Captive Of My Desires

Chương 13



Gabrielle nhìn xung quanh căn phòng khiêu vũ lộng lẫy. Mội buổi dạ hội một đêm, một buổi khiêu vũ lớn kế tiếp . Khi Georgina bảo nàng rằng họ có lẽ sẽ không ở nhà tối nào từ giờ cho tới cuối mùa Hội, cô đã không đùa. Việc này là tốt đối với Gabrielle. Nàng muốn nhiều sự lựa chọn cho cái danh sách hôn nhân mà mình sẽ lên, và càng nhiều sự kiện họ tham dự, càng nhiều anh chàng độc thân nàng có cơ hội gặp mặt.

Nàng đã gặp hai quý ông mới tối nay, và ba người nữa đã ký tên vào thẻ của nàng (Ở Anh thời xưa, khi mời một quý cô nhảy, anh ta phải ghi tên mình vào thẻ của nàng trước – như kiểu xếp hàng ý).Lát nữa nàng sẽ nói chuyện với họ khi họ nhảy. Nhưng ngay lúc này nàng đang nhìn chằm chằm vào người đàn ông băng qua phòng khiêu vũ – người mà nàng không thể nào đẩy ra khỏi suy nghĩ mình.

Đối với một vị thuyền trưởng người Mỹ, Drew Anderson chắc chắn có một hình dáng bảnh bao trong bộ dạ phục đen. Nàng ngạc nhiên là anh ta thật phù hợp với nó như thế nào, như thể anh là một thành viên của giới thượng lưu vậy. Quả thật không thể nói anh ta là người Mỹ cho đến khi bạn nghe được trọng âm của anh. Hiện tại thì đó không phải là vấn đề đối với những người phụ nữ. Người đàn ông đó quá đẹp trai. Anh được những người phụ nữ, già lẫn trẻ, đang cố gắng làm anh chú ý.

Ngay giờ đây anh đang nói chuyện với một quý cô đáng yêu mà anh vừa mới nhảy cùng. Anh đã không mời nàng nhảy. Kể từ lúc họ tới buổi khiêu vũ này, anh thực sự chẳng nói với nàng quá hai câu.

Tất nhiên là thẻ khiêu vũ của nàng đã kín ngay lập tức, nhưng anh có thể mời nàng dành cho mình một điệu trước khi họ đến. Sau cùng thì họ đã đến đó trên cùng xe ngựa với Georgina. Anh có cả đống cơ hội. Và đó là một việc lịch sự nên làm, ngay cả nếu anh không thực sự muốn nhảy cùng nàng. Nhưng tất cả những gì anh đã làm là ném cho nàng một cái nhìn kinh tởm khi nàng xuống nhà sớm hơn, và nàng biết là mình trông đẹp một cách khác thường trong cái áo dài dạ hội mới vừa mới đem đến đúng tối nay.

Vải satanh xanh lơ với những bông hồng thêu trên đường ren lấp lánh ánh hồng trải dài suốt viền áo, chiếc váy đến cùng với đôi hài và những dải ruy băng cho mái tóc nàng. Nàng đã nghe một vài người nói mình đã trở thành tiêu điểm cho tối nay. Nhưng Drew có nghĩ thế không nhỉ? Hiển nhiên là không, nàng sẽ nói vậy, sau cái nhìn kinh tởm mà anh dành cho nàng, và sau những gì nàng đã nghe lỏm được hôm nay.

Nàng đã nghe thấy quá nhiều. Và nghĩ mà xem, nàng sẽ không nghe thấy bất cứ điều gì trong cuộc thảo luận giữa hai anh em nhà đó nếu chỉ ngủ thêm chút nữa, như Margery đã khuyên. Nhưng không, nàng đã thức dậy với cái dạ dày đói meo sau khi chỉ ‘chọc gảy’ đĩa thức ăn mà Drew mang cho nàng ở buổi dạ hội của Regina đêm qua. Không phải là lúc đó nàng không đói, nhưng không biết làm sao anh ta đã khiến đĩa của nàng đầy ự với mọi món mà nàng không thích.

