Cao Võ Thế Giới: Trời Xanh Trường Sinh Mặt Trời

Chương 47: Song Phương Đại Giao Tranh



Quyển I: Mặt Trời Dưới Trời Xanh

Chương 47: Song Phương Đại Giao Tranh

“Xem ra ta chậm chân rồi.”

Kể cả khi khoảng cách xa tới dặm, Nhật Thiên đang chạy vội cũng vẫn có thể ngửi được ẩn chứa ở trong không khí nồng nặc mùi máu tanh.

Không cần phải đoán hắn cũng rõ ràng, cả hai bên đã tiến hành giao tranh và đã xuất hiện thương vong.

“Nhật Thiên thiếu gia! ở bên này!”

Cùng lúc này ở không xa đó một người với toàn thân ăn mặt kín mít màu đen y phục từ phía sau gốc cây xuất hiện ra hiệu cho hắn.

‘Là họ!’

Nhìn một cái Nhật Thiên lập tức nhận ra đối phương là ai, còn không phải là mấy vị thúc thúc thường hay trốn trốn sau cây theo dõi hắn sao?

Nhận rõ là người phe mình, không chút do dự hắn lập tức đổi phương hướng chạy về hướng của đối phương.

Mà người kia thấy vậy cũng nhanh chân chạy đi, tiến hành dẫn đường cho Nhật Thiên.

“Đại thúc, Hạ Vũ tỷ mọi người tình huống thế nào? họ có ổn không?”

Nhật Thiên rất dễ dàng bắt kịp đối phương, khi hai người chạy song song với nhau, hắn nghiêng đầu hỏi đối phương.

“Phó Ngạn thiếu gia bọn họ hiện tại không sao, tuy nhiên, tình huống của họ cũng không lạc quan.”

Vị áo đen lắc đầu âm thanh của hắn có phần nặng nề nói.

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Nhật Thiên nghe vậy liền nhăn mày hỏi.

“Bằng một cách nào đó, thổ phỉ bọn chúng vậy mà đã biết rõ được lộ tuyền rút lui của họ, chúng tiến hành chia quân tách ra chặn đầu họ.”

“Phó Ngạn thiếu gia không còn biện pháp, đành phải mang người tiến hành rút lui tới một hẻm núi hẹp hòi tiến hành phòng ngự.”

“Cũng may đường vào trong đó rất nhỏ, cực kỳ chật chội để cho hai người đồng thời đứng ở trước miệng hẻm núi, vậy nên Phó Ngạn thiếu gia đã lợi dụng ‘nút thắt cổ chai’ eo hẹp địa hình của vách đá, đem bọn thổ phỉ ưu thế số lượng trở thành bất lợi.”

“Cho nên trong thời điểm hiện tại họ sinh mệnh tạm thời không gặp nguy hiểm, nhưng mà…”

Áo đen hộ vệ lời nói có phần lo lắng nói.

“Nhưng mà bên ta bản chất cũng chỉ có 20 người trong khi bọn hắn có tới 1000 người, kể cả khi gặp bất lợi về địa hình, thì số lượng 1000 người ưu thế vẫn không mất, còn bên ta 20 người kia, sớm muộn gì cũng theo luân phiên thổ phỉ ập tới, thì thể lực cũng sẽ tiêu hao hết, đến lúc đó, họ chính là cá nằm trên thớt, phải không?”

Mà cũng không cần nghe hết, Nhật Thiên cũng đoán ra được hiện tại tình huống liền lập tức nói ra lời còn lại muốn nói của hắn.

“Phải.”

‘Thật đúng là tình huống không dung lạc quan mà.’

“Đại thúc! Vị trí của họ lúc này ở đâu!?”

Biết rõ điều đó Nhật Thiên thần sắc lộ ra nghiêm túc, hắn mở miệng hỏi đối phương.

“Ngài cứ theo hướng này mà đi về phía trước!”

