Cao Thủ Kiếm Tiền!

Chương 41: Vênh vang về đất cũ



Rời khỏi văn phòng Từ Hải Sinh, Trương Thắng đứng trong sân nhà máy, nhìn khu nhà xưởng xuống cấp dần theo năm tháng, những biểu ngữ thi đua lao động bong chóc mất chữ chẳng ai buồn sơn sửa lại, lòng đầy kiêu hãnh.

Một chàng trai con nhà nghèo, sắp có thể nắm trong tay mấy triệu, bước vào hàng ngũ triệu phú rồi, y vẫn kiềm chế được, thì ra chiến thắng bản thân cũng chẳng có nhiều khoái cảm, chẳng có nhiều cảm giác thành tựu lắm.

Từ hồi bị giảm biên chế, mỗi lần về nhà máy, trong lòng Trương Thắng thực ra đều hổ thẹn, vì trước mặt những đồng nghiệp cũ, y là một kẻ cạnh tranh thất bại. Nhưng lần này không phải nữa, Trương Thắng cảm thấy mình đã thay đổi hoàn toàn, bất kể là kiến thức hay tự tin, nhìn thấy đồng nghiệp cũ, ánh mắt y không né tránh lảng đi nữa.

Sắp trưa rồi, Trương Thắng muốn đợi nhà máy tan ca để gặp Tiểu Lộ, mỗi con người có chuyện tự hào đều mong được người thân cận biết, Trương Thắng cũng không thoát khỏi tâm lý đó. Tiểu Lệ hiền dịu ngoan ngoãn nay đã là bạn gái của y, y muốn công chức toàn bộ nhà máy chia sẻ vinh quang và niềm vui của y. Kỳ thực trước kia Trương Thắng tới đón Tiểu Lộ đi làm về tin rằng đã có người nhìn thấy rồi, nhưng dù sao quang minh chính đại như thế này là lần đầu.

Từ khi nhà máy hợp doanh quản lý nghiêm khắc hơn nhiều, chưa hết giờ làm, không ai dám tùy tiện rời khỏi xưởng, nhưng phòng hành chính máy móc thì không ảnh hưởng, Trương Thắng đứng ở sân một lúc, đồng nghiệp cũ ở ban kỹ thuật điện liền nhìn thấy y, bọn họ ngồi ở bảo vệ trò chuyện, Trương Thắng nhớ tới người anh em Quách Y Tinh đang sống trong dầu sôi lửa bỏng, nhắn tin gọi hắn tới nhà máy, đồng nghiệp cũ gặp mặt ăn bữa liên hoan.

Quách Y tinh mừng lắm, suốt ngày ở nhà bị vợ trì triết vô tích sự, mà hắn đánh một cái rắm cũng không dám, sớm bị đè nén sắp phát điên, mong có cái cớ ra ngoài cho khuây khỏa, vì thế Quách Y Tinh lập tức báo cáo với vợ, nói dối là nhà máy bảo công nhân giảm biên chế về nhà máy điền báo cáo, có thể cân nhắc giải quyết công ăn việc làm cho họ. Loại chuyện này vợ hắn phê chuẩn ngay, Quách Y Tinh đạp xe, điên cuồng phóng tới nhà máy.

Đợi mọi người tụ tập đầy đủ, Trương Thắng hãnh diễn ưỡn ngực lên như con gà trống thắng trận, dõng dạc tuyên bố:

- Hôm nay hiếm khi mấy anh em chúng ta gặp nhau, buổi trưa tôi mời khách, chúng ta tới quán Nghênh Xuân ăn một bữa, đợi hôm khác buổi tối mọi người rảnh rang, lại cùng nhau tới Quốc Phủ.

Mấy cái miệng đều đồng thanh:

- Tới Quốc Phủ á? A Thắng, cậu phát tài rồi sao?

Quách Y Tinh là nóng ruột nhất:

- Thắng, Thắng này, bây giờ cậu làm cái gì, ở đâu? Kinh doanh hay là làm ở nhà máy nào, Thắng, nếu có cái ăn, đừng quên anh đấy.

- Anh yên tâm, có cơ hội tất nhiên em không quên anh rồi.

Đang hào hứng chợt Hồ Ca đưa mắt nhìn ra ngoài, rồi ánh mắt cố định ở đó, tiếp theo là Lão Bạch, Quách Y Tinh, Trương Thắng, cùng chen nhau cái cửa sổ nhỏ.

Chỉ thấy một cô gái từ hành lang rẽ qua, đi về phía lầu hành chính, cô gái này vóc người mạn diệu, làn da trắng mịn, đôi mắt xếch quyến rũ, cánh môi mọng gợi cảm, dáng đi thướt tha làm người ta chưa uống đã muốn say. Bốn cặp mắt lập tức dõi theo từng bước chân cô gái, tới ngay cả Lão Bạch ngót 50 tuổi đầu rồi mà cứ nhìn hau háu vào mông con gái nhà người ta chẳng biết kiêng dè là gì.

Đó chính là một trong năm đóa kim hoa mà nam nhân viên nhà máy ngầm bầu chọn, Chung Tình, chồng làm lái xe cho lãnh đạo cục thuế thành phố, Chung Tình là cán sự công đoàn kiêm phát thanh viên nhà máy, công việc rất nhẹ nhõm.

