Cao Võ Thế Giới: Trời Xanh Trường Sinh Mặt Trời

Chương 38: Một Ngày Nặng Nề Ở Ngoài Thành



Quyển I: Mặt Trời Dưới Trời Xanh

Chương 38: Một Ngày Nặng Nề Ở Ngoài Thành

“… haizz.”

Lúc này ở tại Hạ Gia, Hạ Chính Quân nhìn trong tay tình báo tin tức, hắn đáy lòng hơi trầm xuống.

“Tộc trưởng, đoàn xe cũng vừa mới rời đi thôi, nếu lúc này phái người đi, có lẽ có thể còn kịp ngăn lại.”

Đứng ở một Hạ Chính Quân bên cạnh, một lão quản gia với đầu tóc bạc hoa râm nhìn thấy chủ nhân mình âm trầm bộ dáng, không khỏi vì hắn lo lắng mở miệng nói.

“Không, không cần thiết, lấy bọn chúng năng lực có thể dễ dàng giải quyết việc này.”

Hạ Chính Quân nghe vậy trong lòng thì có chút do dự, nhưng sau một hồi suy tư, nghĩ đi nghĩ lai hắn cuối cùng lắc đầu.

“Hơn nữa, chỉ cần không gặp thứ đó, trên đời không có mấy thứ có thể thực sự hại được bọn trẻ đó tính mệnh.”

Thế giới rất rộng lớn, nên hắn cũng không cảm thấy cái này tình huống xấu nhất mà hắn suy nghĩ sẽ thật sự phát sinh.

“Thật không hiểu nổi, sao thế giới lại có thể tồn tại thứ như thế này chứ…”

Hắn không biết là đang suy nghĩ cái gì, khi nhìn xuống trên bàn tờ giấy tình báo vừa mang tới, Hạ Chính Quân lẩm bẩm nói.

……………

Đây không phải là lần đầu tiên Hạ gia triển khai một tiêu vận vận chuyển nghiệp vụ, Hạ gia làm thương nghiệp gia tộc, bọn hắn có không ít mối làm ăn cũng như những người cá nhân hoặc những tổ chức có vận chuyển nhu cầu.

Mà lần này mối buôn bán là vận chuyển một ít lương thực, dược phẩm, vải dệt quý giá, châu báu ngọc trai, thậm chí một ít tác phẩm nghệ thuật như tranh vẽ, giấy mực quý vân vân.

Lần này từ Thương Viễn thành xuất phát vận chuyển đến Lăng Thủy Thành, đại khái là mười ngày lộ trình.

Mà đã có rất nhiều năm hoạt động thương nghiệp kinh nghiệm, bất kể có là vận chuyển yêu cầu xe ngựa số lượng, vẫn là trên đường yêu cầu lương thảo, vũ khí, lều trại vân vân các loại vật tư, Hạ gia đều chuẩn bị đầy đủ mọi thứ.

Ngay cả đại biểu cho thân phận trang phục cùng gia huy cờ hiệu đều không có bỏ sót, nên giờ phút này, ngồi trong một chiếc xe ngựa Nhật Thiên ăn mặc một thân màu đen bó sát người quần áo, sau lưng có một từ bạch tuyến đường chỉ chặt chẽ thêu thùa đường may, hợp thành một vòng mặt trời lan tỏa quang huy đồ án, ở giữa có một chữ ‘ Hạ ’ văn tự, đây chính là đại biểu cho Hạ gia thân phận huy hiệu gia tộc.

Đây là Hạ gia thống nhất quyết định định chế trang phục, nghe nói bộ trang phục đã được thiết kế kể từ cái ngày Hạ gia được thành lập, có thể nói bộ trang phục này rất là có lịch sử lâu đời gắn bó với Hạ gia.

Nhật Thiên sau đó quay đầu nhìn lại, theo hắn quan sát, lần này tiêu vận cùng sở hữu xe ngựa tổng cộng có tám chiếc, trong có năm chiếc là để vận chuyển hàng hóa, ba chiếc còn lại là để cho ba người võ giả trong đó có cả Nhật Thiên hắn.

Hơn nữa, ở khi bước lên xe ngựa hắn liền phát hiện, chiếc xe ngựa này mặt ngoài thoạt nhìn rất chi bình thương như bao chiếc xe ngựa khác, nhưng thực chất, ẩn chứa bên trong những lớp vỏ gỗ này, vậy mà đều được khảm ván sắt.

