Cao Võ Thế Giới: Trời Xanh Trường Sinh Mặt Trời

Chương 11: Tri thức làm ngươi khiêm tốn, ngu si làm ngươi kiêu ngạo



Quyển I: Mặt Trời Dưới Trời Xanh

Chương 11: Tri thức làm ngươi khiêm tốn, ngu si làm ngươi kiêu ngạo

Ahhhh --- !!!

Trong mộng nằm mơ thấy mình bị cự lang nhào tới ăn thịt mất, bị dọa cho chết khiếp Nhật Thiên từ trên giường lớn bật dậy.

Hô hô hô ~

‘Là mơ..sao?’

Mờ mịt nhìn xung quanh theo thần chí dần dần phục hồi, trong ánh mắt còn mang theo mờ mịt nam hài liền nhận ra được đây là phòng ngủ của hắn.

‘Đây là … phòng ta? ta trở về rồi?’

Vì ở trong hoàn cảnh an ổn, Nhật Thiên hoảng loạn nội tâm cũng chậm rãi bình tĩnh lại, cũng ngay sau đó từ chút rời rạc ký ức cũng từ từ trở về hắn cũng dần nhớ lại mọi chuyện.

‘Đúng rồi! tiểu thư…!!’

Nhớ lại trước khi mất đi ý thức cảnh tượng hắn giật mình nhận ra ngoài mình thì còn có tiểu thư nữa.

Lo lắng cho an nguy của cô nàng ham chơi này, Nhật Thiên kéo ra cái chăn giường muốn đứng lên.

Hự ~ !!

Cơ thể như thể như vừa bị vạn kiếm phân phây vậy, một cơn đau khủng khiếp từ khắp nơi trên người hắn truyền tới làm hắn không thể nào nhúc nhích được theo đó đau đớn tới chịu không nổi Nhật Thiên lần nữa nằm lại xuống giường.

Không chỉ vậy Nhật Thiên nhận ra mình không cảm nhận được cánh tay phải của mình.

‘Hẳn là do lúc đó…’

Nhớ lại bản thân đánh ra một đòn toàn sức lực kết hợp với ngũ trọng thiên huyết phá mà đánh chết màu đen cự lang, nhất là vung đao cánh tay phải, nó là phần chịu đựng thương tổn lớn nhất trong tất cả.

‘Lần này chơi lớn rồi…’

May thay theo Nhật Thiên kiểm tra một chút, hắn may mắn phát hiện cánh tay của mình không có bị phế đi, chỉ là tổn thương chịu hơi lớn làm nó tạm thời mất đi chi giác thôi, chờ tới khi phục hồi lại hẳn là có thể hoạt động bình thường.

Hẳn là vậy đi…?

Nhật Thiên hắn không phải là thầy lang, hắn không có nghiên cứu gì về Y học, nên không rõ ràng lắm tình huống hiện tại của mình, hắn tất cả đánh giá trên đều hoàn toàn dựa vào mình siêu nhân trực cảm cộng thêm chính mình cảm nhận mà đưa ra quan sát cái nhìn về cơ thể mình thôi.

Vì hoàn toàn là đoán bậy, nên có phần do dự không rõ lắm mình đánh giá tình trạng của mình có chính xác hay không.

“Dù sao thì… trước tiên phải xác định tiểu thư an toàn không…”

“Ân? Có người tới..”

Bỗng nhiên, ngoài cửa phòng truyền đến rất nhỏ tiếng bước chân, Nhật Thiên lỗ tai vừa động, từ khi sở hữu Huyết Khí, cơ thể hắn ngũ cảm trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều, đối với hoàn cảnh chung quanh biến hóa cực kỳ mẫn cảm.

Kẽo kẹt một tiếng, cửa phòng bị mở ra. Nhật Thiên đưa mắt nhìn qua một cái, tiến vào chính là một nữ tính mặc một thân bố y, trên tay còn cầm một chén sứ, bên trong chén tản ra hơi nóng.

“A.. thiếu gia ngươi rốt cuộc tỉnh, ta phải chạy nhanh thông báo cho hạ đội trưởng đi.”

