Cao Võ Thế Giới: Trời Xanh Trường Sinh Mặt Trời

Chương 49: BANG!!!



Quyển I: Mặt Trời Dưới Trời Xanh

Chương 49: BANG!!!

‘Quả nhiên, cái thể loại động tay động chân như thế này, không phù hợp với mình mà.’

Nhật Thiên mắt nhìn tỏa ra hừng hực chiến ý thổ phỉ, Nhật Thiên trong lòng có chút phiền hà.

Đại đương gia linh hoạt chuyển động trong tay trường thương, múa ra một đường tuyệt đẹp xoay chuyển thương pháp.

Đợi khi trường thương hơi rũ xuống, nó sắc bén mũi thương giương thẳng ra, chỉ vào Nhật Thiên như thể là nó muốn đâm thủng hắn trái tim.

Quan sát xung quanh bốn phía, như thể nhận ra điều gì, Đại đương gia đột nhiên bật cười.

“Tuyệt vời, thật sự rất là tuyệt vời, bất tri bất giác ngươi đem ta dẫn tới chỗ này.”

Nơi này là chỗ sâu nhất bên trong hẻm núi và cũng là vị trí chật hẹp nhất của nó, ở đây là chỉ có thể một đường đối mặt mới có thể đủ không gian chiến đấu chật hẹp thông lộ.

Hai bên trái phải vách tường chiều ngang không dài quá hai mét, đối với sử dụng loại vũ khí dài binh khí như thương mà nói là mang tính quyết định bất lợi.

Đại đương gia mỗi lần muốn huy động trường thương trên tay, giữa đường sẽ bị vách tường ngăn cản cản trở, và khoảnh khắc đó sẽ trong nháy mắt tạo ra cơ hộ cho Nhật Thiên đánh bại hắn.

Đây thật sự đúng là địa hình quá thích hợp để dùng lên với dùng võ giả dùng thương.

Song, đối với rõ ràng bất lợi, đại đương gia không những không lộ ra e ngại ngược lại còn hứng thú vô cùng quan sát địa hình, hắn mỉm cười gật đầu.

‘Kẻ này… ‘Phán đoán sai lầm … ‘

Nhật Thiên không có dự đoán được là tên thổ phỉ này sẽ phản ứng cương liệt đến như thế này, ở trước mặt bất lợi tình hình hắn vậy mà không e ngại nào, chẳng sợ tình thế đối với hắn rất bất lợi, hắn cũng tuyệt đối không cúi đầu, thậm chí còn có thể sung sướng cười lớn, Song không hiểu sao Nhật Thiên cũng bị hắn hành vị làm cho cảm thấy có chút thích thú, hưng phấn khóe miệng trong vô thức nhếch lên.

Vậy đây… chính là một người sở hữu cường giả chi tâm võ giả sao?

Nam nhân dùng trường thương múa vài đường thương pháp, nhưng khi xoay chuyển đến một nửa liền bị vách tường xung quanh làm cản trở, khiến hắn động tác phải dừng lại.

Hoàn mỹ công phòng thương pháp từ trong tay trường thương của mình lúc này đã trở thành trói buộc. Đại đương gia không có bất mãn, ngược hắn cao khí thế còn đang dần dần tăng cao.

“Nếu chiến trường địa hình ngươi chiếm hết ưu thế, vậy ta đây không có lý gì để ngươi động thủ trước —— !”

Nam nhân cười to, sau đó bỗng nhiên đột kích, Địa hình hạn chế? công kích khoảnh cách chịu bất lợi? mấy thứ này đối hắn không hề có ý nghĩa!

Nếu vung không được, thì ta chỉ việc đâm chọt thôi!

Trường thương đâm mạnh, như thể là sao băng xẹt qua vậy, mang theo đỏ rực lóng lánh mũi thương, như là lưỡi hái tử thần tước đoạt mạng người sinh mệnh.

Như một con rắn độc trường thương đánh úp lại, Nhật Thiên nhanh chóng xoay chuyển Đại Thiết Kiếm, đón đỡ thương kích.

