Cao Võ Thế Giới: Trời Xanh Trường Sinh Mặt Trời

Chương 22: Chương 22: Tỷ Võ (2)



Quyển I: Mặt Trời Dưới Trời Xanh

Chương 22: Tỷ Võ (2)

“Chấn Dực!! ngươi đùa với ta đó hả!? đây là ý gì? ngươi không đánh với ta mà chọn tiểu tử kia đánh thì thôi!! nhưng tại không đánh mà hàng hả? ngươi đây là muốn tức chết ta đúng không!?”

Mà thân nhận là Chấn Dực túc địch cả đời Hạ Vũ không thể chấp nhận được điều này, tên khốn khiếp này đây là muốn trêu đùa nàng mà.

“Hạ Vũ…Tuy có chút không đáng tin, nhưng hãy nghe ta, ta…đánh không lại hắn, vậy nên…”

Chấn Dực ánh mắt hơi phức tạp mà nhìn Hạ Vũ, hắn không biết lúc này nên giải thích thế nào cho phải với đối phương, lấy cô nàng này không hợp với khuôn mặt xinh đẹp của mình tính khí nóng nảy, tuyệt đối sẽ không nghe hắn lời nói và quả nhiên lời hắn chưa nói hết Hạ Vũ liền đã phẫn nộ vô cùng nói.

“Đứng có lố bịch với ta!!”

“Bằng vào cái gì ngươi nói ngươi không thể thắng? ngươi biết! ta! luôn xem ngươi là cả đời đối thủ!! là người mà ta khát vọng đuổi theo! là kẻ mà ta khát vọng chiến thắng hơn tất cả có biết không hả!?”

“Mà ngươi!! hôm này lại nói với ta! ngươi đánh không thắng!!? các ngươi thậm chí còn chưa giao thủ đó!! Chỉ nói một vài ba câu vớ vẫn ngươi liền không đánh mà hàng, ngươi nghĩ ta tin chắc!!?”

Hạ Vũ càng nói nàng càng thêm phẫn nộ càng thêm cuồng bạo, với nàng Chấn Dực hôm này hành vi không những làm mất mặt hắn, còn là làm mất mặt chính nàng, Chấn Dực là nàng nhận đình cả đời đối thủ, đều cùng là thiên tài, các nàng tất nhiên cũng đã có vô số lần tỷ thí với nhau, không ai nhường ai.

Tuy rằng lần nào nàng cũng là người thua, nhưng đây là các nàng đường hoàng chính chính dùng thực lực phân định ra thắng thua, nàng thua tâm phục khẩu phục.

Nhưng mà hôm nay là cái quái gì vậy hả? hai bên đừng nói là một chút động thủ động cước giấu hiệu, đến cả một tí gọi là chiến ý một chút cũng không có, chỉ đơn thuần nói vài câu liền đã đầu hàng, nói sao mà nàng chấp nhận cho được.

Hắn nói mình đánh không thắng thì thua kém hơn Chấn Dực hắn một bậc nàng đây chẳng phải cũng là đang nói nàng cũng không đánh thắng được tiểu tộc đệ đó hay sao? đây là cái trò đùa cá tháng tư hay gì vậy? quá mức lắm rồi!

“Hạ Vũ, hãy nghe ta, ta biết là không thể tin được, nhưng ta có cảm giác, bất kể là ngươi hay là ta thậm chí là cả hai ta có cùng lên đi nữa, khó mà thắng được tiểu tộc đệ đó vậy nên…”

Chấn Dực càng nghe cảm thấy không ổn, lấy cô nàng tính khí sợ rằng sẽ có chuyện không hay xảy ra, mà hắn không muốn như vậy, vì vậy hắn mở miệng giải thích hi vọng nàng ta nghe mình đừng làm chuyện điên rồ.

“Nhiều lời vô ích!!! Nếu ngươi đã tự nhận mình không bằng hắn, vậy thì ta hôm nay!! Sẽ tự mình đánh bại hắn, chứng minh cho ngươi thấy! ngươi cái gọi là cảm giác là vớ vẩn!!”

Nhưng nộ khí lấn át tâm chí Hạ Vũ làm sao mà đi nghe hắn lời nói, nàng càng nghe càng cảm thấy lúc này Chấn Dực giải thích hành vi là nhu nhược cử động, kẻ yếu hành vi làm mất hết thiên tài mặt mũi.

