Cặp Đôi Xấu Tính

Chương 43



Edit: Vi Vi

Tần Chân vốn nghĩ rằng chuyện xem mắt không có kết quả thì Trình Lục Dương cũng nên dừng lại, dù sao Trình đại gia người sang hay quên, cả ngày phải giải quyết nhiều việc như thế, đâu có rảnh mà quan tâm tới chút chuyện này của cô?

Nhưng Trình đại gia lại rất tích cực với chuyện này, anh cầm tư liệu ứng cử viên mà Phương Khải mất cả đêm thu thập được, ngồi trong phòng làm việc để xét duyệt hẳn hoi.

Qua lần đầu tiên thất bại, anh đề cao quan điểm biết sai thì sửa, không ngừng hoàn thiện, kiên trì hiếm thấy, lựa chọn kỹ càng, thầm nghĩ anh có hỏa nhãn kim tinh thế này, không tin không chọn ra một người chồng như ý.

Khi Lý Mật phụ trách hiệu chỉnh ở phòng bên bê một đống bản vẽ đã đối chiếu xong vào báo cáo kết quả thì ánh mắt lại bắt đầu liếc ngang liếc dọc như thường lệ, từ kiểu tóc của Trình Lục Dương, rồi di chuyển xuống cơ ngực không thể nhìn thấy được dưới lớp áo sơ mi, sau đó liếc từ cơ bụng tám múi trong ảo tưởng trượt lên tư liệu trong tay anh và trên bàn thì … lập tức sửng sốt.

Tư liệu chi chít in trên tờ giấy trắng như sơ yếu lý lịch, nhưng gần đây công ty không tuyển nhân viên mà!

Cô lại nhìn kỹ hơn thì thấy tất cả đều là ảnh của các chàng trai khôi ngô tuấn tú, vả lại tuổi tác tương đương với tổng giám đốc thì lập tức kinh hoàng rồi.

Mà Trình Lục Dương thì đang nhíu mày đắn đo kỹ càng, vừa dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ bàn, vừa nói với Phương Khải đứng bên cạnh: “Lý Kiện này không được, trông cứ như bạch trảm kê (*), e rằng thận hư, chuyện giường chiếu sợ là không ổn.”

[(*) một món ăn chế biến từ gà]

Phương Khải hơi cúi đầu thấp xuống.

“Trương Nghị Siêu cũng không được, có tiền thì có tiền, nhưng thích bậy bạ ở bên ngoài, trước kia tôi thường xuyên thấy anh ta ở mấy quán bar không đoàng hoàng.”

… Nếu chính mình không đi quán bar không đoàng hoàng thì sao mà nhìn thấy người ta đi =_=?

Phương Khải lại cúi thấp thêm một chút.

“À, còn có Ngô Trác Việt này cũng không được, trông xấu thế này, vừa nhìn đã thấy là tên háo sắc. Lần trước khi đấu thầu mảnh đất ở cửa Bắc kia, anh ta cũng đi còn gì? Liên tiếp động tay động chân với cô gái lễ tân, chẳng ra sao cả!”

Phương Khải ngẩng đầu thấy biểu cảm sợ hãi và ánh mắt ngộ ra của Lý Mật thì không nén nổi phải hắng giọng.

Trình Lục Dương ngẩng đầu nhìn thì thấy trong văn phòng lòi ra thêm một người nên nghi hoặc hỏi: “Đứng đấy làm gì?”

“À à, tôi mang bản vẽ tới!” Lý Mật nhanh chóng đứng thẳng người sau đó đi vội ra cửa.

Phương Khải yên lặng nhìn cô đi ra ngoài, cảm thấy rằng sau ngày hôm nay, ‘sự thật’ về khuynh hướng tình dục của tổng giám đốc đã bị ‘phơi bày’ thì mình cũng theo đó mà được yêu thích hơn.

Anh lẳng lặng chỉnh lại áo sơ mi, nhìn cửa sổ trong suốt mà nở nụ cười lộ hàm răng trắng xóa.

Mẹ, con dâu của mẹ có hi vọng rồi!

Mà Trình Lục Dương nhẫn nại xem tư liệu hết tệp này đến tệp khác, dùng bao lý do rất phong phú để đánh trượt cả đống ứng cử viên, lúc đầu còn bình luận rất hùng hồn đầy lý lẽ, để rồi càng về sau càng trở thành như sau:

“Cằm nhọn quá, trông cứ như con gà nhom, loại!”

