Cặp Kè Với Tổng Giám Đốc

Chương 3



Mất trí nhớ khiến Âu Dương Tử Duy thay đổi hoàn toàn thành một con người khác!

Hắn trở nên dí dỏm, hài hước, hơn nữa trên mặt lúc nào cũng tràn đầy nụ cười.

Đối mặt với những biến chuyển bất ngờ này của hắn, Âu Dương Tử Đức không những không lo lắng, ngược lại còn cảm thấy rất vui.

Giờ phút này, hai anh em đang ngồi trên ghế ở bể bơi bên cạnh biệt thự, hưởng thụ hương vị trà chiều.

"Anh, nếu anh mất trí nhớ sớm hơn một chút, cuộc sống của em cũng sẽ không khổ sở như vậy rồi." Tử Đức nhấp một ngụm trà, rồi nói.

"Trước kia anh rất hung dữ với em sao?"

"Không phải hung dữ, chỉ là rất nghiêm nghị thôi!" Tử Đức nói, sau đó hất cằm lên, có chút đắc ý, "Chỉ có điều, anh cũng không có cách gì trị được em, bởi vì anh rất thương em!"

"Trước kia tính tình anh xấu lắm sao!"

"Anh không có xấu, chỉ có điều. . . . . ."

"Chỉ có cái gì?" Tử Duy đối với quá khứ của mình cảm thấy rất hứng thú.

"Chỉ có điều. . . . . ." Đôi mắt lanh lợi của Tử Đức đảo một cái, lập tức chuyển đề tài, "Anh, Anh biết không? Anh rất lợi hại nha! Hai mươi bốn tuổi liền lấy học vị tiến sĩ quản trị kinh doanh ở đại học Havard, trong vòng hai năm trở thành một nhà quản lý doanh nghiệp nổi tiếng ở Mỹ, một người Hoa muốn có một địa vị như vậy ở nước Mỹ, thật cũng không dễ dàng gì!"

Tử Đức nói đến văng cả nước miếng ra ngoài, "Ba năm trước anh trở về tiếp nhận công ty của cha, trong khoảng thời ngắn, đã mở rộng và phát triển công ty của cha từ một công ty nhỏ thành công ty đa quốc gia, một số nhân vật nổi tiếng trên thương trường cũng khen anh là một thiên tài về thương mại!"

"Vậy tính tình anh như thế nào?" Đối với vấn đề này, có thể thấy Tử Duy hứng thú hơn nhiều so với khi nghe đến tài năng của mình.

"Tính tình?" Tử Đức sửng sốt, đầu lông mày nhíu lại.

Tại sao một người đã mất trí nhớ lại có trí nhớ tốt đến như vậy?

"Nói vòng vo nhiều như vậy, nhưng em vẫn còn chưa nói cho anh biết, trước kia rốt cuộc anh là một người như thế nào?"

"Ách. . . . . ." Vẻ mặt Tử Đức lộ vẻ khó khăn, đôi mắt lại bắt đầu đảo quanh, "Chuyện này nói ra thì rất dài dòng. . . . . . Phải nói chi tiết từng giai đoạn mới được!"

"Không sao, em cứ từ từ nói, dù sao bây giờ anh cũng có rất nhiều thời gian mà." Tử Duy vừa cười vừa nói.

Hai vai Tử Đức rũ xuống, chán nản thở dài.

Trước kia là Tử Duy bó tay với cô, xem chừng hiện tại hoán đổi lại là cô không còn cách nào đối phó với hắn a!

"Được rồi!" Tử Đức xoa xoa hai tay, "Sự việc phải bắt đầu từ trước khi anh đi Mỹ . . . . . ."

"Vậy em kể về anh từ trước khi anh đi Mỹ đi!"

"Nhưng , như vậy sẽ liên quan đến ba mẹ. . . . . ."

"Ba mẹ? Nếu em không nhắc đến, anh còn tưởng rằng chúng ta không có ba mẹ!" Tử Duy nói thật nhẹ nhàng.

"Không phải là em không nhắc đến, mà là không dám nhắc! Trước kia là do anh không cho phép em nhắc tới ba mẹ."