Cũng vì vậy nàng càng thêm phẫn nộ, rõ ràng tốt như vậy, ưu tú như thế một người, vậy mà chỉ mới lần đầu gặp mặt, nói vài lời với nhau liền đã như thế này suy bại yếu ớt.

Tên tộc đệ…không phải, hắn phải là thứ yêu tà mới đúng, Chấn Dực rõ một người ưu tú, tuyệt đối sẽ không bị vài ba câu nói làm cho tự nhận không bằng, thứ yêu quái này tuyệt đối biết yêu thuật điều khiển tâm chí người khác, không thì làm sao người như Chấn Dực lại thành ra như thế này.

‘Đợi xem ta lột ra bộ mặt thật của ngươi trước bao người, đánh nát yêu thuật mê hoặc tâm chí của ngươi, ta xem xem chỉ biết điều khiển tâm chí người như yêu tà như ngươi mất đi tà thuật là cái thá gì!!’

Hạ Vũ dứt lời liền lập tức xoay người rời đi, hùng hùng hổ hổ đi tìm Nhật Thiên.

Aizz ~

Chấn Dực biết cô nàng đã quyết ý rồi, một khi nàng ta đã quyết định dù có là hắn cũng khó mà ngăn lại được.

‘Bây giờ chỉ là hy vọng tộc đệ sẽ nhẹ tay với Hạ Vũ một chút…’

Chấn Dực không chút nào lo lắng liệu rằng Hạ Vũ có đánh bại Nhật Thiên hay không, mà ngược lại hắn đây là đang lo lắng cùng hi vọng tiểu tộc đệ đó sẽ không làm quá mức gây tổn thương cho Hạ Vũ.

Nghi thức thành niên cử hành là một công đoạn dài dòng cũng như là vô cùng buồn tẻ đặc biệt là đối với những người đã đích thân trải qua nó vài lần.

Mà nguyên nhân không đâu ngoài chính bản thân các những người tham gia, ngoại trừ sở hữu một loại lực lượng phi thường làm bọn hắn vượt xa người bình thường khí lực ra.

Thì tất cả những người ở đây ai ai cũng là một đám hài tử vị thanh thiếu niên, được vòng tay phụ mẫn cẩn thận bảo vệ, làm gì mà có kinh nghiệm chiến đấu.

Vậy nên tất cả trận đấu diễn ra ở đây, đều là cùng thống nhất một loại sắc thái, ngươi đánh ta một quyền ta đánh ngươi một quyền thô sơ không chút gì gọi là kỹ thuật chất lượng thấp kém chiến đấu biểu hiện, đây quả thực có chút làm cho người ta đau đầu mà.

Nhưng chỉ có ngồi ở dưới đài Nhật Thiên thì không nghĩ như vậy, đây là hắn lần đầu tiên tham gia loại lớn như vậy sự kiện.

Vì hắn kiến thức đối với loại sự kiện như thế này trải nhiệm không nhiều, nên khi hắn nhìn thấy một đám tộc tỷ tộc huynh đang đứng trên đài từng người từng người thể hiện lực lượng của mình, từng quyền thịt va chạm nhau thị giác chấn động, Nhật Thiên xem sướng mắt vô cùng.

“Hạ Nhật Thiên!!”

Nhưng vui sướng không được bao lâu, một tiếng kêu như sấm đánh bên tai làm Nhật Thiên giật mình, hắn kỳ quái nhìn lại hướng âm thanh đó truyền tới.

Chỉ thấy vị tộc tỷ Hạ Vũ kia sắc mặt rất là đáng sợ bộ dạng nghiến răng nghiến lợi, làm khuôn mặt xinh đẹp của nàng, nhìn có chút hung ác đang hùng hổ đi tới chỗ hắn.

Hể!?

Nhật Thiên có chút không rõ chuyện gì vừa xảy ra, hắn nhớ là mình hẳn là không có đi trêu chọc vị tộc tỷ này đi, tại sao nàng ta lại nhìn hắn với vẻ muốn ăn tươi nuốt sống hắn vậy?

“Hạ Nhật Thiên, tên yêu tà nhà ngươi, có can đảm thì hãy đánh với ta!!”