Đòn đánh bị cản lại, nhưng Đại đương gia lộ ra giảo hoạt nụ cười. Hắn khống chế tay phải nhân cơ hội thu về đâm ra trường thương, sau đó sao băng lại đến. Xé rách đại khí phát ra than khóc, bên tai vang lên tiếng gió bị xé ra tiếng kêu thảm thiết âm thanh.

Phanh — !!!

Hắn tay phải ngự kiếm, mà tay trái bất thình lình rút ra hắn trước đó mang theo trên người trọng chùy hướng về phía trước cản lại, theo một tiếng tạp âm lớn vang lên bất thình lình công kích lập tức bị trọng chùy ngăn chặn lại.

“Hooo ~ ?”

‘Một chùy một kiếm? mà cả hai lại còn là loại binh khí nặng, lần đầu tiên nhìn thấy đó.’

Nam nhân kinh ngạc nhếch lông mày, Nhật Thiên phong cách chiến đấu đột nhiên biến hóa làm hắn có chút ngạc nhiên.

‘Có chút gì đó không lưu loát ….’

Mà Nhật Thiên lại cảm thấy vừa rồi đòn vung chùy vừa rồi của mình có chút gì có vướng vướng cấn cấn.

Oh ta nhớ rồi!

Rất nhanh hắn liền nhận ra cái chùy pháp mà hắn ‘học’ được từ vì nhị đương gia kia là song chùy pháp, hắn lúc này chỉ có một cái chùy trong tay, nên việc cảm thấy không lưu sướng là phải.

Nghĩ vậy Nhật Thiên tại đại đương gia khó hiểu nhíu mày ánh mắt, hắn đột nhiên xoay chuyển đầu kiếm đem nó lật ngược lại, lấy phần lưỡi của nó làm tay cầm, lấy chuôi kiếm cùng cán kiếm thành phần để công kích.

“Đây là có ý gì!?”

Đại đương gia đối với tên tiểu tử nay kỳ quái hành vi vô cùng khó hiểu, âm thanh lạnh lẽo vô cùng nói.

‘Cơ mà hắn tư thế, mà sao ta cảm thấy mình giống như đã từng nhìn thấy ở đâu đó rồi nhỉ?’

“Là song chùy…”

“Hả?”

“Như ngươi đã thấy rồi, đây là song chùy chiến pháp đấy.”

Múa múa trong tay hai thanh tạm thời chế ra ‘chùy’? khi nghe đối phương hỏi vậy hắn nhún bả vai không sao cả nói.

“Chùy? Ngươi nói là ngươi đang dùng song chùy?”

Chùy thì đúng là có một cái trên tay hắn thật, nhưng mà dùng trong tay cự kiếm làm một cái chùy, chuyện này hắn đầu tiên từng nghe tới đó, cái phong cách dùng kiếm mức độ quỷ dị thế này, đại đương gia tâm sinh bội phục vì sự ngu ngốc của tên tiểu tử này.

Mà dù cả hai đang rất vui sương nói chuyện, nhưng bọn hắn chưa từng vì điều đó mà dừng tay.

Trường thương tiếp tục đâm chọt, lại lần đâm chọt, vô hạn lần đâm chọt công kích.

Bị hạn chế không thể sử dụng phạm vi lớn quét ngang đòn thương, như vậy đại đương giả liền chỉ có thể đơn thuần sử dụng đòn đánh đâm thương mà thôi.

Tuy nhiên với một người là thân kinh bách chiến tinh nhuệ võ giả như đại đương gia hắn, hắn không có khả năng sẽ hạn chế chính mình phát triển.

Đâm, quét, đập, xoay, đỡ, vân vân các căn bản thương pháp chiêu thức, hắn đều nắm rõ chúng đến từng chi tiết.

Thứ hắn am hiểu nhất chính là dùng trường thương tiến hành vung quét đáng ra từng chiêu thức có phạm vi rộng hạ sát đối thủ, nhưng điều đó không có nghĩa, hắn là một võ giả khi mất đi lĩnh vực mình am hiểu liền không có biện pháp để chiến đấu phế vật.

