Cao Thủ Kiếm Tiền!

Chương 19: Phải biết liệu cơm gắp mắm



Trương Thắng nhớ lại mấy ngày qua mình chiêu đãi đúng là quá nhiệt tình, không khỏi thầm hối hận, kinh nghiệm xử sự không phải sinh ra đã có, mình còn cần học tập nhiều.

- Vậy ... Phải làm sao bây giờ?

Từ Hải Sinh cười nhạt:

- Bây giờ chúng ta xem xem lòng tham của bọn họ lớn cỡ nào, mấy ngày tới tôi rảnh, chúng ta tới thăm dò ngược trở lại. À phải, nhà hàng nổi tiếng nhất chúng ta là gì? Trung tâm giải trí đông nhất là cái nào? Ở đâu có tiểu thư xinh đẹp nhất, những cái đó cậu nắm được chưa?

Trương Thắng hơi lúng túng, mặc dù đã nhớ không ít chỗ ăn chơi trong thành phố, song cái nào hay nhất tốt nhất thì y chịu:

- Cái đó, tôi không rõ.

- Hiện giờ nhà hàng nổi tiếng nhất là "Hỏa Bát Nguyệt", ca hát khiêu vũ thì tới "Thiên lại chi thanh", mát xa tắm rửa phải là "Đại hỏa", muốn tìm tiểu thư xinh đẹp nhất thì tới "Quốc sắc thiên hương."

Từ Hải Sinh đứng dậy, vỗ mạnh bả vai Trương Thắng, hào sảng vung tay:

- Về nghỉ ngơi cho tốt, bỏ đói họ ba ngày, sau đó mời đám nhà quê đó cùng cậu đi mở rộng tầm mắt.

Dựa theo xếp đặt của Từ Hải Sinh, Trương Thắng kiên nhẫn không liên hệ với người phía Kiều Tây nữa, tới buổi chiều ngày thứ tư mới cầm cuốn sổ tay nhỏ ghi chép một đống số điện thoại, ngồi ôm điện thoại gọi liên hồi mời người dự tiệc. Đám cán bộ thôn này xưa nay cứ mời ăn là đi, không giống như cán bộ thành phố vờ vịt đùn đẩy năm lần bảy lượt, chỉ có điều bọn họ ăn uống thống khoái thật, nhưng cung cách làm việc có thể khiến cả Quách Y Tinh cũng phải lo gầy tóp đi trong thời gian ngắn.

Hôm nay trong số cán bộ hai cấp thôn xã thì quan chức lớn nhất là xã trưởng Giả, tên là Giả Cổ Văn, cái tên hơi quái dị, lần trước mời cơm ông ta tự giới thiệu, khi ông ta mới sinh ra còn chưa đặt tên, người cha không biết chữ của ông ta nghe nói người có học vấn nhất mới biết được cổ văn giáp cốt, thế là đặt tên ông ta như thế.

Mặc dù xã trưởng Giả khi còn đi học không ít lần bị bạn bè châm trọc, nhưng lớn lên đúng là có mang theo chút văn khí, bất kể là tham gia hội nghị gì, lãnh đạo chỉ cần nghe tới tên ông ta là không bao giờ quên được, đó là điều ối người thèm mà không được, nên ông ta không đổi tên nữa.

Xã trưởng Giả mặt vuông vức, người thấp song rắn chắc, đôi mắt cá vàng cứ luôn híp lại, trông có vẻ lờ đờ chậm chạp, thực ra rất khôn khéo.

Trương Thắng mời ông ta ăn cơm hai lần, người này ưa chuyện, có điều chỉ giới hạn ở bàn rượu thôi. Khi nói chuyện với ông ta ở văn phòng, xã trưởng Giả gần như ngồi lún vào ghế, hai mắt nửa khép nửa mở, nói thì thì thào như sắp hết hơi, không giỏng tai lên mà nghe thì không biết ông ta nói gì.

Tới bàn tiệc một cái là lưng ông ta thẳng tắp, giọng cũng vang như chuông đồng, cái miệng không lúc nào khép lại, nếu không cho những thứ dinh dưỡng vào mồm thì cũng phun ra toàn thứ không dinh dưỡng.

Là một xã trưởng, ông ta cũng thích làm cao phết đấy, Trương Thắng mời cán bộ thôn xã, chỉ độc ông ta là từ chối, hôm nay cũng thoái thác mãi, về sau thấy Trương Thắng thành khẩn, mới trả lời một câu :" Để hết giờ làm xem thế nào đã."

Nếu là trước kia Trương Thắng sẽ cho rằng người ta từ chối rồi, không còn hi vọng gì nữa, nhưng giờ y lão luyện hơn không ít, đúng 5 giờ tan ca gọi điện lại mời dự tiệc, quả nhiên xã trưởng Giả nhận lời ngay. Giao thiệp với đám người này hao phí tinh thần hơn cả lao động khổ sai một ngày.

Trừ lần đầu tiên mới người ngân hàng là do Từ Hải Sinh lo liệu, Trương Thắng là người tới cuối cùng, còn các lần khác đều do Trương Thắng tới trước an bài, hôm nay cũng không phải ngoại lệ, báo với cha mẹ một tiếng có công chuyện rồi xuống lầu, đợi khi y tới nhà hàng "Hỏa Bát Nguyệt", thì chiếc xe Santana của Từ Hải Sinh cũng tới nơi, thấy ông ta, Trương Thắng nhẹ người không ít.