Nàng đã xuống nhà sáng nay đúng lúc để nghe thấy Boyd Anderson nói vói anh trai, “Anh giỏi hơn em về việc “chịu đựng” sự buồn chán.” Bây giờ Drew trông chẳng buồn chán gì; anh ta trông khá thích thú với quý cô mà mình vẫn đang nói chuyện, nhưng lời nhận xét đó đã liên quan tới nàng và việc anh bị bắt ép phải hộ tống nàng. “Xét đến việc chúng ta là những con cháu trong một gia đình thuyền thương, anh sẽ nói là Clinton có lẽ phản đối nếu em cố mang một tên cướp biển vào gia đình”

Họ đều thấy nàng đáng khinh, hoàn toàn vậy. Dù sao thì nó cũng không làm tổn thương nàng lắm. Nhưng nó làm nàng tức điên. Họ không biết nàng, họ không biết cha nàng. Làm sao mà bọn họ dám đánh giá nàng hay cha nàng một cách bừa bãi thế chứ!

“Người tình ở mọi bến cảng.” “Không bao giờ bị “tròng cổ”. Giờ đây nàng hiểu hoàn toàn rồi. Drew Anderson là một tên đểu cáng. Và anh ta thấy nàng đáng khinh hử?”

“Cô sẽ đuổi tất cả người đàn ông nào đủ tư cách chạy biến với cái quắc mắt như vậy đấy,” Nàng nghe thấy Drew nói. “Một xu cho suy nghĩ của cô nào” (nguyên văn: "A penny for your thoughts." nghĩa là “Cô đang nghĩ gì mà mê mải thế?”)

Nàng nhìn lên và thấy anh đang đứng cạnh nàng. Nàng đã thôi không nhìn anh chỉ một lát. Làm thế nào mà anh băng qua phòng nhanh thế? Nếu nàng thấy anh ta đến, nàng sẽ đi ra xa về phía khác. Nàng thực sự không muốn nói chuyện với anh.

“Suy nghĩ của tôi sẽ làm ngài tốn nhiều hơn thế,” nàng nói với giọng coi thường, và liếc đi chỗ khác.

“Thêm bao nhiêu nữa?” anh khăng khăng.

“Nhiều hơn những gì ngài có thể trả.”

“Khỉ thật. Tôi đã hy vọng vài sự thích thú để phá vỡ sự buồn tẻ này.”

Nàng hít vào đột ngột và liếc lại anh. “Vậy là ngài thấy những suy nghĩ của tôi sẽ làm ngài thích thú? Ngài nghĩ chúng toàn là những thứ ngu...”

“Tôi không bao giờ nói vậy,” anh cắt ngang.

“Ngài không cần phải nói. Đó là ẩn ý trong giọng ngài thôi.” Nàng nói, sau đó thì thầm thêm, “Không nhiều hơn những gì có thể mong đợi từ một tên cục súc.”

Hiển nhiên là anh nghe thấy, bởi anh thực sự thở dài. “Mọi người đàn ông đều là tên cục súc với cô à?”

“Không, nhưng ngài là người đã nắm lấy tôi quá thô lỗ tới mức làm thâm tím cả cánh tay.”

Mắt anh nheo lại vào lời buộc tôi đó và anh yêu cầu “Cho tôi xem vết thâm của cô.”

Nàng đã chẳng quan tâm nhìn vào tay mình để xem liệu nàng có cái nào không, và sắp nói điều đó thì anh tóm lấy tay nàng và xoay nó lại. Vẻ mặt anh thay đổi ngay lập tức. Nàng liếc xuống và cũng thấy vết thâm. Chỉ là một cái nhỏ. Ôi trời, nàng chưa bao giờ thấy hạnh phúc trong cuộc đời khi thấy một vết thâm đáng nguyền rủa, nhưng chắc chắn là bây giờ nàng thấy hạnh phúc.

“Tôi đã nói với ngài rồi,” nàng nói với vẻ hết sức hài lòng.

“Đúng là em đã,” anh lặng lẽ trả lời, và anh quả thực trông ăn năn, không, thực sự anh trông kinh hãi. “Tôi xin lỗi, Gabby. Chắc chắn là tôi không cố tình làm thâm tay em, chỉ là để giúp em hôm đó thôi. Tôi xin lỗi vì đã làm em thâm tím quá dễ dàng.”

