Cao Võ Thế Giới: Trời Xanh Trường Sinh Mặt Trời

Chương 2: Thái Dương Ân Quang



Quyển I: Mặt Trời Dưới Trời Xanh

Chương 2: Thái Dương Ân Quang

“Tỷ thí với ta đi! Nhật Thiên!”

Sáng hôm sau Nguyệt Như như thường lệ chạy tới tìm Nhật Thiên, nhưng lần này nàng tìm tới hơi khác biệt so với thường lệ.

“Hả?”

Nhật Thiên nhất thời không phản ứng, hắn cho rằng mình nghe nhầm rồi.

“Ta nói là hãy đánh với ta.”

Nguyệt Như thấy hắn lại ngẩn người, nàng khó chịu bỉu môi lập lại lời vừa rồi.

“Tại sao?”

Xác nhận là cô nàng này thật sự muốn đánh với mình, Nhật Thiên không hiểu, đang yên đang lành tự nhiên lại đưa ra muốn đánh nhau yêu cầu.

“Đơn giản, ta thấy ngươi mỗi ngày cứ rèn luyện, rèn luyện, rèn luyện không phải rèn luyện thì lại chạy đi học sách, ngươi không thấy chán sao? không cảm thấy như vậy không thú vị sao?”

“Cũng không phải là chán hay thú vị gì, ta chỉ cảm thấy mình cần thiết phải làm vậy thôi.”

So với luyện võ Nhật Thiên hắn hứng thú với sách hơn, chỉ là do linh cảm mách bảo hắn cần phải luyện võ và phải nỗ lực không ngừng cộng thêm hắn rất tin tưởng linh cảm của mình nên hắn cứ thế đâm đầu vào rèn luyện.

“Là vậy sao...”

Nguyệt Như hai mắt đảo đảo sau đó nàng nói.

“Nhưng như cứ luyện vậy ngươi cảm thấy vô vị sao? chi bằng cùng giao thủ với ta, cha ta nói với ta rằng thực chiến so với tự thân rèn luyện còn tăng cường thực lực nhanh hơn rất nhiều.”

“Vậy sao, ta hiểu rồi…”

Nhật Thiên nghe vậy cũng cảm thấy có đạo lý, hắn liền gật đầu đồng ý.

“Hi hí hí, nói cho biết trước người ta mạnh lắm đấy!”

Cảm nhận trong cơ thể tràn trề không thôi Chân Khí, Nguyệt Như cực kỳ tự tin nói.

“Hiểu rồi.”

Nhật Thiên gật đầu, tuy hắn không rõ tại sao với thân hình nhỏ bé của mình mà cô nàng lại tự tin nói mình mạnh, nhưng tin tưởng vào trực giác của mình sẽ không sai, vì thế hắn trong lòng mười phần cảnh giác tập trung cao độ nhìn Nguyệt Như.

‘hư hư hư ~ một chút nữa bản tiểu thư sẽ cho ngươi thấy tu chân giả sự cường đại là như thế nào.’

Thấy đối diện bộc lộ ra không hợp với tuổi tác của mình sắc sảo ánh mắt Nguyệt Như không chút nào để tâm, lấy thân tự tin Nhân Niệm Tầng 2 của mình, nàng không tin kẻ hèn bất nhập lưu võ tu Nhật Thiên có thể đánh thắng mình.

“Nữ tính ưu tiên.”

Học sách nho cũng đã ba năm Nhật Thiên trong tâm lúc này cũng đã ẩn chứa một chút gì đó của người quân tử chính trực.

“Hí hí được thôi ~ nhưng mà… ngươi đừng chớp mắt nha ~”

Thấy tiểu nam hài nhỏ nhắn lại làm ra vẻ quân tử, Nguyệt Như cảm thấy có chút buồn cười nói, dứt lời nàng thân hình đột nhiên biến mất khỏi tầm nhìn của Nhật Thiên.

Không, không phải biến mất.

Hắn đồng tử co rút trong thầm nói nàng không phải là biến mất mà là do nàng di chuyển quá nhanh hai mắt của hắn không theo kịp tốc độ của nàng.

Cúi người xuống.

Trực giác lúc này lại báo hiệu cho hắn, Nhật Thiên liền không chút nghi ngờ làm theo.

Lập tức một tiếng xé gió vụt qua đầu hắn.

‘A rể? ta đánh trượt?’

Tay đặt thành trảm kiếm thủ thế Nguyệt Như ý đồ đánh vào cổ Nhật Thiên làm hắn bất tỉnh không ngờ được mình lại đánh hụt.

