Cao Võ Thế Giới: Trời Xanh Trường Sinh Mặt Trời

Chương 27: Tỷ Võ Ước Hẹn



Quyển I: Mặt Trời Dưới Trời Xanh

Chương 27: Tỷ Võ Ước Hẹn

“Trận đấu kết thúc, ngươi thắng, Hạ Nhật Thiên!!!”

Nghe được tuyên bố, Nhật Thiên hắn liền trực tiếp xuống đài, khi bước xuống võ đài, Nhật Thiên ánh mắt tùy ý kia thoáng đảo qua xung quanh đồng tộc, đối diện với đám tộc nhân đủ tư cách khiêu chiến cười nhẹ nói với họ.

"Xin hỏi, còn có người nào muốn khiêu chiến không? tiểu tộc đệ luôn sẵn sàng nhận lời."

Lời nói của Nhật Thiền vừa vọng ra, đám người chung quanh hoặc là nhanh chóng nhắm mắt lại hoặc là mặt ngửa lên trời hoặc là trầm tư tĩnh lặng không nói, cho thấy bọn hắn không có ý tưởng muốn đánh với hắn.

Nói giỡn, đối phương liền Hạ Vũ tiểu thư còn đánh hạ được, loại tôm tép tầm thường như bọn hắn thì làm sao mà đánh được với Nhật Thiên, lên đánh với hắn thuần túy là lên để chịu đánh.

“Đã là mọi người không ai muốn đánh với tộc đệ nữa, vậy đệ xin phép.”

Nói xong hắn liền khẽ khom lưng cúi người với bọn hắn như là một cách thể hiện bản thân sự tôn trọng nhất định với những người có thể coi là hắn các bậc tiền bối trưởng bối.

Tận mắt chứng kiến tiểu tộc đệ, một người ở từ mọi góc độ nhìn lại có thể coi là mạnh hơn bọn hắn ấy vậy mà lại thể hiện sự tôn trọng với bọn hắn, trong nhất thời trong nội tâm sinh ra cái gì đó kính trọng cùng sự tôn trọng trước vị tộc đệ thiên tài này và cũng vì đối phương cách ứng xử, mà vốn vì Nhật Thiên thể hiện ra thiên tư mà sinh ra ghen ghét đố kỵ nội tâm ác cảm cũng từ đó chậm rãi trôi đi cuối cùng không còn sót lại chút nào.

“Vị tộc đệ này coi như cũng không tệ lắm, rất đáng giá để kết giao…”

Từ xa quan sát hết mọi chuyện Chấn Dực cảm thấy Nhật Thiên cách hành sử thật sự rất thú vị, đừng nhìn Chấn Dực hắn bề ngoài thể hiện ra sự ưu nhã cùng nam sĩ phong độ mà cảm thấy hắn là người tốt, Chấn Dực hắn không có bề ngoài nhìn như vậy tương tự tốt tính tình cùng gần gũi, ngược lại cực kỳ xa cách với người là đằng khác.

Hắn tự thân là một người có cái tính cách tương đối nội liễm, tuy rằng nếu có người bởi vì có cái gì đó khó khăn mà đi tìm hắn mà nói, Chấn Dực cũng vẫn là rất vui lòng hỗ trợ, nhưng cũng chỉ giới hạn trong hỗ trợ mà thôi.

Mà hắn bản thân cũng sẽ không chủ động đi tìm đề tài cùng với người khác nói chuyện, hắn sẽ bất động thanh sắc mà cùng những người này bảo trì khoảng cách thành một người đứng xem, dần dần cứ như vậy Chấn Dực trừ Hạ Vũ ra thì hắn cũng không có một bằng hữu nào khác.

Nhưng hắn có một điểm đặc biệt, đó là có hứng thú với thiên tài, việc hắn để ý Hạ Vũ cũng là minh chứng cho điều đó, việc hắn xem Hạ Vũ như là một người bằng hữu cũng vì cái thiên tài của nàng.

Tương tự, Nhật Thiên cũng không ngoại lệ, hắn không riêng thể hiện ra bản thân thiên tử, việc tiểu tộc đệ biểu hiện ra nhân cách đối xử với người khác càng làm cho hắn càng thêm hứng thú.

