Cấp Tốc Luân Hãm

Quyển 2 - Chương 6



Xe chạy đến trước cổng trung tâm triển lãm, Hồng Chính Thân dặn: "Buổi trình diễn 8 giờ sẽ bắt đầu. Tôi phải ở lại đây khoảng hai tiếng. Cậu cứ lái xe đi đâu đó đi, lúc nào ra tôi sẽ gọi điện cho cậu."

Trương Thần Phong thấp giọng ái muội hỏi: "Bây giờ tôi được xem như là... Bạn trai của anh đúng không?"

Hồng Chính Thân cố ý nghiêm mặt, một câu cũng không chịu nói, đóng sầm cửa xe nghênh ngang rời đi.

Thật đúng là không biết nói đùa, hắn thế nào mà lại đi thích cái người ương ngạnh lạnh lùng không thú vị chút nào thế nhỉ, nhưng sao lại còn cảm thấy anh ta sẽ thả lỏng để chính mình trói buộc nữa chứ?

Cảm giác yêu một người đàn ông thật đúng là vô cùng kì quái a,  giống như toàn thân biến thành cái đèn đều bị cháy đến cạn dầu vậy, khiến hắn dần dần thoát ly khỏi những suy nghĩ bình thường.

Nhưng lý do thật sự khiến Trương Thần Phong động tình là vì: Hắn biết rõ cảm giác của đối phương cũng không hề nhẹ nhõm hơn so với hắn. Loại ràng buộc đó giống như mạng nhện, càng giãy dụa càng dính chặt, dần dần mất đi khả năng chống lại, đúng là so với những gì mình tưởng tượng còn kích thích hơn gấp mấy lần.

.........

Hôm đó bọn họ không ăn bữa tối cùng một chỗ, nhưng vẫn cùng nhau đến buổi trình diễn âm nhạc.

Lần này Diệu Nhật tham dự một hoạt động giúp đỡ các nạn chịu thiên tai, mấy ban nhạc nhỏ và các nghệ sĩ đường phố đều đến trình diễn, không khí có vẻ rất ấm áp tình thương.

Là nhà tài trợ lớn nhất, nhưng Hồng Chính Thân vẫn khiêm tốn ngồi sau hàng ghế khách quý. Cho đến khi một ca sĩ nhỏ tuổi cất giọng biểu diễn, anh đưa cánh tay đang buông lỏng đặt lên tay vịn tập trung lắng nghe. Trương Thần Phong vừa lúc quay đầu nhìn sang, nhưng lại ngoài ý muốn phát hiện ra lúc Hồng Chính Thân chuyên chú có bao nhiêu hấp dẫn.

Theo ngọn đèn hôn ám cùng bầu không khí ấm áp trong hội trường, hắn nhẹ nhàng đưa bàn tay ấp lên mu bàn tay của người nọ.

Kỳ thực hành động này rất bí mật, nhưng Hồng Chính Thân vẫn theo bản năng run rẩy, nhẫn nhịn cùng có chút trách cứ khẽ nâng hạ mí mắt, nhưng ánh mắt vẫn nhìn thẳng hướng sân khấu, cuối cùng, cũng không có đem cái tay kia gạt ra, mà vẫn mặc cho hắn yên lặng nắm lấy như vậy.

Cho đến lúc nghỉ giữa buổi, Hồng Chính Thân nhận được một cuộc điện thoại, anh nhìn xuống, đứng dậy ra ngoài nghe.

Trương Thần Phong dường như đăm chiêu nhìn chằm chằm theo bóng lưng dần biến mất khỏi tầm nhìn của mình, lồng ngực đột nhiên hoảng loạn. Nếu như hắn không hiểu cách đọc suy nghĩ qua thái độ của người khác, có lẽ cũng không chú ý đến hành động của đối phương.

Chết tiệt, hắn đoán được đầu dây điện thoại bên kia là ai.

Trương Thần Phong ngồi yên  tại chỗ một phút đồng hồ, cuối cùng vẫn đứng lên theo ra ngoài, vừa lúc đón đầu Hồng Chính Thân đang quay lại đây.

Hắn nhìn thấy anh im lặng một hồi mới nói: "Tôi có việc phải đi trước. Cậu thay tôi nghe đến lúc kết thúc trình diễn đi. Xe do cậu lái, tôi bắt taxi là được."

"Rất gấp sao?" Trương Thần Phong tận lực giữ ngữ điệu bình ổn như ban đầu.

"Ừm."

Hồng Chính Thân cũng không có ý định giải thích thêm gì, trực tiếp xoay người rời đi. Trương Thần Phong đứng tại chỗ rất lâu, chậm rãi cúi đầu nhìn xuống họa tiết ngầm tinh xảo của những phiến đá hoa cương trên đường...

Trương Thần Phong đoán được Hồng Chính Thân muốn gặp người đó, nhưng không đoán được bọn họ gặp mặt vì lý do gì.

..

....

Thực ra lần này là một buổi tối trước khi Lâm Diệu khởi hành đi Australia, cô muốn cùng Hồng Chính Thân ngả bài.

Bọn họ vào một quán cà phê gần Vân Đính, đồ uống vẫn quen thuộc nhưng không hiểu sao lại cảm thấy vị cay đắng.

Lâm Diệu dùng thìa khuấy cà phê, vẫn ưu nhã như thuở ban đầu: "Cảm ơn anh đã cùng em vượt qua cửa ải khó khăn này, đưa tổ kịch bản trở lại quỹ đạo. Ngày mai em phải đi Australia nhìn xem trường quay mới thế nào."

"Có thể giúp được em là tốt rồi."