Khi tiến vào nhìn ngồi trên giường Nhật Thiên, vị nữ tử kia kinh hô một tiếng, theo sau đó nàng thật cẩn thận mà cầm chén thuốc đặt ở trên mặt bàn, liền vội vàng rời đi, ở ngoài hô to.

“Đại Nhật đại nhân, Nhật Thiên thiếu gia tỉnh dậy rồi.”

Thấy vị thị nữ đó lại phản ứng kịch liệt như vậy Nhật Thiên không biết phải nói sao nữa, hắn vốn là đang định hỏi người ta Nguyệt Như có sao không, ai ngờ đâu miệng còn chưa mở, lời còn chưa ra thì đã chạy đi mất báo tinh hắn đã tỉnh.

‘Aizz mà thôi, khi nào phụ thân tới thì hỏi người cũng được.’

Nghĩ vậy Nhật Thiên căng thẳng thần kinh coi như cũng được thả lỏng phần nào, tuy không biết sau khi hắn ngất đi có chuyện gì xảy ra hay không nhưng theo phụ thân một chiêu đánh chết cự lang thành trăm nghìn mảnh thực lực, tiểu thư hẳn là không có chuyện gì đâu.

‘Mà nói tới cự lang, cái chiêu đó là sao nhỉ…?’

Ở trong hoàn cảnh an toàn không lo lắng nguy hiểm, Nhật Thiên đầu óc không giữ được nghĩ ngợi đủ thứ, nhất là giây lát cuối cùng hắn nhìn thấy cảnh tượng, cái trạng thái như chiến thần của phụ thân làm hắn hứng thú không thôi.

“Con ngươi thực sự có thể tay chém ra hàn băng đóng băng vật thể sao?”

Kể cả khí có được siêu phàm sức mạnh là Huyết Khí, làm người có sức mạnh siêu nhân tay không đánh chết trăm cân cự thú, Nhật Thiên vẫn không thể tin nổi được người thường có thể phóng ra hàn băng sức mạnh.

‘Không chỉ phụ thân hàn băng lực lượng, tuy răng thời điểm đó không chú ý, nhưng giờ nghĩ lại thì con cự lang đó, hẳn là đã bị đình trệ trên không trung trong một giây đi.’

‘Mà người có thể làm được trong thời điểm đó, chỉ có tiểu thư thôi..’

Không riêng gì hứng thú với phụ thân đóng băng năng lực, hắn còn có sự hứng thú không nhỏ đối với Nguyệt Như thi triển ra làm con cự lang bị đình trệ trong một giây chiêu thức.

Trong lòng hắn lúc này sự tò mò, muốn tìm tòi, muốn học hỏi dục vọng được đẩy lên cao tới đỉnh điểm, lúc này hắn rất muốn mình khỏe ngay lập tức, để hắn có thể ngay bây giờ chạy tới tìm hai người để hỏi cho kỹ càng nguyên lý chiêu thức đó cũng như cầu hai người dạy cho hắn.

‘Trong sách dạy thực sự là đúng, thà giả ngốc một chút chứ đừng tự cho mình thông minh, cũng như có câu “Tri thức làm ngươi khiêm tốn, ngu si làm ngươi kiêu ngạo” hay một câu khác nữa là “Núi này cao, còn có núi khác cao hơn.” ’

Thế giới thật quá rộng lớn, không thể bởi vì mình có chút năng lực mà kiêu ngạo được, hắn phải biết khiêm tốn, hắn nội tâm phải có tôn trọng với thế gian, trong tâm ôm lấy thành tín nhất một lòng học hỏi cầu học, như vậy mới có thể trở thành một phương cường giả.

Không bao lâu, hắn phụ thân Đại Nhật liền vô cùng lo lắng mà đi vào phòng.

“Tỉnh, thật sự đã tỉnh dậy, thật tốt quá.”

Đại Nhật vui mừng hết sức đến mức nói năng lộn xộn, trên mặt ngăn không được ý mừng.

