Cao Thủ Tu Chân

Chương 127







Diệp Thiên lắc đầu, phủ nhận ngay lập tức.

Từ ngày cậu bị Diệp Sơn đuổi ra khỏi nhà họ Diệp, bị Diệp Vân Long phế võ công, cậu đã không còn là người nhà họ Diệp, không còn bất kỳ liên quan gì với nhà họ Diệp, thậm chí nhà họ Diệp không còn chút tư cách gì để cậu phải để tâm nữa.

Còn về Diệp Vân Long, tuy là bố ruột của cậu, nhưng sau khi Diệp Vân Long làm tất cả những việc đó với cậu, thì thế giới của cậu đã không còn tồn tại người nào tên Diệp Vân Long nữa, giờ chỉ là một người xa lạ mà thôi.


Nhưng thật ra, cậu có thể tự sáng lập ra tuyệt đỉnh chỉ trong tám năm cũng là nhờ có Diệp Vân Long, nếu như không có Diệp Vân Long, cậu sẽ không bao giờ đạt được cảnh giới mà cậu có hiện nay.

Hàn Phong thấy vậy mới thở phào một hơi, nhà họ Diệp có Diệp Vân Long trấn thủ, bây giờ lại xuất hiện một Diệp Tinh có tiếng về thiên bẩm trong giới võ thuật Hoa Hạ, nếu cậu thiếu niên Diệp Thiên này cũng xuất thân từ nhà họ Diệp, thì cả Hoa Hạ này còn có gia tộc nào có thể tranh hùng với nhà họ Diệp nữa?
“Bắc – Long, Nam – Tiêu, Tây – Gia Cát, Đông – Mộ Dung, thú vị đấy”.

Diệp Thiên mỉm cười, khóe miệng nhếch lên nụ cười nhẹ.

Giang hồ chưa bao giờ rời khỏi thế giới này, vì sự phát triển của khoa học hiện đại và sự tiến bộ của xã hội, có rất nhiều thứ ẩn giấu trong đó, nhưng giang hồ vẫn luôn tồn tại, chỉ là người dân không biết mà thôi.

“Trong bốn người này thì ai mạnh nhất?”.

Cậu lại hỏi tiếp.

“Trong bốn người thì Diệp Vân Long mạnh nhất!”.


Trong mắt Hàn Phong lộ vẻ sùng bái, giọng nói trở nên trịnh trọng hơn: “Mười năm trước Diệp Vân Long từng đánh bại sáu vị chí tôn võ thuật nước ngoài, gây chấn động thiên hạ, các võ giả trong và ngoài nước nghe thấy không khỏi khiếp sợ, hơn nữa trong số ‘Tứ Tuyệt’ này, Tiêu Ngọc Hoàng được mệnh danh là ‘Vô Địch nửa đời’, cũng từng đấu với Diệp Vân Long, cuối cùng lại bị thua dưới tay Diệp Vân Long!”.

“Mộ Dung Vô Địch cũng từng nói thẳng, ông ấy không phải là đối thủ của Diệp Vân Long, nên Diệp Vân Long hiển nhiên trở thành người đứng đầu ‘Tứ Tuyệt’, cũng là người được giới võ thuật công nhận là người mạnh nhất Hoa Hạ hiện nay!”.

Diệp Thiên khẽ gật đầu, cậu biết thực lực của Diệp Vân Long vô cùng mạnh, khi cậu còn bé cậu cũng lấy Diệp Vân Long làm mục tiêu, hi vọng sau này có thể vượt qua Diệp Vân Long, nhưng không ngờ Diệp Vân Long lại mạnh đến mức độ này, đại diện cho cả giới võ thuật Hoa Hạ.

Cậu thầm cười khẩy, đôi lông mày nhếch lên, cái danh hiệu ‘mạnh nhất’ này, sớm muộn sẽ có một ngày cậu giành lại từ tay Diệp Vân Long, cho dù nhà họ Diệp có mạnh thế nào, cậu cũng phải vượt lên trên nhà họ Diệp, để nhà họ Diệp phải ngẩng cao đầu nhìn cậu.

Diệp Thiên kéo đại một chiếc ghế ngồi trong vườn nhà họ Hàn, Hàn Phong và Hàn Vân cũng không dám chậm trễ, càng không dám rời đi, đều ngồi xuống bên cạnh Diệp Thiên.

Cậu thấy Hàn Phong và Hàn Vân hình như rất hiểu về võ lâm Hoa Hạ hiện nay, nên lên tiếng hỏi: “‘Tứ Tuyệt’ là những người mạnh trong võ lâm Hoa Hạ ngày nay, cũng coi như các cao thủ lão luyện, vậy ngoài bọn họ ra thì còn có nhân vật nào thú vị nữa không?”.

Nghe thấy Diệp Thiên hỏi vậy, lần này là Hàn Vân trả lời: “Ngoài ‘Tứ Tuyệt’ ra, võ lâm Hoa Hạ ngày nay còn có nhiều cao thủ cấp chí tôn khác, nhưng đều coi ‘Tứ Tuyệt’ là mạnh nhất, nên không có ai đặc biệt đáng chú ý cả!”.


“Cũng có mấy người xuất sắc mới nổi trong võ lâm Hoa Hạ bây giờ, khá là có tiếng trong giới võ thuật, được cho là những nhân vật đứng đầu giới võ thuật Hoa Hạ trong tương lai, là những ngôi sao mới nổi tiếng!”.

“Ồ? Diệp Thiên cảm thấy khá hứng thú, năm nay cậu 18 tuổi, đã bước đến bậc chí tôn võ thuật, cậu rất muốn biết lớp cao thủ mới trong giới võ thuật rốt cuộc đang ở trình độ như thế nào?
Chỉ nghe thấy Hàn Vân nói tiếp: “Mấy người này là nhân vật thiên tài, năm nữ bốn nam, được gọi là Song tử Thủ đô, Tam anh Tứ mỹ.


“‘Tam Anh’ lần lượt là Thích Kiếm Anh của phái Lao Sơn, Lục Thiên Anh của phái Điểm Thương và Hoàng Thiếu Anh của Kiếm Kình Giáo, ba người đều là con cháu của các môn phái lớn trong giới võ thuật Hoa Hạ ngày nay, ai nấy đều tu vi phi phàm, hơn hẳn người cùng trang lứa!”.

.