"Chính Thân, có phải anh có chuyện gì muốn nói với em đúng không?"

Anh nhẹ nhàng thở dài: "Em biết rồi?"

Lâm Diệu cắn cắn môi dưới, thoáng cúi đầu, mái tóc trên trán che khuất khuôn mặt thanh tú của cô: "Được rồi. Nếu làm anh cảm thấy khó xử, không bằng để em nói —— "

"Chúng ta chia tay đi." Hồng Chính Thân cắt lời, ánh mắt thâm thúy nhìn xoáy vào cô: "Anh không muốn lừa dối em."

"Là vì yêu người khác rồi đúng không? Trong ánh mắt của anh khi nhìn vào em, không hề nóng bỏng, chỉ có thương tiếc..." Trong khoảnh khắc, thần thái của Lâm Diệu có chút cụt hứng, nhưng cũng không đến mức thất thố, 

"Em đã rất cố gắng rồi, Chính Thân, thật đáng tiếc, người đó không phải là em."

Hồng Chính Thân không biết còn phải dùng cùng một lý do làm tổn thương bao nhiêu người phụ nữ nặng tình của anh nữa, cho nên anh cảm thấy cần phải kết thúc loại vui chơi vô sỉ này tại đây.

"Vấn đề không phải do em, là tại anh. Đối phương... Là đàn ông, đó chính là nguyên nhân."

Một người bình tĩnh như Lâm Diệu, cũng không khỏi lấy làm kinh hãi, cô nặng nề không nói được gì, thật lâu sau mới mở miệng: "Xung quanh em không phải không có bạn bè nào như vậy, chưa bao giờ em đối xử khác, chỉ là... đối tượng lại là anh... thực sự em có chút không thể chịu được."

"Anh cũng không định làm thế, A Diệu."

"Cảm ơn anh đã nói như vậy. Nhưng em không cần bù đắp." Lâm Diệu cười khổ, viền mắt đã có chút hồng, như có chút lơ đãng đột nhiên nói: "Là người đứng bên đường đối diện kia sao? Ngày đó trước cửa lễ ra mắt..."

Hồng Chính Thân sửng sốt, anh tuyệt đối không ngờ tới một lần gặp mặt ngắn ngủi có thể làm Lâm Diệu lưu lại ấn tượng khắc sâu như thế.

"Em —— còn nhớ rõ hắn?"

"Một người đàn ông như vậy, trên đường cũng không dễ bắt gặp." Lâm Diệu tự giễu: "Nếu như đối thủ là hắn, dù có thua, cũng không tính là rất tổn thương lòng tự tôn."

"Đừng nói như vậy, A Diệu. Thực xin lỗi."

Lâm Diệu uống một ngụm cà phê, lẳng lặng nói: "Hắn, yêu anh sao?"

Hồng Chính Thân đối với vấn đề này thật sự còn chưa chuẩn bị tâm lý, anh có chút không được tự nhiên, nhưng cũng không thể nói dối cho qua chuyện.

"Anh cũng không rõ..."

"Chính Thân, những việc anh làm vì em trước kia, em rất cảm ơn anh. Nhưng có một vấn đề, em nhất định phải hỏi ——" Cô nghiêm túc nhìn thẳng vào anh: "Anh đã... có khi nào từng nghĩ muốn gắn bó với em lâu dài chưa?"

Hồng Chính Thân nhìn xuống: "Có."

"Nhưng đó là trước khi gặp hắn đi. Chẳng qua... được rồi. Tuy rằng không muốn phải nói mấy lời như gặp lại vẫn có thể làm bạn, nhưng thực sự cũng không phải do anh thay lòng. Từ đầu đến cuối đều là do em đối với anh nhất kiến chung tình, theo đuổi anh, ý lại anh. Anh đã nhường em, cho em cơ hội, nhưng em vẫn không thể cạnh tranh tới cùng, không có cách nào giữ anh lại được nữa."

"A Diệu, những lời như vậy làm cho anh xấu hổ vô cùng."

"Không cần thương hại em, trong lòng anh em cũng không phải không có chút vị trí nào."

"Khi nào trở về Hong Kong nói cho anh biết nhé. Anh sẽ giúp em đặt một bàn tiệc champagne mừng công việc thành công."

"Từ chối thì không nên." Lâm Diệu nắm lấy bàn tay phải anh đặt lên má mình, say sưa nhắm mắt lại: "Vốn là em chỉ muốn cảm nhận một chút thân nhiệt đã từng thuộc về em thôi. Đến đây, Chính Thân, hôn em một lần, coi như quà cáo biệt."

Hồng Chính Thân cũng không hề khó chịu, trực tiếp nghiêng người tiến tới đặt trên trán cô một nụ hôn, nhưng Lâm Diệu lại thấp giọng nói: "Anh thực sự không hề yêu em, chỉ có mẹ em mới hôn trán em như vậy."

( =]]]]] cả nhà ai cũng vui tính =]]]] )

Không khí tràn ngập tâm trạng ly biệt bất đắc dĩ, nhưng người ngoài cửa sổ thủy tinh nhìn vào, trái lại thấy cực kỳ ấm áp ái muội. Trương Thần Phong tìm không được từ thích hợp để hình dung tâm trạng lúc đó, thì ra cảm giác đố kỵ là như vậy, tràn ngập uể oải ảo não lại kỳ quái đến chính mình cũng chán ghét muốn vứt bỏ, Trương Thần Phong hắn thế mà có một ngày sẽ ăn dấm một cô gái! Chính mình làm tình làm tội gì phải vác xác qua đây thế này.