"Vậy sao?" Tại sao trước kia hắn không cho phép mọi người nhắc đến chuyện này? "Anh độc đoán như vậy sao?"

"Không trách anh được, là do ba mẹ mình tạo thành!"

"Hả?"

"Anh, em có thể kể lại chuyện trước kia cho anh biết, nhưng anh phải cam đoan trước là anh sẽ không tức giận, sẽ không kích động, em mới chịu nói."

"Anh cam đoan!" Tử Duy đáp ứng rất thoải mái.

"Được rồi. . . . . ." Tử Đức ho khan hai tiếng, rồi cất tiếng: "Anh đi Mỹ từ lúc anh được mười bốn tuổi, năm ấy em mới năm tuổi, đối với những việc đã xảy ra căn bản em không hề nhớ gì hết, những chuyện này đều do Văn Thịnh sau này nói cho em biết. Văn Thịnh nói, trước khi anh rời khỏi ba mẹ, thì anh là một cậu bé rất đáng yêu, thông minh, hoạt bát, hiếu động, cả ngày cười đùa, thành tích học tập ở trường rất tốt, tính tình cũng tốt, giáo viên cùng bạn học rất thích anh. . . . . . Sau đó, giữa ba mẹ có trục trặc về vấn đề tình cảm, anh liền thay đổi. . . . . ."

"Giữa bọn họ xảy ra chuyện gì?"

Phản ứng của Tử Duy rất bình thường, giống như chuyện này không liên quan gì đến mình.

"Ngoại tình! Ba ngoại tình, làm mẹ rất tức giận, vì để trả thù ba, mẹ cũng đi ngoại tình, cắm sừng lên đầu ba. Ba là một doanh nhân có tiếng tăm trên thương trường, sao có thể chịu được sự mất mặt này? Hai người đương nhiên là cãi nhau một trận long trời lở đất. Ba việc công việc tư đều rất bận, khó khăn lắm mới về nhà được một lần, nhưng mỗi lần về tới nhà, hai người liền cãi nhau, có đôi khi còn đánh nhau. . . . . . Em còn nhớ mỗi lần ba mẹ gây gổ, làm em sợ tới mức khóc rất to, những lúc đó anh sẽ ôm em vào phòng anh, hai anh em trốn ở trong chăn cùng nhau khóc. . . . . ."

Tử Duy chỉ mỉm cười, bộ dáng ra vẻ như chuyện đó vẫn không liên quan đến mình.

"Sau đó thì sao?"

"Dĩ nhiên là ly hôn á! Văn Thịnh nói, bắt đầu từ khi đó, anh liền thay đổi rất kỳ lạ, không thích nói chuyện, cũng không để ý đến bất cứ ai. Sau đó, em theo ba, còn anh theo mẹ đi Mỹ. Em còn nhớ lúc ấy bác Hàn đưa em cùng Văn Thịnh đến sân bay tiễn anh, trước khi lên máy bay anh còn ôm em, nói với em là chờ sau khi anh biết kiếm ra tiền, nhất định sẽ quay trở lại đón em. . . . . ."

"Anh thật sự thương em như vậy sao?" Tử Duy nở nụ cười thật tươi.

"Đó là đương nhiên! Em đáng yêu, xinh đẹp như vậy, không chỉ có anh thương em mà ngay cả Văn Thịnh cũng thương em!"

"Văn Thịnh?" Trong đầu Tử Duy lướt qua một suy nghĩ, "Có phải em thích Văn Thịnh hay không?"

"Anh, sao chuyện này anh cũng quên. . . . . ." Tử Đức hờn dỗi nói, gương mặt tròn trịa không khỏi ửng hồng, cô dậm chân một cái, vội vàng thay đổi chủ đề: "Rốt cuộc anh có muốn nghe em kể nữa không?"

"Có chứ." Tử Duy cười thầm.

"Sau khi anh và mẹ đến Mỹ, cuộc sống về sau như thế nào em cũng không biết. Sau đó chỉ nghe ba nói lại, ở Mỹ mẹ tái hôn, anh có thêm một cha ghẻ." Tử Đức cười cười, "Anh có ấn tượng gì không?"

