Cặp Đôi Trời Định

Chương 45: Tấm lòng của mọi người



Thi thể Lệ Triều Ương bị phong ấn trong băng, được Lệ Mẫn đưa tới quan ải Trường Canh lúc đêm khuya.

Lúc đó Tân Mi đang ngủ say, hoàn toàn không hay không biết mọi động tĩnh xung quanh. Nhưng linh cảm của Chiến quỷ lại cực kỳ nhạy bén, lúc bên ngoài lều vang lên tiếng bước chân đạp trên nền tuyết đã khiến Lục Thiên Kiều đang nằm trằn trọc mở choàng mắt ra.

Tấm màn che nhẹ nhàng vén lên, cơn gió lạnh cuốn theo những bông tuyết li ti ập vào mặt, Lục Thiên Kiều khẽ nheo mắt lại, lập tức nhìn thấy Lệ Mẫn đứng lẳng lặng cách đó không xa. Trong lòng y đang ôm một khối băng xanh thẫm khổng lồ, vẻ mặt vô cùng khó hiểu.

”Thiếu gia …” Giọng Lệ Mẫn khàn khàn, thậm chí tràn đầy tuyệt vọng, “Vì sao thiếu gia lại bỏ mặc không quan tâm đến phu nhân như vậy?”

Trong lòng Lục Thiên Kiều bỗng nhiên dâng lên một cảm giác bất an, nhìn chăm chăm khối băng trong lòng y — bên trong khối băng có người phải không? Hình như hắn nhìn thấy cây Phương Thiên kích quen thuộc, còn có một góc áo trắng như tuyết.

“… Thuộc hạ vốn âm thầm đi theo phu nhân, đã nghe thấy cuộc nói chuyện giữa thiếu gia và phu nhân. Thiếu gia đã đồng ý trở về bộ tộc! Vì sao mọi chuyện lại biến thành như vậy?!”

Khối băng khổng lồ nặng nề bay tới, Lục Thiên Kiều vội vàng ôm chặt lấy, nhìn thẳng vào khuôn mặt của người trong băng.

Lệ Triều Ương … Lúc bà bị đột ngột đóng băng, đôi mắt vẫn còn trợn lên đầy phẫn nộ, miệng khẽ hé ra, giống như sẽ hét lên thật đau đớn.

Hắn cứng đờ cả người.

“Thiếu gia, đối với người mà nói, Thiếu phu nhân và sự hưng vong của bộ tộc chúng ta, cuối cùng thứ gì quan trọng hơn?”

Sau khi chấn động đến cực độ, rốt cục Lục Thiên Kiều dần dần bình tĩnh lại, liếc mắt nhìn Lệ Mẫn, coi như không nghe không thấy lời nói và thái độ đầy khiêu khích của y đối với hắn.

“… Bà ấy chưa chết.” Lục Thiên Kiều ôm khối băng, bước đến một căn lều khác, “Chiến quỷ hoàn mỹ không chết dễ dàng như vậy. Nhưng khối băng này hơi kỳ lạ … Phá băng trước rồi nói sau.”

Thứ bao bọc quanh người Lệ Triều Ương tuy nói là băng nhưng thực ra là một lời nguyền phép thuật vô cùng tàn nhẫn, độc ác, ngay cả khi đặt dưới ánh mặt trời như thiêu như đốt nó cũng không mảy may tan đi một chút nào. Nếu không phải lời nguyền này niêm phong ngũ quan của Lệ Triều Ương trong chớp mắt, thì cho dù là loại băng đá cứng nhất trên đời này cũng không trói được Lệ Triều Ương đến nửa khắc, bà ấy sẽ nhanh chóng thoát thân ra ngoài.

Những tiên nhân am hiểu lời nguyền phép thuật trên đời này không quá nhiều, nếu nói đến người hiểu rõ nhất loại phép thuật độc ác, tàn nhẫn này thì chỉ có Hồ tộc là vô cùng am hiểu.

Sự tồn tại của Chiến quỷ hoàn mỹ có ý nghĩa như thế nào với bộ tộc Chiến quỷ, không cần nói cũng biết. Mà lúc này, nhân vật gần như thần thánh cũng như lãnh tụ của bộ tộc biến thành nông nỗi này thì không thể nghi ngờ chính là một sự đả kích vô cùng nặng nề.

Ngay từ đầu mục đích của Hồ tộc chính là như vậy sao?

Đặt khối băng ở giữa lều, Lục Thiên Kiều tháo cây roi dài xuống, nhẹ nhàng vung ra, cây roi giống như có sự sống quấn từng vòng bao lấy khối băng, chỉ nghe mấy tiếng “rắc rắc”, khối băng khổng lồ vỡ ra trong nháy mắt, cả người Lệ Triều Ương mềm nhũn ngã xuống, được Lệ Mẫn ôm lấy, nhẹ nhàng đặt trên giường.