Trương Thần Phong vẫn luôn đánh giá cao định lực của mình. Hắn giẫm chân ga quay lại chung cư, sau đó một mình ngồi cạnh bàn ăn, đợi Hồng Chính Thân trở về.

......

Một giờ sau, Hồng Chính Thân mở khóa vào nhà, vẫn còn luẩn quẩn sự thương cảm còn vương lại, vẫn chưa chú ý tới vẻ mặt tối tăm khó đoán của Trương Thần Phong còn có hàm ý gì khác, chỉ là tự biên tự diễn đi về hướng phòng ngủ.

Trương Thần Phong không để ý đến vẻ lạnh nhạt Hồng Chính Thân vẫn thường đối với hắn, vì biết rõ anh là người ngoài lạnh trong nóng, nhưng hắn không thể không để ý sự lãnh đạm sau khi gặp bạn gái của Hồng Chính Thân, điều này làm cho Trương Thần Phong có chút chua xót sợ hãi.

Cổ tay bị mạnh mẽ kéo lại, Hồng Chính Thân chấn kinh mà hoang mang ngoảnh đầu nhìn về phía tròng mắt nóng cháy của Trương Thần Phong.

"Smith đã về nước."

Hồng Chính Thân hình như đã nghe hiểu ý tứ của hắn, nghi vấn trong nháy mắt tất cả đều lắng xuống, thần tình trở nên thâm sâu vô cùng: "Cậu phải đi?"

"Sao lại hỏi như vậy?" dưới tay Trương Thần Phong lại dùng sức, kéo Hồng Chính Thân dán đến bên người hắn, tàn bạo nói: "Tôi đi anh không khó chịu sao?!"

"Tới cùng cậu muốn như thế nào mới vừa ý?"

"Đừng cho tôi đi, giữ tôi lại! Dụ dỗ tôi, giống như cách anh dụ dỗ khác ấy!, Hồng Chính Thân, tiếp tục đi, làm cho tôi phải yêu anh!"

Trương Thần Phong mạnh mẽ kéo anh ôm vào trong lòng, Hồng Chính Thân theo bản năng giãy một cái, nhưng đánh giá sai sức của hắn rồi. Trương Thần Phong đem anh đẩy đến sát bàn ăn, dùng tay khóa tay anh lại sau lưng, một phát áp chế cái ót Hồng Chính Thân, môi cứ như vậy rơi xuống môi anh.

Vừa thoáng buông lỏng một chút, một giây sau lại bị vững vàng giữ lại, không khí trong phổi cứ như vậy bị rút bớt. Hơi thở giao hòa triền quấn trăn trở than nhẹ, càng hôn càng kịch liệt, đoạt tâm trí rơi lả tả, thân thể ma sát tạo ra dòng điện, mặc cho tình cảm và sự say mê tự động điều khiển, hai bên đều không thể nhẫn nhịn được nữa.

Tay Hồng Chính Thân vừa được giải phóng, cánh tay phải lấp tức ôm trụ cái cổ Trương Thần Phong, ngẩng đầu lên đón nhận môi lưỡi hắn trượt qua vành tai, rồi lại hầu kết, những luồng nhiệt ẩm ướt nóng bỏng lại dịu dàng tựa thủy triều tập kích.

"A..."

"Anh thế này, sẽ chỉ khiến cho tôi muốn làm anh!" Trương Thần Phong nhiệt tình gặm cắn, một chuỗi kích tình hỗn loạn này dần dần trở nên đầy tinh tế, sự gấp rút đến phát đau đòi hỏi phải lập tức đè ép đối phương lên bàn, không thể nhịn được lung tung cởi ra quần áo, để có thể tiếp xúc đến từng milimet da thịt người nọ, cho dù có bị thiêu bỏng cũng không hối hận.

Lồng ngực nở rộng gợi cảm, thân thể cọ sát vuốt ve, Trương Thần Phong mạnh mẽ đem quần Hồng Chính Thân cởi ra, dục vọng bùng nổ. Người dưới thân do dự phản ứng lại càng kích động bản năng chinh phục của hắn, không cách nào nhẫn nhịn được nữa, đem ngón trỏ trượt đến giữa cặp mông người kia, dọc theo lối vào dụ hoặc câu người đến tiêu hồn này tiến vào.

Bị ngón tay thon dài đâm vào, cảm giác hỗn loạn giữa khó chịu và đau rát lần thứ hai bất ngờ đánh vào Hồng Chính Thân, cực lực khắc chế không tràn ra tiếng rên rỉ, đành phải cắn chặt môi, hằng muốn nỗ lực đè nén biểu cảm sắc tình nhưng như vậy càng khơi dậy dục vọng của Trương Thần Phong, thậm chí không đợi được đến khi anh hoàn toàn thả lỏng đã bắt đầu bá đạo mở rộng chân tiến vào.

Nhưng có thể não bộ phản xạ có báo động từ lần trước, vì Hồng Chính Thân từng bị thương, Trương Thần Phong vẫn còn giữ lại một phần lý trí, hắn dùng hết khả năng cẩn thận chậm rãi tiến vào cơ thể anh.

Hồng Chính Thân dưới thân mang một loại tư thái không hề phòng bị khiến cho Trương Thần Phong trải nghiệm được sự khoái cảm cường liệt trước nay chưa từng có, lập tức dán sát vào khiến thân thể đối phương run rẩy mà khẩn trương đáp lại khiến bản năng thú tính sâu xa bên trong của hắn như được thức giấc. Trương Thần Phong quyết định không kìm nén sự tìm tòi thỏa mãn của mình nữa, trực tiếp nâng lên chân Hồng Chính Thân xâm nhập càng sâu thêm vài phần.