Lời nhận xét cuối cùng làm nàng khựng lại. Nàng không bị thâm tím dễ dàng, và sự thật là, cái kẹp của anh hôm đó không mạnh đến thế, và không để lại dấu vết nhỏ nào…

Nàng hít vào, nàng đã bị xô đẩy mạnh trên chiếc xe ngựa trên đường tới dinh thự nhà Malory khi bánh xe lăn qua một cái ổ gà khá lớn, đủ để nàng thét lên và Ohr càu nhàu về điều đó. Thật không nghi ngờ gì bây giờ là làm thế nào nàng có vết thâm ấy.

Nàng sẽ không nói cho anh biết. Nàng thích nhìn vẻ mặt hòa giải này của anh… Ôi, phiền thật!

“Tôi đã nhầm,” nàng nói rõ ràng. “Vì thế ngài có thể rút lại lời xin lỗi.”

“Xin lỗi?”

Màu hồng lan lên má bất chấp tình trạng nàng cáu tiết với chính mình. “Tôi vừa nhớ ra là mình có vết thâm đó trên một chiếc xe ngựa vào cái ngày sau khi tôi gặp ngài ở bến tàu. Nhưng điều đó không có nghĩa là ngài không phải là một tên cục súc,” nàng kiên quyết thêm vào.

Anh phá ra cười. Việc đó thu hút quá nhiều đôi mắt. Với một người đàn ông cao lớn như anh, tiếng cười thật trầm, khỏe, và chết tiệt nếu nó không gợi cảm đến thế. Nàng khó có thể lờ đi sự run rẩy quay trở lại sống lưng mình.

“Tôi thấy rối cuộc là mình đã phá vỡ được sự buồn tẻ của ngài,” nàng lầm bầm.

“Đúng thế, nhưng tôi chỉ mong có được một vài lời nhận xét dí dỏm là tôi chắc là em có. Tôi chắc chắn là không mong đợi một tình huống…ngớ nhẩn như vậy.”

Cái cười toét miệng hấp dẫn của anh cho thấy là anh đang trêu chọc nàng. Nó làm nàng xáo động, nhưng điều làm nàng ngạc nhiên hơn là nàng muốn cười toét lại với anh.

Tâm trạng anh thay đổi nhanh chóng, nàng thấy điều lôi cuốn này còn làm nàng bối rối hơn là sự phản kháng của anh trước đó. Nó nhắc nàng về nụ cười rất thực mà anh trao cho nàng khi ở bến tàu đã làm lòng nàng xốn xang một cách kỳ lạ.

Nàng cần phải tránh xa anh ra. Dạ dày nàng lại thấy nhộn nhạo. Nàng tìm bạn nhảy hiện tại của mình – người đã đi kiếm thứ gì đó giúp nàng khỏe khoắn trở lại. Peter Wills-Willis, hay cái gì đó từa tựa như thế. Nhưng chả thấy anh ta đâu cả. Nàng không ngạc nhiên. Nàng đã muốn nghỉ ngơi một chút sau khi nhảy, trước khi bàn chân lại phải chịu đau đớn trong đôi hài mới, và trước đó nàng đã để ý thấy phải mất thời gian dài như thế nào để rót đầy cốc sâm panh rồi mới tống khứ anh ta đi lấy.

“Tại sao em đứng ở đây một mình?” Drew hỏi. “Tôi chỉ đùa về cái quắc mắt đó thôi, em biết đấy. Nó chắc chắn sẽ không ngăn tôi khỏi việc đến gần em – nếu tôi thích được làm quen với em. Vậy thì tại sao em không ra nhảy?”

“Tôi đã rất khát. Tôi đã tống…”

“Tuyệt vời,” anh cắt ngang, và xoay nàng ra sàn nhảy trước khi nàng có thể từ chối. “Tôi đã tự hỏi làm thế nào tôi có thể có một điệu nhảy với em. Và âm nhạc sẽ trôi qua trước khi bạn nhảy em quay về. Thật xẩu hổ nếu lãng phí nó.”