Trong năm đóa kim hoa của nhà máy, Trịnh Tiểu Lộ không phải là xinh đẹp nhất, nhưng cô thanh thuần khả ái, không bao giờ ỷ xinh đẹp mà kiêu, là cô gái ai ai cũng yêu quý, nhất là nụ cười ngọt ngào mê đắm lòng người, cho nên được xếp thứ nhất. Nhưng nói tới gợi cảm nóng bỏng, khiến nam nhân nhìn thấy sinh ý nghĩ bậy bạ thì chính là thiếu phụ thành thục trước mắt.

Lão Bạch từng bình phẩm:" Chẳng trách chồng cô ta gầy như khỉ, có con yêu tinh hút xương tủy người ta thế này, dù có rèn bằng thép cũng không chịu nổi."

Bóng dáng đầy đặn của Chung Tình khuất sau cánh cửa văn phòng, Hồ Ca nuốt nước bọt đánh ực, thèm khát nói:

- Không biết cô ấy ăn cái gì mà có vóc người này? Hồi mới vào nhà máy đã diễm lệ như thế, phải năm sáu năm rồi chứ ít gì, vậy mà chẳng thay đổi tẹo nào cả.

Lão Bạch rít thuốc lá, làm ra vẻ hiểu đời:

- Cuộc sống an nhàn sung sướng đương nhiên không già, nhìn cái mông kìa, lả lơi phải biết.

Quách Y Tinh dội nước lạnh:

- Nghe mọi người nói có vẻ thèm khát quá nhỉ, khỏi mơ đi, không quan không chức, không câu nổi con yêu tinh đó đâu. Thời buổi bây giờ là thế đấy, còn đào đâu ra cô gái nào vừa xinh đẹp, lại thuần khiết dịu dàng, nó giống ma quỷ, nghe nói thì nhiều, nhưng có ai tận mắt thấy bao giờ chưa?

Trương Thắng nghe vậy phản bác ngay:

- Ai bảo thế, những cô gái tốt tất nhiên là hiếm hoi, nhưng không phải là không có.

Mồm nói trong lòng hiện lên bóng hình xinh đẹp của Tiểu Lộ, ngay cả ánh mắt cũng trở nên ôn nhu.

Ánh mắt mất hồn đó bại lộ tâm tư của Trương Thắng, Hồ Ca đột nhiên nhớ ra có người nói buổi chiều ta ca nhìn thấy Trương Thắng tới đón Trịnh Tiểu Lộ, khi đó hắn không tin, nghe đã thấy hoang đường, Trịnh Tiểu Lộ muốn kiếm bạn trai thì ít nhất gia cảnh phải hơn Mạch Hiểu Tề, cho nên không để vào đầu. Thế nhưng giờ Trương Thắng từ cách ăn mặc tới nói năng, khí thế đều đã khác xa khi ở nhà máy, có vẻ kiếm ăn không tệ, mà ngày trước y lại thầm yêu Trịnh Tiểu Lộ.

Hồ Ca sáng mắt lên, hỏi ngay:

- Nghe nói cậu đã có bạn gái rồi, còn là người trong nhà máy, có thật thế không? Thằng nhóc này không có tình nghĩa, có bạn gái mà cũng không nói với chúng tôi.

Trương Thắng đỏ mặt cười khì, nhưng đó là nụ cười vừa hạnh phúc lại đắc ý.

Quách Y Tinh sấn tới ngay, nhìn Trương Thắng lom lom:

- Thắng, cậu quá đáng rồi, sao im ỉm thế hả, là ai?

Lão Bạch nhiều tuổi nhất, nhưng không hề có phong thái trưởng giả, bọn họ ba hoa tán phét không phân trên dưới quen rồi:

- Trương Thắng, cái thằng nhóc này, khai ra nhanh, hay là tăm tia nhiều cô một lúc cho nên mới giữ kín.

- Mẹ nó, còn bắt cá nhiều tay nữa, cái thằng này, chẳng lẽ làm con người ta ễnh bụng lên rồi.

- Không đượng đâu A Thắng, chú mày còn trẻ người non dạ, đừng để bị lừa, bọn con gái bây giờ đáo để lắm, chắc gì là con cậu chưa, đừng đổ vỏ cho thằng khác.

- Đúng, phải xét nghiệp ADN, bệnh viện 307 Bắc Kinh giám định ADN chỉ tốn 1200 đồng, hai tuần là có kết quả..

Nếu là trước kia, Trương Thắng bị ba tên đồng nghiệp lưu manh luân phiên công kích thế này chỉ có nước buông súng đầu hàng, thành khẩn khai báo, xin khoan hồng, bây giờ vẫn điềm nhiên như không:

- Tốn kém thế làm gì, nhỏ máu nhận thân cho xong việc.

Mấy người bọn họ đang ba hoa chích chòe thì Trịnh Tiểu Lộ chạy tới, có người nhìn thấy Trương Thắng ở đây nên nói với cô, cô biết Trương Thắng đợi mình, nên vội chạy ra:

- Thắng... Anh Trương, sao lại tới đây?

Lúc không có người ngoài Trịnh Tiểu Lộ đều gọi thẳng tên Trương Thắng, bây giờ đám Lão Bạch có mặt, liền xấu hổ, đổi giọng gọi anh Trương.

Hồ Ca làm động tác té xỉu:

- Mẹ nó, còn tưởng người ta đồn bừa, không ngờ A Thắng tán được đóa kim hoa của nhà máy chúng ta rồi.

Lão Bạch bứt tóc phẫn uất:

- Thật không? Còn lẽ trời gì nữa không, còn vương pháp gì nữa không? Bằng vào cái gì chứ hả?

Mấy tên bạn xấu còn ở đó nói nhảm Trương Thắng đã ra đón Tiểu Lộ.