Bởi vì cơ phía sau đột ngột buộc phải co rút lại mà Hồng Chính Thân theo bản năng muốn né tránh, nhưng thêm một lần tiến nhập vừa sâu vừa mạnh mẽ nữa, hoàn toàn mất đi quyền chủ động, giữa những đợt ma sát tựa sóng thần mà gắng gượng chống đỡ cự vật to lớn mãnh liệt ra vào bên trong huyệt động chật hẹp.

"Ách..." Hồng Chính Thân hừ một tiếng, cường độ tiến công liên tục khiến cho anh rơi vào mê muội không lối thoát, lý trí còn sót lại chầm chậm biến mất, mà nơi kết hợp thật sâu giữa hai người lại dần dần mang đến cảm giác nóng bỏng vừa đau cùng một tia khoái cảm đột ngột nổi lên cứ như vậy mâu thuẫn dằn vặt tâm hồn, lặp đi lặp lại những đợt ma sát như mang theo cả tình cảm nhập vào, mặc kệ tất cả chỉ còn biết thở dốc rên rỉ, để cho khoái cảm và nhiệt tình thiêu cháy chính mình cho đến tận phút cuối cùng.

Lúc đạt tới cao trào, trước mắt hết thảy đều trở nên mông lung, co rút phóng xuất ra dịch thể nóng bỏng trong cơ thể Hồng Chính Thân, loại khoái cảm điên cuồng đó dường như có thể giết chết chính mình, khiến Trương Thần Phong một lần không thể quên dư vị này.

"A! Anh làm tôi sướng chết mất —— a!" Nói xong hung ác hôn trụ anh, đã gặp qua không ít người, cũng từng trải qua rất nhiều lần giải quyết nhu cầu sinh lý, nhưng chỉ người đàn ông đặc biệt này mới có thể khiến hắn muốn ngừng mà không ngừng được, điều đó hủy diệt tất cả những quan điểm và hành động trước đây, giữa lúc hoan ái chỉ cảm nhận sự cuồng nhiệt cả trong lẫn ngoài, làm chính hắn cũng cảm thấy hoảng sợ.

Mà Hồng Chính Thân càng không rõ vì cái gì lúc nào cũng vậy, dù không muốn cũng đành phải hạ mình vứt bỏ tự tôn, cho phép đối phương một lần lại một lần nữa chiếm hữu anh. Cơ thể mở ra biên độ lớn nhất, đã vô lực xụi lơ trên bàn, mà cự vật nam tính kia vẫn còn trong cơ thể anh, xúc cảm ướt át trơn trượt làm cho sống lưng cứng ngắc không thể động đậy. Không khí khắp nơi tràn ngập mùi vị tanh nồng dày đặc của tình dục.

.....

........

Hai người ôm nhau một lúc lâu, Hồng Chính Thân mới nhẹ nhàng đẩy ra Trương Thần Phong, chống thân lên chuẩn bị đi tắm rửa, mới vừa đi ra nửa bước, lại bị Trương Thần Phong từ phía sau ôm lấy, trở lại chỗ cũ.

Trương Thần Phong từ phía sau không ngừng tận hưởng vai gáy cùng vành tai anh, tay phải tại cơ bụng bằng phẳng khẽ ve vuốt. Hai tay Hồng Chính Thân chống lên mặt bàn, lại một lần nữa bị kích thích, một tiếng rên rỉ phát ra.

Dục vọng đẩy lên cao, hận không thể lần nữa xâm chiếm người nọ, Trương Thần Phong gần như không còn bất kì do dự nào một lần nữa làm những gì hắn muốn.

Điên cuồng luật động lại tha thiết đòi hỏi, đem dục niệm đẩy đến cực hạn, kích tình toàn lực lan tỏa không chút nào kiềm chế. Giữa lúc Trương Thần Phong rơi vào một loại trạng thái như thần hồn điên đảo thì lý trí của hắn đã hồ đồ, chỉ còn một ý nghĩ len lỏi: Có phải hay không ngoại trừ Hồng Chính Thân, sẽ không có... người nào nữa có thể mang đến cho hắn loại khoái cảm đến hít thở không thông như vậy...

Vậy mà lại đắm chìm vì một người đàn ông.

..

...

......

.........

Hai người cho rằng loại quan hệ bí mật này có thể duy trì một khoảng thời gian, nhưng không ngờ, cách một ngày sau đã bị một người ngoài không thể hòa hợp cũng không ngờ lại xuất hiện khác vạch trần.

Buổi sáng hôm đó, Trương Thần Phong phải đến tham dự một hội nghị thương vụ cùng bà Châu lúc 10 giờ, cho nên lúc chín giờ vẫn còn ở chung cư.

Có người ấn chuông cửa, Trương Thần Phong vào phòng khách, nhìn qua mắt thần thấy một khuôn mặt xa lạ xuất hiện, còn có vẻ rất nóng nảy, cho nên lúc mở cửa theo bản năng tránh xa một chút.

Người này cao to uy mãnh, cơ bắp cường kiện, đường nét gương mặt góc cạnh rõ ràng, mắt hoa đào, môi mỏng, mặc áo sơmi đen và quần jean, cạnh cầu thang còn có hai gã đàn em như bảo vệ vậy, vốn một thân đậm chất lưu manh giang hồ, bị một cỗ đằng đằng sát khí thay thế.

Người này chính là vị người lạ nguy hiểm Hồng Giai Nhạc đã nhắc qua không được cho vào nhà rồi đi, nhưng xem ra có vẻ có nội tình nào đó.