Anh đang chạm vào nàng. Tay nàng được nắm chặt một cách ấm áp trong tay anh, trong khi bàn tay kia của anh đặt một cách vững chắc lên eo nàng. Nàng cảm thấy sự đụng chạm của anh thật mãnh liệt đến nỗi mà trong một thoáng nàng không thể nghĩ về cái gì khác hay nghe được rõ ràng anh đang nói gì.

Đôi mắt anh – chúng thực sự là màu đen. Ánh sáng trong phòng khiêu vũ sáng rõ từ những cái đèn chùm quá là nhiều, và đứng thế này thật gần với anh, nàng có thể khám phá ra là không còn màu nào khác trong chúng. Khá xao động, đôi mắt ấy. Chúng bắt đầu lại làm bụng nàng nhộn nhạo – không, có lẽ đó chỉ là anh. Sức hấp dẫn mà nàng cảm thấy mạnh mẽ hơn bất kỳ thứ nào nàng đã từng trải qua trước đó.

Đôi vai anh – ôi trời, chúng thật rộng. Anh đúng là một người đàn ông cao, vạm vỡ, và đôi mắt quá dịu dàng. Sự xao xuyến trong lòng nàng sẽ không dừng lại. Nàng thực sự nên tránh xa anh, những sẽ thật thô lỗ nếu nàng kết thúc điệu nhảy của họ một cách đột ngột như thế, và ôi, Chúa ơi, nàng thực sự không muốn.

Anh có mùi thật dễ chịu, như thứ gia vị lạ lùng. Họ đang nhảy quá gần. Tuy thế nàng lại thiếu mất ý chí để phá vỡ kết nối với anh hay nhắc nhở (họ) là điều này thật không phải phép. Tại sao, ngực họ ở gần quá đến nỗi chúng gần như chạm vào nhau; sự thật là, có một lúc ngực nàng sượt qua anh và ngay lập tức ngứa ran lên hưởng ứng.

“Em đã chẳng bao giờ trả lời câu hỏi của tôi,” anh nói nhẹ nhàng gần tai nàng. “Em đã thực sự trở về Anh để tóm một anh chồng à?”

Chúa giúp nàng! Đúng là một chủ đề hoàn hảo để đẩy tâm trí nàng ra khỏi những thứ mà anh làm nàng cảm thấy. “Vâng, nhưng đừng lo, tôi sẽ không để mắt đến ngài đâu. Tôi biết ngài là một tên Lothario mà.”

(Lothario là một nhân vật trong vở kịch The Fair Penitent (1703), do Nicholas Rowe thủ vai, trong vở kịch, Lothario đã quyến rũ và phản bội Calista. Cụm từ “lothanio” vì thế được đưa vào trong ngôn ngữ của nước Anh để chỉ người đàn ông đẹp trai, làm say đắm phụ nữ)

“Tôi ư? Và em nghe được điều đó từ đâu vậy?”

Nàng sẽ không thừa nhận rằng mình đã nghe trộm anh cùng em trai sáng nay và đã nhanh chóng “chuồn đi” trước khi họ nhận ra.

“Em gái ngài đã nhắc đến nó.”

“Không, con bé sẽ không. Nó có thể giận giữ với tôi nhưng sẽ không bao giờ dùng một từ như vậy để miêu tả tôi cả.”

“Tình nhân ở mọi bến cảng” thì sao?”

Anh cười lục khục. “Tôi thừa nhận. Đó đúng là thứ mà Georgie có thể nói ra.” Nhưng sau đó anh trao cho nàng một cái nhìn thấu hiểu và đoán, “À, tôi hiểu rồi. Em kết nối việc đó với trở thành Lothario.”

Nàng nhún vai và cố làm sao để nói một cách thờ ơ. “Nếu nó đơn thuần là từ ngài phản đối, thì 'kẻ tán gái' (philanderer) cũng được đấy chứ, ngài có nghĩ thế không?”

Anh nhăn mặt. Nàng ngay lập tức thấy hối hận. Nàng thực sự cần phá hỏng một vài giây phút hòa bình này với anh sao? Điệu nhảy gần kết thúc. Nàng sẽ trở lại để làm “đôi chân bị giẫm nát” bởi hàng dài những bạn nhảy trên thẻ khiêu vũ của mình. Anh sẽ trở lại để sắp xếp cuộc hẹn với người phụ nữ khác lát nữa trong buổi tối. Nàng chẳng nghi ngờ gì đó là những gì anh đã làm trước đó với người phụ nữ mà nàng thấy anh nói chuyện cùng.

