Captive Of My Desires

Chương 7



Cảng London thật náo nhiệt với những hoạt động, nhưng nó không khác mấy so với lần cuối cùng Gabrielle đến đó, khi nàng lên đường ba năm trước đến Caribbean, đầy niềm tin rằng mình sẽ tìm được cha. Việc cập bến của những chiếc tàu biển lớn giải thích cho sự chậm trễ của những chiếc xe ngựa phụ chở hàng trong ngày, đang chở hàng hóa từ tàu đến kho hàng hay thẳng đến chợ. Những âm thanh, mùi vị gần như thân thuộc, đã làm nàng quá xao lãng đến mức không nhìn thấy chiếc xe ngựa sắp đâm vào mình, hay người đàn ông đã giữ nàng khỏi ngã. Nếu có thể thấy anh ta trước, nàng sẽ không bị bất ngờ ngay lập tức trước sức hấp dẫn mà nàng cảm thấy, và sẽ không tự biến mình thành kẻ ngốc vì điều đó. Ôi trời, trong cuộc đời nàng chưa bao giờ cư xử một cách thái quá như thế, sau tất cả những gì mà anh đã cố giúp nàng.

Tàu của nàng đã tới Thames sáng sớm hôm đó, nhưng mất gần như cả ngày trước khi các hành khách ngồi thuyền vào bến. Nàng vui mừng vì sự chậm trễ này. Nó cho phép nàng thuê phòng nghỉ vào buổi tối và trì hoãn việc đưa lá thư trong túi nàng. Hai gã thủy thủ của cha đang đi cùng giữ một khoảng cách kín đáo phía sau nàng, hai người mà ông tin cậy nhất, Richard và Ohr. Họ được gửi sang Anh cùng để bảo vệ nàng, và đảm bảo rằng quý ông – người mà nàng đưa thư tới – đáp ứng yêu cầu của cha nàng. Hai gã đàn ông này là những người đi kèm không thích hợp nhất có thể tưởng tượng ra, ấy thế mà, nếu họ không hộ tống nàng, nàng không chắc mình có thể vượt qua chuyện này.

Nàng sẽ phải săn chồng theo cung cách phô trương được giới quý tộc Anh ưa chuộng. Nàng đã được gửi đi tới trước cùng với những người đi kèm để bắt đầu chuẩn bị một cái tủ quần áo mới lộng lẫy cho cái lý do chính đáng đó, và để bắt kịp cuối mùa Vũ Hội hè. Cha nàng vướng vào vụ chuộc lại hai con tin, nên ông chưa hoàn toàn rời đi được, nhưng ông hứa sẽ đến với nàng trong một hay hai tháng nữa. Nàng tranh cãi là nàng có thể chờ ông. Ông cãi lại rằng việc đó không chờ được. Ông đã thắng.

Margery cũng đã trở về nhà. Không ngạc nhiên khi Margery đã nhất quyết phản đối đưa nàng về Anh quốc mà không có một người đi kèm thực sự nào, và bà nhận lấy vai trò đó, nhưng không giống Gabrielle, bà đã nhớ quê hương họ khủng khiếp. Bà bị kích động trong suốt cuộc hình trình về việc cuối cùng cũng được về nhà. Ngay sau khi họ tới bến tàu, bà vội vã tìm cho họ một cái xe ngựa để đi, một nhiệm vụ không đơn giản khi mà có quá đông chuyến đi hôm đó, nhưng khăng khăng là bà biết cách làm thế nào để không bị từ chối và bà chỉ mất một giờ đồng hồ để chứng minh điều đó, làm Richard trêu trọc bà suốt trên đường tới quán trọ.

Gabrielle cố gắng không nghĩ tới cái gì đang làm nàng e sợ ngay lúc này. Thay vào đó nàng nghĩ tới quãng thời gian ở Caribbean với cha. Cho đến gần đây không ai trong hai người nghĩ đến sự bất lợi của việc nàng nơi đó cùng với ông, điều mà làm nàng sẽ bỏ lỡ tất cả những thứ mà một quý cô trẻ người Anh đến tuổi lấy chồng nên làm sau khi tròn mười tám. Mặc dù nàng không thể nói rằng mình hối tiếc vì điều đó. Chẳng có gì có thể khiến nàng bỏ lỡ những năm tháng tuyệt vời đó cùng cha mình.