Nhật Thiên dùng tay gõ gõ chiếc xe, chỉ có rất nhỏ tiếng vang sinh ra, điều này có nghĩa ván sắt rất là rắn chắc, hơn nữa độ dày còn không thấp.

“Lấy độ dày cùng mức độ cứng cáp của ván sắt, có thể dễ dàng ngăn cản mũi tên đao kiếm, khi phát sinh nguy hiểm, chỉ cần làm là nằm xuống tránh xa cửa số xe, thì mặc dù là võ giả tập kích, cũng khó mà có thể dễ bị đánh lén.”

Ngồi ở trên mềm mại cái đệm gối, quan sát chiếc xe ngựa chi tiết Nhật Thiên khẳng định nói.

‘Cơ mà, cần thiết phải đề phòng nghiêm ngặt như vậy sao? chẳng lẽ ra khỏi thành có khả năng sẽ gặp được nguy hiểm?’

Đối với sự việc này, không biết trời cao đất dày là như thế nào Nhật Thiên có chút hứng thú nghĩ.

Trong chuyến đi này, đi theo nhân viên có 21 người, trong số người này, chỉ có hắn cùng hai người nữa là võ giả duy nhất có mặt ở đây cũng chính là chủ nhân của hai chiếc xe ngựa còn lại, trong đó có một vị là hắn người quen.

‘Đằng đó là Hạ Vũ tộc tỷ.’

Liếc nhìn về hướng Hạ Vũ đang ở vị trí, nàng ta lúc này đang ở tại vị trí trung tâm của đoàn tiêu vận.

“Người còn lại là…”

Xác nhận xong Hạ Vũ vị trí, Nhật Thiên liền giương mắt lên cao nhìn về hướng xa hơn, tại vị trí dẫn đầu của đoàn xe tiêu vận, vị này có tuổi tác hẳn là ở khoảng 17 18 tuổi, mày rậm mắt to, thân hình thon gọn công tử ca.

Nhật Thiên chậm rãi hồi ức lại cố nhớ lại đối phương tin tức.

Hạ Phó Ngạn, nhi tử của trưởng lão Hạ Cổ Dương.

Đây là những gì Nhật Thiên biết được về đối phương, cũng không có cách nào vì Hạ Phó Ngạn dù hắn là một trưởng lão nhi tử, có thể nói là sinh ra đã ngậm muỗng vàng.

Nhưng hắn thực sự quá mức tầm thường, , nhưng từ vẻ ngoài, thiên phú, thành thành tích biểu hiện ra, tất cả cái gì cũng đều rất tầm thường.

Đến nỗi nếu không phải vì cái thân phận trưởng lão nhi tử, thì có lẽ chẳng mấy ai nhớ tới sự tồn tại của hắn.

Thời gian rất nhanh ở trong tiếng bánh xe xóc nảy lên âm thanh cực nhanh trôi qua, ánh trăng lên cao mặt trời lặn xuống, đảo mắt đã tới ban đêm.

Phụ trách dẫn đường tiêu vận là một người mặt mọc đầy râu mặt cường tráng to lớn nam tính, người này nhìn xuống địa thế, phát hiện nơi này là một nơi tốt để dừng chân, không nói hai lời cùng Hạ Phó Ngạn thương lượng một chút, sau đó liền ý ra lệnh cho đội ngũ dừng lại tiến hành cắm trại qua đêm.

Nhật Thiên từ trên xe ngựa bước xuống, hắn một hồi cũng liền bắt đầu cảm thấy nhàm chán, lập tức cùng theo mọi người cùng nhau bố trí doanh địa.

Làm hảo hài tử, hắn cảm thấy rằng hắn đã nguyên cả một ngày ngồi trên xe ngựa không làm gì cả, nếu hắn không làm một chút gì đó, khó tránh khỏi thấy có chút ngượng ngùng.

Rất nhanh dưới Nhật Thiên một võ giả tay chân nhanh nhẹn trợ giúp, từng cái túp lều trại được dựng lên, khói lửa dâng cao, những người thông thạo trú nghệ bắt đầu chuẩn bị nấu cơm.

Hạ Phó Ngạn ngồi ở đống lửa biên giới, nhìn nhìn bản đồ nói.