“Ít tóc quá, trông cứ như hói đầu, loại!”

“Trán cao quá, trông đần, loại!”

……

Sau câu “mũi to quá, giống người Pháp, loại” của anh thì Phương Khải buồn bực hỏi: “Giống người Pháp không tốt sao? Phong cách quốc tế, rất Tây!”

Trình Lục Dương trừng Phương Khải, “dáng vẻ không yêu nước như thế, cậu còn hy vọng anh ta yêu nước yêu nhà yêu vợ?”

“…” Phương Khải nghẹn cười quá vất vả.

Một lần khác, Trình Lục Dương không nói chẳng rằng đã đánh trượt một người đàn ông có mắt mũi lông mi đều rất đứng đắn, Phương Khải lại hỏi: “bây giờ thì lấy đâu ra khuyết điểm? Người đàn ông này trông chính trực lại hiền lành, rất ổn mà!”

Trình Lục Dương cười ha ha, chỉ vào người trong ảnh: “Mặc cái gì đây? Áo quê của thôn xóm nào? Tôi không hy vọng rằng về sau Tần Chân mặc đồng phục áo quê với anh ta, tay trong tay tới gặp tôi, đến lúc đó thì tôi còn phải chuẩn bị cho mỗi người một đóa hoa đỏ chót cài trên ngực chắc? Không chừng bọn họ còn có thể cưỡi trâu tới gặp tôi.”

“…” Phương Khải đã bắt đầu biểu diễn tiết mục đập tảng đá to trên ngực ở trong lòng.

Sau đủ loại soi mói của Trình Lục Dương thì cả chồng giấy dày cộp cuối cùng chỉ còn thừa lại mấy tờ, anh cáu kỉnh đập xấp giấy dày kia lên trên bàn: “Toàn thành phố nhiều tinh anh trong ngành như thế mà lại không tìm ra được ai ra hồn cả sao?”

Phương Khải vất vả lắm mới bứt mình ra khỏi xúc động muốn cười, nói nhỏ: “Nhưng tổng giám đốc à, đây đều là những người vô cùng tốt, không có vàng tinh khiết, không ai mười phân vẹn mười, ai mà không có khuyết điểm nào đó chứ?”

Ngẩng đầu nhìn nét mặt của Trình Lục Dương, cuối cùng anh vẫn không nén nổi nên nói: “Nói thật ra, tuy những điều ngài nói là sự thực, nhưng quản lý Tần cũng chưa chắc không có khuyết điểm! Cô ấy bằng cấp không cao, công việc không tốt, tuy tốt tính nhưng lúc nóng lên thì cũng không bình thường, lúc gặp việc gì lớn thì lo trước lo sau, cũng không đủ tự tin…”

Bắt gặp ánh mắt sắc bén như muốn giết người của Trình Lục Dương, anh đành nuốt những khuyết điểm còn chưa kể xong xuống bụng, sau đó nói nhỏ: “Đương nhiên, cô ấy cũng có nhiều ưu điểm… nhưng mà thật ra thì những người này đã thừa sức xứng đôi với cô ấy rồi, những người có điều kiện gia đình, bề ngoài, phẩm giá đều xuất sắc thì sao mà ưng cô ấy được? Cùng lắm thì chỉ nể mặt ngài nên mới gặp mặt cô ấy, còn sao thực sự tiếp nhận cô ấy được?”

Trình Lục Dương nhanh chóng sa sầm mặt, đang định phản bác Phương Khải, nhưng khi há miệng lại không nói nổi ra lời bác bỏ.

Bởi vì anh phát hiện Phương Khải nói rất đúng, căn bản không thể xỏ xiên chỗ nào được.

Nhưng dù thế, anh vẫn nói chắc nịch: “Chỉ bằng cô ấy là Tần Chân, là người Trình Lục Dương tôi che chở, cô ấy xứng đáng với người đàn ông tốt nhất. Những người vì bằng cấp công việc hay hoàn cảnh gia đình của cô ấy mà khinh thường cô ấy thì căn bản không xứng với cô ấy, chỉ có thanh niên đầy hứa hẹn có khả năng nhìn ra bản chất qua hiện tượng như tôi mới là tình yêu đích thực của cô ấy!”

