[Cao H] Nam Thần Bệnh Vọng Tưởng

Chương 26: PN1 Cuộc sống hàng ngày của si hán Nhan Tổng giám I



Tác giả: A Nan Nhược Hề

Editor: Vũ Khúc Hạ Nguyệt

Phiên ngoại: Cuộc sống hàng ngày của si hán* Nhan Tổng giám ( 1 )

*Si hán: - Si:+ ngây ngô, ngớ ngẩn, bị điên+ si, mê- Hán: đàn ông

__________

Sáng sớm 7 giờ.

Lò nướng lượn lờ một làn khói vàng cùng mùi thơm ngọt, phất lên nam nhân mảnh khảnh đĩnh bạc đang ngừng lại nhìn đồng hồ, sau đó lại tiếp tục công việc, chiếc khăn tay có phun nước hoa mùi tuyết lan hắn nhét vào túi áo, khăn bị thân nhiệt huân nóng, hương khí bắn ra bốn phía.

Sơ mi trắng được cắt may vừa người, thắt cà vạt màu đen. Trong gương, ngũ quan của Nhan Tử Trừ tinh xảo như họa, môi mỏng nhấp lại thanh thanh lãnh lãnh, nhưng hắn có thể thấy được trong đáy mắt bình tĩnh vô lan hiện lên vài phần đâm quàng đâm xiên, ngón tay thon dài hoàn mỹ đang điều chỉnh cà vạt run nhẹ, như thấp thỏm bất an lại giống như hưng phấn chờ mong.

Hôm nay là ngày đầu tiên Nhan Tử Trừ đi làm.

Hắn đến rất sớm, dọc theo đường đi hắn đều suy nghĩ khi gặp nàng phải nói cái gì, nên dùng ngữ khí như thế nào, phải có biểu hiện gì. Mỗi tế bào não đều hưng phấn sinh động, vô pháp ngưng thần tập trung, loạn thành một đoàn, cái gì đều không nghĩ ra được, lúc đứng trước thanh máy Giang Uyển Chuyển đụng người hắn, hắn đã trực tiếp chết máy, đầu óc trống rỗng.

Cô gái âu yếm của hắn có mái tóc ngắn cập vai, khuôn mặt nhỏ hồng nhuận, thủy mắt huỳnh huỳnh, không ngừng nói xin lỗi.Hắn một câu cũng chưa nói, khuôn mặt lạnh đi vào thang máy, ấn lầu 18, nhốt Giang Uyển Chuyển ở bên ngoài, thậm chí hắn có thể nhìn thấy bộ dáng ngốc nghếch của nàng qua cửa thang máy đang từ từ đóng lại.

Bộ dáng thanh lãnh của Nhan Tử Trừ làm Giang Uyển Chuyển mê muội, một lúc lâu sau mới hồi phục tinh thần, móc điện thoại ra nhắn tin cho Diệp Tĩnh Thư, "A a a a a a! Chị tiểu Tĩnh, tổng giám đốc mới đến của bộ môn của chúng ta thật là soái quá đi! Đúng là loại hình mà em thích!"

"Em thích loại nam thần cao lãnh trong tiểu thuyết này?"

"Đúng vậy."

"Bông hoa cao lãnh không dễ hái, cẩn thận bị đâm tay."

Trước mắt Giang Uyển Chuyển hiện lên khuôn mặt Nhan Tử Trừ, nàng lẩm bẩm, "Ai mà dám hái hắn đâu."

Mà Nhan Tử Trừ mới bước vào văn phòng, khi ngồi trên ghế nuốt nước bọt mới hoàn hồn, hồi tưởng lại biểu hiện của bản thân khi nãy, chỉ hận không thể đánh bản thân hai bạt tay, rốt cuộc hắn đang làm cái gì? Uyển Uyển, Uyển Uyển khẳng định sẽ chán ghét hắn.

Lần sau, lần sau nhất định không thể như vậy!

Nhưng trên đời nào có lần sau dễ như vậy, hắn chờ, hắn lại chờ, nhưng mà chờ không được.

Giang Uyển Chuyển chỉ là phó chủ quản, cách chức tổng giám vài cấp bậc, trong công tác cũng không có trực tiếp tiếp xúc. Một tuần trôi qua, số lần hắn nhìn thấy nàng có thể đếm được trên đầu ngón tay, càng đừng nói tới trò chuyện. Không được, không thể như vậy, hắn chịu không nổi, hắn vì nàng đi vào nơi này, cũng không phải chỉ muốn cùng nàng làm người xa lạ.

Hôm nay là thứ sáu.

Sáng sớm hắn liền đặt một bàn ăn tình yêu, đặt hai vé xem phim, hắn quyết định mời Giang Uyển Chuyển cùng ăn bữa tối, nghĩ đến đêm nay có thể cùng cô gái của hắn ăn cơm, sau khi ăn xong cùng nhau xem điện ảnh, hắn chỉ cảm thấy thời gian hôm nay trôi đi thật gian nan, văn kiện xem không vào, lúc mở họp tâm thần không yên, đương nhiên, này đó đều bị che giấu bởi bề ngoài thanh lãnh của hắn, không ai phát hiện.

Thời gian rốt cuộc đi tới 5 giờ rưỡi. Mọi người đều bắt đầu thu dọn đồ vật chuẩn bị về nhà, Giang Uyển Chuyển lại chưa tan tầm.

"Tiểu Uyển, chị đi trước."

"Được, chị tiểu Tĩnh."

"Đừng quá cố sức, tạm biệt."

"Đã biết, tạm biệt."

Hôm qua nàng mới giao báo cáo tổng kết, đột nhiên mấy bài báo cáo nửa năm tới lại dồn dập tới nữa, Nhan Tổng giám muốn điều chỉnh phúc lợi của bộ kỹ thuật, nàng phải sửa sang chi tiết quy tắc lại, có thể nói vài tuần kế tiếp nàng đều bận rộn.

Lạch cạch, Giang Uyển Chuyển còn gõ gõ đánh đánh bàn phím, chuyên chú mười phần, không hề phát hiện Nhan Tử Trừ đã chạy tới trước bàn làm việc của nàng.

"Uyển... Giang Uyển Chuyển."

"Nga...? Nhan tổng." Giang Uyển Chuyển đột nhiên nhìn thấy Nhan Tử Trừ, chỉ cảm thấy mặt hắn như thanh nguyệt, tựa như có một ánh trăng rơi vào trong lòng nàng, mắt nàng không dám chớp, co quắp mà đứng lên, "Nhan tổng."

Nàng có một đôi thủy mắt tròn tròn, lượng lượng, mang theo một ít vô thố, đáng yêu muốn chết.

Nhan Tử Trừ như bị cái gì đập vào.

Đột nhiên hắn nghĩ đến, thể loại phim hắn chọn là kinh dị, Uyển Uyển rất nhát gan, ban đêm đi một mình còn không dám đi, bộ điện ảnh này khẳng định nàng sẽ không thích.

Hắn... lần sau lại hẹn nàng đi!

"Nhan tổng có chuyện gì sao?"

Nhan Tử Trừ ngưng mặt, "Viên giám đốc nói báo cáo chủ yếu là do cô phụ trách?"

Không phải báo cáo có vấn đề đi? Giang Uyển Chuyển thấp thỏm gật gật đầu.

"Làm lại." Âm thanh lạnh lùng của hắn vang lên.