Từ Hải Sinh đi tới mỉm cười hỏi:

- Khách còn chưa tới hả?

- Vâng.

Trương Thắng gật đầu nhìn máy nhắn tin:

- Mới 5h40, chừng 6h bọn họ mới tới được, đang là giờ tắc đường.

- Ừ, thế tôi lên trước đây.

Từ Hải Sinh đi tới cửa, khi cô gái phục vụ khom người chào mở cửa ra, ông ta quay đầu lại nói:

- Cậu còn trẻ, sức khỏe tốt, nhưng đám cán bộ này đều từng trải sa trường, không ai là đèn cạn dầu hết, hôm nay uống nhất định rất thảm liệt, đây là thuốc giã rượu, khi nào cần thì uống hai viên, đừng để khách uống chưa đủ mà chủ đã gục xuống rồi.

Mặc dù lần này chỉ là quan hệ cộng tác vì lợi ích, nhưng thời gian qua Từ Hải Sinh đã chỉ bảo cho y rất nhiều thứ, tận tình quan tâm. Nếu như không có ông ta điều đình ở giữa, cho dù Trương Thắng biết tin khai phát khu Kiều Tây cũng chỉ biết ngồi nhìn cơ hội trôi qua trước mắt. Vì thế Trương Thắng cảm kích tận trong lòng, nhận lấy lọ thuốc, gật đầu cười.

Để tỏ lòng thành, Trương Thắng đứng trước cổng nhà hàng đợi khách, tới tận 6h30 mới có một cái xe hơi, hai chiếc xe du lịch tới nơi, vì khách đều là người cùng thôn cùng xã, cho nên tất nhiên bọn họ hẹn nhau cùng đi. Trương Thắng đi tới nghênh đón, huyên náo nói cười đi vào nhà hàng.

Thực ra mấy nơi Từ Hải Sinh liệt kê không phải là chỗ ăn tiêu cao cấp nhất, nhưng trong mắt công chúng đều là chỗ nổi danh, còn nơi đẳng cấp thực sự đều là hội sở thực hiện chế độ hội viên, không hề có tiếng tăm gì trong dân gian. Từ Hải Sinh rất biết lựa cơm gắp mắm, dẫn bọn họ tới chỗ nổi danh này, phù hợp với thân phận và kiến thức của quan viên thôn xã.

Xã trưởng Giả chân ngắn bụng bự miệng rộng, như con ếch lớn, nhìn là biết nhân vật quen ngồi văn phòng, theo sau là cán bộ xã mặt mày có chút tang thương, có điều phụ vụ đón khách ở mấy nơi có tiếng tăm này không bao giờ nhìn bề ngoài đánh khách hàng, thời buổi này kẻ ăn mặc như hành khất có khi là chủ mỏ than gia sản bạc triệu, dám nghênh ngang bước vào đây là phải đối đãi thận trọng.

Vừa bước vào đại sảnh thấy ngay một hồn giả sơn phun ra nước suối, bắc cầu nhỏ, hành lang bằng gỗ, cổ điển cao nhã. Phục vụ viên cũng mặc cổ trang, rất là phong cách, hai bênh hành lang là cây chuối tiêu, trúc, treo ít ớt, ngô, dưa chuột, đều là thứ tươi ngon đưa tay hái thưởng thức ngay được, không phải là đồ nhựa treo cho đẹp, đậm phong vị dân gian.

Xã trưởng Giả xem ra đã từng tới nơi này, không cần người dẫn đường, hỏi tên phòng bao là đi đầu luôn, thuần thục tới phòng bao tầng hai.

Từ Hải Sinh đã đợi trong phòng trước, đứng lên cười ha hả:

- Xã trưởng Giả, anh đúng là quý nhân khó mời đấy, làm chú em của tôi phải tam cố thảo lư mới chịu nể mặt.

Xã trưởng Giả có vẻ bất ngờ, ông ta nhận ra Từ Hải Sinh, nhanh chóng đi tới mấy bước, vươn tay ra, nhiệt ình nói:

- Lão Từ, ái chà chà, lâu rồi không gặp. Sao ... Tiểu Trương là bạn của anh à? Ài Tiểu Trương, sao không nhắc tôi một tiếng chứ, anh xem xem, người nhà cả mà lại không nhận ra nhau.

Từ Hải Sinh cười càng vang:

- Chú em Tiểu Trương này khá lắm, tôi rất coi trọng, có chí tiến thủ, muốn làm nên chút sự nghiệp, cầu tới Lão Giả anh, kết quả đi lại mấy lần mà anh không chịu mở kim khẩu, nên cậu ấy tìm tôi. Tôi nghe cậu ấy kể mới biết là anh, ha ha ha, mời ngồi, các vị mau ngồi đi, phục vụ, mang trà lên trước.

Xã trưởng Giả xoa cái bụng:

- Nhận lời ăn uống nhiều cũng không hay lắm, tôi cũng thấy Tiểu Trương thực lòng muốn làm nên sự nghiệp, không định làm khó cậu ta quá, cho nên mới dẫn bạn bè tới tụ hội.

Ăn uống đúng là một phương thức giao lưu tốt, ở văn phòng gặp mặt bất kể là nghiêm túc ra sao, lúc này gặp nhau như bạn bè lâu năm, thân thiết từ tận đáy lòng.