‘So với người đó, tiểu tộc đệ như đồng xu hai mặt vậy hoàn toàn trái ngược nhau … ’

Sau khi Nhật Thiên rời đi, một lúc sau cũng có không ít đồng tộc tộc nhân lên đài tỉ võ khiêu chiến nhau, chỉ là vị so với bọn hắn thể hiện ra một màn nhiệt huyết vô cùng trận đấu võ, khó mà có thể phá vỡ được trong lòng rung động do hai người bọn hắn tạo nên, vì vậy mà tại thành niên nghi thức này có đạt được một ít thành tích tộc nhân cũng cảm thấy một chút buồn bã.

Mà trải qua thêm một vài trận tỷ thí, nghi thức dần đi tới nó hồi kết, tại trên lầu cao nhìn xuống trường luyện võ, Hạ Chính Quân nở nụ cười nhẹ, hắn từ ghế ngồi đứng lên lớn tiếng tuyên bố nghi thức thành niên kết thúc sau đó sẽ rất nhanh đưa ra thông báo thành tích ưu tú.

Dưới trường luyện võ Nhật Thiên ngước đầu nhìn lại phía bên lầu cao, hắn từ rất xa vẫn có thể nhìn thấy được hắn phụ thân Đại Nhật thần sắc xuân phong đắc ý của hắn.

Đại Nhật đối với biểu hiện của con mình ngày hôm nay rất là đắc ý, thấy nhi tử đưa mắt về phía này hắn âm thầm giương ngón tay cái biểu thị sự chúc mừng của mình với hắn.

Thấy vậy Nhật Thiên cũng lộ ra nụ cười, biết lúc này sự việc đã xong không còn gì cho hắn làm ở đây, vì thế hắn vỗ vỗ quần áo, phủi chút tro bụi, đang định rời đi thì một tiếng ôn hòa truyền tới.

“Nhật Thiên tộc đệ, xin chúc mừng đệ.”

Nhật Thiên khẽ quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt thanh nhã Chấn Dực đang mỉm cười nhìn hắn.

Nhật Thiên đối với vị kỳ quái tộc huynh này cũng có nhất định hảo cảm, khuôn mặt thanh tú lộ ra nét cười tươi nói.

"Đa tạ huynh."

Sau đó hai người liền có một hồi trò chuyện vui vẻ, Chấn Dực một lúc sau hắn nhỏ giọng dùng chỉ có hai người bọn hắn mới nghe thấy được nói với Nhật Thiên.

“Tộc đệ, lúc đó trên võ đài ngươi hẳn là không dùng hết toàn lực đi?”

Nghe vậy, Nhật Thiên hơi nhíu mày nhưng rất nhanh sau đó liền dãn ra hắn rất thoải mái mà nói ra.

“Đúng vậy, tiểu đệ không đánh hết toàn lực.”

Lúc đầu khi hắn nghe được đối phương vậy mà nhìn thấu được chính mình không ra tay toàn lực thì cảm thấy có chút bất an cùng đề phòng, nhưng rất nhanh hắn nhận ra việc hắn không đánh toàn lực bản chất chỉ vì phụ thân yêu cầu và cũng chỉ áp dụng đối với nghi thức thành niên mà thôi, phụ thân chưa từng nói là không được phép cho người khác biết hắn không đánh hết sức, mà bản thân buổi nghi thức cũng đã kết thúc, việc che giấu cũng không cần thiết nữa.

Vì vậy khi nghe Chấn Dực tộc huynh nói vậy hắn cũng không chần chừ mà thừa nhận.

“Hừ hừ ~ vậy mà dễ dàng thừa nhận, đệ thú vị hơn so với ta nghĩ, ta cứ nghĩ rằng đệ sẽ cố che giấu hoặc chọn im lặng không trả lời chứ.”

Giữa người với người, ai ai cũng có bí mật của riêng mình, Chấn Dực hắn cũng không ngoại lệ, trong lòng hắn đã chuẩn bị sẵn tinh thần nghe Nhật Thiên đủ lời phủ nhận mình đang che giấu thực lực hay gì đó vân vân.

Nhưng ai ngờ đâu, ngược lại với bao người, Nhật Thiên rất thoải mái thừa nhận việc đó.

‘Thật đúng là thành thật hài tử, đúng là làm người yêu thích mà…’

Chấn Dực có thể nghe được Nhật Thiên trong lời nói sự thật thà không có chút nào che giấu cảm giác, điều này càng thêm đổi mới hắn cái nhìn với Nhật Thiên bất giác mà có hảo cảm với vị tộc đệ này.

“Tại sao ta sẽ phải cố che giấu chứ Chấn Dực tộc huynh? Chúng ta chẳng phải cũng là đồng tộc huynh đệ với nhau sao, vậy nên ta tại sao cần thiết phải nói dối cơ chứ, hẳn là phải nên thành thật mở lòng nói chuyện với nhau mới đúng.”

