Cao Võ Thế Giới: Trời Xanh Trường Sinh Mặt Trời

Chương 8: Cao Cấp Huyết Khí kỹ năng - Gia Trọng Thiên Huyết Phá.



Quyển I: Mặt Trời Dưới Trời Xanh

Chương 8: Cao Cấp Huyết Khí kỹ năng - Gia Trọng Thiên Huyết Phá.

OANH!!!

Theo trên người Nhật Thiên một luồng đỏ nhạt trông như ngọn lửa bao phủ toàn thân không khí xung quanh hắn như thể bị thứ gì đó bóp méo lại vậy trở nên trầm trọng cực kỳ.

Không chỉ vậy, không rõ có phải ảo giác hay không mà xung quanh trong phạm vi ba thước bao quanh Nhật Thiên, nhiệt độ mơ hồ nhận thấy ấm ấm lên hẳn.

“Quả nhiên là thành công.”

Cảm nhận cơ thể mình tràn trề không thôi lực lượng Nhật Thiên vui mừng mỉm cười.

Thì ra, tại sau khi nghe xong phụ thân ngày hôm này chỉ dạy, hắn ở sau khi quan sát được cách mà phụ thân áp dụng Huyết Khí đối với cả ngón tay của mình và hiểu rõ bên trong nguyên lý, hắn liền đã nòng lòng không thôi chạy về sân nhỏ của mình mà thử xem.

Và kết quả là, chỉ với một lần thử, hắn liền thành công bắt chước được, không chỉ thế mà còn áp dụng nó một cách triệt để là dùng lên được cả cơ thể mình.

“Nguyên lý cũng không quá gì phức tạp, khá giống như nướng bánh trong lò vậy.”

Cái bánh chính là cơ thể hắn, nhiệt hỏa chính là Huyết Khí và muốn để nhiệt hỏa nấu cho cái bánh nướng ngon miệng, tuyệt đối không thể chỉ nướng mỗi một góc của cái bánh thôi là được, nó yêu cầu người nướng phải một cách tinh tế khống chế nhiệt độ lửa sao cho nhiệt hỏa có thể hoàn mỹ phân tán khắp từ bộ phận của bánh bất kể là trong hay ngoài.

Nếu có thể thành công, như vậy ra lò bánh sẽ là một cái không ngừng tản ra mùi thơm hấp dẫn, khắp nơi đều chính giòn cái bánh.

Tương tự với tình trạng của hắn, tất cả chỉ yêu cầu hắn phải thật tinh tế khống chế trong cơ thể Huyết Khí, phân tán đồng đều chúng khắp cơ thể của hắn và thành quả là chính là trạng thái của hắn lúc này đây.

“Tuy là vậy, nhưng hiệu quả cường hóa của trạng thái này chỉ bằng hai thành so với hoàn chỉnh cường hóa một bộ vị nào đó.”

Nếu nói một Huyết Khí hoàn chỉnh cường hoá một bộ vị nào đó như bàn tay hay đôi chân vậy vậy thì uy lực và sức mạnh của bộ vị đó sẽ được tăng cường tới tận gấp năm lần.

Mà với trạng thái phân tán Huyết Khí để cường hóa chỉ có hiệu quả tương đương hai thành, hai thành của gấp năm lần, nói cách khác lúc này đây hắn là mạnh hơn lúc bình thường hắn mười thành thực lực.

“Nhưng đổi lại thời gian duy trì nó nhiều hơn gấp đôi thời gian.”

Cảm nhận cơ thể không có cái gì gọi là đau đớn hay nặng nề, hắn liền xác định mình có thể duy trì trạng thái này cũng khá lâu tầm hai ba phút gì đó.

“Cơ mà cứ gọi trạng thái này, trạng thái này mãi cũng thấy hơi khó chịu, phải đặt cho nó một cái tên mới được…”

Vuốt vuốt cái cằm nhỏ của mình Nhật Thiên trong đầu không ngừng suy nghĩ xem phải lấy cái tên gì đó thật ngầu cho cái trạng thái này mới được.

“Được rồi, ngươi từ này sẽ là《 Huyết Khí Phá Bỏ Giới Hạn》, gọi tắt là《 Huyết Phá 》! ”

Cáng nghĩ liền càng thấy thấy cái tên mà mình lấy thật sự là ngầu lòi tới không thể nào chê vào đâu được, hắn liền quyết định sử dụng cái tên này.