Hiện tại bởi vì địa hình hạn chế, hắn không thể phát huy ra hắn hoàn mỹ thương pháp trường thương chiều dài ưu thế.

Bởi như vậy hắn liền từ bỏ hắn thường hay dùng những đòn tấn công diện tích rộng, thay vào đó là tận tình lấy các đòn có ít chuyển động lớn hơn cùng với phạm vị gần chiêu thức để tấn công là được.

Nhật Thiên cũng không cam lòng yếu thế, linh hoạt sử dụng tạm thời tạo ra song ‘chùy’, lấy chùy pháp mà hắn vừa mới ‘học’ vậy mà như thể người đã sử dụng và có kinh nghiệm lâu năm vậy chùy pháp vậy, đem ra như nó làm như một tấm khiên mang ra bảo vệ toàn thân hắn khỏi chí mạng thương kích.

Keng! Keng! Keng! Keng!

Trường thương, trọng kiếm cùng với chùy không ngừng đan xen với nhau, ba khí cụ vang chạm lẫn nhau mang tới minh vang chấn động âm thanh, từng tia hỏa hỏa hoa tùy ý lóe lên khắp nơi.

Duy trì vừa dài mà vừa lớn như thế nhịp độ chiến đấu đại đương gia một chút mồ hôi thở gấp cũng không có, hắn hơi thở rất ổn định.

Ngược lại, một bên khác Nhật Thiên lại bắt đầu thở dốc, cùng một thân kinh bách chiến võ giả đánh giáp lá cà kịch liệt như thế này, với hắn có Chiến Đấu Tài Tình gần như là bằng không thì có chút quá sức.

‘Tạm thời coi như đã ‘học’ được xong hắn thương pháp, nhưng trong tay không có thương, mình sợ là sẽ rất khó mà phát huy ra được kỹ thuật dùng thương tương tự như đối phương.’

Xác thật, với Học Tập Thiên Tư siêu mạnh của mình, Nhật Thiên có thể dễ dàng đọc vị được những đối thủ của mình, nhưng muốn hạ được đối thủ, hắn ít nhất phải có cao hơn hoặc ngang nhau hoặc thậm chí kém một chút với đối thủ chiến lực trước cái đã.

Với phần cứng không đủ, kể cả có phần mềm cực tốt, phải nói là hoàn toàn vượt quy cách với tất cả mọi người, thì với sự chênh lệch lớn về thực lực, Nhật Thiên khó lòng mà có thể đánh hạ được đối phương.

Mà còn Đại đương gia thì sao? hắn lúc này thì đang cười, hai mắt sáng ngời vô cùng, như thể đóa hoa nở rộ ra chói mắt ánh sáng.

“Thật lợi hại.”

Hắn là thiệt tình tán thưởng Nhật Thiên, đại đương gia ánh mắt trong suốt không có chút nào tạp niệm, lời nói của hắn hoàn toàn xuất phát từ nội tâm, thiệt tình thực lòng tán thưởng đối phương.

“Ta chưa bao giờ gặp được một người có thể dùng chùy tuyệt vời đến như vậy như ngươi, không chỉ thế, còn cả cái cách mà ngươi dùng kiếm, phương thức ngươi múa nó, trên hết nữa là cái cách mà ngươi sử dụng đầu óc của mình, lợi dụng địa lợi hạn chế ta, tất cả đều vô cùng tuyệt vời!”

“Theo ta nhận thấy, chỉ cần cho ngươi thêm năm không, là thêm một hai năm, thực lực của ngươi nhất định sẽ ta khiến ta lâm vào khổ chiến.”

“Nhưng mà ở hiện tại, ta cùng với ngươi là người tám lạng người nửa cân.”

“Quá khen rồi.”

Bốn mắt nhìn nhau, hai người có thể từ trong mắt đối phương thấy được đã bị nhóm lửa lên nhiệt huyết, bọn hắn máu lúc này đây đang sôi trào, mãnh liệt quyết tâm muốn chiến thắng được đẩy lên cao hơn bao giờ hết.