Không chút do dự áo đen hộ vệ trả lời Nhật Thiên câu hỏi.

Mà khi hắn vừa dứt lời một tiếng bùm nổ lớn vang lên Nhật Thiên lấy tốc độ còn so với trước đó còn phải nhanh hơn gấp đôi lao đi, bỏ lại đằng sau hắn cái vị hộ vệ đang ngây người kinh ngạc vì cái tốc độ mà hắn lấy ra.

“Giữ vững! Giữ vững! Giữ vững hàng phòng ngự! tuyệt đối không được để chúng phá vỡ hàng phòng ngự!!”

Lúc này hai tay một tay cầm đao, một tay nâng khiên hình tròn lớn Phó Ngạn đứng ở tiêu đoàn nhân viên, lớn tiếng hô to đối với những người đang đứng ở đằng trước hắn với những người hộ vệ của tiêu đoàn với hai tay nâng đẩy một cái to lớn cùng cao gấp đôi một người tấm khiên gỗ, cùng với đứng ở đằng sau họ tay cầm giáo hoặc kiếm thông qua các khe hở của tấm khiên gỗ tiến hành công kích đang ồ ạt xông tới thổ phỉ.

Và tất nhiên, mỗi khi mà bọn chúng lao tới hoặc là bị trọng thương hoặc là trở thành vong hồn dưới mũi thương lưỡi kiếm của bọn họ.

“Đại đương gia, rất nhiều huynh đệ của chúng ta đã thiệt mạng, ta thấy tiếp tục như vậy không phải là cách hay.”

Từ đằng xa thân cưỡi trên lưng ngựa một vị tặc mi thử nhãn có một thân hình gầy ốm, thân mặc màu lam y phục cùng đi kèm với một bộ áo giáp ngực, hắn trên tay còn cầm một cái đại cung tiễn.

Khi nhìn thấy thấy chiến sự không chút nào tiến triển, phe bọn hắn liên tục bị đối phương đẩy lui, hắn không khỏi lo lắng nói với vị bên cạnh.

Kẻ mà người cầm đại cung tiễn gọi là Đại đương gia, hắn có thân hình cao gầy, cơ bắp cuồn cuộn săn chắc cơ thể với đầu tóc ngắn rối tung trông như một cái ổ quạ khi nghe vậy liền nhăn mày.

“Người đầu! lần nữa bắn tên!!”

Ngồi trên ngựa Đại đương gia không có trả lời, hắn quay người ra lệnh cho bên cạnh thuộc hạ.

“Bắn tên!!”

Xếp thành một hàng dài chúng cung thủ nghe thấy mệnh lệnh không chút do dự lập tức kéo cung giương cung lên cao nhắm thẳng vào hướng của đám người Phó Ngạn phóng tên.

Vèo ~ Vèo ~ Vèo ~

“Hạ Vũ!!”

Tên còn chưa tới, thì âm thanh tiễn bay đã tới trước, mà đã quá quen thuộc với thanh này rồi Phó Ngạn khi nghe thấy động tĩnh của mưa tên, hắn mở miệng hô to.

“Ta biết rồi!!”

Sớm đã chờ lệnh Hạ Vũ, khi nàng nhìn thấy mưa tiễn tấp nập phi tới, không cần Phó Ngạn chỉ huy nàng cũng sẽ ra tay.

Chỉ thấy nàng ta nhúng người nhảy lên thật cao, hai tay nắm chặc Miêu Đao, theo Huyết Khí hào quang rực sáng khắp người nàng, tại trên không trung Hạ Vũ vung đao chém một cái, ngay sau đó một luồng gió mạnh từ đao phóng ra ngoài đánh bay đi đánh hết sắp lao xuống mũi tên.

“Báo cáo đại đương gia! chúng ta mũi tên lại một lần nữa bị nha đầu kia đánh hạ hết!”