Hạ Vũ hàm răng hung hăng nghiến lại, trên khuôn mặt hơi non nớt tràn ngập lãnh ý.

Bị nàng ta nhìn như vậy, Nhật Thiên cảm thấy không được tự nhiên, hắn không khỏi có chút nhút nhát nói.

“Tộc tỷ, ta đã làm gì mà tỷ lại tức giận nhìn ta như vậy ạ?”

“Làm gì!? ngươi nói mình đã làm gì!? thứ yêu tà chỉ biết bỏ bùa người khác nhà ngươi còn giả mù sa mưa với ta?”

Lắng nghe một lời vừa rồi của Nhật Thiên, bị trong lòng ấn tượng của mình ảnh hưởng cho rằng tên tiểu tử này đã biết nàng đã phát hiện ra hắn yêu thuật và đang là giả vờ ngây ngốc không thừa nhận nhận tội hành vi xấu xa của mình.

“Nhưng ta thật sự không biết mình đã làm gì mà…!!”

Nhật Thiên lúc này cảm thấy mình bị oan uổng mà, hắn rõ ràng không có làm gì hay trêu chọc gì với nàng ta, tại sao lại hung dữ như thế nhìn hắn chứ.

“Nhiều lời vô ích!!! Đã là ngươi tự nhận mình không làm gì cả, vậy thì! Đánh với ta!! hãy dùng thực lực của ngươi chứng minh cho ta thấy đi!!!”

Hạ Vũ bàn tay nắm thật chặt thành quyền, nàng lấy ra không dung thứ từ chối giọng điệu nhìn xuống Nhật Thiên, trên người huyết khí nho nhỏ bộc phát ra ngoài, mạnh mẽ uy áp đè lên người thân hình nhỏ của Nhật Thiên.

“…”

Nhật Thiên nhíu mày, hắn đột nhiên cảm nhận thấy một cảm giác nặng nề vô cùng đè lên người hắn, như thể có một ngọn núi đang đè lên người hắn vậy.

Lúc này hắn cảm giác được, cô tộc tỷ trước mắt tuyệt đối không phải là đang đùa giởn, hắn trực cảm nói cho hắn một khi mà hắn mở miệng từ chối, cô nàng này nhất định sẽ làm điều cực kỳ không khôn ngoan, tới mức khó mà rút lại được.

Nghĩ nghĩ một lúc hắn nghiêng đầu đi, hai mắt nhìn về hướng hắn phụ thân, tình huống này đã vượt ngoài tầm của hắn rồi, lúc này hắn cần phụ thân ý kiến.

Đã luôn luôn chú ý động thái của nhi tử của mình Đại Nhất, hắn tất nhiên cũng chú ý tới biểu hiện kỳ quái của Hạ Vũ, tuy không rõ là chuyện gì nhưng khi hắn nhìn thấy nhi tử ánh mắt nhìn về phía mình hắn biết, nhi tử đang cần sự chấp thuận của hắn.

Không chút do dự Đại Nhật lập tức gật đầu, hắn làm vậy không điều gì khác chính là đặt sự tin tưởng vào nhi tử của mình, hắn tin tưởng kể cả khi đối mặt với Hạ gia số hai thiên tài, nhi tử tuyệt đối sẽ không thua.

Thấy phụ thân đã gật đầu, Nhật Thiên liền không chần chừ nữa mở miệng đồng ý.

“Được Hạ Vũ tộc tỷ, lời khiêu chiến của tỷ, ta Nhật Thiên chấp nhận!!”

“Tốt, lên võ đài!”

Nhìn thấy Nhật Thiên gật đầu, nàng xem đối phương coi như biết điều, cũng như trong lòng có chút khen ngợi hắn dũng cảm, cảm thấy cũng không đến mức quá hèn nhát không dám nhận lời khiêu chiến của nàng.

Mà khi thấy Nhật Thiên lại lần nữa lên võ đài, vị giám khảo bất đắc dĩ thở dài, phất phất tay áo chậm rãi lui ra phía sau nhường vị trí cho hai người, cùng lúc đó hắn dùng thanh âm chỉ có hai người nghe được nói

“Nhớ kỹ cho ta, ra tay có chuẩn mực!

Đáp lại chỉ là tiếng cao ngạo hử lạnh của Hạ Vũ cùng Nhật Thiên ôn hòa tươi cười mà lễ phép gật đầu.