Tử Duy nhún vai một cái.

"Mãi đến ba năm trước, ba mắc bệnh ung thư qua đời, anh mới từ Mỹ trở lại thừa kế sự nghiệp của ông. Về phần anh lợi hại như thế nào, em vừa mới nói xong."

"Vậy ở công ty anh là một người như thế nào? Tại sao mọi người dường như rất sợ anh? Anh đối xử với họ rất hung dữ sao?"

"Thật ra thì cũng không phải là dữ! Chỉ là do yêu cầu của anh tương đối nghiêm khắc, mọi người dĩ nhiên là kính nể anh rồi. Anh làm việc rất thủ đoạn và cương quyết, yêu cầu mọi việc tuyệt đối chính xác. Ngoài ra, bởi vì anh rất đẹp trai, học thức sâu rộng, cho nên có thật nhiều cô gái thích anh, nhưng nhìn ai anh cũng thấy không vừa mắt, vì vậy, hiện tại một người bạn gái anh cũng không có." Đối với chuyện này, Tử Đức trái lại có vẻ rất tiếc cho hắn.

"Nghe em nói thế, vậy Âu Dương Tử Duy trước đây vốn là một động vật máu lạnh!"

"Đúng thế! So với anh như bây giờ, thì trước kia anh là người xấu! Cũng may, trải qua va chạm như vậy, bản tính khi còn nhỏ của anh đã quay về. Em thấy, anh cứ như vậy sẽ tốt hơn, đừng suy nghĩ tới chuyện khôi phục trí nhớ nữa."

Tử Duy chỉ cười không nói, Tử Đức lại càng nghĩ càng thấy hưng phấn, không nhịn được hét lớn: "Cứ quyết định như vậy đi! Để ăn mừng anh bắt đầu cuộc sống mới, tối hôm nay em dẫn anh ra ngoài đi chơi một chút!"

--------------

"Rõ ràng em chỉ nghĩ đến mình, còn nói cái gì muốn cho Tử Duy sống một cuộc sống mới!" Hàn Văn Thịnh nhướng mắt lên, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm lên sân khấu, rồi lại liếc trộm Âu Dương Tử Đức, tức giận nói thầm.

"Anh tạm thời đừng có dài dòng! Trách nhiệm của anh là tới giúp em chăm sóc anh trai em, đừng có ầm ĩ lên!" Âu Dương Tử Đức la ầm lên, cặp mắt từ đầu đến cuối vẫn chưa khỏi một show trình diễn thời trang trên sân khấu.

Đây là một show trình diễn thời trang hoàn toàn mới, tập hợp những tác phẩm của chuyên gia thiết kế thời trang nổi tiếng trong nước, quy mô trình diễn rất lớn, kiểu dáng, phong cách rất khác nhau, trình diễn lần đầu tiên trong nước.

Vì vậy show trình diễn thời trang này có tầm cỡ quốc tế, không chỉ là một sự kiện lớn trong ngành công nghiệp thời trang, mà còn thu hút được không ít sự quan tâm của các thiếu nữ con nhà danh giá hoặc những phụ nữ nổi tiếng. Dĩ nhiên, một người luôn luôn yêu thích thiết kế thời trang như Âu Dương Tử Đức, tuyệt đối sẽ không bỏ qua show trình diễn này, ngay từ nửa năm trước cô đã nhờ bạn bè mua vé rồi.

Hàn Văn Thịnh hai tay ôm ngực, bất đắc dĩ lắc đầu một cái.

"Thật vất vả mới được nghỉ phép một ngày, lại bị kéo đi ra ngoài….."

"Im ——" Âu Dương Tử Đức hung hăng liếc hắn một cái, "Chương trình đã bắt đầu!"

Quả nhiên, ánh đèn chuyển đổi, đá khô trên sân khấu lập tức tạo ra những luồng khói mờ mịt.