“Hơn nữa… trạng thái Huyết Phá vẫn chưa dừng tại đây đâu…”

Lời vừa nói xong Nhật Thiên liền tâm thần tập trung ánh mắt trở nên sắc bén cực kỳ như thể là một con hùng sư muốn tập kích con mồi của mình.

Chỉ thấy cơ thể nhỏ nhắn trong quần áo mắt thường có thể thấy được căn phồng lên, cơ bắp căng cứng to lớn hơn một chút, gân mạch nổi khắc hai bên tuyến mắt cùng vùng cổ.

OANHHH!!

Một tiếng nổ vang lên, trên người Nhật Thiên tầng đỏ rực Huyết Khí bạo trường hơn nữa.

“Nhị Trọng Thiên Thiên Huyết Phá, KHAI!”

Theo lời nói vừa ra Nhật Thiên có thể cảm nhận được lực của mình trên cơ bản đã được tăng cường lên gấp hai lần, nếu nói bình thường trạng thái Huyết Phá là tăng cường hắn một lần, thì cái mà hắn vừa gọi là nhị Trọng Thiên huyết phá sẽ là tăng cường hắn thực lực lên gấp hai lần.

Như vậy có thể suy ra tam trọng thiên là gấp ba, tứ trọng thiên là gấp bốn lần vân vân theo đó mà suy.

Tuy nhiên…

Trạng thái nhị Trọng Thiên huyết phá còn duy trì chưa đầy năm hơi thở, thì đột nhiên, luồng rạo rực cực kỳ Huyết Khí đột nhiên biến mất mà Nhật Thiên như thể vừa mới từ phòng tắm bước ra vậy toàn thân ướt nhẹp, mồ hôi như mưa rơi chảy xuống.

Hô hô hô hô ~

Như thể vừa trải qua một lần vận động mạnh vậy Nhật Thiên hắn có thể cảm thấy cả ngươi mình toàn thân ê ẩm đau nhức cực kỳ như thể muốn tan rã thành trăm mảnh ra vậy.

“Thật không ngờ, bốn thành Huyết Khí cường hóa trạng thái Huyết Phá lại gây ra áp lực mạnh như vậy lên cơ thể.”

Có chút khó chịu nắm chặc bàn tay mình Nhật Thiên nói.

“Xem ra chỉ có thể tạm thời phải bỏ qua Nhị Trọng Thiên Huyết Phá vậy, ta hẳn phải là nên tập trung vào bình thường Huyết Phá.”

“Đợi khi ta hoàn toàn sử dụng thuần phục được bình thường Huyết Phá trạng thái rồi, ta lại lần nữa tìm hiểu Nhị Trọng Thiên Huyết Phá cũng được.”

“Nếu đã quyết định như vậy, thì mục tiêu đầu tiên, học cách làm bình thường Huyết Phá có thể duy trì tới 10 phút.”

Đưa ra cho chính mình một cái tiểu mục tiêu, mang theo cực kỳ mong chờ tâm tình Nhật Thiên vội không được mang theo toàn thân đầy mồ hôi quần áo chạy đi tới hắn sau Hạ gia ngọn núi căn phòng bí mật nhỏ.

Mà lúc này tại Nhật Thiên không hề chú ý một góc nhỏ, phụ thân của hắn Đại Nhật vẻ mặt nữa hoảng sợ nữa vui mừng bước ra ngoài.

“Thật sự không ngờ được, chỉ việc nhìn ta một cái động tác, liền đã tự mình học được võ giả cao cấp nhất chiêu thức Huyết Khí Gia Trì, mà còn là thành công chỉ với lần đầu thử.”

Vừa đau đầu vừa mừng rỡ hài tử mình là một thiên tài Đại Nhật nói.

Nguyên do hắn đau đầu là vì chính bản thân hài tử thật sự quá thiên tài, thiên tài tới nỗi học cái gì cũng nhanh làm bây giờ tổn hao tận mấy chục năm mới miễn cưỡng mới học được trong miệng hắn nói 《 Huyết Khí Gia Trì 》Đại Nhật hắn chẳng biết phải làm sao phải dạy cho mình mình hài tử nữa.

