Cao Võ Thế Giới: Trời Xanh Trường Sinh Mặt Trời

Chương 6: Thế Nào Là Tu Đạo



Quyển I: Mặt Trời Dưới Trời Xanh

Chương 6: Thế Nào Là Tu Đạo

Hồ ~

Trên giường, tiểu nữ hài nhắm mắt ngồi xếp bằng hai tay trước người làm một cái kỳ dị thủ ấn, nàng tinh thần thả lỏng tâm vô tạp niệm, thân thể như lông vũ phiêu diêu.

Nguyệt Như ngực nhẹ phập phồng, mỗi một lần hô hấp đều hình thành hoàn mỹ tuần hoàn, lúc hơi thở tuần hoàn thì có nhàn nhạt màu bạch khí lưu từ theo miệng mũi đi vào cơ thể, ôn dưỡng cốt cách cùng thân thể của nàng.

"Hô…"

Chậm rãi thở một hơi, tuy đã rời khỏi trạng thái nạp khí tu luyện nhưng nữ hài không lập tức hủy bỏ bản thân kỳ dị thủ ấn, nàng đợi đến thêm một vài hơi thở nữa để chậm rãi điều chỉnh lại chính mình trạng thái.

Làm xong, đôi tay thành chưởng đặt trước ngực, đem khí áp đến đan điền, làm cái thu thế động tác, hai mắt mớ từ mở ra, một đôi nhàn nhạt bạch quang đồng tử tại đêm tối hiện lên, đó chính là phần thiên địa linh khí còn lại mà nàng chưa hấp thu, rất nhanh tại Nguyệt Như không chủ động khống chế linh khí chậm rãi tản đi, bạch quang đồng tử cũng biến trở lại nó như hắc ngọc trai con người.

Cảm ứng trong cơ thể nồng đậm Linh Khí, nắm tay gắt gao niết vào nhau Nguyệt Như khuôn mặt đẹp vui vẻ mỉm cười.

“Cuồi cùng cũng đạt tới Nhân Niệm tầng 2 đỉnh phong.”

Chỉ là vui vẻ không được bao lâu, vui vẻ nàng liền làm ra dáng vẻ buồn bực không kiên nhẫn.

“Thật tình, người ta nỗ lực như vậy, suốt hai tháng mới từ Nhân Niệm tầng 2 sơ cấp đi tới đỉnh phong.”

Tuy nàng đã nghe từ chính miệng Triệu sư huynh mình nói rằng Tu giả con đường tu hành là cực kỳ chậm chạp, lấy cả năm thậm chí cả chục năm là thái độ bình thường.

Lúc đầu nàng không tin, nhưng giờ thì tin rồi, mới chỉ là cảnh giới Nhân Niệm, cảnh giới đầu tiên của Tu giả mà làm nàng hao tổn tới tận hai tháng trời mới đạt tầng hai đỉnh phong, một năm từ người thường đi tới Nhân Niệm tầng hai tu giả vậy thì thử hỏi, những cảnh giới khác sẽ mất bao lâu cơ chứ?

Một năm? hay chục năm? hay trăm năm?

Nghĩ vậy Nguyệt Như vừa thấy ớn lạnh lại vừa hướng tới, nghe đồn rằng một Địa Tử Phủ Chân Quân tu giả có thể sống thọ tới hơn ngàn năm.

Ngàn năm! là ngàn năm á! cỡ nào dài dòng năm tháng, cỡ nào mê người con số khiến người người theo đuổi hướng tới à.

Nguyệt Như không khỏi hồi tưởng lại ngày đầu tiên học tu luyện, được triệu sư huynh chỉ dạy cho nàng nhưng bài học đầu tiên về tu hành.

“Thiên địa cũng có hô hấp, và hơi thở đó được tu giả chúng ta gọi là linh khí.”

Thân mặc bạch bào trang phục, nam tử tuổi khoảng hai mươi, tướng mạo anh tuấn, phối hợp vóc người cao lớn, rất có mị lực.

Chỉ là Nguyệt Như rất không thích ánh mắt lửa nóng kia của hắn, dù rằng đã cố che giấu nhưng nàng vẫn có thể rõ ràng cảm nhận được hắn dục vọng dâm tà ánh mắt.

Nàng thực sự rất muốn mắng hắn một phen, nhưng hắn là sư huynh của nàng, nàng không thể không nhịn.

‘Đợi bản tiểu thư ta đủ mạnh rồi sẽ đánh cho người một trận.’

“Để nhận biết sự tồn tại của linh khí, người tu hành hoàn toàn phải dựa vào mình ý niệm để cảm ứng nó.”

“Do đó, muốn có thể xác định được một người có tiềm năng bước vào con đường tu hành hay không, ta trước tiên phải xét đến khả năng ý niệm của người đó có thể tiếp thu cùng tiếp thụ được linh khí hay không đã.”