“Chiếu theo chúng ta trước mắt tốc độ, mười ngay sau là có thể đúng như dự tính thời gian tới mục đích địa điểm.”

Đợi khi tất cả mọi người ăn cơm xong, đã tới thời điểm yêu cầu võ giả rồi, Hạ Phó Ngạn lập tức tìm tới Hạ Vũ cùng Nhật Thiên.

Hắn không kiêu không nịnh, cực kỳ rõ ràng đưa ra để họ trực đêm yêu cầu.

Khi ở thời điểm chọn thời gian trực, hắn sẽ làm từ cả đêm tới rạng sáng, yêu cầu Hạ Vũ canh gác khoảng thời gian còn lại từ nửa đêm tới rạng sáng, từ mà Hạ Vũ thì đối cái này cũng sảng khoái đáp ứng, chỉ là nàng yêu cầu muốn cùng Nhật Thiên cùng nhau.

“…”

Nghe đối phương nói vậy Phó Ngạn tuy thấy hơi lạ, nhưng cũng gật đầu đồng ý, hắn cho rằng, đây là nữ hài tử thiên tính khi luôn thấy bất an khi ở một cảm giác, nên khi biết mình sẽ đơn độc một mình canh giữ, nàng liền kéo theo đang rất rảnh rỗi không có việc gì làm cũng là một tiểu hài tử Nhật Thiên.

“Tốt, cứ quyết định vậy đi!”

Hạ Vũ thấy vậy liền hài lòng gật đầu sau đó, nàng keo theo vẫn còn không rõ chuyện gì Nhật Thiên, mang theo hắn đi vào xe ngựa của nàng.

Hạ Vũ đây không phải là cảm thấy sợ hãi hay gì cả, nàng không có như Phó Ngạn suy nghĩ như vậy yếu ớt, ngược lại lấy nàng kiêu ngạo nội tâm, làm sao cho phép mình yếu đuối được, nàng chỉ là đơn thuần cảm thấy nhiều người có thể dễ dàng chiếu ứng lẫn nhau mà thôi.

Mà còn về Nhật Thiên, hắn còn quá trẻ tuổi, không hiểu rõ về mấy vấn đề nam nữ, hay mấy thứ như nam nữ thụ thụ bất thân cả, với hắn đây là một cơ hội tốt, vì hắn hiện tại có không ít vấn đề cần đối phương giải đáp cho.

“Không phải có khả năng, mà là nhất định sẽ.”

Tại trong rộng rãi xe ngựa, khép chân mà ngồi ở trên đệm Hạ Vũ sau khi nghe xong trước mặt đang ngồi xếp bằng Nhật Thiên tộc đệ, nàng lấy một giọng vô cùng chắc chắn nói.

“Thế giới là một nơi cực kỳ rộng lớn, kể cả đã trải qua vô số vương triều thời đại, thậm chí cả Đại Ngôn chúng ta lúc này, dù là sau khi thống nhất thế gian cả ngàn năm qua, cũng không thể nào khám phá ra được hết thế gian sự huyền bí.”

Nhật Thiên khẽ nhíu mày nói.

“Ý của tộc tỷ là.....”

“Chúng ta sự yên bình, là dùng mạng người xương máu đánh đổi mà có được. Nhưng việc yên bình không có nghĩa là không có nguy hiểm, thậm chí là có ở trong thành cũng có khả năng phát sinh nguy hiểm.”

Hạ Vũ nói xong, nàng từ trong lòng ngực mình lấy ra một tấm da dê bị quấn lại, đem nó mở ra.

Nhật Thiên cũng đưa mắt nhìn qua, lập tức phát hiện vật nàng ta lấy ra là một tấm bản đồ.

Trên bản đồ có vẽ sơn, có con đường, có con sông, rừng cây vân vân đầy đủ mọi thứ, chỉ là ngoài những thứ đó ra, thì còn có một ít kỳ quặc màu vàng vòng tròn hoặc một vài điêm màu đỏ được chấm lên.

“Cái tấm bản đồ trong tay ta này, là toàn Thương Viễn Thành quanh thân nó 1000 dặm phạm vi chi tiết bản đồ.”

Giống như nhận ra Nhật Thiên đang tò mò về tấm bản đồ này trong tay nàng, Hạ Vũ chậm rãi giải thích.