Cửa mở, Nhiếp Phong nhìn một cái thấy Trương Thần Phong một dạng giống như nhìn thấy quỷ mở to mắt, sau đó như là đang cố dẹp suy nghĩ liên tưởng khiến mình xù lông, nhẫn nại hỏi:

"Cậu ở đây à?"

"Đúng vậy, anh tìm ai?" Trương Thần Phong nghiêm chỉnh thong dong nhìn người kia.

"Hồng Giai Nhạc có ở chỗ này không?"

"Hình như không có người này đâu, anh chắc chắn chưa?"

"Thằng nhãi này, mày mẹ nó rốt cuộc là ai a?!" Mới gặp thì không biết sống chết, còn chưa thấy qua tao nên không biết sợ chết chứ gì!"

Nhiếp Phong một phát nắm chặt cổ áo Trương Thần Phong, thô lỗ đẩy hắn đi vào nhà.

Thực ra vấn đề khiến Nhiếp Phong không thể nhịn được nhất là thằng nhóc này lớn lên lại mẹ nó cùng một dạng với mấy tên nam chính phim tình cảm! Mới nghĩ đến tên khốn kia có thể là tình địch, một cỗ lửa vô danh nổi luôn a, toàn bộ thiêu a thiêu, từ gan bàn chân nhen nhóm lên tận đỉnh đầu.

Nhiếp phong đã sớm quên mất thực ra chính mình cùng vị này từng gặp mặt một lần trong quán bar, còn ép hắn uống nhiều rượu, chẳng qua hiện tại đang tức giận, cũng đã lười nhớ lại chuyện trước đây.

Trương Thần Phong sớm đoán được khuynh hướng bạo lực của người nọ bất cứ lúc nào cũng có thể phát trên người mình, chẳng qua vẫn là không chịu dừng hứng thú trêu đùa.

"Nói thật ra, Giai Nhạc không thích có người đến tìm cô ấy làm loạn ở đây đâu."

Ánh mắt của Nhiếp Phong thế mà lại có chút chột dạ lóe lóe, Trương Thần Phong sáng tỏ, thì ra tên du côn lưu manh này cũng có khắc tinh nha.

"Mày còn muốn nói nhảm, xem tao có đánh chết mày không!" Nhiếp Phong giơ lên nắm tay hù dọa: "Tóm lại Giai Nhạc có ở hay không?"

Trương Thần Phong cũng không cậy mạnh, cười meo meo nói:

"Ừm, chắc là đang ở trong phòng thay đồ đó, có muốn tôi gọi cô ấy giúp anh không?"

Bởi vì giọng điệu có vẻ thân mật, não Nhiếp Phong đinh một tiếng nóng lên, dùng sức đẩy hắn sang một bên đi thẳng vào bên trong.

"Này —— anh còn chưa cởi giày!" Trương Thần Phong một bên ồn ào một bên ôm lấy cánh tay xem kịch vui.

Chung cư không lớn, hai gian phòng ngủ vừa thấy thì hiểu ngay, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng ra, tên nhãi ranh thừa thãi này cũng không thể nào theo Hồng Chính Thân một phòng được, này ắt phải chính là... Đệt! Nhiếp Phong nổi lên một cỗ sát ý, nếu thằng cha kia dám vấy bẩn Giai Nhạc của ta, ta nhất định làm thịt hắn!

Trước tiên đẩy cửa ra là phòng ngủ của Hồng Chính Thân, giường lớn, cách bày biện đầy nam tính, ngược lại đi sang phòng ngủ đối diện, Giai Nhạc đang mặc một bộ áo ngủ gợi cảm sấy tóc, tóc ướt tung bay tạo nên một đường cong xinh đẹp, ôm lấy chiếc gáy trắng như tuyết của cô. Khí thế chiến đấu của Nhiếp Phong nhất thời bị hóa giải hơn phân nửa, chỉ có thể ngơ ngác nhìn cô, một bộ dạng đầy đau lòng thất hồn lạc phách.

"Giai Nhạc, tại sao em phải trốn anh?"

Hồng Giai Nhạc nhìn người nọ một cái, không có lấy nửa điểm kinh ngạc, thậm chí còn trách cứ: "Không phải bảo anh chờ tin của em sao? Thế nào tính tình vẫn nông nổi như thế."

"Nơi này không phải là chỗ của anh vợ sao?" Nhiếp Phong chỉ vào cái người không vừa mắt ngoài phòng khách kia: "Cái tên "mặt trắng"(*) đó là ai?!"

(*) aka Tiểu bạch kiểm: Đẹp trai vô dụng =)))))

"Thật cao hứng nha, chúng ta có điểm này cùng suy nghĩ nè. Người kia đúng là "mặt trắng", chẳng qua không phải của em, là của anh trai em."

"A?"

"Hắn ỷ vào anh trai em không chịu đi đó!" Hồng Giai Nhạc quyết đoán giúp mình, bán rẻ Trương Thần Phong: "Anh a, làm gì mà không cản anh ấy, nói không có người nào như tôi thì chết a!"

Trương Thần Phong bất đắc dĩ bật lại: "Hắn khẳng định cô ở chỗ này. Tôi không nói hắn cũng sẽ xông thẳng vào, cô tưởng người này là thể loại hiền lành thân thiện sao?"

Nhiếp Phong vẫn còn chấn kinh: "Hắn... Hắn cùng anh vợ ngủ một phòng? Anh vợ và hắn —— em không phải nói đùa chứ!"