Phương Khải thấy sắc mặt anh rất xấu nên không dám vặn lại nữa, thật ra thì trong lòng còn có một câu nữa chưa nói ra – trên đời này ngoại trừ tổng giám đốc anh ra thì có lẽ không còn có người thứ hai là thanh niên đầy hứa hẹn có khả năng nhìn ra bản chất qua hiện tượng có thể làm tình yêu đích thực của quản lý Tần!

Nhưng Trình Lục Dương đã đậy nắp quan tài kết luận, không biết là đang an ủi bản thân hay an ủi Phương Khải, “Tần Chân là cô gái tốt, đối với người hay việc đều thật lòng thật dạ, nhất định sẽ có người đàn ông tốt gạt bỏ muôn vàn khó khăn nhìn ra cái tốt của cô ấy. Đến lúc đó tôi lại tung tin, cô ấy như em gái ruột của Trình Lục Dương tôi, em gái mình, dù hiện tại có vất vả chút cũng phải ôm đồm cho cô ấy, còn hơn là tương lai cô ấy dẫn đứa con nước mũi tèm lem tới trước mặt tôi mà khóc lóc kể lể ông xã không thương.”

Nghĩ đến cảnh tượng đó, không biết tại sao Trình Lục Dương lại thấy khó chịu.

Anh tự nhủ bản thân mình đừng nghĩ lung tung, Tần Chân nhất định sẽ có được một người chồng như ý, từ nay về sau sống cuộc sống hạnh phúc như cô bé lọ lem, một nhà hòa thuận, tươi cười cả ngày.

***

Thế nên trong hoàn cảnh đó, Tần Chân lại tiến hành lần xem mắt thứ hai.

Lúc này đây, vì bù lại thiếu sót của Tần Chân mà Phương Khải nói, Trình Lục Dương đưa cô đi trang điểm lại một lượt từ đầu tới chân, thậm chí anh còn dặn Tần Chân: “Cứ im miệng ngủ đi là được, còn lại tôi phụ trách.”

“Mọi người thì nhắm mắt ngủ, vì sao đến tôi thì thành im miệng ngủ?” Tần Chân đen mặt.

“Tần Chân vừa tự hỏi thì Thượng Đế bật cười. Cô ngoan ngoãn im miệng cho tôi, cẩn thận không thì phong cách quốc tế của tôi và đặc tính nông thôn của cô lại thành trào lưu dân tộc phô trương nhất.”

Vì thế trong sự giám sát triệt để của anh, Tần Chân lột xác từ đầu đến chân.

Đầu tiên là tóc bị uốn xoăn hình sóng, cô khăng khăng không nhuộm màu tóc nhưng thoáng chốc trông đã mốt lên nhiều.

Tiếp theo là khuôn mặt, từ lông mi đến làn da, toàn bộ đều được cải tạo một phen, còn được nhà tạo mẫu trang điểm nhẹ rất tài tình, trông cứ như vừa thay da đổi thịt.

Quần áo trên người từ trên xuống dưới đến cả giày cũng đều do Trình Lục Dương đích thân chọn lựa, mỗi chi tiết đều hoàn mĩ ổn thỏa.

Cuối cùng của cuối cùng, Trình Lục Dương đeo chiếc vòng cổ pha-lê đã chuẩn bị sẵn lên cho cô, xúc cảm lạnh lẽo áp vào trên xương quai xanh của cô, mà người đàn ông tuấn tú đẹp trai trong gương đang nghiêm túc cài móc kim loại ở sau gáy cho cô với động tác cực kỳ vụng về.

Từ đầu chí cuối anh không hề lộ ra biểu cảm kinh diễm cỡ nào, thật cứ như anh đã thấy rõ vẻ đẹp của cô từ lâu — vào lúc cô còn chưa hiển lộ thì anh đã phát hiện được mặt kinh diễm của cô trước bất kỳ ai.

Tần Chân nhìn thế thì lại không khỏi thất thần.

Cô ở trong gương xinh đẹp hơn bất kỳ lúc nào trong dĩ vãng, ngay cả bản thân cô cũng không khỏi cảm thán, thì ra trên đời này thật sự không có phụ nữ xấu, chỉ có phụ nữ lười. Mấy năm nay, cô đã vùi dập bản thân mình thành gì rồi?

Nếu sớm xinh đẹp hơn thì liệu trước kia Mạnh Đường có để mắt tới cô sớm hơn không?

Nói đến Mạnh Đường, Tần Chân phát hiện đến giờ mình cũng không rõ anh ta nghĩ thế nào, nhiều năm thế chẳng quan tâm, nay lại bỗng nhiên tình cảm thắm thiết lắm cơ.