“Trên bản đồ màu vàng vòng tròn, được gọi là nhân họa, đại biểu cho nơi đấy là có xuất hiện trộm cướp, loạn quân, cường hào, cùng với ...”

“Tên điên.”

“Tên điên?”

Mấy thứ trước Nhật Thiên có thể hiểu, nhưng tên điên là có ý tứ gì?

“...... Chính là những kẻ muốn thiên hạ trở nên hỗn loạn.”

Mắt thấy Nhật Thiên vẫn còn khó hiểu nàng ý tứ, Hạ Vũ chậm rãi giải thích cho dễ hiểu hơn.

“Nước xa không cứu được lửa gần, địa đầu xà xưng vương xưng bá, đừng nhìn Đại Ngôn bởi vì nhất thống thiên hạ thấy nó mạnh mẽ mà tin tưởng nó.”

“Thiên hạ quá rộng lớn, triều đình sức ảnh hưởng đối với bốn châu ngoài Trung Châu có chịu không nhỏ hạn chế, vì nó bản thân không có đủ tinh lực, do chính bản thản nó thống trị thiên hạ quá mức lớn.”

“Điều này khiến cho các nơi địa đầu xà, tức là các Châu lớn nhỏ gia tộc, những kẻ sở hữu lực ảnh hưởng không nhỏ tại khu vực vị trí đó, âm thầm tiến lên nắm quyền, tiến hành mua chuộc các quan chi huyện, thành lớn bước lên nắm quyền, thậm chí thay thế họ bằng thân thuộc của gia tộc mình.”

“Mà cũng từ đó, có xuất hiện không ít những kẻ tà giáo yêu nhân kẻ không sợ hãi quyền uy của Đại Ngôn, chúng nhìn thấy Đại Ngôn gian nan, nhân cơ hội mê hoặc lưu dân, tuyên dương đại nghịch bất đạo tà ác lý niệm như, đời này chịu khổ, kiếp sau hưởng phúc báo.”

“Sử dụng bình dân làm xằng làm bậy, giết người, cướp bóc, thậm chí người sống hiến tế, có thể nói là không chuyện ác nào không làm.”

Tà giáo sao…?

Nhật Thiên trong lòng có chút suy tư, hắn giờ còn quá nhỏ tuổi, hiện tại khó mà có thể hiểu rõ những lời Hạ Vũ vừa nói.

“Vậy còn cái chấm đỏ thì sao? nó đại biểu cho cái gì vậy tộc tỷ?”

Hạ Vũ nghe vậy sắc mặt liền càng thêm nghiêm túc, âm trầm nói.

“Nói cho đơn giản dễ hiểu là, cái chấm đỏ, chính là không phải thứ mà con người có thể giải quyết được nguy hiểm, mà con người ta vừa mới nói, không chỉ là ám chỉ người bình thường, mà còn là chỉ cả chúng ta nữa.”

“Mặc dù là cường đại như Thiết Cốt Cảnh, ngay tại thời điểm đối mặt những dị thường đó, cũng không nhất định có thể giữ được tính mạng.”

Nhât Thiên nghe thế, trong lòng đột nhiên trầm xuống, thời gian qua từ cái ngày bắt đầu tu luyện, hắn có thể rõ ràng cảm giác được bản thân sự cường đại.

Chạy có thể nhanh hơn báo, nhảy cao hơn thỏ, mạnh mẽ hơn trâu hổ, bất kể là cái nào cũng nhắc nhở cho Nhật Thiên, rằng hắn đã không còn là một người bình thường.

Nhưng hiện tại, Hạ Vũ tộc tỷ lại nói cho hắn biết, dù có là võ giả đi nữa, khi bước ra khỏi thành, cũng cùng người thường không có gì khác biệt.

………………………………………………

Nếu mọi người thích hoặc thấy hay hãy cho một Like, Yêu Thích hoặc Đề Cử để tác có thêm tinh thần cố gắng viết truyện.

Nếu tác có gì sai sót thì viết comment dưới phần bình luận để tác biết, tác sẽ sửa lại.

Ps. Tác là người rất thích đọc comment, nếu được thì mọi người cứ comment nhiều nhiều vào để tác có thêm động lực để viết truyện.

Cảm ơn mọi người, Love You All