‘Có lẽ nên né tránh hắn một lúc, chờ ta về học lại mấy cái chiêu trò mới rồi lại quay đầu tìm hắn dạy dỗ vậy.’

Đã quyết định như vậy Đại Nhật cũng không nghĩ nhiều nữa, hắn quay đầu rời đi mà lúc rời đi, trong lòng không khỏi suy nghĩ.

‘Nương tử à nàng hãy yên tâm ở bên đó nha, nàng không cần phải lo cho Thiên nhi nữa đâu, vì hài tử của nàng, là một thiên tài.’

Nghĩ vậy làm thân là một kẻ thô kệch tục tằn Đại Nhật âm trầm khuôn mặt, hiếm khi lộ ra ôn nhu, tưởng nhớ.

Với Nhật Thiên con đường này thật sự đã quá mức quen thuộc, không tốn bao lâu thời gian, hắn liền đã chạy được tới chỗ luyện võ trước kia.

“Nói ra thì cũng đã một đoạn thời gian rồi.”

Kể từ khi phụ thân đồng ý cho hắn luyện võ, hắn đã không cần phải che giấu nữa có thể quang minh chính đại tại trong sân nhà luyện võ, từ đó làm nơi này hoàn toàn nên vô dụng khiến hắn cũng đã vài ngày không tới đây nữa.

“Đúng à ~ đã một đoạn thời gian rồi á ~ ”

Như nhận định hắn ý tưởng, một giọng có phần non nớt nhưng lại rất kiều mị âm thanh từ đỉnh đầu Nhật Thiên truyền xuống.

Nhật Thiên ngước đầu nhìn lên nhưng rất nhanh mặt đỏ như quả ớt cúi đầu xuống.

Thì ra Nguyệt Như không biết từ lúc nào đã đứng ở trên hắn đỉnh đầu cái cây, nàng không chút sợ hãi đứng thẳng trên cành cay hai tay chống nạnh vẻ mặt như cười nhưng lại giống như cực kỳ tức tối nhìn xuống Nhật Thiên.

Chỉ là nàng không hề biết tại thân mặc một bộ xa hoa áo váy nàng phía dưới phong quang béo thứ (pantsu) hoàn toàn bị ở phía dưới Nhật Thiên khi ngẩng đầu lên đã nhìn thấy hết sạch.

‘Màu trắng.’

Thân ngượng ngùng cực kỳ Nhật Thiên vội vàng nói.

“Ha…Hạ …Hạ cô nương mau khục khục…mau nhanh xuống đây đi!!”

Nguyệt Như bản thân không hề nhận thức được mình đã lộ sạch hết, nàng không để ý tiểu tử phía dưới mặt đỏ tới bất thường, nàng bực bội nói.

“Hư! ngươi xem bản tiểu thư là ai hả? nói người ta xuống là ta sẽ xuống sao? muốn ra lệnh cho ngươi ta? Hư đừng mơ.”

“Khục khục…ta không phải có ý đó…nhưng Hạ cô nương…ngài thực sự hãy mau xuống đây đi.”

Không dám lại ngẩn đầu lên mà nhìn, dáng vẻ ngượng ngùng không biết phải làm sao Nhật Thiên hoảng loạn nói.

“Hư! người ta nói không xuống là không xuống, nhưng mà nhà ngươi đó! ngươi có biết không, ta đã tìm người mấy ngày nay rồi đó, ngươi tại sao lại không tới đây hả!!?”

Nguyệt Như càng nói càng bực bội, khuôn mặt nhỏ cái phồng lên, oán trách mà nói Nhật Thiên như thể việc hắn thời gian này không tới đây như là một việc gì đó đáng trách.

Chỉ là miệng dù nói oán trách nhưng với bộ dạng đáng yêu kia của nàng làm ngươi cảm thấy nàng như bị nam bằng hữu bỏ rơi mà ai oán tiểu tức phụ không ngừng nũng nịu trước mặt nam hài.

Nghe cái âm thanh như muốn làm ngươi mềm nhũn tay chân nũng nịu cái giọng đỏ mặt Nhật Thiên càng thêm đỏ rực như muốn nhỏ ra máu vậy.

