[Cao H] Nam Thần Bệnh Vọng Tưởng

Chương 6: Bệnh vọng tưởng?



Tác giả: A Nan Nhược Hề

Editor: Vũ Khúc Hạ Nguyệt

Chương 6: Bệnh vọng tưởng?

Trí nhớ của Giang Uyển Chuyển hoàn toàn khác với Nhan Tử Trừ.

Lúc đó hẳn là mùa thu, nàng mua một chiếc váy liền áo ở trên mạng, dùng để mặc với áo khoác, lúc mặc vào mới phát hiện cổ áo khá thấp. Tính tình nàng tương đối bảo thủ, có chút không quen, nhưng đồ cũng đã mua, còn đẹp như vậy, không mặc thì rất tiếc.

Lúc đi làm, nàng vẫn luôn chú ý nên vẫn không xảy ra trạng huống gì.

Nhưng lúc nghỉ trưa, khi đang lấy nước ở gian trà thì giày cao gót dẫm trượt, vừa lúc té ngã vào người Nhan Tử Trừ, chỉ cần cúi đầu là hắn có thể nhìn thẳng vào cổ áo nàng. Hắn nhanh chóng dời mắt đi, cũng lạnh giọng quát lớn "Phanh ngực lộ vú, thật tổn hại phong hóa[1]!", thiếu chút nữa nàng đã tức phát khóc. Sau khi tan tầm Diệp Tĩnh Thư cùng nàng đi mua một chiếc váy khác, lại đến công viên Hoa Thịnh mua một hơi sáu hộp bánh dâu đại phúc thì mới cảm thấy dễ chịu chút.

[1]Phong hóa: phong tục + văn hóa.

"Ngày hôm đó, sau khi tan tầm chúng ta liền ở trong xe..., Sau đó chúng ta đến chung cư Tân Tùng phía bên kia phố, buổi sáng ngày hôm sau tôi liền cầu hôn em, em cũng đồng ý."

Giang Uyển Chuyển, ".... Đây đều là ý dâm của anh phải không nha?"

Lời nói của nàng rước lấy ánh mắt lạnh băng như sương tuyết của Nhan Tử Trừ, "Uyển Uyển, đừng nói chuyện lung tung."

Rốt cuộc là ai đang nói bậy vậy? Nàng nhìn hắn, thần sắc phức tạp, "Anh có phải bị bệnh thật hay không? Bệnh vọng tưởng?"

Âm thanh của Nhan Tử Trừ tăng thêm chút, "Giang Uyển Chuyển, đừng nháo."

"Căn bản tôi cùng anh chưa từng quan hệ, càng chưa từng kết hôn với anh!" Tuy rằng nàng biết tên tâm thần này sẽ nghe không vào, nhưng nàng vẫn muốn nói rõ.

Quả nhiên.

"Cô! Nữ nhân này...." Nhan Tử Trừ đứng lên, từ trên cao nhìn xuống, ánh sáng nhẹ dừng bên sườn mặt hắn, đôi mắt như chim ưng, đã thâm trầm lại càng thêm lạnh lẽo, "Nữ nhân này, biết vậy tôi đã không đáp ứng ẩn hôn[2], cô cho rằng không ai biết liền muốn quỵt nợ, muốn bỏ rơi tôi sao?"

[2]Ẩn hôn: ý anh này là kết hôn nhưng giấu mọi người.

"Ai da" Nàng nhíu mày, "Có thể đem việc hoàn toàn không tồn tại nói đến đúng tình hợp lí như vậy, tôi không còn lời nào để nói, thật sự!"

Nhan Tử Trừ bị tức điên rồi, nữ nhân này, kết hôn là chuyện lớn như vậy mà lại nói không tồn tại? Chẳng lẽ nàng bị mất trí nhớ sao? Nếu không phải giấy kết hôn đã để bên chung cư thì hắn đã lấy ra cho nàng xem. Ảnh cưới? Ảnh cưới cũng không có ở bên này.

Không được, thế nào hắn cũng phải tìm ra chứng cứ khiến nàng tin phục.

Có. Hắn nhìn về phía hai chân đang khép chặt lại của nàng, trong đầu tự động hiện ra cảnh đôi chân trắng nõn của nàng ở bên hông hắn, hắn nhanh chóng dời mắt, không dám xem nhiều, lỗ tai lại đỏ một mảnh, hầu kết lăn lộn, nói, "Cô nói cô và tôi chưa từng quan hệ, nhưng tôi vẫn tinh tường nhớ rõ phần đùi trong của cô có hai nốt ruồi, là màu đỏ."

"Bang", dây đàn đang căng chặt trong lòng Giang Uyển Chuyển đã bị đứt hoàn toàn.

Đầu nhỏ của nàng hơi ngưỡng lên, bởi vì kinh ngạc mà đôi mắt trừng lên thật to, cái trán trơn bóng như ngọc, giống như chim cút nhỏ khoẻ mạnh kháu khỉnh, tức giận trong lòng Nhan Tử Trừ đều bị hóa thành một chiếc gối bông mềm mại, thầm mắng mình thật vô dụng, tại sao lại luôn dính ma chưởng của nàng?

Giang Uyển Chuyển còn chưa hồi phục tinh thần thì đã bị rơi vào cái ôm đầy hương tuyết lan, ở trong bàn tay mạnh mẽ kia chính là ôn nhu, hắn vỗ vỗ lưng nàng, "Uyển Uyển đừng náo loạn, kết hôn là chuyện lớn như vậy thì sao có thể quên? Em xem, biệt thự hoàn toàn được bày trí theo yêu thích của em, tủ quần áo trong phòng ngủ trên lầu có quần áo của em, trong phòng tắm có mỹ phẩm dưỡng da, đồ trang điểm. Đây là ngôi nhà em đã sống hơn nửa năm nha, Uyển Uyển, đừng náo loạn nữa."

Giang Uyển Chuyển nắm vạt áo hắn, "Làm sao mà anh biết được? Làm sao mà anh biết hai nốt ruồi kia được? Nói!"

Bàn tay to của hắn phủ lên mu bàn tay nàng, cầm lấy tay nhỏ của nàng, ngữ khí của hắn vừa sủng nịch lại vừa bất đắc dĩ, "Còn nháo nữa sao. Anh là chồng của em, làm sao lại không biết? Anh vô cùng thích hai nốt ruồi kia, ở trên giường thường xuyên hôn bọn chúng, Uyển Uyển quên rồi sao?"

Giang Uyển Chuyển không nói gì.

Bởi vì nàng đã bị hắn làm cho hoàn toàn mông lung.