng nó lại trước khi vượt ra ngoài tầm kiểm soát. Không, cô không thể tin rằng chuyến viếng thăm của người phụ nữ trẻ đó là trò đùa của anh. Anh thích chơi khăm, nhưng anh không ngu ngốc chọc tức chồng cô về chuyện đó.

Tuy nhiên, Boyd là người nóng nảy nhất trong gia đình bây giờ. Anh trai Warren của họ đã từng chiếm vị trí đó, cho đến khi anh kết hôn với Amy Malory. Hiếm có thứ gì làm phiền anh trong những ngày này, anh quá hạnh phúc với cuộc hôn nhân của mình. Georgina quay lại để tìm một phòng khác – nơi cô và James có thể nói chuyện, nhưng James không nhúc nhích. Anh đứng chắn ngang đường khi nói, “Em có thể thú nhận bây giờ , George. Em làm ra vẻ vui mừng, nhưng chúng ta đều biết là em mong đợi chuyến đi đến Connecticut nhiều như thế nào."

“Vâng, em đã từng, và em vẫn sẽ như thế. Chúng ta có thể dễ dàng đi vào năm tới mà.”

“Năm nay thuận tiện, kể cả nếu nó là quyết định đột xuất, bởi vì anh trai em ở đây để đưa em đi. Năm tới họ có thể không ở đây nữa.”

“Đúng thế, vì vậy em sẽ chỉ cần dàn xếp để thuyền của chính em, The Amphitrite, sẽ cập cảng để đón chúng ta vào năm sau. Em sẽ có cả đống thời gian để sắp xếp. Dù sao thì em chắc là anh sẽ thích điều đó hơn, vì anh có thể chỉ huy nó.”

“Chắc chắn rồi,” anh đồng ý.

“Em nên đánh thức Boyd, anh có nghĩ vậy không?” cô vòng cánh tay chồng quanh eo mình, giấu đi ý định chăm sóc anh trai.

“Để hắn yên. Dù sao đi nữa hắn đã không có thời gian để ngủ sau khi ‘chết chìm’ trong rượu đêm qua. Còn hơn là hắn đứng như thể làm cái bao cát cho anh, mà chẳng làm được gì khác.”

Cô đã không nghĩ về điều đó, nhưng việc Boyd và James ở chung một mái nhà khi mà James khó chịu một cách nguy hiểm, sẽ trở nên “ngàn cân treo sợi tóc”. Và chỉ mình James có thể kiểm soát được, vì Boyd quá bốc đồng, làm trước nghĩ sau. Cô liếc chồng sắc lẻm. “Chuyện đó không hài hước tý nào cả. Anh phải cố gắng kiềm chế sự khó chịu của mình.” Đó là một yêu cầu mà anh không cần tuân theo, nhưng cô cảm thấy anh cần biết ý kiến của mình.

“Em lo lắng quá nhiều, George,” anh nói ngắn gọn.

“Lời tuyên bố đó có thể thành sự thật bất kỳ lúc nào, nhưng anh biết rõ là…”

“Nói bé thôi trước khi bọn trẻ có thể nghe thấy em.”

Cô kiềm chế không khụt khịt mà đơn thuần đảo mắt mình thay vào đó. “Khi hai đứa đang thầm thì với nhau, phần còn lại của thế giới ngừng tồn tại.”

Anh liếc nhìn hai cô bé đang ngồi bắt chéo chân ở phía bên kia căn phòng, vai chạm vai, đầu chúng, một vàng hoe, một đỏ đồng với những sọc vàng óng, đang tựa vào nhau. Jack đang cười toét miệng khi thì thầm với em họ của mình. Judy đang gật gù, sau đó khúc khích cười và nhanh chóng đưa tay lên miệng để bịt lại. Cả hai ngay lập tức liếc nhìn anh và hơi đỏ mặt, như thể chúng lo là mình bị nghe trộm. Đó là một việc không thể xảy ra. Không ai từng nghe trộm chúng cả. Chúng là những bậc thầy trong nghệ thuật thầm thì.

“Chuyện đó không liên can gì,” anh thừa nhận, hầu như làm cô cười toét miệng. Nhưng sau đó anh hơi siết chặt trước khi thả cô ra và nói thêm, “Và em có thể thuyết phục một trong các ông anh của mình ở lại thêm một thời gian. Hoặc là anh sẽ làm.”

Cô nháy mắt. “Anh? Tại sao? Anh thường xuyên ném họ ra khỏi cửa mà.”

“Bởi vì anh biết là em sẽ cần một đội hộ tống cho tất cả những bữa tiệc mà sẽ sớm được ghi vào lịch của em thôi, và chết tiệt đó sẽ không là anh.”

Cô cười. “Em hiểu rồi. Món nợ này là của anh nhưng em phải trả nó một mình đúng không?”

“Em sẽ phải thừa nhận, đây là phi vụ của em, không phải của anh. Đừng nghĩ là anh không để ý thấy tia nhìn trong mắt em khi em nói chuyện này có vẻ vui đấy nhá?”

Cô cười toe toét với anh. “Em hơi đồng ý. Và vì anh chưa bao giờ đề cập đến bất cứ thứ gì liên quan đến chuyện đó trước đây, em cho là mình phải trả cái ân tình mà anh đã gánh trong suốt những ngày điên rồ và liều lĩnh trên biển đúng không?”

“Anh chưa bao giờ liều lĩnh, George.”

“Xem xét đến nghề nghiệp của mình, anh chắc chắn liều lĩnh,” nàng không đồng ý. “Đó là phần mà em không hiểu. Làm thế quái nào mà người đàn ông đó biết tìm anh ở đây, nếu ông ta (chỉ) gặp anh ở Caribbean? Anh không quen dùng tên thật của mình từ đó về sau chứ, đúng không?

“Tất nhiên là không. Hawke là cái tên duy nhất anh dùng từ đó về sau. Nhưng rõ ràng là anh đã nói gì đó trong giấc ngủ vì thứ thuốc anh dùng để trị thương, và một trong số chúng là về gia đình anh. Ông ta đã biết được anh là ai và sau đó cũng nói cho anh biết về cuộc đời ông. Bọn anh thực sự trở thành bạn sau đó.”

“Vậy thì ông ấy là ai? Một người Anh? Đó có phải là lý do tại sao ông ấy gửi con gái mình đến đây cho lần ra mắt đầu tiên?”

“Em thực sự cần biết sao?”

Cô cau mày với câu trả lời đó. “Để giới thiệu và tìm cho cô ấy một người chồng ở đây, vâng, em cần biết về lai lịch của cô ấy. Anh biết là quý tộc các anh quan tâm tỉ mỉ một cách quá đáng như thế nào về huyết thống rồi đấy.” Cô nói thêm với vẻ chán ghét.

“Đừng gộp anh vào số đó, chỉ vì người Mỹ bọn em không thích giới quý tộc. Em đã lấy một người, và anh thì không lấy một quý tộc nào cả. Anh tin vào lựa chọn của mình.”

Cô cười và thụi một cú nhẹ vào ngực anh cùng lúc. “Chỉ cần trả lời câu hỏi của em.”

“Em sẽ không thích nó đâu. Sự thực là, em chỉ có thể đóng sầm cửa vào anh lần nữa.”

“Ồ thôi nào, chuyện đó không thể tệ như thế.”

“Anh không đồng ý, em yêu. Cô bé là con gái của một tên cướp biển, không phải là một người thử vui như anh, mà là một người thực sự coi nó là nghề nghiệp của đời mình.”

“Ai là con gái của một tên cướp biển cơ?” Drew hỏi khi anh bước vào phòng đằng sau họ.