Nàng cân nhắc đến việc thú nhận sự thật với anh, rằng đó không phải là ý tưởng của nàng khi trở lại Anh quốc, và chắc chắn không phải ý tưởng của nàng khi thỉnh cầu sự giúp đỡ của gia đình anh. Nhưng đó không thực sự là thứ anh cần biết và nó sẽ không tạo nên tý khác biệt nào trong mối quan hệ giữa họ – sau hết thì chả là gì cả. Bởi nàng muốn kết hôn, tốt hơn là với một người đàn ông mà nàng có thể thuyết phục đến sống một thời gian ở St. Kitts mỗi năm để nàng vẫn có thể gặp cha thường xuyên, nhưng Drew lại chưa từng muốn kết hôn.

“Tôi thấy tên Malory khác đã ló mặt ra rồi,” Drew nhận xét ngay khi điệu nhảy kết thúc.

“Có bao nhiêu người vậy?”

“Quá nhiều,” anh trả lời và cười lục khục. “Nhưng người này, giống James, không quan tâm đến việc bị kéo lê đến ‘cuộc chiến nhỏ’ (ý Drew là buổi khiêu vũ ấy) như thế này, vì thế tôi tự hỏi là hắn đang là gì ở đây nhỉ, trừ khi…Em đã gặp họ khi họ tới đón Judith hôm nay chưa?”

“Cha mẹ của con bé đó à? Chưa, lúc đó tôi đang thử chiếc váy này.”

“Vậy thì họ có lẽ ở đây chỉ để gặp em thôi. Và nhân tiện đây, nó là một bộ váy tuyệt đẹp.” Đôi mắt tối màu của anh nhìn dọc chiều dài cơ thể nàng, dừng lại ở ngực nàng.

Nàng ước gì anh đừng nói thế. Nàng ước gì anh đừng nhìn nàng như thế. Nó giải thích cho màu đỏ trên nàng khi anh đặt nàng trước những người Malory mà anh vừa mới nhắc đến. Georgina đã tìm thấy họ hàng nhà chồng và giới thiệu họ.

Anthony Malory đẹp trai một cách không thể tin được, nhưng thật kỳ quặc là ông ta trông không giống anh trai James tý nào. Cao hơn, và chắc chắn nước da sẫm màu hơn, ông có mái tóc cùng màu đen và đôi mắt xanh mà cháu gái Regina cũng có. Vợ ông ta, Roslynn đơn giản là đẹp hớp hồn, với mái tóc đỏ-vàng, đôi mắt xanh màu nâu lục nhạt đáng yêu, và thanh mảnh mặc dù không thiếu những đường cong mê người. Bây giờ thì đã rõ Judith lấy sắc màu của mình từ đâu.

“Cô chắc hẳn là tên cướp biển,” Anthony nói thẳng ra.

Vợ anh hổn hển. “Anthony!”

Và Georgina trách, “Không quá to, chú Tony. đừng nói từ đó ở nơi công cộng khi ám chỉ tới Gabby. Chúng ta không muốn phá hỏng cơ hội của cô ấy để có một chọn lựa tốt đâu.”

Nhưng Gabrielle thấy không ai khác ngoài những người nhà Malory nghe lỏm được, và người đàn ông đáng thương đang bắt đầu trông hối lỗi, ngay cả khi nàng biết ông ta chỉ đùa thôi. Vì thế nàng cười toét và nói, “Vâng, tính khát máu và mấy thứ kiểu đó. Đáng xẩu hổ làm sao khi chẳng có tấm ván nào ở quanh đây để tôi có thể chứng minh.”

Ông ta cười lục khục. “Đối đáp tốt đấy, cô bé đáng yêu ạ.”

Nhưng Drew thì thầm đằng sau nàng, “Hắn ta nghĩ là em đang đùa đấy, nhưng quả là tôi ước gì em không thế. Những tên cướp biển không phải là trinh nữ và không chửi rủa một từ nào trong suốt cuộc thảo luận, vì thế em có thể chứng minh mình thực sự là một tên cướp biển bằng cách dành một đêm với tôi.”