‘Trùng hợp sao?’

Đối với Nhật Thiên không chút báo hiệu đột nhiên cúi người né được đòn đánh của mình Nguyệt Như có chút không hiểu.

Không để Nguyệt Như có cơ hội, né được thủ kiếm Nhật Thiên lập tức xoay người đánh ra một quyền.

Thấy vậy Nguyệt Như liền chuyền Chân Khí vào cánh tay mình sau đó nàng dễ dàng chặn lại được một quyền đó.

Cứng quá!

Hắn nắm quyền đấm vừa chạm vào nhìn như mềm mại bàn tay lập tức một luồng đau đớn không thôi truyền vào trong đầu hắn, làm hắn cảm thấy như thể mình vừa đấm vào khối thạch vậy cứng rắn cực kỳ.

“Nè nè nói cho người ta biết đi ~ ngươi làm né được đòn đó vậy?”

Không để Nhật Thiên chạy thoát, bàn tay nhỏ liền vững như bàn thạch giữ chặt lấy hắn quyền thủ.

Không thoát được!

Dùng hết toàn bộ sức lực của mình có thể, Nhật Thiên không thể tin được nắm tay của mình lại không thể mảy may di chuyển được một chút khỏi bàn tay nhó bé kia.

“Đừng vùng vẫy, nói cho người ta biết đi mà ~”

Dùng cái tay còn lại nàng đưa ngón tay đưa tới trước trán Nhật Thiên tại hắn trừng to hai mắt nhẹ nhàng búng một cái, hắn liền bay bay đi lên cao sau đó một hơi ngã rầm mạnh xuống con sông.

Ầm!!

Toàn thân ướt sũng từ sông đứng lên, hô hấp gấp gáp, đầu óc có phần choáng váng do cú búng trán, hắn nhìn Nguyệt Như dù rằng ẩn ẩn biết được hai bên bọn hắn thực lực trên lệch cực kỳ, nhưng không thể tưởng được lại cách biệt lớn đến vậy.

“Vẫn chưa xong đâu!!”

Nhật Thiên phóng người lao tới đánh ra một quyền, đối mặt như vậy kẻ mạnh Nhật Thiên không những không sợ hãi ngược lại nóng bỏng không thôi, ánh mắt chiến ý hừng hực nhìn Nguyệt Như làm nàng có chút sợ.

Tuy nhiên tự tin với thực lực của mình nàng không chút hoảng hốt, lại đưa ra bàn tay muốn làm lại như trước bắt lấy Nhật Thiên quyền đầu.

Chỉ là tình huống không như nàng dự đoán lặp lại như lần trước, chỉ thấy sắp ập tới quyền thủ đột nhiên mở ra theo đó một đống cát đá phía tới trước mặt nàng.

Cái gì?

“Đồ bỉ ổi!!”

Nguyệt Như không thể tin nổi Nhật Thiên lại làm cái trò này, nàng vội vàng nhắm mắt lại, hai tay cũng theo bản năng che trước mặt mình.

Trúng kế rồi!

Nhật Thiên mỉm cười, tại Nguyệt Như nhắm mắt lơ là một giây hắn liền đã vòng ra đằng sau hai tay ôm chặc lấy eo nhỏ của nàng, tại Nguyệt Như hốt hoảng mở mắt, hắn lấy không biết từ đâu ra sức mạnh một hơi ném nàng bay đi ngã ầm thẳng xuống sông.

Đợi đến khi nàng trồi lên sông, sắc mặt có phần giận dữ cùng một chút xấu hổ nhìn Nhật Thiên.

Nàng không ngờ được đường đường là tu chân giả nàng lại bị một chiêu đơn giản như vậy qua mặt, khiến nàng mất mặt không thôi.

Nghĩ vậy trong lòng nàng phẫn nộ lấn át hết ý chí, không chút nương tay đem trong cơ thể tất cả Chân Khí mình có vào trong cánh tay tốc độ còn so với trước còn nhanh phóng tới một quyền đánh ra.

“Tới hay lắm!!”

Nhật Thiên không chút nào hoảng hốt, hắn không lùi bước toàn lực đánh ra một quyền, quyền đối quyền với Nguyệt Như.

Xong, tại hai người không chút nào ý thức được thì một luồng hoàng kim hào quang bao bộc lấy Nhật Thiên.

OANH!!!