“Khục khục khục…vậy..vậy thì hạ cô nương…cô muốn ta phải làm sao cô mới chịu xuống?”

“Đầu tiên, từ giờ trở đi, không được phép gọi người ta là ngươi, hạ cô nương gì cả, từ nay ngươi phải luôn gọi người ta là tiểu thư nghe rõ không?”

Nghe vậy Nguyệt Như oán trách bộ dáng 180 độ xoay chuyển, thay đổi như lật sách vậy, một giây trước oán trách một giây sau giờ đổi thành vui vẻ mong đợi nói.

“Được được ta Hạ đại tiểu thư.”

Xưng hô mà thôi với Nhật Thiên hắn mà nói gọi nhau như thế nào mà chẳng được, hơn nữa mấy thứ này chẳng ảnh hưởng gì tới mình, nên hắn rất dứt khoát đồng ý.

“Còn chưa xong đâu, việc thứ hai, từ nay ngươi phải như trước kia chạy lên đây và cùng ta chơi.”

“Nhưng ta còn phải…”

Luyện võ.

Lời còn chưa nói ra, hắn trên đầu Nguyệt Như liền hừ một tiếng lanh lợi đôi mắt trợn to mà nhìn hắn làm đưa lưng về phía nàng Nhật Thiên không hiểu sao xương cột sống cảm thấy ớn lạnh, mà có điều gì đó nói cho hắn nếu mình còn nói tiếp hậu quả cực kỳ khôn lường.

“Hừ hừ hừ việc thứ ba, chỉ cần khi ta muốn, gọi ngươi đi với ta, ngươi liền phải bỏ hết mọi thứ đi với ta, nếu ngươi dám làm trái hừ hừ hừ.”

Thấy Nhật Thiên rất biết điều im lặng, Nguyệt Như hài lòng cười cười nói, mà khi nàng nói hết lời đôi mắt nhỏ hơi híp lại mang theo ý vị cảnh cáo cười cười mà nhìn Nhật Thiên.

Haizzz

Biết lần này kiểu gì mình chạy cũng không được, trong lòng phiền muộn thở dài sau đó hắn nói.

“Được, ta đồng ý, ta hạ đại tiểu thư.”

Hừ hừ hừ ~

Nguyệt Như lập lức vui vẻ không thôi nhúng người phi lên rồi nhẹ nhàng mà uyển chuyển như lông vũ đáp xuống mặt đất.

Nhận thấy bên cạnh động tĩnh, còn hơi đỏ mặt Nhật Thiên quay đầu nhìn sang, chỉ thấy tiểu nữ hài có được một làn da tinh tế trắng nõn, đầu tóc đen sáng lạn, ngũ quan tinh xảo xinh đẹp, một đôi như hắc ngọc trai đôi mắt giống như ẩn chứa nước biển linh động tràn trề sức sống, hai chân nhỏ dài từ bộ váy ngắn lộ ra ngoài được đôi màu trắng tất chân bao bọc làm hai đùi càng thêm tinh tế.

‘Nói lại thì, mọi chuyện này bắt đầu cũng từ vụ việc ngày đó mà ra.’

Cũng phải cảm tạ cô nàng, nếu không có nàng ta đưa ra tỷ thí yêu cầu, hắn có khi thực sự sẽ không biết đến khi nào thậm chí là không bao giờ có cơ hội tiếp xúc được tới những tri thức của võ giả kia.

Suy nghĩ như vậy Nhật Thiên trong lòng hơi khó chịu cảm xúc do mấy cái yêu cầu vô lí kia của Nguyệt Như cũng giảm bớt đi không ít.

‘Xem ra sau này phải cẩn thận một chút, tuyệt đối không thể ai biết được.’

Nhật Thiên vẫn không hề quên lời dặn của phụ thân mình là tuyệt đối không lại gần tiểu thư, tuy cũng muốn lắm, nhưng lần này hắn cũng không có biện pháp trốn được rồi vì hắn đã hứu với đối cô tiểu thư này là sẽ tìm nàng chơi.

Với Nhật Thiên đã không hứa hẹn thì thôi nhưng một khi đã chính miệng đáp ứng, hắn tuyệt đối sẽ không làm trái lại lời hứa hẹn, đây chính là cách làm người của hắn, cũng là con người của hắn.