"Nói anh không có kiến thức chính là không có kiến thức, nghe được anh của em là song tính, có thể không tin nổi như thế sao?"

"Rõ ràng là không thể tin được..."

Trương Thần Phong đi lên trước, cắt ngang màn đối thoại kỳ quái của cặp đôi theo trường phái dã thú kia: "Tôi về phòng thay quần áo, hai người cứ từ từ tâm sự."

....

Đêm hôm đó, Hồng Giai Mhạc chủ động gõ cửa phòng hai người.

"Anh, có thể bàn bạc chút được không?" Một bên vừa hỏi còn một bên đưa tay chỉ hướng Trương Thần Phong nói một câu: "Anh cũng đi ra đây."

Hồng Chính Thân vừa đến phòng khách lập tức đi thẳng vào vấn đề nói: "Giai Nhạc, có phải em nên chuyển không? Nhiếp Phong đã tìm tới tận cửa rồi."

"Em còn muốn thỏa thuận với phụ huynh một lần nữa, muốn em đi, có thể." Giai Nhạc nhìn vào gần: "Nhưng anh phải trả lời em một câu —— tiệc sinh nhật của bố sắp đến rồi, anh vẫn không định cùng em trở về?"

"Ông ấy sẽ không chào đón anh xuất hiện đâu."

"Ông ấy chờ anh thỏa hiệp, anh không làm. Hiện tại ổng thỏa hiệp, anh không thể cho ổng một cơ hội sao?" Giai Nhạc đi ra vài bước, một cái kéo lấy cánh tay Trương Thần Phong, "Này, dẫn hắn về ra mắt là được rồi, xem thử ông già chấp nhận hay không."

Trương Thần Phong không ngờ tùy tiện xem náo nhiệt cũng sẽ bị trúng đạn, cho nên đành phải im lặng cho họ giải quyết.

"Điên rồi sao, dẫn hắn đi?"

"Thế nào, không dám a? Thì ra hiện tại anh không dám trở về nhà chính Hồng gia, không phải là vô tình, mà là không có can đảm."

"Ngày đó là tiệc sinh nhật, không phải đi chiến trường."

"Anh làm sao biết rõ ổng sẽ không chấp nhận được? Đã chiến tranh lạnh lâu như vậy, ổng sớm nghĩ thông rồi, không thì cũng đã không muốn em gọi anh về. Ông già đã lớn tuổi, hiện tại cũng có thể nhắm mắt bất cứ lúc nào, đừng tưởng rằng ổng với anh giống nhau đều là một dạng thông minh mãi cũng có lúc hồ đồ."

Trương Thần Phong lúc này mới chen vào một câu: "Tôi cũng không ngại đến ra mắt nhạc phụ đại nhân đâu."

Hồng Giai Nhạc so với Hồng Chính Thân còn phản ứng trước một bước, cô cười mắng: "Xí! Là bố chồng mới đúng chứ. Ít chiếm tiện nghi của anh tôi đi."

.....

Sau khi về phòng, Hồng Chính Thân tắm rửa xong, chỉ mặc một chiếc quần lót màu trắng cùng áo T-shirt bó sát người đi ra, sau đó tự mình ngồi vào ghế đơn lật xem mấy tờ Diệu Nhật. Trương Thần Phong cái gì cũng không làm, ngồi ở trên giường chống cánh tay thong dong tự tại nhìn anh.

Năm phút sau, Hồng Chính Thân thực sự không thể nhịn được nữa: "Làm gì mà nhìn chằm chằm tôi thế?"

"Sao không đáp ứng nguyện vọng cho cô em gái hùng hổ kia thế?"

Hồng Chính Thân trong lòng biết lần này không thể gạt được, buông xuống tạp chí trên tay nhìn về phía hắn: "Cậu cũng muốn nhìn tôi thỏa hiệp? Bố tôi muốn cho tôi trở lại tiếp nhận cơ nghiệp của gia tộc. Năm đó từ hôn, ông ấy đã đuổi tôi rồi, hiện tại lại muốn để trở về làm thiếu gia."

"Anh vốn chính là thiếu gia, cả người trên dưới đều quý tộc, anh không có cách nào phủ nhận được xuất thân của chính mình."

"Tôi cho rằng trước mặt cậu tôi đã biểu hiện đủ càn rở."

"Này cho thấy trình độ của anh còn chưa đủ, tôi thế nhưng so với anh càng vô lại hơn."

"Đây mới đúng là lời nói thật."

Trương Thần Phong cười đến rất nghiền ngẫm: "Thực ra lần này, tôi cũng muốn cùng phụ huynh gặp mặt một lần."

"Xin lỗi? Cậu có thể không cần tự mình đa tình như thế được không?"

"Bố của anh muốn thấy anh kết hôn sinh con kế thừa gia nghiệp, mà tôi lại ra tay đoạt đi con trai cưng, ít nhiều cũng có chút áy náy."

"Đồ điên..." Một cỗ nhiệt xông lên mặt Hồng Chính Thân.

Khó có dịp nhìn thấy bộ dạng Hồng Chính Thân dịu dàng cùng sắc mặt tốt như vậy, Trương Thần Phong chỉ cảm thấy một cỗ xung động dồn lên não.

Trước mặt Hồng Chính Thân, chính mình càng ngày càng không kìm được, cảm giác lúc nào cũng muốn cùng người đó làm tình, thật giống như nghiện một loại độc không thể nào dứt ra được.