Quyền chạm quyền, ẩn chứa chân khí quyền đầu cùng với ẩn chứa hoàng kim chi khí quyền đầu va chạm nhau tức khắc tạo thành một luồng xung kích đánh ập ra bốn phía khiến nước cỏ đất bụi bay tán loạn khắp nơi.

Lực xung kích quá mạnh làm thân là hài tử hai người có chút không chịu nổi tâm thần bị chấn động không nhẹ làm họ rơi vào vô thức.

Đợi đến khi người của Hạ Gia phát hiện tiểu thư của họ lâu vậy không trở về lập tức vội vã chạy đi tìm, đến khi họ tìm thấy hai người trong tình trạng hôn mê thời điểm đó đã qua giờ ngọ.

Việc dẫn đến hai đứa trẻ không thể thoát được một trận trách phạt đặc biệt là Nhật Thiên, hắn bị phụ thân kéo ra đánh bầm dập.

Tuy rằng rất đau nhưng Nhật Thiên trong lòng không sinh ra chút nào oán hận hay ghét hận cả, vì thành hiền có câu [Công cha như núi Thái Sơn, Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra. Một lòng thờ mẹ, kính cha, Cho tròn chữ hiếu mới là đạo con. ]

Hắn biết phụ thân đây là muốn tốt cho hắn và linh cảm của hắn cũng nói như vậy.

Chỉ là tại hắn bị phụ thân đánh cho te tua, tại một diễn biến khác trong hạ giạ.

“Con nói gì? tiểu tử đó có thể đánh ngang tay với con, Con chắc không?”

Vừa nói chuyện chính là một vị hơn bốn mươi tuổi trung niên nam nhân, râu quai nón, đầu tóc đen khoác trên vai, trầm ổn, không giận tự uy, hắn khoác một bộ đỏ thẫm áo choàng, thân mặc xa hoa y phục, trên người không lúc nào mà không tản ra thượng vị giả khí tức làm trước mặt hắn nữ hài e ngại không thôi, khiến nàng lúc này ngoan ngoãn như mèo con, đứng im đó chờ hắn trách phạt.

“Vâng ạ.”

Nguyệt Như ngẫm lại một phen liền sau đó chắc chắn gật đầu.

Tuy rằng chỉ so được với nhau vài chiêu trong đó Nhật Thiên có dùng một chút thủ đoạn khiến nàng không thích, nhưng không thể không công nhận ở lúc cuối cùng, nàng ẩn ẩn cảm thấy bên mình giống như bị áp chế một chút và quái nhất ở chỗ, linh lực trong người nàng vào thời điểm đột nhiên gây khó dễ không chịu nàng không chế, khiến nàng kỳ quái không được.

Nhưng nàng không nói việc này cho phụ thân, nàng cho rằng đó chỉ là đơn thuần mình tu tâm không đủ sâu, vậy nên lúc đó tâm chí hỗn loạn nàng mất đi khống chế thôi.

“…Vậy sao…”

Trung niên nghe nữ nhi mười phần chắc chắn như vậy liền rơi vào trầm tư, nếu là ai thì sẽ không rõ như đã từng cảm nhận qua tu giả năng lực Hạ Chính Quân hắn, có thể chắc chắn có được cơ duyên tu hành Nguyệt Như nữ nhi của hắn tuyệt đối không thể nào đánh thua hay hòa với một giới phàm nhân được.

Chỉ là, cũng là phàm nhân, kiến thức về tu giả thế giới của hắn cũng không phải là nhiều nên không rõ chuyện này là sao, nhưng hắn chắc chắn một điều tiểu tử của Hạ Đại Nhật này rất có tiềm lực, khiến hắn nổi lên yêu tài ý tưởng.

‘Nếu thật là vậy, tiểu tử này đáng giá đầu tư.’

Nghĩ vậy Hạ Chính Quân không giữ được mà cười, hắn có thể thấy được tương lai Hạ Gia xưng bá Thương Viễn Thành đã không còn xa, thậm chí còn lớn hơn nữa.

HAHAHAHA!

………

“Hài tử ngoan nói cho phụ thân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Đợi đến khi trở về Đại Nhật ánh mắt ngưng trọng mở miệng hỏi hài tử của mình.

Nhìn ngồi ở trên ghế dáng vẻ có phần lo lắng Phụ Thân, Nhật Thiên không dám che giấu chậm rãi đem chính mình trải qua giảng thuật lại một lần cho phụ thân.