Gabrielle đột nhiên đỏ mặt. Nhưng khi nàng quay lại để khiển trách anh, nàng hầu như hổn hển khi thấy cảm xúc của anh. Có quá nhiều nóng bỏng trong đôi mắt ấy, như thể anh đã đang thực sự tưởng tượng nàng trên giường mình. Và, chúa ơi, nàng bắt đầu cảm thấy y như vậy. Dạ dày nàng bây giờ không chỉ nhộn nhạo. Toàn bộ cơ thể nàng ấm lên và như thể là nó đang run vậy! Nàng đặt tay mình lên ngực để ngăn tiếng đập thình thịch ở đó.

Đằng sau nàng, Georgina đang nói với Roslynn và Anthony về vài bữa tiệc mà cô định đưa Gabrielle đến trong hai tuần nữa. Nhưng Anthony chắc hẳn đã nhận ra sự tác động giữa Gabrielle và Drew, bởi vì ông nhận xét, “Không mất nhiều thời gian để tìm cho cô ấy một anh chồng đâu. Cô ấy có vẻ tìm thấy những người đàn ông thích hợp ở London rồi, thậm chỉ cả những tên Mỹ cũng được.”

Nghe thấy điều đó, Georgina nhìn anh mình thật nghiêm khắc, sau đó đôi mắt cô ánh lên những tia sáng mỏng manh và cô hỏi anh, “Anh đang cư xử cho phải phép chứ hả?” Anh tặng nàng một nụ cười trẻ con. “Không phải anh thường thế sao?”

Georgina khụt khịt. “Không, anh không. Nhưng từ giờ về sau, cẩn thận những việc mình làm đấy.”

Anh đảo mắt với cô, như thể cô chả hiểu gì cả, nhưng Gabrielle biết rõ bàn tay anh đặt lên eo để quay nàng về lại phía những người họ hàng của mình. Nó chỉ là một cái chạm rất vô tình với bất cứ ai không để ý đến, nhưng không phải là nàng. Nàng cảm thấy cái siết nhẹ nhàng của những ngón tay anh chỉ trước khi anh để nàng đi.

Wilbur Carlisle phải gọi tên nàng hai lần để giành sự chú ý của nàng lại. Nàng quá bận khi tự hỏi tại sao Drew lại chạm vào mình theo cái cách hoàn toàn đầy sở hữu như vậy để nhắc nhở là bạn nhảy kế tiếp đã đến “nhận lại” nàng. Chả nhẽ Drew đã thấy quý ông trẻ tuổi đang tiếp cận và chạm vào nàng như thế chỉ để tế nhị nhắc nàng? Wilbur liếc Drew với một chút tò mò. Không, nàng không thể trở nên ngu ngốc và tự mình suy diễn ra mọi thứ như vậy.

Nàng tặng Wilbur một nụ cười rạng rỡ và toàn bộ sự chú ý của mình. Bây giờ, anh chàng tuyệt vời đây rồi. Nếu nàng phải chọn lựa ngay lập tức, nàng sẽ chọn Wilbur làm chồng. Anh đẹp trai, tử tế, và dí dỏm. Nàng không thể tìm thấy khuyết điểm nàng ở anh, trừ một thứ là anh không làm dạ dày nàng nhộn nhạo theo cái cách mà Drew làm. Nàng đã gặp anh đêm qua tại bữa tiệc của Regina và thích thú cuộc nói chuyện ngắn của họ. Anh thậm chí đã làm nàng cười một vài lúc, vài thứ mà không người đàn ông nào - nàng đã gặp - khó khăn lắm mới làm được. Nàng hài lòng là anh ở đó tối nay, vì thế nàng có thể hiểu anh thêm chút nữa. Không nghi ngờ gì, anh là người đàn ông đẹp trai nhất trong các quý ông – những người đã lũ lượt kéo đến để ghi tên mình và thẻ khiêu vũ ngay khi nàng đến. Không đẹp trai bằng Drew, tất nhiên, nhưng… Ôi trời, nàng phải ngừng nghĩ đến những tên tán gái phóng đãng như Drew Anderson và phải giữ tập trung vào những người đàn ông có hứng thú hôn nhân với mình mới được.