“… Vì sao phu nhân còn chưa tỉnh lại?” Đêm nay y đã bị kích động quá nhiều nên thực sự cảm thấy hoảng sợ. Hai mắt Lệ Triều Ương nhắm chặt, miệng cũng khép lại, cả người mềm nhũn, nhưng không hít thở, thân thể lạnh như băng.

“Băng chẳng qua chỉ là giả, bà ấy trúng lời nguyền.”

Lục Thiên Kiều đứng trong lều nhìn đống lửa, bình tĩnh thêm củi vào đống lửa.

Lệ Mẫn không nổi chịu sự tỉnh táo thái quá này của hắn, lạnh lùng nói: “Thiếu gia! Bất luận như thế nào, phu nhân cũng là mẹ của người!”

Hắn lặng im không nói gì.

Hắn đối với người phụ nữ này … Vốn không có tình cảm sâu sắc gì, không giống tình cảm mẹ con bình thường của thế gian. Bà ấy không nuôi dạy hắn trưởng thành, không nấu cơm cho hắn ăn, không giặt đồ cho hắn mặc, cũng không nói cười an ủi hắn, thậm chí … Số lần mẹ con họ gặp mặt cũng chỉ mấy lần, nói không quá chứ có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Cho tới bây giờ, hắn sắp trở thành Chiến quỷ hoàn mỹ thì càng không có thứ gọi là tình cảm đối với mẹ mình.

Hắn chợt cảm thấy mờ mịt, thực ra bà ấy không nên mang bộ dạng này … Lệ Triều Ương phải là một nhân vật tồn tại như một ngọn núi cao thật cao, không thể áp đảo, không thể xóa nhòa lại càng không có bất kỳ thứ tình cảm yếu ớt nào — mẹ hắn là Chiến quỷ hoàn mỹ nhất từ trước đến giờ.

Nếu Lệ Triều Ương vẫn là một người mạnh nhất như vậy thì hắn không cần tương trợ cũng không cần giải thích gì cả, bởi vì bà ấy vốn không có tình cảm nên cũng không cần giải thích dài dòng. Giữa hai người bọn họ luôn luôn là như thế, chỉ cần một lời không hợp thì lập tức xông vào đánh nhau, ra tay không chút nương tình. Không ai muốn đập tan cái lệ thường này, bởi vì nếu không có nó nhất định hai người sẽ rất gượng gạo.

Hắn vốn định là, ít ra cũng phải tự mình đưa Tân Mi về hoàng lăng, rồi quay lại theo bà ấy về bộ tộc.

Nhưng đối phương lại tìm đúng khe hở này trong chớp mắt, xuống tay thành công với bà ấy.

Hắn nhớ đến ngày hôm đó trên đỉnh núi, giữa tuyết trắng bạt ngàn như hòa với ánh tà dương đỏ như máu, lần đầu tiên nhìn thấy biểu hiện thoáng qua trên khuôn mặt mẹ mình, không phải phấn chấn cũng không phải vui mừng, mà là nhớ lại những chuyện cũ đã khắc sâu vào trái tim gần như trống rỗng của mình, bà ấy ngay cả hối hận vì những chuyện mình đã làm cũng không thể được sao?

Nếu như, nếu như bà ấy không bộc lộ nét mặt như thế thì hắn cũng không đồng ý trở về bộ tộc xử lý chuyện của Hồ tộc.

Đây là lần đầu tiên hai người bọn họ gặp lại nhau mà không đánh nhau long trời lở đất, nhưng sau đó thì mẹ hắn không tỉnh lại nữa, đó cũng là lần cuối cùng.

Lục Thiên Kiều nhắm hai mắt lại, hít sâu một hơi.

“Ngươi đưa bà ấy về bộ tộc.” Hắn phân phó, “Đi ngay lập tức.”

Lệ Mẫn vẫn không thể tiếp nhận được chuyện này: “Thiếu gia, chẳng lẽ người vẫn quyết định ở lại đây, đánh trận cho tên hoàng đế ngu như lợn kia? Hay là vì Thiếu phu nhân?!”

Cây roi dài không một tiếng động vung ra, quất thẳng lên ngực y, Lệ Mẫn bay thẳng ra ngoài, xé rách tấm màn che cửa lều. Y hoảng sợ đứng lên, khóe miệng chảy đầy máu, nhưng không dám nói nửa lời.