Trinh sát luôn quan sát chiến trường mọi tình huống và biểu hiện đột xuất nhất Hạ Vũ tất nhiên bọn hắn cũng có chú ý tới, khi thấy nàng ta phá hủy hết mũi tên, hắn liền quay người đi trở về báo cáo.

“Ta thấy rồi.”

Đã là nhị đương gia là một võ giả, thì thân làm đại đương gia hắn tất nhiên cũng là một võ giả, tuy cách xa tới khoảng cách vài chục mét như thế này, hắn cũng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng tình huống ở đó.

“Tam đệ, yểm hộ cho ta.”

Hắn quay đầu nhìn về vị tặc mi thử nhãn cũng là hắn trong miệng tam đệ nói.

“Hiểu rồi.”

Tam đệ cũng chính là đám thổ phỉ này tam đương gia, khi nghe đại ca của mình nói vậy hắn gật đầu nói, sau đó hắn từ trong túi đựng tên của mình, lấy ra một mũi tên toàn bộ đều tạo thành từ sắt rồi lắp nó lên trên hắn cung tên, tiếp đến hắn giương cung kéo căng cả dây cung.

Phanh!!

Mũi tên theo hắn thả ra dây cung, nó lấy một vận tốc vô cùng kinh khủng phóng đi lao thẳng về phía đám người Phó Ngạn.

“Đừng hòng!!”

Mà với Phó Ngạn, hắn tuy luôn chỉ huy chiến trận, nhưng từ đầu tới cuối hắn chưa từng đem ánh mắt rồi khỏi phía bọn thổ phỉ cầm đầu cũng là bọn hắn Võ giả.

Khi thấy bên đó động thủ phóng ra kinh dị một tiễn, Phó Ngạn lập tức kéo một thân đang bị trọng thương ra tay ứng phó với mũi tên đó.

Phi người lao thẳng về hướng đang bay tới sắt thép mũi tên, Phó Ngạn tay cầm đao vung đao nhắm thẳng vào mũi tên đang phi tới bổ xuống.

Oanh!!

Tuy nhiên, mũi tên này thực sự quá cứng rắn cũng như là thật sự quá mạnh, khi hắn bổ đao mũi tên này không những không bị chém ra làm đôi, ngược lại còn đẩy lùi hắn lại.

Aaaaaa --- !!!

Phó Ngạn gào rít Huyết Khí trong người điên cuồng vận chuyển, theo đó hai luồng Huyết Khí hào quang từ trên người hắn phóng lên, Phó Ngạn đã thi triển ra nhị trọng thiên Huyết Phá, thực lực hắn lúc này đã tăng cao lên gấp hai lần, theo đó Phó Ngạn lấy hết sức lực mình có thể lần lần nữa vung xuống.

Tức khắc trước đó không chút nào sứt mẻ mũi tên ngay lập tức dưới một đao này bị chém ra làm hai.

Hô ~ Hô ~ hô ~

Thành công chặn lại mũi tên, Phó Ngạn mệt mỏi thở gấp, nếu trước kia hắn sẽ không dễ dàng mệt như vậy để hạ một mũi tên, nhưng bây giờ thân mang trọng thương trong người, hắn có chút ăn không tiêu với nhịp độ chiến đấu như thế này.

Oanh!!

Đang lúc hắn mệt mỏi thở gấp, thì lúc này tại tuyến đầu chiến trường có biến, một vị thân cầm trường thương, thân mặc áo giáp da, dưới người cưỡi tuấn mã nam nhân xung phong về hướng này.

“Cút!!”

Hắn gào lên một tiếng lập tức vung trong tay thương, một chiêu hoành tảo thiên quân quét ngang chiến trường, uy lực của một thương này thật sự quá mạnh, như thể đánh vào giấy mỏng vậy, dễ dàng phá vỡ bọn hắn xây dựng lên phòng ngự trận hình.

Aaaaaa -- !!