Không có một chút thêm mắm thêm muối, thuật lại đúng tình hình thực tế trực tiếp nói ra, từ việc hắn giấu phụ thân luyện võ bao gồm cả chi tiết quá trình trước khi hai người bọn hắn ngất đi.

Khi nhi tử nói tới mình so quyền với Nguyệt Như mà ngất đi Đại Nhật trong ánh mắt hiện lên một chút kinh ngạc thần thái làm Đại Nhật nhận thấy được chuyện có khả năng so với hắn tưởng tượng còn muốn phức tạp.

“Hahaha Hảo nhi tử!! con thân thủ thật đáng gờm mà, suốt tận ba năm qua phụ thân lại không chút nào phát giác.”

Đối với nhi tử của mình có thể trong ba năm qua che giấu mình luyện võ làm phụ thân hắn trong tâm chút tự hào kiêu ngạo thầm nói không hổ là ta nhi tử.

“Phụ thân, người không tức giận hài nhi sao?”

Nhật Thiên nhận thấy phụ thân mình không có ý tứ trách phạt mình làm hắn không hiểu hỏi, vì hắn rõ ràng cảm thấy được phụ thân hẳn là vẫn đang tức giận với hắn lắm kia mà.

“Hahaha ta giận chứ! tại sao không giận, chỉ là tức giận, cũng sẽ không thay đổi được gì cả, nếu chuyện đã qua rồi thì thay vì tức giận, ta muốn con hãy rút ra bài học ngày hôm nay.”

Đại Nhật ánh mắt nghiêm nghị trong đó ẩn chứa chút gì đó trách mắng nhìn Nhật Thiên, nhưng Nhật Thiên có thể cảm nhận được trong phụ thân lời nói không thể nào giấu được quan tâm điều này làm hắn nội tâm ấm áp vô cùng.

“Ta bây giờ nhắc lại với con một lần, chủ tớ có khác, hãy nhớ điều đó nhi tử.”

“Vâng ạ.”

“À đúng rồi, Thiên nhi, từ này về sau con không cần đi học sách nữa.”

“Tại sao vậy phụ thân?”

“Xét thấy biểu hiện của con ngày hôm nay, ta nhận thấy con có tài năng về võ thuật, nên ta thấy cứ để con đi học sách thánh hiền như vậy thật là lãng phí nó, chi bằng hãy bỏ học sách tập trung vào luyện võ như vậy thì tốt hơn.”

Đại Nhật không che giấu trực tiếp nói ra ý tưởng trong lòng mình cho hài tử mình biết, một phần xem như tôn trọng quyết định hài tử của mình, một phần là hắn muốn thử Nhật Thiên tâm chí như thế nào.

Tuy rằng hắn chỉ là một giới mãn phu, làm gì cũng chỉ muốn động thủ không muốn động não, nhưng thân đã là người làm cha, hắn không thể không học cách suy nghĩ giống như lúc này đây tìm cách dạy dỗ hài tử mình cho nên người.

Và cũng vì bản thân là phụ thân của Nhật Thiên, hắn hiểu hài tử của mình hơn ai hết, biết hắn so với luyện võ thì thích thú với sách hay đúng hơn là thích thú với tri thức hơn.

Nên việc nói hắn bỏ học sách không khác gì từ nói hắn bỏ thứ mình yêu thích cả.

Nếu hài tử không nói gì chấp nhận thì không sao nhưng nếu có bất mãn mà không có can đảm nói ra, sợ sau này làm gì cũng không nên thân khi đó coi như phế luôn.

Và Đại Nhật quyết không để việc như vậy xảy ra trên người hài tử của mình.

“Con xin lỗi phụ thân, nhưng thứ cho hài nhi nói thẳng, hài nhi quyết sẽ không bỏ học sách, dù người có đánh gãy chân hài nhi, hài nhi quyết sẽ không bỏ học sách.”

Quả nhiên không hổ là hắn nhi tử, Nhật Thiên vừa nghe phụ thân nói hắn bỏ học sách tiếp thu tri thức lập tức đứng lên phủ quyết ngay ý định của phụ thân mình.

Điều này làm Đại Nhật trong tâm hài lòng không thôi và càng củng cố ý tưởng cho nhi tử học võ hơn nữa trong lòng hắn.

Nhật Thiên tròn mắt lóe sự kiên định chưa từng có, trong lòng mang quyết tâm quyết sẽ không lùi bước đối mặt với Phụ Thân.

Tại hai người không nhận thức được, Nhật Thiên trên người loát lên một luồng nhỏ bé hoàng kim ánh lửa bao phủ thân hình nhỏ hắn ẩn chứa khí chất thư sinh của hắn.