Trong không khí đậm chất lãng mạn, một siêu người mẫu có dáng người cao gầy, gương mặt rất xinh đẹp, trên người cô mặc bộ đồ cực kỳ hiện đại, dự đoán sau này sẽ làm thay đổi gu thời trang của phụ nữ trong tương lai, khiến cho khám giả khen ngợi không ngớt, thoáng chốc, ánh đèn từ bốn phương tám hướng nhấp nhoáng, chiếu xuống khiến cô người mẫu trên sân khấu càng thêm chói mắt và xinh đẹp.

Âu Dương Tử Đức nhìn thiếu điều muốn rớt hai con ngươi ra ngoài; trong khi Hàn Văn Thịnh cả buổi tối cảm thấy buồn tẻ và chán ngắt cũng không khỏi bị thu hút . . . . . . Không ai phát hiện ra Âu Dương Tử Duy đang cau nhẹ đôi chân mày, trong ánh mắt hiện ra tia sáng lạ thường . . . .

"Oa! Quá tuyệt vời! Bộ quần áo kia cũng chỉ có Đường Hân Hân mới có thể mặc thôi!" Âu Dương Tử Đức kêu lên, trong mắt tràn ngập sự yêu thích và ngưỡng mộ.

"Đường Hân Hân? Hai người biết cô ta?" Âu Dương Tử Duy nghiêm túc hỏi.

Âu Dương Tử Đức cười hì hì nói: "Em biết cô ấy, nhưng cô ấy không biết em."

"Vậy anh có biết cô ấy không?" Âu Dương Tử Duy lại hỏi, vẻ mặt có một chút hồi hộp.

Âu Dương Tử Đức kinh ngạc nhìn anh trai, trên mặt hiện lên vẻ nghi hoặc, "Chắc là không biết! Trước đây không có nghe anh nhắc tới, hơn nữa, từ trước đến giờ anh rất không thích Làng Giải Trí."

Rõ ràng Âu Dương Tử Duy cảm thấy thất vọng.

"Tử Duy, có phải anh nhớ tới cái gì đó phải không?" Hàn Văn Thịnh vội vàng hỏi.

Âu Dương Tử Duy lắc đầu một cái.

"Nhưng, tôi lại có cảm giác là tôi biết cô ấy, vừa rồi khi cô ấy vừa xuất hiện, tôi liền có một loại cảm giác đã từng quen biết. Tử Đức, em nói cô ấy tên gọi là gì?"

"Đường Hân Hân, là người mẫu nổi tiếng nhất hiện nay." Tử Đức rất hưng phấn, nói chưa dứt, lại bổ sung một thêm câu: "Cũng là thần tượng của em!"

"Đường Hân Hân?" Tử Duy suy nghĩ một chút, sau đó nhún nhún vai, "Không có ấn tượng! Nhưng tôi vẫn cảm cảm thấy tôi có quen biết cô ấy…………."

Hắn lại càng cố gắng nhìn kỹ gương mặt xinh đẹp trên sân khấu.

Hắn nhất định biết cô! Nhất định biết. . . . . .

--------------

Show trình diễn vừa kết thúc, Âu Dương Tử Duy liền vội vã chạy vào phía sau sân khấu. Âu Dương Tử Đức cùng Hàn Văn Thịnh kinh ngạc, liền theo sát sau lưng Tử Duy.

"Anh. . . . . . Anh. . . . . ." Âu Dương Tử Đức vừa đuổi theo vừa gọi, nhưng Âu Dương Tử Duy dường như không nghe thấy, hắn chỉ chăm chăm tìm mục tiêu của hắn mà thôi.

Tìm kiến trong số nhân viên đang bận bịu rối rít làm việc phía sau sân khấu, rốt cuộc Âu Dương Tử Duy cũng phát hiện ra cô.

Cô đã tẩy trang, cũng đổi bộ trang phục gọn nhẹ hơn, nhưng chỉ nhìn một cái hắn vẫn nhận ra là cô —— Gương mặt dường như đã từng quen biết, hơn nữa nhìn thấy gương mặt cô sau khi tẩy trang lại trắng trong thuần khiết thì cảm giác của hắn lại càng thêm mãnh liệt.