Chờ giám khảo đã rời khỏi đứng ở võ đài một góc lập tức, không khí trên võ đài nhất thời căng thẳng!

Tại trên khu lầu cao, Hạ Chính Quân nhíu mày nhìn trên đài Hạ Vũ, sắc mặt có chút khó coi, không giống với Chấn Dực chỉ là vì tò mò, Hạ Vũ đây thực sự là nghiêm túc muốn đánh Nhật Thiên một trận, vị Hạ tộc trưởng dù ở cách xa võ đài cũng vẫn có thể từ đây cảm thụ được trên người nàng ta tỏa ra sự ác ý.

Tuy hắn đối với Nhật Thiên thiên tư vô cùng tin tưởng, nhưng bàn về chiến đấu, hắn lại không chút nào tin tưởng tiểu tử này có thể thắng Hạ Vũ.

Dù sao Hạ Vũ là hạ gia số hai thiên tài, bọn hắn đã bỏ ra không ít tài nguyên cho nàng, tất nhiên bồi dưỡng thực chiến kinh nghiệm cũng có nằm trong đó.

Và cũng phải biết rằng, chiến đấu kinh nghiệm cùng chiến đấu tài tình không giống với tu luyện thiên tư, cả hai thứ này không cùng một loại, mà hắn chỉ nghe nói Nhật Thiên chỉ có duy nhất hai lần thực chiến trải nghiệm, một lần là với nữ nhi hắn một lần khác là với cự lang.

Chỉ với hai lần ít ỏi như vậy mà mỗi lần điều miễn cưỡng hòa hoặc đều là may mắn thắng được, những thú này làm hắn khó mà nhận định được Nhật Thiên mặt chiến đấu tài tình như thế nào.

Ở thời điểm như thế này, Hạ Chính Quân quyết định, thay vì để chính mình đau đầu tự hỏi, thì chi bằng hắn đi hỏi ngươi quen thuộc tiểu tử nhất là được.

“Đại Nhật huynh đệ, đệ thấy trận này như thế nào? huynh cảm thấy mình nhi tử thắng được ta Hạ gia số hai thiên tài không?”

Và người đó không ai khác chính là phụ thân của hắn, nên Hạ Chính Quân quay đầu nhìn chằm chằm bên cạnh Đại Nhật nhẹ giọng cười hỏi.

“Bẩm tộc trưởng, Thiên nhi tuy tài năng hơn ngươi nhưng lại không quá tinh thông việc chiến đấu với người khác, hơn nữa, hắn chỉ mới gần đây bước vào Huyết Khí Cảnh đối phó với Hạ Vũ tiêu thư đã bước vào cảnh giới này khoảng một năm, chỉ sợ phần thắng của thiên nhi là rất thấp.”

Chậm rãi áp chế trong lòng lo lắng Đại Nhật nhàn nhạt cười nói.

“Nga, thật vậy không?”

Lúc này nghe được cuộc đối thoại của hai người trưởng bối, ngồi bên cạnh nghe được hết tất cả Nguyệt Như hai mắt khẽ lưu chuyển, chớp chớp lông mi thon dài nhìn Nhật Thiên thần thái tự tin đứng giữa võ đài, hồng nhuận miệng nhỏ nhếch lên, nụ cười lộ ra tự tin trên mặt.

“Không biết vì sao, nhưng ta ngược lại tin tưởng Nhật Thiên, ta nghĩ, hắn nhất định có thể giành được thắng lợi.”

“Hahaha ~ nếu Như nhi đã nói vậy thì hãy để chúng ta cùng nhìn xem.”

Nghe nữ nhi vậy mà đứng lên vì tiểu tử đó Hạ Chính Quân không hiểu sao cảm thấy buồn cười cùng mất mát, hắn gật đầu nói.

………………………………………………

Nếu mọi người thích hoặc thấy hay hãy cho một Like, Yêu Thích hoặc Đề Cử để tác có thêm tinh thần cố gắng viết truyện.

Nếu tác có gì sai sót thì viết comment ở phần bình luận để tác biết, tác sẽ sửa lại.

Ps. Tác là người rất thích đọc comment, nếu được thì mọi người cứ comment nhiều nhiều vào để tác có thêm động lực để viết truyện.

Cảm ơn mọi người, Love You All