“HAHAHA không hổ là ta nhi tử, ánh mắt được lắm hahaha.”

Với những lời nói đó của nhi tử, Đại Nhật không những không cảm thấy xúc phạm, không cảm thấy nhi tử hành động như vậy hỗn xược bất hiếu ngược lại cảm thấy vô cùng tự hào.

“Phụ thân?”

Vẫn còn quá non nớt Nhật Thiên không hiểu phụ thân tại sao lại cười.

“Hahaha không cần lo lắng hài tử, phụ thân sẽ không cấm con học sách, ngược lại sẽ hết mình ủng hộ con.”

“Thật sự?”

Chuyện tốt tới thật quá đột nhiên Nhật Thiên có chút không kịp chuẩn bị, với hắn một phút trước đó phụ thân muốn hắn bỏ sách theo võ, bây giờ lại nói hết mình ủng hộ hắn khiến hắn khó hiểu.

“Là thật sự, tuy nhiên với một điều khiện.”

“Phụ thân xin cứ nói thẳng, chỉ cần có thể tiếp tục học sách, biết kể yêu cầu gì, hài nhi đều chấp nhận.”

Đối với việc có thể cho mình tiếp tục đi học, tuy gằng hơi chút e ngại vì không biết phụ thân sẽ đưa ra yêu cầu gì, nhưng miễn có thể để hắn tiếp tục tiếp thu tri thức, dù khổ một chút hắn cũng sẽ nhận.

Thấy hài tử của mình lại dùng cái ánh mắt kiểu tráng sĩ sẵn sàng hi sinh vì đại nghĩa, Đại Nhật có chút bực bội.

“Hỗn tiểu tử ngươi xem phụ thân ngươi là ai hả? lẻ nào trong mắt tiểu tử ngươi ta là ma quỷ ăn ngươi sao?”

“Hahahaha ~”

Nhận thấy phản ứng lúc này của mình thất lễ cực kỳ nhất là người trước mặt là phụ thân mình, Nhật Thiên xấu hổ không thôi cười cười, trong tâm đâu đó yên tâm phần nào.

“Thiệt tình, được không đùa nữa, yêu cầu của ta rất đơn giản, đó từ này trở đi con không cẩn phải che giấu luyện võ nữa có thể trực tiếp tại trong nhà luyện.”

“Thật sự?”

“Thật, hơn nữa ta sẽ là người trực tiếp dạy dỗ con.”

“Tuyệt vời!!”

Nghe vậy Nhật Thiên vui mừng không thôi, nói thật thì trong thời gian gần đây hắn ẩn ẩn cảm thấy tốc độ tiến bộ của mình đã trở nên chậm đi trông thấy, bản thân hắn đối với việc này không biết phải làm sao vì do hắn đây là giấu ngươi đi luyện nên không thể đi ra mà hỏi được, khiến cho hắn cảm thấy bất tiện không thôi.

Nhưng giờ thì hết rồi, lúc này hắn không cần phải giấu nữa, hơn nữa hắn lại có thêm phụ thân đích thân chỉ dạy cho hắn, hắn tuyệt đối sẽ lấy lại trước đó tốc độ, thậm chí còn trở nên mạnh hơn nữa so với hiện tại.

‘Nguyệt Như, hãy chờ đó! lần sau tái đấu ta nhất định sẽ thắng.’

Tuy rằng đã học rất nhiều sách thánh hiền, đã được dạy là làm một người quân tử không được quá quyết thắng hơn thua.

Nhưng quả nhiên, hắn vẫn chỉ là một hài tử, một nam hài tử, việc hiếu thắng bản tính là không thể nào ném đi được.

Với việc đánh ‘thua’ một nữ hài khiến hắn cảm thấy hơi khó chịu, dù chỉ là khó chịu và không có gì bất mãn việc mình thua một nữ hài cả, nhưng quyết tâm muốn thắng của hắn là không thể đổi, hắn muốn thắng và lần sau, hắn sẽ thắng.

Nhật Thiên đưa mắt nhìn về phương xa hướng về phía nơi ở của Nguyệt Như nhìn lại, trong đôi mắt toát ra nóng rực quyết tâm ngọn lửa, trên người hắn hoàng kim ngọn lửa chịu chí ý của hắn ảnh hưởng mà từ một ánh nhỏ bé ánh lửa dần trở nên rực cháy mạnh mẽ không thôi.