Captive Of My Desires

Chương 49



Pierre chả già đi mấy sau ba năm nàng gặp hắn. Bộ râu đen vẫn được tết lại như lúc trước, nhưng, nhưng bây giờ thì có cả đống sọc xám trong mái tóc dài ngang vai. Tuy nhiên, có một đường sâu hoắm trên khuôn mặt làm hắn trông già hơn nhiều. Cái cuộc sống hắn dẫn dắt, những thứ hắn đã làm đang đòi món nợ phải trả vì sự hiện diện của hắn. Thực tế là hiện tại hắn cực kỳ gầy, gần như hốc hác. Điều này làm nàng nghĩ mình sẽ không đến nỗi vô dụng trong tay hắn. Nàng thậm chí có thể thắng. Nhưng trên đường tới pháo đài không phải là lúc để thử, với người của hắn xung quanh họ.

Hắn chẳng nói gì với nàng trừ lời nhận xét ớn lạnh duy nhất kèn kẹt bên tai nàng, “Tôi có những kế hoạch tuyệt vời cho em, cưng à.”

Nàng không thể nghĩ về nó. Nếu nghĩ nàng sẽ trở nên tê liệt bởi nỗi sợ hãi rằng mình cõ lẽ nằm xuống và gần như chết rồi. Thay vào đó, nàng chú ý tới từng thứ nhỏ nhặt xung quanh và trên đường đi, như là bọn họ đang bị ném bất kỳ người đàn ông nào mà vẫn còn sống vào khoang tàu để xử lý sau đó, bao gồm cả Richard và Timothy. Như là đám cây cối rậm rạp dày đặc trong khoảng giữa của hòn đảo làm việc này trở nên không thể vượt qua được. Như là cánh cửa bị giấu kín ở bức tường đằng sau nơi họ áp sát pháo đài, cái mà bị để ngỏ không khoá một cách thiếu cẩn trọng.

Tất cả bọn chúng quá phấn khởi với chiến thắng của mình để nghĩ về việc phòng bị bấy giờ. Nàng đếm xem có bao nhiêu cây nến trên lối đi ngắn đến đại sảnh. Đi qua cánh cửa, họ vào sảnh chính cũng được giấu đằng sau một cabin có thể di chuyển dễ dàng, và khi ở trong đấy, không có vẻ gì là có một lối đi bí mật đằng sau.

Tất cả nói lên rằng họ chả quan tâm nếu nàng biết điều này. Rõ ràng, không ai, cả Pierre và đám người của hắn, có từng mong nàng rời hòn đảo lần nữa.

Khi Gabielle nhìn xung quanh doanh trại rộng lớn – như đại sảnh, nàng lưu ý thấy có hai lối thoát. Một là cánh cửa lớn, đang mở, dẫn đến một cái sân trong lớn. Cái sân bị bao quanh bởi những bức tường cao. Bản vẽ của Bixley đã thật chính xác trên phương diện này. Thật tệ là gã đã không biết về cánh cửa bí mật đó.

Còn lối thoát nữa là cái cầu thang mở rộng dẫn đến tầng hai, có lẽ là một phần tư nhà ở nơi những người làm việc trong pháo đài cư trú. Vì là một pháo đài rất cũ rồi mà chỉ đơn thuần đã bị tân trang lại và không hoàn toàn được cải tiến, Gabrielle đoán những căn bếp ở ngoài sân trong, không liên hệ với toà nhà chính, và cánh cổng vào ngục tù có lẽ cũng ở ngoài đó.

Nàng thấy tất cả những thứ đó trong một cái nhìn khi bị đưa, hay đúng hơn là kéo, xuyên qua sảnh và lên gác bởi Pierre. Phòng ngủ họ vào có lẽ là của hắn, bẩn thỉu, bừa bộn bởi những đồ đạc không ăn nhập vào nhau. Khi mà hắn ta không đóng cửa khi đẩy nàng vào đó là niềm hy vọng duy nhất của nàng trong khoảnh khắc. Ngụ ý rằng hắn cõ lẽ sẽ không ở lại.

Nàng giật mạnh tay đủ để nới lỏng. Nàng thậm chí chưa từng thử làm vậy từ trước. Thêm chút hy vọng nữa. Có thể hắn yếu như bề ngoài. Hắn thậm chí còn không quá cao. Nàng đã quên mất, hay có thể nàng chưa từng nhận ra trước đó vì chưa bao giờ người đàn ông nào cao như…

Nàng chưa thể nghĩ về Drew, không dám hỏi chuyện gì đã xảy ra với anh. Nếu anh chết, nàng sợ là mình sẽ bỏ cuộc không quan tâm chuyện gì sẽ xảy đến với bản thân nữa. Tất cả sự tập trung và lý do sẽ mất đi, và nàng cần tất cả trí thông minh sáng suốt của mình để sống sót.

Nàng di chuyển ra xa Pierre. Không thành công; hắn theo sát nàng, giữ nàng trong tầm với.