Trương Thần Phong trực tiếp bước xuống giường, chầm chậm đi tới trước mặt anh, khóe miệng treo ý cười trêu tức, sau đó quỳ một gối xuống, thong thả mà tình sắc vén chiếc áo bó sát tôn lên cơ thể hoàn mỹ chỉ có ở nhà Hồng Chính Thân mới mặc, sau đó cúi xuống chà xát hôn liếm lên cơ bụng Hồng Chính Thân.

Kịch liệt thở dốc khiến lồng ngực xinh đẹp cường kiện của Hồng Chính Thân phập phồng lên xuống, đôi môi hé mở muốn phát ra tiếng ngăn cản, nhưng bởi vì luồng kích thích bén nhọn mà nghẹn lại trong yết hầu, anh nhẫn nại, thấp giọng rên rỉ, trong mắt Trương Thần Phong một màn này chính là khung cảnh phiến tình nhất.

Thân thể lúc này cực kỳ mẫn cảm, Hồng Chính Thân phát hiện từ khi cùng Trương Thần Phong thường xuyên mây mây mưa mưa, thì có gì đó khác thường rồi, lúc người nọ đưa tay với vào quần lót, dục vọng sục sôi trong nháy mắt biến thành một tia mềm yếu nhẹ thở hắt ra.

"Ngô..." Tê dại thoát lực, chỉ cần một động tác nho nhỏ của Trương Thần Phong thôi, trong cơ thể tựa như được rót vào một cỗ dục hỏa khó mà phác giết, cùng lúc thiêu đốt, khiến anh thụ thương.

Khi hắn khom lưng, khi hắn dùng đầu môi bao bọc hạ thể tạo nên những đợt trùng kích không nói nên lời, bị bất thình lình nuốt trọn tiến, dường như có một đạo nhiệt lưu nóng bỏng xuất hiện trong cơ thể đến phát đau, khiến anh cam tâm buông thả hết tất cả để trao đổi lấy chỉ một chốc lát này thuộc về riêng mình. Hồng Chính Thân nâng cằm, thoả mãn hưởng thụ khoảnh khắc tiêu hồn nhất này, cũng để đoạn nhạc dạo triền miên thoả thích đục khoét lý chí, dỡ bỏ ra lớp ngụy trang cứng rắn.

Ngầm chiếm toàn bộ đôi môi nóng bỏng dụ hoặc quấn chặt lấy hắn, đơn giản nạy ra phòng tuyến, hắn nhẹ nhàng giương mắt, nheo mắt lại mỉm cười, đường nhìn trong lúc vô tình giao nhau giống như thiên thạch va vào nổ tung tóe, phản ứng của thân thể đột ngột mạnh mẽ thêm vài phần.

....

Hoàn toàn không có lý do hay nguyên tắc nào, hắn cũng ngạc nhiên trước phản ứng quá mức trung thực của chính mình, cứ như thế từng bước triệt hạ hắn.

Dần dần thuần thục khiêu khích khiến cho Hồng Chính Thân phấn khích, đầu lưỡi mềm mại lướt xuống gốc chậm chạp ma sát, lại một đường liếm lên đỉnh, khi mút vào phối hợp với động tác ngón tay. Sau vài lần ra sức vỗ về chơi đùa phía sau, Hồng Chính Thân rướn thẳng lưng, anh cảm giác được sự bành trướng dưới cơ thể, cuối cùng tại nặng nề thả lỏng, không chịu nổi rên rỉ ra tiếng.

"A! Trương Thần Phong..."

Trong lúc gián đoạn, ngón tay tại nơi không bố trí phòng vệnhất, thuận thế xâm nhập lối vào chật hẹp nóng bỏng này, lặp lại động tác, ở bên trong nội bích mềm mại mà mở rộng đầy kỹ xảo.

Hồng Chính Thân hơi nhíu mày, gần như thống khổ cảm nhận khoái cảm đạt đến điểm giới hạn trờ nên mê muội, dòng điện chạy từ cột sống lên tới tận dây thần kinh trên ót. Điều này chỉ có là do Trương Thần Phong gây ra những sóng dữ với anh, không thể phân biệt rõ ràng là sung sướng hay hoang mang, khiến anh cứ như vậy không cách nào cố thủ mà đem chính mình giao ra cho hắn.

Tất cả nhiệt độ đều dồn hết xuống bên dưới, không hề báo trước, Hồng Chính Thân đột nhiên cũng nắm giữ không xong tiết tấu và nhịp độ, thân thể một trận run rẩy, lập tức đạt cao trào.

"A ha —— a!"

Trương Thần Phong lùi lại một chút, vẫn có chút thể dịch dính vào đôi môi hắn, giống như một con mèo lớn ăn vụng chưa hoàn toàn thoả mãn, dùng mu bàn tay lau đường chỉ bạc trên khóe miệng, khẽ cười nói: "A, hôm nay anh thật nhanh. Cùng tôi làm, rất high đúng không?"

Lời nói xấu xa mờ ám giống như con kiến chui vào xương tủy, châm lửa mọi giác quan đến rối loạn.

Hồng Chính Thân không do dự nữa, khẽ cúi người lập tức kéo Trương Thần Phong lên, đè hắn lên giường lớn, trong mắt dục vọng vẫn chưa tan hết, hơi thở bất ổn, giọng điệu lại rất bình tĩnh:

"Tôi và Lâm Diệu đã nói chuyện."

"Ách?"

Trương Thần Phong chưa tới kịp tiêu mấy lời thâm ý này, Hồng Chính Thân lại áp lên hắn khẽ thở dốc, nói: "Chuyện của chúng ta... Tôi đã nói với cô ấy."