“Và khi sư tôn một lần đi qua Thương Viễn Thành, vô tình nhận thấy trên người sư muội ý niệm có độ tương thích khá tốt với linh khí nên đã nhận muội làm đệ tử của mình.”

“Mà đã sư muội ý niệm yêu cầu đã thông qua, thì ta đến với yêu cầu tiếp theo của con đường tu hành chính là tư chất.”

“Nếu nói ý niệm chính là chìa khóa, là tờ giấy thông hành để bước vào con đường tu luyện, thì tư chất chính là quyết định sư muội có thể đi được bao xa trên con đường này.”

Mang theo một chút ghen ghét nhìn xuống Nguyệt Như chỉ nhưng hắn rất nhanh đè cảm xúc đó xuống.

“Muốn xác nhận tư chất của một người, ta phải quan sát người đó trong cơ thể Khí Huyệt có bao nhiều cái thông suốt, mà một người có tối đa 21 cái, người muốn tu hành, khí Huyệt phải ít nhất có 11 cái thông suốt mới miễn cưỡng xem như có tư chất tu hành, nhưng kẻ có tư chất cũng là loại hạ đẳng nhất cả đời Nhân Niệm tầng 3 đã là cực hạn.”

“Mà Tu hành tư chất cũng có phân loại tốt xấu, lấy 11 khí Huyệt làm khởi điểm, từ 11 tới 13 là Hạ đẳng, từ 14 cho tới 16 là Trung đẳng, 17 tới 19 là Thượng đẳng, cuối cùng 20 tới 21 là Tuyệt đỉnh tư chất.”

“Càng cao tư chất con đường tu luyện thuận buồm xuôi gió, dễ dàng đạt tới thành tựa mà cả đời người khó đạt được, mà sư muội đây là 16 khí huyệt thông suốt tức là cao cấp nhất của Trung đẳng tư chất.”

“Cái gì chứ, sao chỉ có 16 trung đẳng vậy, thế mà lúc mới gặp mặt, lại nói người ta là thiên tài thiên tư vạn dặm hiếm có, thật đúng lừa gạt người.”

Biết bản thân tư chất chỉ là hàng Trung đẳng, Nguyệt Như liền bực bội không thôi, trong lòng cực kỳ không phục.

Làm chỉ có 14 Khí Huyệt thông suốt Triệu Đức vừa nghe trong lòng tức tối không thôi, hận không được muốn chửi mắng con nha đầu ngu xuẩn không biết hưởng phúc này, chỉ là dù trong lòng khó chịu nhưng hắn ngoài miệng nhẹ nhàng nói.

“Sư muội à, muội đừng nhìn 16 trung đẳng là thấp, phải biết tư chất của muội đã là khó gặp trong trăm nghìn người tu hành rồi, cả trăm nghìn vạn người dân 10 hoặc còn thấp hơn thế khí huyệt là tình trạng rất bình thường à.”

“Về mặc tốt thì, muội so với cả trăm nghìn vạn người dân kia còn có phước hơn nhiều đó.”

“Hừ!!”

Nguyệt Như nghe vậy nội tâm cảm thấy tốt hơn rất nhiều, nhưng không thích vẫn là không thích.

Triệu Đức thấy vậy cười khổ, nghĩ nghĩ một lúc rồi hắn nói.

“Sư muội còn có vấn đề gì không hiểu không? Nếu có gì không biết thì cứ hỏi ta, ta sẽ giải đáp cho sư muội.”

“Có..có rất nhiều!! muội muốn biết biết con đường tu hành phân ra bao nhiêu cảnh giới? Mỗi cảnh giới khác nhau có những năng lực gì khác nhau?”

Nguyệt Như hưng phần nói, khuôn mặt nhỏ có thể thấy được sắc mặt hồng lên.

“Hahaha ta cứ nghĩ muội sẽ hỏi môn phái chúng ta có cao thủ cao nhân nào chứ, ai ngờ được muội lại đi hỏi về cảnh giới.”

Triệu Đức cười nói.

“Cũng được, tuy muội cũng vừa bắt đầu tu hành nhưng hiểu biết sớm một chút thì cũng không có chỗ xấu.”

“Chắc hẳn sư muội cũng biết về trời cao chứ.”

Nguyệt Như gật đầu, đối với trời cao ai mà không biết chứ, trừ khi đó là kẻ ngu ngốc nhất tột đỉnh.

“Trời cao, trời cao là khởi nguồn duy nhất của mọi con đường tu hành, bởi trời cao ôm ấp vạn vật, chiếu sáng nhân gian, mọi vật theo đó mà hô hấp, hô hấp ấy chính là hơi thở của trời đất hay còn gọi là linh khí.”