Âu Dương Tử Duy đi xuyên qua nhóm nhân viên đang bận bịu thu dọn đồ đạc, đi tới trước mặt cô, trên gương mặt anh tuấn đầy hưng phấn, cũng có chút kích động.

"Đường Hân Hân, chúng ta có quen biết nhau, đúng không?"

Âu Dương Tử Duy không đầu không đuôi thốt ra một câu, đôi tay rất tự nhiên kéo tay Đường Hân Hân.

Đang không lại có một người đàn ông đột ngột tới nắm tay mình, Đường Hân Hân hoảng hốt mở to đôi mắt, miệng há lớn nhưng không thốt ra được một câu nào.

Chuyện gì . . . . . chuyện gì đang xảy ra?

Đường Hân Hân giật mình, không biết phải phản ứng như thế nào cho phải.

Mỗi lần kết thúc buổi biểu diễn, cô luôn được rất nhiều người ái mộ tặng hoa và quà, chúc mừng cô biểu diễn thành công, dĩ nhiên, cô cũng gặp qua những dạng cậu ấm hoặc công tử bột ăn chơi phóng đãng ra sức mời mọc, nhưng tình huống như hôm nay là lần đầu tiên cô gặp phải.

Chỉ có điều, người đàn ông có gương mặt anh tuấn này cười rất tươi, trong mắt tràn đầy vẻ mong chờ, lại làm cô cảm thấy có mấy phần quen thuộc, dường như đã từng gặp nhau ở đâu đó. . . . . .

Âu Dương Tử Đức và Hàn Văn Thịnh rốt cuộc cũng đuổi kịp Âu Dương Tử Duy.

"Thật xin lỗi, Cô Đường, anh trai tôi. . . . . ." Âu Dương Tử Đức áy náy xin lỗi.

Lại có thêm hai người nữa!

Đường Hân Hân càng thêm kinh ngạc. Cả gia đình cùng xuất hiện sao? Cô ngạc nhiên nghĩ, ánh mắt đảo tới đảo lui trên gương mặt của ba người.

"Này . . . . . chuyện này nên giải thích thế nào đây?" Tử Đức nhìn Hàn văn Thịnh cầu cứu.

Hàn Văn Thịnh dù sao cũng là bác sĩ, tình huống dù hỗn loạn như thế nào cũng đã từng gặp qua. Anh ta nhìn những nhân viên đang tò mò đứng ở xung quanh, mỉm cười vẻ xấu hổ.

"Cô Đường, thật xin lỗi, xin hãy tin tôi, chúng tôi không có ác ý, cũng không phải là người xấu. . . . . . Cô có thể vui lòng dành chút thời gian để chúng tôi giải thích cho rõ ràng được không?"

"Xin cô hãy đồng ý, cô Đường." Gương mặt ngây thơ của Tử Đức lộ ra vẻ van xin.

Đường Hân Hân thận trọng nhìn ba người bọn họ, một lúc lâu sau mới nói: "Có thể, nhưng tôi phải gặp người quản lý của tôi báo lại một tiếng."

Nói xong, cô xoay người đi về phía người quản lý.

Âu Dương Tử Duy nhìn bóng lưng của Đường Hân Hân, đột nhiên vỗ tay kêu lên: "Không sai! Chúng tôi nhất định quen biết nhau, nói không chừng chúng tôi còn là một đôi tình nhân!"

Thoáng chốc, vẻ mặt Âu Dương Tử Đức và Hàn Văn Thịnh phủ một tầng xám xịt, thiếu chút nữa té xỉu tại chỗ!

----------------

Trong quán cà phê, bốn người ngồi đối diện nhau.

Hàn Văn Thịnh lấy thân phận Bác sĩ điều trị chính và bạn tốt của Âu Dương Tử Duy, giới thiệu với Đường Hân Hân: "Xin chào, cô Đường! Tôi tên là Hàn Văn Thịnh, là bác sĩ điều trị chính cho Tử Duy." Hắn chỉ chỉ Tử Duy, "Cậu ấy là Âu Dương Tử Duy. . . . . ."

"A ——"

Thì ra. . . . . . Thì ra là hắn chính là Âu Dương Tử Duy?