Hai người đàn ông tham gia bữa tối cùng Gabrielle và Margery, ở lại bầu bạn với nàng. Ohr đang chơi bài cùng Margery, người đã mệt lử với sự hưng phấn được trở về nhà của mình, nên không quan tâm lắm đến cuộc chơi hay trò chuyện. Trong thủy thủ đoàn của Nathan, Ohr đi theo ông lâu nhất. Gã cũng lấy cả đống tên giả, như tất cả bọn họ, nhưng Ohr tình cờ lại là tên thật của gã. Nếu có tên họ đi cùng, gã chẳng bao giờ phiền đề cập đến nó.

Hầu như tất cả mọi người đều cho rằng gã tự gọi mình bằng một thuật ngữ hàng hải (ss portuguese: có khi vì nghe lạ nên ai nghe thấy cũng nghĩ là hắn dùng tiếng lóng của dân thủy thủ gọi mình, cũng coi như biệt danh mà ko biết đó là tên thật) khi giới thiệu. Gabrielle cũng đã nghĩ vậy. Đó là lý do tại sao gã luôn “chẳng đánh mà khai” rằng tên gã được đánh vần với âm “h”. Việc gã trông như có nửa dòng máu phương Đông, thậm chí còn để mái tóc đen dài quá mức thành một cái bím sau gã, làm mọi người không thắc mắc gì về điều đó. Họ đơn giản thừa nhận, mà không cần biết thêm, đó là một cái tên phương Đông.

Cao hơn 6 feet, gã có một gương mặt trông trẻ hơn. Gã từng một lần nhắc đến cha gã đã từng là một người Mỹ bơi thuyền đến vùng Viễn Đông. Ohr đã gia nhập đội thủy thủ trên một con tàu Mỹ quay về phương Tây – phía bên kia thế giới, với ý định đi tìm cha, gã chẳng bao giờ đi đâu đó để thử, và thay vào đó đã trở thành một tên cướp biển.

Người thủy thủ thứ hai mà cha nàng sai đi để trông chừng nàng tên là Jean Paul và cũng có hàng đống tên giả khác. Nhưng anh đã bí mật tiết lộ bí mật với nàng khi họ trở thành bạn bè rằng tên thật anh là Richard Allen. Anh đã kể với nàng rất nhiều, nhưng không nhiều hơn về quá khứ của anh, hay anh thực sự đến từ đâu, và nàng chẳng bao giờ thúc ép.Anh không lớn tuổi hơn Gabrielle là mấy, và anh nổi bật lên trong đám cướp biển không phải vì anh quá cao và đẹp trai, mà bởi vì anh luôn luôn sạch sẽ một cách tỷ mỷ, cả cơ thể lẫn quần áo.

Anh có một bộ tóc đen dài và tết thành đuôi sam ở đằng sau, giữ cho gương mặt mình được cạo trừ bộ ria mỏng. Quần áo anh sặc sỡ như những người khác nhưng sạch không tỳ vết, và đôi bốt của anh luôn sáng bóng. Mặc dù, anh không đeo trang sức lòe loẹt, chỉ là một chiếc nhẫn bạc với vài cái lông ngắn trên đó. Anh có một đôi vai rộng nhưng lại mảnh dẻ, và đôi mắt xanh lá cây linh lợi. Hàm răng trắng vụt lóe sáng khi mỉm cười hay cười phá lên. Gabrielle thấy anh lôi cuốn, một người đàn ông trẻ vui vẻ.

Richard luyện trọng âm Pháp của mình chăm chỉ, mặc dù nó vẫn tồi như lần đầu nàng gặp anh. Ít nhất thì anh đã ngừng thốt ra từ “Chết tiệt” khi xúc động, một sự tố cáo chết người với quốc tịch thực sự của anh.

Nàng đã từng một lần hỏi anh tại sao phải lo lắng giả vờ mình là một người Pháp khi mà những cái tên giả là đủ với hầu hết mọi cướp biển rồi. Anh chỉ đơn thuần nhún vai và nói rằng anh không muốn giống những tên cướp biển còn lại và anh quyết tâm có lốt cải trang thật tốt trước khi cởi bỏ nó.

Richard đã nói với nàng một lần chuyện đó khi anh muốn một khởi đầu lãng mạn với nàng, nhưng anh sợ cha nàng sẽ “xử lý” mình nếu làm thế, vì vậy anh cố gắng chống lại sự thôi thúc đó.