Nhật Thiên vẫn còn là quá trẻ tuổi ngây ngô, không hiểu rõ lòng người hiểm ác ra sao, hắn vẫn còn chưa hiểu được nội tâm của một con người là phức tạp cùng âm trầm tới mức nào.

“Đệ nói đúng…”

Cảm thấy không nên tiếp tục kéo dài loại này không quá phù hợp với Nhật Thiên lứa tuổi nặng nề đề tại, hắn lập tức thay đổi chủ để cố ý không để cho đề tài lòng người này tiếp tục thâm nhập hơn.

“À đúng rồi! nếu là tiểu đệ đã không đánh hết toàn lực, vậy hẳn là cái gọi là toàn lực của đệ, phải là sử dụng Huyết Khí đi, đệ hẳn là có nó mà đúng không?”

“Đúng vậy.”

Nghe tộc huynh nói thế, Nhật Thiên thừa nhận gật đầu đáp.

“Nếu đã vậy, mấy ngày sau đệ có thời gian không? nếu được thì ta muốn cùng đệ đánh một trận.”

Chấn Dực sau một hồi do dự cuối cùng cũng đưa ra ý đồ mình tới đây để tìm Nhật Thiên, mà Nhật Thiên khi vị kỳ quái tộc huynh này muốn đánh với mình, tuy rằng hắn cũng không phải rất thích thú lắm với mấy thứ như tỷ thí đánh nhau phương thức bao lực.

So với tỷ võ, hắn càng thích giữa người với người trao đổi tri thức cùng võ học hơn, như giữa hai cao thủ ngồi xuống đàm đạo vậy ấy, nhưng nếu đã là tộc huynh muốn muốn tỷ võ thí thì hắn cũng không từ chối.

Hơn nữa, dùng một lần thực chiến trao đổi chiêu thức lẫn nhau, so với đọc mười quyển sách càng thêm hiệu quả cùng nhanh chóng, tuy rằng với Nhật Thiên lấy hắn học tập thiên tư, việc đọc sách mang tới hiệu quả có khi còn tốt hơn so với thực chiến tỷ thí cũng không chừng.

“Huynh muốn tỷ võ với ta? tất nhiên là có thể, chỉ cần huynh muốn tiểu đệ bất cứ khi nào cũng sẵn lòng.”

“Tất nhiên là đệ hẳn sẽ dùng toàn lực bao gồm cả Huyết Khí đi?”

“Tất nhiên rồi, nếu không dùng chẳng phải là rất là không tôn trọng huynh sao.”

“Nếu đã là cứ ước định như đi, hẹn gặp đệ sau, cáo từ.”

“Đi thông thả.”

Mọi việc coi như cũng đã kết thúc, hai bên coi như cũng đã thống nhất ý kiến, cũng không thèm để ý chung quanh tò mò ánh mắt, hai người bọn hắn chậm rãi tách ra theo phương hướng khác nhau rời đi.

Chỉ là khác với Nhật Thiên muốn rời đi trường luyện võ trở về hắn căn phòng nhỏ bé, Chấn Dực ngược lại còn có một việc cần phải làm ở đây, đó là chấn an vừa mới tỉnh lại Hạ Vũ, lấy nàng ta táo bạo tính khí, sợ rằng sẽ nổi giận lôi đình đi.

‘Hy vọng… là vậy…’

Nhưng mà, có một điểm mà trong lòng hắn có chút bất an, hắn lúc này rất là hy vọng rằng khi hắn nhìn thấy Hạ Vũ nàng, nàng ta sẽ thể hiện ra hắn mong đợi cùng thường thấy nhất tức điên không vui khuôn mặt.

Không biết hắn từ đâu mà trong đầu lại nổi lên suy nghĩ ký quái như thế, nhưng có thể biết chắc rằng hắn một người có chuyện xưa và hẳn là có liên qua gì đó tới ngày hôm này bất thường thể hiện.

………………………………………………

Nếu mọi người thích hoặc thấy hay hãy cho một Like, Yêu Thích hoặc Đề Cử để tác có thêm tinh thần cố gắng viết truyện.

Nếu tác có gì sai sót thì viết comment dưới phần bình luận để tác biết, tác sẽ sửa lại.

Ps. Tác là người rất thích đọc comment, nếu được thì mọi người cứ comment nhiều nhiều vào để tác có thêm động lực để viết truyện.

Cảm ơn mọi người, Love You All