Cô suy nghĩ miên man rồi ý thức rốt cuộc bị kéo về trong tiếng ‘xong rồi’ của Trình Lục Dương.

Cô gái trong gương mặt mày thanh tú, trang điểm thanh nhã, trên gương mặt mộc mạc tráng lớp rầu rĩ, trên gương mặt thấp thoáng ánh sáng lưu chuyển, như đóa hoa rốt cuộc nở rộ.

Nhưng đóa hoa chưa từng nở rộ trong hai mươi sáu năm qua lại đột nhiên nở ra vì một người, tên của người đó, là Trình Lục Dương.

Giờ khắc này, đôi nam nữ trong gương trông vô cùng tương xứng, thế nên khiến bản thân mình không khỏi tưởng tượng rằng ít nhất bọn họ vào lúc này thoạt nhìn rất ngang hàng. Cô xinh đẹp, anh tuấn tú, nếu chỉ dừng lại ở cảnh này, biết đâu sẽ có người nói bọn họ trai tài gái sắc, trời sinh một đôi.

***

Theo lệ cũ, khi Tần Chân và người đàn ông số hai mà Trình Lục Dương chọn lên chọn xuống mới chọn ra được thì Trình Lục Dương lại ngồi ở một nơi cách bọn họ rất gần.

Lần này là ở quán cà phê, anh gọi một ly cà phê rồi ngồi sau một cây giả nhìn chăm chú vào hai người đang xem mắt.

Anh chàng số hai ngồi đối diện Tần Chân là nhân viên chủ quản nghiệp vụ của một ngân hàng đầu tư, ngũ quan nghiêm chỉnh, quần áo ổn thỏa, lúc cười nói khiến người ta cảm thấy như tắm gió xuân.

Anh ta không hỏi thẳng tình hình của Tần Chân mà rất lễ phép vừa nói chuyện vừa vô ý tìm hiểu cô từng tí một, cũng vô cùng tự nhiên giới thiệu hoàn cảnh của bản thân, lần gặp mặt này không giống như đang xem mắt, mà trái lại giống như cuộc tụ tập của bạn học cũ sau nhiều năm không gặp.

Trong quá trình, anh chàng số hai hỏi cô: “cô và tổng giám đốc Trình là bạn bè à? Lúc anh ấy nhắc tới cô, giọng điệu rất quan tâm đấy.”

Tần Chân cười cười, “Hẳn xem như là bạn bè tốt đi.”

Vì thế từ trọng tâm là Trình Lục Dương, anh chàng số hai triển khai một loạt chủ đề, nhìn ra được anh ta còn hứng thú với Trình Lục Dương còn quá cả với Tần Chân.

Tần Chân đoán vì cần nhờ vả Trình Lục Dương cho nên anh ta mới đồng ý gặp cô dứt khoát như thế, nhưng chuyện này cũng không khiến cô nhục nhã bao nhiêu. Anh chàng số hai rất hoàn hảo, quả thật là một người bạn đời lý tưởng, còn cô, ngoại trừ trang phục và trang điểm hiện tại ra, thì hẳn là không có điểm nào có thể hợp thành một đôi với anh ta.

Cũng may anh chàng số hai rất có khả năng khống chế chủ đề đối thoại trong tay, không đến mức khiến cô phải tuôn ra mọi chuyện về Trình Lục Dương như là làm gián điệp, mà hàn huyên trong bầu không khí tự nhiên thoải mái như đang nói chuyện vặt vãnh.

Bản thân Tần Chân cũng thấy kinh ngạc, nhắc tới Trình Lục Dương, cô nói quang quác liên tục như được mở máy hát vậy.

Anh chàng số hai đại khái cũng nhìn ra cái gì nên mỉm cười: “Cô Tần, theo tôi được biết, tổng giám đốc Trình đang vắt hết óc đào ba mét cũng muốn đào ra thanh niên đầy hứa hẹn trong thành phố, mọi người đều biết thước cũng muốn đào ra dặm đầy hứa hẹn thanh niên, mọi người đều biết anh ấy có một người bạn nữ mà anh ấy coi như em gái ruột mình. Theo tôi thấy, hai người đã quan tâm nhau như thế, dù sao nam chưa cưới vợ nữ chưa lấy chồng, sao không xem xét…”

Anh nói chưa hết, mà dừng lại vô cùng săn sóc, đến lúc là dừng.