Nàng đã cười. Anh là một người đàn ông trẻ tuổi hấp dẫn, hài hước và táo bạo, nhưng nàng chưa từng một lần cân nhắc đến bất cứ điều gì vượt xa tình bạn của họ. Nàng chỉ gây dựng một mối quan hệ thuần khiết với người đàn ông trẻ đẹp trai như Richard Allen không có nghĩa là nàng không gục ngã trước một vài sự hấp dẫn lãng mạn suốt bao năm ở Caribbean. Tuy vậy, nó không hại gì vì hầu hết họ đều là thủy thủ, trừ Charles, bởi vì một người đi biển là loại đàn ông cuối cùng mà nàng muốn lấy làm chồng, nàng đã lớn lên mà điều đầu tiên hiểu được là bọn họ thường xuyên về nhà đến mức nào.

Khi nàng kết hôn, người đàn ông đó sẽ thực sự phải chia sẻ cuộc sống với nàng. Đó là thứ nàng hình dung. Nếu mỗi lần anh ta biến mất hàng tháng trời như những thủy thủ khác, nếu nàng cuối cùng lại phải sống cô đơn một mình thì rốt cuộc, hôn nhân có lợi ích gì chứ?

Mẹ nàng đã có quan điểm tương tự. Thường xuyên qua bao năm, bà đã nói với Gabrielle rằng thật là vô nghĩa khi yêu một người ông yêu biển cả. Sự cạnh tranh thật quá lớn lao.

“Sao lại để hắn làm phiền em thế, chérie?" Richard hỏi khi nàng bước vào phòng.

Nàng biết chính xác người mà anh nói đến – người đàn ông đẹp trai mà nàng gặp ở bến tàu – vì nàng đã cố gắng giữ “hắn” ra xa tâm trí nàng. Nhưng không có câu trả lời nào mà nàng muốn chia sẻ, thay vào đó nàng nói, “Em không buồn.”

“Em gần như làm gãy cổ hắn”

“Vô lý. Em chỉ bị sửng sốt thôi.” Nàng trả lời. “Cái xe thồ đó sẽ va vào em, nếu anh ta không túm lấy em. Nhưng anh ta kẹp tay em mạnh quá nên em nghĩ là em sẽ đỡ đau hơn nếu ngã xuống đất, vì thế anh ta không thực sự hữu ích tý nào.”

Đó là lời nói dối rành rành. Richard nhướn một bên lông mày ngụ ý rằng anh nghi ngờ điều đó, làm nàng đỏ mặt và thử một lý do khác.

Nàng tiếp tục, “Em khá là căng thẳng từ khi chúng ta bắt đầu ra khơi.”

“Kéo buồm lên.” Miss Carla la oai oái.

Tất cả bốn đôi mắt quay về phía con vẹt màu xanh lá cây sáng trong cái lồng sọc gỗ bé tý (loại lồng có thanh dọc ở các mặt để nuôi chim – như ở Việt Nam mình ý) mà nó thường bị nhốt vào. Con chim thuộc về Nathan. Nó như một người bạn thân thiết khi đậu trên vai của ông, nhưng bất kỳ ai khác nó đều coi như kẻ thù.

Trong suốt năm đầu tiên, bất cứ khi nào Gabrielle cố gắng cưng nựng con chim hay cho nó ăn, nàng thường giật lại với ngón tay đang nhỏ máu. Mặc dù vậy, nàng đã bền bỉ, đủ để Miss Carla cuối cùng cũng “về phe địch”(nguyên văn “defected to the enemy camp” nghĩa là con chim cuối cùng cũng có cảm tình với Gabrielle), và khi đó, Nathan tặng nàng con chim vào năm thứ hai trên đảo. Vốn từ của con vẹt cho đến thời điểm đó chỉ là về biển cả và sự chê bai mẹ nàng. Thậm chí cái tên mà Nathan đặt cho con chim cũng chủ tâm sỉ nhục mẹ nàng. Ông thấy thú vị khi dạy nó nhưng cụm từ như “Carla là con chim ngu ngốc” , “Tôi là một mụ già,” và một câu tệ hơn nữa “Tên cớm đánh rơi cái quần đùi cho tôi.”