“Lệ Mẫn, thứ nhất, ngươi không có tư cách chất vấn ta như vậy.” Lục Thiên Kiều thu cây roi dài lại, sắc mặt lạnh lùng nhìn y từ trên cao xuống, “Thứ hai, nếu ngươi dám dùng khẩu khí đối địch với Tân Mi như vậy một lần nữa, ta nhất định sẽ giết ngươi.”

Lệ Mẫn hoảng sợ nhìn đôi mắt hắn, con mắt màu đen bây giờ đang từ từ biến thành màu đỏ, một màu đỏ như máu, bên trong tràn đầy sát ý lạnh lẽo.

Y theo bản năng quỳ xuống, tỏ vẻ thần phục.

“Đưa bà ấy trở về, ta sẽ nhanh chóng trở về ngay.”

Lúc Lục Thiên Kiều trở lại lều tướng quân, Tân Mi đã tỉnh giấc, ôm chăn mền trợn tròn mắt đến phát ngốc, nghe thấy tiếng bước chân của hắn, nàng vội vàng quay đầu lại, trách móc: “Lục Thiên Kiều! Hơn nửa đêm rồi, chàng còn chơi trò gì mà bỏ đi mất tích như vậy!”

Hắn phủi phủi mấy bông tuyết trên người, cả người mang theo hơi lạnh ngồi xuống bên giường, vuốt ve mái tóc nàng: “Ta không ở bên cạnh, em ngủ không ngon giấc sao?”

Tân Mi trợn trắng mắt lên: “Em bị đói nên mới tỉnh giấc! Quần áo thì bị chàng xé nát rồi, nên không thể nào xuống giường hâm nóng thức ăn được!”

Hắn cười cười: “Ta sẽ hâm nóng lại, em ngủ tiếp đi.”

Bữa cơm ngày mùng một tháng giêng này, quả thực là vô cùng gian nan. Lúc Lục Thiên Kiều hâm nóng thức ăn trong hộp xong rồi bưng lên, chuẩn bị chén đũa đầy đủ, chính thức ngồi vào bàn ăn thì trời cũng sắp sáng.

Tân Mi cuộn tròn người trong chăn, nhắm mắt thì thào yếu ớt: “Ngon không?”

Nàng đói đến mức choáng đầu hoa mắt, cảm giác như nhìn thấy người mẹ đã mất nhiều năm của mình đang đứng trong bóng đêm thăm thẳm vẫy vẫy tay với mình.

Lục Thiên Kiều đặt thức ăn trên ngăn tủ ở đầu giường, múc một miếng thịt gà lên: “Há miệng nào.”

Quần áo của nàng bị xé rách tung toé, từ bên trong ra đến bên ngoài. Không có quần áo mặc, đành phải nằm yên trên giường, bỗng chốc hưởng thụ cảm giác được tướng quân đại nhân tự tay hầu hạ.

Một muỗng cải trắng, một muỗng canh cá, một muỗng thịt gà — Tân Mi vừa nhai một vừa mơ hồ hỏi hắn: “Đậu hủ đâu?”

Lục Thiên Kiều khó xử nhìn nhìn chén đậu hủ không còn hình dạng gì nữa, nó đã nát bấy ra rồi, trải qua lặn lội đường xa, lại rơi xuống vách núi cheo leo, rồi bị nấu đi nấu lại, rốt cục nó đã biến thành đậu nát trong tay hắn.

“Ôi, sao lại bể nát như vậy…” Tân Mi vô cùng thương tiếc.

Vẻ mặt hắn rất nghiêm túc: “Không sao cả, ta sẽ ăn hết.”

Nàng quấn chăn mền đứng dậy, thò đũa bới qua bới lại trong bát, rốt cục cũng nhanh tay lẹ mắt kẹp lên một miếng đậu hủ nhìn như là cái đầu, mặt mày hớn hở đưa đến bên miệng hắn: “Đầu vẫn còn ở đây, chàng mau ăn đi!”

… Vì sao cảnh tượng như này luôn lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy? Lục Thiên Kiều đờ đẫn nuốt miếng đầu đậu hủ xuống, đậu hủ của nàng, vĩnh viễn khiến hắn mất hồn như thế.

“Lục Thiên Kiều, chàng vẫn phải trở về bộ tộc Chiến quỷ sao?”

Lúc đang ăn cơm rất vui vẻ, thoải mái, nàng đột nhiên thuận miệng hỏi một câu.

Hắn dừng động tác đút cơm cho nàng, một lát sau mới nhỏ giọng đáp: “Ừ… Có chút chuyện cần phải giải quyết triệt để. Vì quá nguy hiểm, cho nên không thể mang em đi theo được.”

“Vậy khi nào chàng đi?”

“… Ngày mai ta sẽ đi.”

“Vậy là sáng sớm sao? Sáng sớm phải đi rồi?”

“Ừ.”