Người vừa dịu dàng vừa thân thiết như thế khiến Tần Chân có cảm giác gặp được người hữu duyên, gần đây cô kìm nén lâu quá, oán giận nặng nề vì thế không nhịn được mà bắt đầu kể ra nỗi lòng. Dù sao mua bán không được thì vẫn còn tình nghĩa, xem mắt không được cũng không thể phí phạm cà phê, dốc bầu tâm sự cũng tốt!

Anh chàng số hai quả nhiên là người đàn ông tốt, rất nể tình nghe xong câu chuyện của cô, còn vô cùng săn sóc đưa ra đề nghị của mình, quả thật chính là người bạn tri âm trong truyền thuyết.

Tần Chân cảm thấy lần xem mắt này quả rất đáng giá!

***

Bởi vì cách không gần như lần trước, Trình Lục Dương buồn rầu phát hiện anh không nghe thấy hai người đang nói gì, chỉ thấy Tần Chân bị chọc cười không thôi mà anh chàng số hai thì cười càng ngày càng tươi.

Bởi vì nhìn quá chuyên chú, Trình Lục Dương tiếp nhận cà phê mà nhân viên phục vụ bưng tới, đã quên thêm đường liền bưng lên nhấp một ngụm, suýt nữa thì nhổ ra vì đắng.

Anh cực kỳ thích đường, đại khái là do hồi nhỏ khi nhớ cha mẹ thì ông ngoại luôn cho anh ăn đường, thế nên anh cực kỳ ghét thứ đắng, kiểu như mướp đắng gì đó anh chưa bao giờ sờ vào, uống thuốc chẳng khác gì uống độc dược.

Anh vội vàng bỏ cà phê xuống, nhíu mày cho đường vào, đến khi ngẩng đầu lại phát hiện hai người bên kia càng nói càng ăn ý, đã không chỉ là trao đổi ngôn ngữ rồi! Trông ánh mắt kìa, quả thật là va chạm cảm xúc giữa không trung, tùy ý triền miên, dây dưa không ngớt!

Vì thế Trình Lục Dương phẫn nộ rồi.

Sao bọn họ có thể như vậy được? Ban ngày ban mặt, trời trong sáng sủa, một nam một nữ nói chuyện củi khô tóe lửa, dục hỏa đốt người, thế này thế này… thế này còn ra thể thống gì?

Không được, nhân phẩm của anh chàng số hai có vấn đề, rõ ràng đã làm hư quản lý Tần nhà họ!

Trình Lục Dương quyết định quan sát thêm vài giây, trong vòng vài giây, nếu anh chàng số hai không rút đi vẻ mặt dụ dỗ người kia, anh sẽ quyết đoán đá văng anh chàng số hai, kéo Tần Chân chạy đi khỏi!

Trông đi, trông đi! Cô gái ngay thẳng lương thiện như quản lý Tần nhà bọn họ đã bị dụ dỗ đến lòng xuân phơi phới rồi kìa, cười đến vui vẻ thế kia, trong mắt còn ẩn tình đưa tình nữa!

Trình Lục Dương bắt đầu điên cuồng quấy cà phê trong tay.

Nhân viên phục vụ đứng cạnh run sợ nhìn người đàn ông đang điên cuồng làm nhục latte, muốn bước lên hỏi anh có cần gì nữa không, rồi lại sợ hãi biểu cảm dữ tợn cộng thêm bàn tay đã thành nắm đấm của anh.

Mà đôi nam nữ bên kia dường như bắt đầu trao đổi số di động, Tần Chân mở túi xách lấy di động ra thì bất cẩn kéo ra một túi khăn giấy, khăn giấy lăn xuống cạnh chân cô.

Anh chàng số hai rất săn sóc ngăn trở cô khom người xuống nhặt còn tự mình đứng dậy, ngồi xổm xuống chìa tay tay nhặt cái túi khăn giấy kia.

Tần Chân mặc váy không dày lắm, vì ngồi xuống mà làn váy bị kéo cao lên trên đùi. Trình Lục Dương ngồi khá xa, tự nhiên trông thấy rành mạch khi anh chàng số hai ngồi xổm xuống thì tạo thành một góc độ thân mật thế nào với cảnh xuân lộ ra của cô.

Trong nháy mắt, toàn bộ máu đều chảy ngược lên đầu, Trình Lục Dương đặt ly cà phê cạch một tiếng, nổi giận đùng đùng bước đi về bàn kia.