Ông đã rất xấu hổ khi lần đầu tiên nó kêu quang quác “Carla là một con chim ngu ngốc” ngay trước mặt Gabrielle, điều đó làm ông ngay lập tức tóm ngay lấy con chim ra biển để dìm chết nó. Gabrielle chạy theo cha để ngăn ông, mặc dù nàng tin chắc là ông sẽ không thực sự giết chết Miss Carla, và sau đó họ đều cười về chuyện đó.

Ohr hất khăn ăn tối vào chuồng chim, làm nó vỗ cánh ba lần và tiếng “Cô gái hư, cô gái hư” thoát ra. Richard cười khoái trá với con chim, nhưng ngay sau đó quay trở lại đúng chủ đề, anh hỏi Gabrielle, “Em căng thẳng về việc kết hôn?”

Câu hỏi khiến nàng cười trừ. “Kết hôn? Không, em thực sự mong sẽ gặp tất cả quý ông bảnh bao sẽ đến London trong mùa Vũ Hội. Em hy vọng sẽ yêu một trong số họ,” nàng nói thêm với một nụ cười.

Điều đó đúng, nhưng nàng chỉ không chắc mình muốn sống ở Anh quốc lần nữa, khi mà nàng đã yêu hòn đảo rất nhiều. Và nàng chắc chắn không thích cái ý tưởng phải sống thật xa cha mình. Nhưng nàng vẫn hy vọng là nàng sẽ thuyết phục được người đàn ông mà nàng kết hôn rời đến Caribbean hay, ít nhất là, đến đó một thời gian mỗi năm. “Nhưng việc phải nhờ tới sự giúp đỡ của một người đàn ông em không biết mà cha biết rõ, ưm, em thực sự ghét nó,” nàng nói thêm. “Ông ta có thể sập cửa vào mặt chúng ta, anh biết đấy.” Nàng có thể hy vọng.

“Chúng ta ở đây để chắc chắn rằng ông ta không làm vậy,” Ohr lặng lẽ nói.

“Đó đó!” – nàng kêu lên. “ Rồi chúng ta sẽ phải ép buộc ông ta, và chẳng ai làm thế với những quý ông Anh cả. Có ai trong hai người quen biết ông ấy, hay biết cha tôi đã giúp đỡ ông ấy ra sao để đổi lại ân huệ này đâu cơ chứ?”

“Chưa từng gặp ông ta.” Richard đáp.

“Tôi đã, mặc dù tôi không biết ông ta là một tên quý tộc,” Ohr nói. “Theo sự hiểu biết nông cạn của tôi về mấy gã quý tộc, họ là kẻ hợm hĩnh – những người bẻ vụn bất kỳ biểu hiện công kích nhỏ nhất nào.”

Nàng không thể nói là Ohr đang nói đùa hay không, nhưng Richard có cái nhìn cáu bẳn về nhận xét đó, điều mà rất thực tế. Ôi trời, chẳng nhẽ bạn nàng là một quý ông người Anh mà thậm chí chưa từng thể hiện ra ngoài? Nàng nhìn anh chằm chằm thật lâu, nhưng anh chỉ đơn thuần nhướn một bên lông mày lên với nàng. Anh có lẽ không biết là mình đã khuấy động tính hiếu kỳ của nàng khi phản ứng với lời nhận xét của Ohr.

Nàng đẩy suy nghĩ đó ra khỏi đầu mình. Dù gì thì nó cũng thật ngớ ngẩn. Một người đàn ông người Anh có thể trở thành cướp biển, nhưng một quý ông người Anh chắc chắn sẽ không. Và quý ông mà họ sẽ viếng thăm ngày mai có thể là kẻ công tử bột hạng nhất, nhưng nó không xóa được sự nghi ngờ của nàng. Nàng chỉ thấy xấu hổ khi nhận một sự báo đáp mà mình lại chẳng phải là người từng giúp đỡ. Nàng lại là ngừơi cuối cùng phải chịu ơn, và nàng ghét điều đó. Nàng đã khôn lớn và thay đổi rất nhiều so với ba năm về trước. Nàng nhận ra mình tháo vát, nếu có chuyện gì cần hoàn thành nàng có thể sắp xếp hoàn thành nó. Nàng đã sống sót khi cơn bão lớn tấn công trong lúc cha đang ở xa, nàng và Margery đã xông vào giúp đỡ cứu thị trấn sống lại. Nàng đã bị bỏ lại một mình chỉ với Margery hàng tuần mỗi khi cha nàng ra khơi mà không có nàng, và nàng thích tự mình ra quyết định.