“Nhưng đáng tiếc, chuyện phải kết thúc tại đây!”

Đại đương gia giọng nói lấy đáng tiếc tiếc nuối cùng chút gì đó tiếc hận cảm giác nhìn Nhật Thiên mà nói, ngay tức khắc một thứ gì đó vô cùng nhanh, xuất kỳ bất ý từ phía sau lưng đại đương gia, phóng ngang qua đầu của hắn sau đó phi thẳng tới trước mặt Nhật Thiên.

‘Một mũi tên!?’

Động thái thị vô cùng tốt Nhật Thiên cực mau nhận ra thứ đang tới là một mũi tên làm từ sắt chế tác thành.

“Tiểu Thiên cẩn thận!!”

Hạ Vũ Phó Ngạn đám người cũng nhận ra đang bay tới vật thể là thứ gì, trong hoảng hốt hô to nhắc nhở Nhật Thiên.

Cũng may luôn ẩn giấu trong người trực cảm luôn nhắc nhở cho hắn nguy hiểm, tại thời khắc nguy cấp, Nhật Thiên đã kịp thời đưa ra trong tay vũ khí cản lại bất thình lình bay tới mũi tên sắt.

Keng — !!!

Cũng may lực lượng của Nhật Thiên không yếu, có thể đánh bay Phó Ngạn mũi tên khi đối mặt với cự lực của hắn, nó bị hắn vô cùng dễ dàng đánh bay.

“Biết ngay, mũi tên như thế của tam đệ làm sao mà có thể dễ dàng hạ được ngươi.”

Bởi vậy, ngươi ra đòn kết liễu ngươi phải là ta.

Đại đương gia không biết từ lúc nào, hắn nhân lúc Nhật Thiên bị mũi tên làm cho phân tâm một giây đã bất ngờ xông lên xuất hiện trước mặt hắn, trường thương giương cao, không chút do dự đâm ra.

Tứ Trọng Thiên!!

Huyết Khí hào quang xông thẳng lên tới tận mười thước, bị đại đương gia cùng tam đương gia phối hợp nhau tập kích đánh lén mình Nhật Thiên, ở tại thời khắc sinh tử, Nhật Thiên không chút do dự đem ra con bài cuối cùng của mình.

Do đó hiện tại đã được tăng gấp 4 lần thực lực hắn, lấy tốc độ cùng lực lượng mà bọn hắn không thể tin nổi, buông thả trong thay binh khí, hắn bàn tay hoá thành thủ trảm chặt gãy màu đỏ trường thương.

‘Kết thúc rồi…’

Thành công phá hủy được đối thủ vũ khí, lấy đai đương gia tay không tấc sắt trạng thái khó mà có thể đánh thắng được hắn, bởi vậy Nhật Thiên nội tâm có chút buông lỏng.

Nhưng cũng vì thế Nhật Thiên sẽ phải vì điều đó mà trả giá.

Tại lúc hắn đã phá hủy đối phương vũ khí, đại đương gia làm ra một thứ hắn không ngờ tới cũng không rõ là nó thứ gì.

Chỉ thấy hắn hai tay tương tự Nhật Thiên buông ra trường thương, một tay thật nhanh từ trong túi áo giáp lấy ra một thứ.

Vật đó là làm từ kim loại chế thành, thân mình có màu sắc lấy màu trắng làm chủ đạo trắng, hình thể nhỏ chỉ to bằng hai bàn tay người mà thôi, hình dáng của nó có hơi uốn cong như một chữ V bên dài bên ngắn, tại một bên đầu ngắn trông như là tay cầm, một bên dài còn lại thì theo hắn quan sát hình như nó có một cái ống lỗ nhỏ hình tròn ở trong, mà tên đại đương gia kia đưa cái lổ tròn nhỏ đó nhắm về phía hắn.

Hmm? Đó là thứ gì?

BANG!!!