“Phụ thân!!”

“Tỉnh dậy là thật tốt rồi, Nếu là thiên Nhi con mà có chuyện gì không hay xảy ra, ta sau này như thế nào cùng mẫu thân con công đạo đây a.”

Đại Nhật ngồi xuống bên mép giường, nghiêm túc mà đánh giá Nhật Thiên.

Khi nhìn Nhật Thiên hơi thở vững vàng, không có gì trở ngại, vẫn luôn căng thẳng lo lắng tâm mới thả xuống.

Lúc này, Đại Nhật như nhớ tới cái gì, trên mặt ý mừng bỗng nhiên biến thành giận dữ.

“Thằng nhóc nhà ngươi!!”

Hể!?

Bị phụ thân la cho một tiếng ngồi trên giường Nhật Thiên hoảng không thôi, vốn đang cảm động cực kỳ không khí bị Đại Nhật một tiếng la mà tan hết.

“Ngươi đúng là gan to bằng trời mà, có phải cảm thấy mình có Huyết Khí rồi, thấy mình mạnh mẽ rồi, thấy mình đủ lông đủ cánh rồi phải không? vậy mà lại to gan dụ dỗ nhà chúng ta tiểu thư chạy vào trong núi!!?”

“Không phải vây..phụ thân..ta…”

Vừa nghe vậy Nhật Thiên trong lòng thấy oan ức mà, rõ ràng chính cô nàng mới là người đề nghị vào núi, hắn bất đắc dĩ phải đi theo sau thôi, rõ ràng hắn mới là người bị hại cơ mà!! Nhật Thiên mở miệng muốn giải thích, nhưng Đại Nhật bộ dáng này giống như muốn nghe hắn lời giải thích.

“Ngươi có biết, ta cùng biết bao nhiêu người rất là lo lắng không? Ngươi có thể mất mạng đấy!!”

Đại Nhật làm sao mà không rõ tính cách của hài tử mình, hắn thừa biết người đề ra chạy vào trong núi ý tưởng tuyệt đối là cái hạ tiểu thư kia, nhưng thân là dân đen thấp cổ bé họng bọn hắn tuyệt đối không thể nói ra là lỗi của cô tiểu thư đó được.

Làm hạ nhân, bọn hắn chủ tử không thể sai, sai chỉ có thể là bọn hắn đám hạ nhân, chủ tử nói đúng chính là đúng, mà sai thì cũng là đúng.

‘Ta xin lỗi thiên nhi, nhưng xin hãy hiểu cho ta, ta đây chỉ muốn tốt cho con…’

Đau lòng không thôi Đại Nhật không ngừng mở miệng trách mắng Nhật Thiên, điều này làm Nhật Thiên lòng cực kỳ uất ức, nhưng hắn không dám cãi lời, đành phải cúi đầu nhận lỗi, nước mắt có thể thấy được từ từ trào ra khóe mắt hắn.

“Nào nào Đại Nhật đội trưởng, Nhật Thiên chỉ là một đứa trẻ mà thôi, nó có biết gì đâu, hắn chỉ nhất thời mê chơi không chú ý mà thôi.”

Lúc này một tiếng trầm nặng uy nghiêm từ phía cửa truyền tới, theo sau một vị hơn bốn mươi tuổi trung niên nam nhân, râu quai nón, đầu tóc đen khoác trên vai, trầm ổn, không giận tự uy từ bên ngoài bước vào.

“Không dám thưa đại nhân, đây là lỗi của Thiên nhi, nếu bây giờ không trách phạt sợ sau này việc này sẽ tái diễn lần nữa.”

Đại Nhật đứng lên khom lưng cúi đầu đối mặt với trước mặt nam nhân, miệng mồm khách khí nói.

“Vậy thì nể mặt ta, bỏ qua cho hài tử lần này thì thế nào… cũng vì hắn bảo vệ Như nhi an toàn, ta cũng tượng tự sẽ không trách phạt hắn …”

Hạ Chính Quân vuốt vuốt chính mình bộ râu không nhanh không chậm nói.