Nàng thích săn tìm kho báu với cha, và nàng sẽ nhớ những cuộc phiêu lưu ấy khi nàng kết hôn. Nhưng chủ yếu, nàng không thích lại phải dựa dẫm vào người khác phục vụ nàng. Vì thế điều đó đơn giản ngược lại với sự thực bây giờ là nàng phải hỏi xin sự giúp đỡ của quý ông người Anh này.

“Chúng ta có thể luôn giữ ông ta để đòi tiền chuộc cho đến khi ông ta tìm được cho em một người chồng,” Richard nói với một cái cười toe toét.

Nàng nhận ra anh chỉ đang trêu trọc nàng và nàng đáp trả cái cười toe toét của anh, một điều về anh mà nàng phải nói là anh có tài kéo ai đó ra khỏi những suy nghĩ họ không muốn nghĩ tới. Và nàng cần ngừng nghĩ về cái gã cao ráo đẹp trai mà nàng gặp hôm nay.

Ôi trời, người đàn ông đó thật đáng kinh ngạc. Nàng đã chửi rủa một thôi một hồi, như cách cha nàng có thể gọi cái kiểu đó, làm anh ta hoàn toàn sững sờ”. Chẳng nghi ngờ gì là nàng đã tự biến mình thành đứa ngốc. Nhưng nàng sẽ càng xấu hổ hơn nếu anh nhận ra cái liếc gợi tình của nàng, trước khi anh nhìn qua tình trạng của nàng. Anh là một người đàn ông cao lớn với mái tóc quăn màu vàng nâu phóng túng. Và nàng có thể thề là mắt anh màu đen, chúng thật tối. Đúng là mẫu hình chuẩn mực của một người đàn ông, nhưng anh cũng đẹp trai.

Nàng không cố ý gay gắt với anh ta như vậy, nhưng trái tim nàng đập thình thịch sợ hãi vì cái xe chở hàng va vào nàng, làm nàng mất thăng bằng. Cái kẹp tay của anh ta cũng còn hơn cả chặt. Và nàng đã sợ rằng Ohr và Richard, quá bảo vệ nàng, có thể gây ra một vụ ẩu đả vì anh ta đặt tay lên nàng.

Đó không phải là một nỗi sợ hãi ngu ngốc. Họ đã gây ra vụ ẩu đả mười phút trước đó khi một thủy thủ chỉ đơn giản là huých vào nàng. Họ gần như đã ném hắn ta ra ngoài cầu tàu xuống nước. Sau đó nàng đã bảo họ phải thận trọng hơn và đi sau nàng như những người hầu Anh quốc sẽ làm.

Sau đó, khi người đàn ông cao ráo đẹp trai nhìn xuống nàng với đôi mắt tối màu đó, cái nhìn chằm chằm của anh ta trở nên đầy nóng bỏng, nàng trở nên rối loạn. Và nếu điều đó chưa đủ tệ, khi anh trao cho nàng nụ cười toe toét đầy hấp dẫn, nàng cảm thấy có cái gì đó khuấy động từ sâu thẳm lòng mình. Thật bối rối bởi sau đó nó làm nàng mất một lúc để nắm được anh đang nói cái gì, giọng nàng trở nên sắc bén hơn là dự tính, đủ để làm anh trở nên thô lỗ.

Nàng thở dài với chính mình. Nàng có lẽ sẽ không bao giờ thấy lại anh. Nàng đã gặp những người Mỹ ở Caribbean đủ để nhận ra trọng âm của anh. Những người Mỹ đến thăm Anh quốc, nhưng họ không ở lại đây, và hầu hết họ thậm chí không thích nước Anh. Tại sao, đã rất lâu rồi kể từ khi hai quốc gia gây chiến tranh với nhau! Vì thế nếu nàng lại nhìn thấy anh chàng người Mỹ đặc biệt đó, nàng sẽ ngạc nhiên. Từng phần của nỗi xấu hổ mà nàng đã cảm thấy hôm nay – vượt ra ngoài tư cách của nàng – sẽ quay trở lại ngay với nàng và có lẽ làm làm nàng cư xử một cách ngớ ngẩn lần nữa.