"Ngày đó" cô cũng chỉ vội vã nhìn hắn một cái, cũng không nhìn rõ ràng, cho nên mới không nhận ra hắn.

"Sao thế? Chị Đường, chị biết anh trai em sao?" Tử Đức hỏi.

Nhìn nét mặt của cô ấy, dường như cũng biết anh trai mình!

"Chuyện này. . . . . . Ách. . . . . ." Lần này đổi lại là Đường Hân Hân không biết nên giải thích như thế nào.

"Không sao, Hân Hân." Tử Duy nói hai chữ "Hân Hân" có vẻ rất thuận miệng, "Nếu như trước kia chúng ta có gì hiểu lầm, hoặc là xảy ra chuyện gì không vui, chúng ta nên quên hết tất cả đi, bắt đầu lại lần nữa, có được hay không?" Tử Duy nói, rồi cầm tay của cô rất tự nhiên.

"Bắt đầu lần nữa?" Trong mắt Đường Hân Hân hiện ra muôn vàn dấu chấm hỏi.

"Đúng! Bắt đầu lại lần nữa!" Âu Dương Tử Duy nhìn cô chằm chằm.

Âu Dương Tử Đức cảm động nhìn bọn họ. Có lẽ trong quá khứ anh trai và Đường Hân Hân thật sự từng yêu nhau, chỉ do cô chẳng hay biết gì mà thôi!

"Này. . . . . . Đến cùng là có chuyện gì xảy ra?" Đường Hân Hân luống cuống, bất lực nhìn về phía Hàn Văn Thịnh.

"Là như thế này, tháng trước Tử Duy xảy ra tai nạn xe cộ, làm thương tổn não bộ, kết quả bị mất trí nhớ. . . . . ."

"Bị mất trí nhớ! ?" Là một bất ngờ lớn.

"Ừ, nói cách khác, đối với tất cả những người, những chuyện trước kia cậu ấy đều quên sạch sẽ, nhưng rất kỳ lạ, cô vừa mới xuất hiện trên sân khấu, cậu ấy lập tức nói có cảm giác đã từng quen biết cô."

Đường Hân Hân mấp máy môi, muốn nói gì đó, nhưng rồi lại thôi.

Hơi mím môi, cô nhìn về hắn mỉm cười, bỗng dưng, tình huống tai nạn xe cộ ngày đó hiện lên trong tâm trí cô. . . . . .

"Hân Hân, anh nghĩ, nhất định em là bạn gái của anh, có đúng hay không?" Âu Dương Tử Duy rất tự tin hỏi.

"Bạn gái?" Đường Hân Hân nhướn đôi chân mày thật cao.

"Đúng rồi! chứ tại sao ai anh cũng không nhớ rõ, chỉ nhớ có mình em? Chắc chắn em là người rất quan trọng trong cuộc sống của anh, đúng không?"

Tử Đức và Hàn Văn Thịnh cùng há to mồm, ngơ ngác nhìn Tử Duy.

Trời ạ! Bọn họ lại không biết Tử Duy lại có bộ mặt dịu dàng như thế!

"Tôi. . . . . ." Đường Hân Hân nhìn Hàn Văn Thịnh mong được giúp đỡ.

Nhưng Hàn Văn Thịnh chỉ mỉm cười.

"Trước mắt Tử Duy chỉ nhớ rõ cô, cô Đường, xem ra Tử Duy muốn khôi phục lại trí nhớ, toàn bộ phải nhờ vào cô!"

"Nhờ tôi?"

Hàn Văn Thịnh nhìn cô nháy mắt một cái. Cô hiểu anh ta đang ra hiệu cô đừng nên tạo thêm đả kích quá lớn cho hắn.

Đường Hân Hân ủ rũ hai vai. Tại sao mọi chuyện lại biến thành như vậy chứ? Chẳng lẽ đây chính là luật nhân quả? Âu Dương Tử Duy vì cô mà mất trí nhớ, cho nên cô phải có trách nhiệm giúp hắn khôi phục trí nhớ?

Không được! Cô phải nói ra sự thực mới được! Cô phải tìm thời gian thích hợp. . . . . .