“Tôi không cho là ông muốn những tấm bản đồ?” nàng hỏi, quay lại đối mặt với hắn.

“Bản đồ?” hắn cười khùng khục. “Tôi đã biết em sẽ làm tôi thích thú mà. Không, em biết tại sao mình ở đây.”

Nàng biết; chỉ là chuyện sẽ tốt đẹp hơn nếu nhầm lẫn. “Ông sẽ để cha tôi và những người khác đi bây giờ chứ?”

“Khi mà em đã cố lừa tôi?” hắn tặc lưỡi nói. “Tôi nên giết tất cả bọn họ.”

Nàng tái xám, gần như mất thăng bằng, chân nàng trở nên yếu ớt. Nhưng hắn cười. “Chắc chắn tôi sẽ thả họ. Em không nghĩ tôi sẽ phí phạm thức ăn cho bọn họ khi mà mình không phải làm vậy chứ?”

“Ông đang nói dối.”

“Em làm tôi tổn thương, Gabrielle. Sao em dám nghĩ đến thứ như thế chứ?”

Cái cười toe toét của hắn gây ấn tượng sai rằng nàng đang sỉ nhục hắn. “Ông biết bọn họ sẽ cố giải thoát cho tôi. Ông sẽ không mạo hiểm…”

“Mạo hiểm gì?” hắn cắt ngang. “Chừng nào chúng còn giữ mình ở xa, em còn sống, đó là điều chúng sẽ được nghe. Em nghĩ chúng sẽ mạo hiểm điều đó sao? Bên cạnh đấy, tôi sẽ đảm bảo với cha em rằng khi có đủ từ em rồi thì em có thể đi.” Và rồi hắn cười lần nữa. “Red, cô ta sẽ không khoan dung cho sự hiện diện của em hơn một vài ngày đâu. Cô ta rất hay ghen.”

Nàng ngạc nhiên khi hắn nói điều đó với mình, nhưng có lẽ không phải sự thật. Nàng ném cho hắn một cái nhìn hoài nghi. “Vậy thì sao ông còn dám đùa với lửa với âm mưu tỉ mỉ để đem tôi đến đây?”

Pierre nhún vai, “Bởi vì vài ngày có lẽ là đủ với tôi rồi. Hay tôi có lẽ quyết định mạo hiểm với Red và giữ em nhỉ? Tôi chưa quyết định. Em có muốn tôi giữ lại không?”

“Tôi muốn ông xuống địa ngục.”

Hắn ta lại cười. Nàng hoàn toàn làm hắn thích thú, chả phải điều tốt đẹp gì. Nàng cần làm hắn không muốn mình ở quanh, không cho hắn có lý do giữ nàng lại.

Hắn giơ một tay để chạm vào nàng. Nàng ngay lập tức hất ra, nhưng hắn ta nhanh và tóm được cổ tay nàng thay vào. Và lần này khi nàng cố giật mạnh ra, hắn chứng minh mình mạnh hơn là bề ngoài.

“Đừng có nhầm lẫn về vị trí của mình. Hắn lạnh lẽo nói. “Cha em, hắn vẫn chưa đi đâu.”

“Tôi có thể gặp ông không?”

“Không?”

“Làm sao tôi biết ông còn sống?”

Hắn nhún vai và thả cổ tay nàng ra. “Em không biết được đâu. Tuy nhiên, vì tôi chả có lý do gì giết hắn, em có thể chắc rằng hắn còn sống. Nhưng chúng ta sẽ đặt chuyện này kiểm chứng, chỉ là em muốn hắn rời đi mà không bị tổn hại bao nhiêu? Cởi quần áo ra. Căn phòng này ấm áp, em sẽ không cần chúng ở đây.”

Nàng tê liệt trong một lúc. Nàng đã mặc một trong những cái váy rời mỏng manh hơn khi ở đảo và một cái áo sơmi mỏng cho hành trình, một cặp vừa vặn mà có thể bị nhầm lẫn là một cái váy liền. Nhưng chỉ với một cái quần túm và áo lót bên dưới, sẽ mất không lâu để nàng cởi chúng. Cánh cửa đang mở làm nàng hiểu nhầm khi nghĩ hắn sẽ chưa động vào mình, rằng nàng còn thời gian để thoát. Nàng liếc nó. Hắn cũng thế. Tiếng cười quay lại to hơn.

“Không, không,” hắn nói. “Đuổi theo mấy con điếm là điều cuối cũng tôi sẽ làm. Nếu em chạy, tôi sẽ giết đến tận người cuối cùng trong hầm ngục.”

Nàng cứng đơ. Hắn nói to với một nụ mỉm chết dẫm trên môi, nhưng thể hắn đang thưởng thức ý nghĩ ấy.

“Tôi sẽ quay lại sớm thôi,” hắn gầm gừ khi di chuyển đến cánh cửa. “Ở trên cái giường đó mà chờ tôi hoặc là tôi sẽ mang cha em đến đây và nện ngay trước mắt em.”