Một bàn tay ấm áp mà mềm mại bỗng nhiên chạm lên khuôn mặt Lục Thiên Kiều, hắn nhìn nàng khẽ mỉm cười: “Sao thế? No rồi sao?”

Tân Mi nhìn hắn chằm chằm một hồi lâu, cánh tay siết chặt lại, vòng qua cần cổ của hắn, chăn mền quấn trước ngực nàng liền trượt xuống. Ôi… Cảnh xuân mơn mởn đột nhiên hiện ra trước mắt. Lục Thiên Kiều chợt cảm thấy cánh tay đang bưng bát cơm của mình cứng ngắc lại.

“Chàng sao thế? Hình như là không vui vẻ lắm.” Nàng nhoài người tới, nhỏ giọng hỏi.

Có lúc nàng khiến hắn ngạc nhiên hết sức.

Hắn túm lấy cái chăn kéo cao lên, quấn chặt nàng lại, coi cảnh xuân mơn mởn kia là chuyện nhỏ, bị cảm lạnh mới là vấn đề lớn à nha.

“Chỉ là luyến tiếc không nỡ bỏ lại em.” Hắn nói.

Tân Mi kinh ngạc há hốc miệng, đột nhiên đưa tay sờ sờ hắn trán, rồi lại quay đầu nhìn thử sắc trời bên ngoài, thì thào bên tai hắn: “Không phải bị sốt … Mặt trời cũng không mọc từ hướng tây…”

“…”

Khó khăn lắm mới mở được cõi lòng, nói thẳng ra những lời chân thành lại ngọt ngào đến vậy, tại sao nàng lại phản ứng thế chứ?

“Nhân lúc trời còn chưa sáng, chàng mau ăn cơm đi, em lấy thư tất cả mọi người viết đọc cho chàng nghe nhé.”

Tân Mi vỗ vỗ vai hắn, xoay người lại lục lọi loạn xạ trên đầu giường hết nửa ngày, khó khăn lắm mới tìm được bức thư nhăn nhúm như rau khô, ngồi quấn chăn lại bắt đầu đọc: “Tư Lan nói, tướng quân, thuộc hạ thực xin lỗi ngài! Thuộc hạ dám nghi ngờ ngài! Thuộc hạ đúng là tội đáng muôn chết! Không! Vạn lần chết cũng không thể bù đắp tội ác ngập trời thuộc hạ đã phạm phải với tướng quân…”

Phía sau còn viết một tràng dài, nhiều yêu quái như vậy mà lời của y chiếm gần hết, chiếm hơn nửa tờ giấy. Tư Lan gần đây càng ngày càng có hơi hướm trở thành người thừa kế chân truyền của Triệu quan nhân.

Tân Mi đọc tiếp: “Triệu quan nhân nói, tướng quân ngài mau trở về đi, một mình ta ở hoàng lăng thực sự không gánh nổi trách nhiệm này.”

Lão suốt ngày hết ăn lại nằm, không có chuyện gì làm thì lại viết kịch bản tình yêu trai gái sướt mướt sến súa, cuối cùng là có trách nhiêm gì phải gánh đây?

“Ánh Liên tỷ tỷ nói: Ta ở trong hoàng lăng, quân lại ngoài hoàng lăng, ngày đêm nhớ quân không gặp quân, chỉ thấy nước mắt rơi ngàn hàng.”

[chữ quân ở đây vừa có ý gọi là ‘huynh’, lại vừa có ý chỉ quân chủ (chủ nhân), lại vừa có ý chỉ phu quân (chồng)]

Mấy câu thơ này chẳng gieo vần gì cả …

Đào Quả Quả và em trai của y không viết gì, chỉ lăn dấu tay trên giấy, ngón tay mũm mĩm của em trai y chợt sáng lên trong bóng tối lờ mờ, dùng ngón tay sờ lên, trên dấu tay lập tức hiện ra một dòng tâm nguyện được phong ấn, dòng chữ loang loáng: [Thiên Kiều đại ca! Nhớ mang đồ ăn ngon về nhé!]

Bọn họ chỉ nhớ mỗi chuyện ăn uống thôi à.

… Lúc đọc xong bức thư dài dằng dặc thì trời đã sáng. Tân Mi gấp bức thư lại, quay đầu nhìn, chỉ thấy vẻ mặt hiếm khi dịu dàng của Lục Thiên Kiều dường như trở nên bàng hoàng, sững sờ.

“Tất cả mọi người đều chờ chàng trở về.” Nàng ôm lấy khuôn mặt hắn, khẽ vuốt ve mấy cái, rồi nghiêm trang nói, “Lục Thiên Kiều, chàng nhớ phải về nhà thường xuyên.”