Lần này, Trương Thần Phong đã hiểu rồi. Như có một trận nhiệt nóng rẫy chạy từ gan bàn chân cháy đến đỉnh đầu, oanh một cái dấy lên ngọn lửa lớn, lồng ngực lại như có những đợt gió phần chạy qua, thổi ngọn lửa càng thêm bùng cháy, có cái gì đó xuyên thủng qua lồng ngực, bắn trúng vào một vị trí mà người khác không thể dễ dàng đụng vào.

Trong nháy mắt như được tiếp thêm cảm giác rất thỏa mãn nào đó, khiến cho khóe miệng Trương Thần Phong nhếch lên một nụ cười tràn ngập vẻ dụ hoặc.

Hắn giơ lên ngón tay vừa ý vuốt ve cằm Hồng Chính Thân, tay trái lại mạnh mẽ ôm lấy cổ anh, đến gần dùng đầu lưỡi tiến công vào khớp hàm. Vài giây sau, Trương Thần Phong gấp rút vội vàng kéo quần lót Hồng Chính Thân xuống, khuỷu tay phải chống lên nửa người trên, tay kia nâng lên mông Hồng Chính Thân, đem phân thân đã gắng gượng đến phát nóng tiến đến nơi kết hợp bên dưới cực kỳ ái muội giữa hai người, thong thả đi vào vùng đất bí mật khiến hắn điên cuồng này.

"Ách ưm..."

Kiềm chế không ngừng ngâm lên, nơi đó mang đến đau đớn cùng mê loạn đan xen nhau, toàn thân có thể bị thiêu bỏng bất cứ lúc nào, phối hợp tần suất đập mãnh liệt của tim, làm cho Hồng Chính Thân cảm giác được rõ ràng thế nào là mê muội.

Thực sự nóng quá...

Một hồi ma sát trí mạng, dây dưa không ngừng tạo ra vô số khoái cảm, kích tình lan tràn không ngớt, một lần thô bạo vùi vào, mang theo lời tuyên thệ và cả sự chinh phục, tâm tư hỗn độn thật giống như bị cuốn vào giữa dòng suối chảy, đường nhìn vẫn còn mang ý cười nhưng giữa đồng tử đen nhánh lại gần như mất đi tiêu cự.

"Nơi này... Là của tôi." Giọng nói trầm thấp Trương Thần Phong có hơi chút thô rát thổi qua vành tai Hồng Chính Thân, phiến tình đến mức như dẫn nổ một quả bom.

Chen chúc ra vào mà xao động làm những thớ cơ của Hồng Chính Thân co rút lại một cái, không thể nào kiềm chế thất thanh rên rỉ, loại đó dường như là cầu hoan vậy, phát ra những tiếng đầy kích thích làm cho chính mình xấu hổ, nhưng thân thể bắt đầu không nghe lời phối hợp với sự xâm lược của Trương Thần Phong.

"A..."

Rõ ràng nhận thấy được hôm nay Hồng Chính Thân cảm giác đặc biệt tốt, bên trong Trương Thần Phong xuất hiện một trận rung động, tiết tấu cũng trở nên sâu mà hữu lực, từng bước bá đạo.

Hồng Chính Thân cũng cảm thấy hôm nay mình có điểm điên cuồng, mỗi tế bào trên cơ thể đều có thể cảm nhận hết được thứ người nọ vùi vào trong cơ thể chính mình, cứ như có cái gì đó cào cào như gãi ngứa. Nhìn chính mình khao khát, ham muốn như thế nào, kích tình va chạm lên xuống, khiến tâm thức như bị kéo theo ngã vào trong bóng tối khiến người run rẩy, hận không thể cắn nuốt hắn đến khi cạn dục vọng, mỗi giây mỗi phút dùng hết sức lực chạy nước rút nhấn chìm lẫn nhau.

"Hô... A ha!"

"A! Trương Thần Phong —— "

Thân thể theo luật động mà lắc lư, bộc lộ ra xúc cảm chân thức nhất, bọn họ gắt gao đem môi dán chặt lấy nhau khó mà chia lìa, cho dù hạ thể không có được âu yếm, Hồng Chính Thân vẫn có thể vì những đợt chuyển động phía sau mà bắt đầu tới gần cao trào. Anh rõ ràng cảm nhận được thứ nóng rực cứng rắn của một người đàn ông khác trong cơ thể luật động đến tận chỗ sâu nhất, cảm thấy chính mình như bị biến đổi, hình ảnh phản chiếu trong mắt đối phương là tư thái vô cùng phóng đãng.

Trương Thần Phong thoả thích cảm nhận nơi nóng ướt mềm mại tới cực hạn này, thỉnh thoảng có thể hắt ra một hơi thở, lại rất nhanh, đắm chìm không ngừng.

"A! Ha a..." Cũng không cần quản thân thể và lý trí nữa, gần như gào thét lên khi đạt đến đỉnh khoái cảm.

Thêm một đợt mạnh mẽ đâm vào cuối cùng, thình lình phun ra dòng nhiệt lưu tựa dung nham cọ rửa qua thành nội bích, trong suốt dây dưa, làm cho Hồng Chính Thân không thể chống lại nổi ngửa ra sau, mồ hôi thấm lên mái tóc đen tạo nên một độ cong, ngay sau đó cũng tiết ra theo sau đối phương.

Dường như vẫn cảm thấy không đủ, Trương Thần Phong đem cái trán tựa trên vai Hồng Chính Thân. Bọn họ như hai con sư tử đầu đàn bị thương, thân mật nhẹ nhàng triều quấn hôn, mồ hôi giao hòa dọc theo đường cong cơ bắp xinh đẹp, thấm ướt ra giường, thấm ướt cả linh hồn...