Con người cũng là một loài trong vạn vật sống giữa thế gian, rồi bỗng một ngày nhận được sự mách bảo của trời cao, từ đó mới dần hiểu được đạo lý của đại tự nhiên, học được lấy bản thân ý niệm đi khống chế linh khí, làm được những điều kì diệu, đó chính là tu hành.

Con đường tu hành dài mênh mông vô tận, đòi hỏi ý chí vững vàng kiên định, con đường đó được chia làm năm giai đoạn, cũng là năm cảnh giới.

“Tương ứng là Nhân Niệm, Huyền Cảm Tri, Địa Tử Phủ, Thiên Ngự Đạo, cuối cùng là Bất Hủ Linh.”

“Trong năm cảnh giới đó cảnh giới đầu chính là Nhân Niệm, được chia làm mười tầng thấp là tầng một, cao nhất là tầng mười.”

“Nhân Niệm là cách gọi tắc của, nhân loại sử dụng ý niệm, là giai đoạn mà người tu hành bắt đầu học tập các sử dụng ý niệm của mình cảm nhận được sự tồn tại của linh khí, điều khiển nó, sử dụng nó.”

“Tiếp theo là cảnh giới thứ hai, Huyền Cảm Tri, giai đoạn này là khi người tu hành đã nắm giữ rõ ràng về linh khí, hiểu được quy luật lưu động của linh khí và từ đó bắt đầu sử dụng chúng ảnh hưởng tới sự vật bên ngoài thân thể.”

“Ví như là làm cho kiếm có thể bay, sắt bén hơn, to lớn hơn hoặc làm cho một vật gì đó tiếp thu linh khí tạo thành kỳ vật như phù chú, trận pháp vân vân.”

“Còn về ba cảnh giới khác Địa Tử Phủ, Thiên Ngự Đạo hay là cao nhất Bất Hủ Linh, cái này sư huynh cũng không rõ lắm.”

Triệu Đức nói tới đây thì liền thấy thật khó khăn, tính ra thì hắn năm nay đã tu hành gần 40 năm, thời gian này luôn mãi vẫn dậm chân ở Nhân Niệm Tầng 8 cấp suốt 10 năm dài, hắn khó mà nói ra được ba cảnh giới kia như thế nào.

Hắn cúi đầu nhìn đôi chân của mình, trong lòng thầm nghĩ thời gian quả thực vô tình, hắn giờ đã qua độ tuổi tốt nhất để đột phá Huyền Cảm Tri, sợ là mãi tận cho đến khi tuổi quá già cũng khó mà nhấc nổi bàn chân bước vào ngưỡng cửa Huyền Cảm Tri kia.

Đang cực kỳ hưng phấn mê mẩn lắng nghe Nguyệt Như thấy Triệu Đức dừng lời mới giật mình, nàng đặt hai bàn tay lên đầu gối, cúi đầu im lặng rất lâu rồi mới ngẩng lên nhìn Triệu Đức nói.

“Sư huynh, cho sư muội hỏi, liệu có phải phía trên năm cảnh giới kia còn tồn tại những cảnh giới khác?”

“Nha đầu nhà ngươi, ngay cả Nhân Niệm cảnh còn chưa nhập mà vẫn có tâm tư để ý tới mấy chuyện xa xôi như vậy.”

Triệu Đức lắc đầu, hắn vừa cười vừa mắng.

“Hi hi hi coi đó là sự hiếu học của sư muội đi.”

“Không phải là hiếu học, cái của muội phải gọi là hiếu kì đi.”

Hắn lại im lặng, rất lâu sau mới nói tiếp.

“Bản thân tu hành là điều cực kỳ kỳ diệu, từng cảnh giới sự trên lệch là như trời với đất vậy khó mà giải thích nổi.”

“Mà cảnh giới cao hơn cả Bất Hủ Linh, nói nó có thì đúng là có, nói không có thì cũng không có, vì cái cảnh giới này chỉ có là trong truyền thuyết chỉ có tồn tại trong lời đồn, trong quá khứ thật sự chưa từng xuất hiện qua một lần nào cả.”

“Tên gọi của nó là gì, cụ thể ra sao, có thể làm được gì, cần làm thế nào để đạt được vân vân tất cả đều không rõ ràng, luôn là một dấu chấm hỏi.”

Triệu Đức hơi nhíu mày, chậm rãi nói tiếp.

“Chỉ biết rằng đây chỉ là cảnh giới tồn tại trong lý luận của các Bất Hủ Đạo Tôn lời truyền tai nhau nghe, mà các tu hành giả nhỏ bé chúng ta vô tình biết được đem đi lưu truyền nhau hàng vạn năm qua thôi.”

Nguyệt Như cúi đầu bái một bái, tỏ vẻ đã hiểu.