Người thường lao sao mà có thể làm đối thủ của võ giả được, một thương quét ngang qua dễ như trở bàn tay đánh chết không ít tiêu đoàn nhân viên.

“Dừng tay!!”

Hạ Vũ thấy vậy liền liều mình xông lên vung đao cản lại tên đáng chết này.

“Hừ!!”

Đại đường gia thấy nha đầu đó không biết sống chết lao tới, hắn khinh thường một cái lập tức biến chiêu, xoay chuyển từ quét thành đâm, hắn nhẳm vào Hạ Vũ ra đòn.

Đang!!!

Tại thời khắc nguy cấp, Hạ Vũ kịp thời phản ứng, nàng đưa đao ra trước người cản thành công cản lại được một thương này, chỉ là trong tay nàng miêu đao không có may mắn như vậy.

Rắc rắc ~

Tiếng vỡ nát vang lên Miêu đao không thể nào chịu đựng nổi hai võ giả mang tới cự lực áp lực, nó như thủy tinh vậy vỡ nát thành nhiều phần.

Thật là mạnh mẽ một thương!

Nhìn xuống lòng bàn tay đang đau đớn run lên do chịu chấn thương bởi một thương kia, Hạ Vũ kinh ngạc lẩm bẩm nói.

“Kết thúc tại đây!!”

Đại đương gia thấy đối thủ đã mất vũ khí, hắn không nào có cái gọi là hạ thủ lưu tình với nữ tính, hắn hai mắt lạnh lẽo đưa cao trong tay thương nhắm thẳng vào cổ họng của nàng đâm xuống.

“Hạ Vũ!!!”

Từ phương xa đang chạy tới Phó Ngạn chứng kiến một màn này, hắn sợ hãi hô to.

Mà cùng thời điểm đó

Oanh!!!

Một tiếng nổ vang lớn vang lên từ trên đỉnh đầu đại đương gia truyền tới.

Cái gì!?

Nghe thấy động tĩnh đại đương gia giật mình nhìn lên, hắn lập tức nhìn thấy tại trên đỉnh của hẻm núi này, ở ngay trên đó cả một gốc cây đại thụ đột nhiên bị một cự lực làm cho chấn vỡ, tiếp sau đó một thân ảnh nho nhỏ từ trong rừng xông ra.

“Dừng tay cho ta!!”

Dùng chính mình lực lượng tách đôi ra rừng cây cây cối, khi xông được ra ngoài, hắn liền có thể nhìn thấy rõ đang gặp nguy hiểm Hạ Vũ tộc tỷ, hắn liền không chút do dự, tay cầm theo cự kiếm từ trên không trung vài chục mét độ cao lao thẳng xuống hẻm núi.

“Tiểu Thiên!!!”

Thấy được đối phương Hạ Vũ mừng rỡ hô to, tuy nhiên nàng lúc này quên mất bản thân vẫn còn đang ở trong tình thế vô cùng nguy hiểm.

Nhận thấy đối phương tiếp viện đang tới, đại đương gia không ngập ngừng nữa lập tức ra tay, mũi thương trực tiếp hướng về phía cổ họng của Hạ Vũ đâm xuống, tuy nhiên…

Keng!!!

Một thanh cự kiếm lấy tốc độ kinh hồn từ trên cao giáng xuống thành công chặn lại hắn một kích này.

Mà Hạ Vũ cũng vì động tĩnh vừa rồi mà kịp thời lấy lại tinh thần và nàng cũng nhận mình vừa mắc phải một sai lầm vô cùng chết người, vậy mà mất tập trung trên chiến trường, may thay có cự kiếm kịp thời ngăn lại một thương này, không thì nàng sợ là đã…

Nghĩ vậy Hạ Vũ không khỏi ớn lạnh, nàng tất nhiên sẽ không để đối phương có cơ hội hạ sát mình nữa, lập tức lấy tốc độ nhanh nhất mình có lùi lại thật xa, kéo dài khoảng cách giữa mình với đối phương.