[Cao H] Nam Thần Bệnh Vọng Tưởng

Chương 25: Lần đầu tiên nhìn thấy anh, em đã bị mê hoặc



Tác giả: A Nan Nhược Hề

Editor: Vũ Khúc Hạ Nguyệt

Chương 25: Lần đầu tiên nhìn thấy anh, em đã bị mê hoặc.

Nhan Tử Trừ cầm tay nhỏ của nàng đặt lên miệng hôn một cái, khóe miệng có một lúm đồng tiền nho nhỏ.

Tự dưng, Giang Uyển Chuyển đỏ mặt, sợ hắn phát hiện sẽ giễu cợt nàng, liền vùi đầu vào ngực hắn, dùng đỉnh đầu cọ vào cơ ngực hắn, “Đừng cười, anh không có câu trả lời hợp lý, em liền từ chối lời tỏ tình của anh đấy.”

Sáng nay nàng đã bị mùi hoa hồng nồng nàn làm tỉnh giấc.

Cánh mũi nàng mấp máy, thân mình giật giật, phát hiện trong lòng ngực có cái gì đó lạnh lạnh, nhanh chóng mở mắt ra.

Trong ngực nàng là một bó hoa màu đỏ thẳm được bọc bằng vải lụa màu cà phê.

Mười một nhánh hoa hồng đỏ, hai nhánh hoa bách hợp cộng thêm vài hoa hoàng oanh.

Loại tỏ tình này là phương pháp đang nổi trên mạng mang tên “Duyên phận”, dùng để thổ lộ tình yêu. Nàng nhớ rõ nàng từng chia sẻ bài viết đó, trên đó viết là “Khi ái mộ đã lấn sâu vào tim, hoa hồng đỏ nóng cháy có thể làm tình yêu tan chảy, chảy vào trong lòng đối phương.”

Không chỉ riêng đóa hoa hồng nàng ôm trong ngực mà toàn bộ trong phòng đều trang trí bằng hoa hồng, trên giường, trên sàn nhà, trên bàn, trên ghế đều là những cánh hoa hồng đủ tất cả màu sắc.

Nàng còn đang vô cùng ngạc nhiên, tay đã bị bàn tay ấm áp của hắn nắm lấy, “Uyển Uyển, anh thích em, làm bạn gái anh đi, được không?”

Nàng còn đang suy nghĩ phải trả lời như thế nào, một cơ thể nóng hầm hập đã dán vào sau lưng nàng, bên tai vang lên tiếng cười khó gặp của hắn, lồng ngực hắn chấn động phập phồng, cọ xát vào tấm lưng mảnh khảnh của nàng, “Đây là lời tỏ tình muộn mười năm của anh.”

Nàng trợn tròn mắt, “Anh… Anh nhớ hết rồi sao?”

“Ừ, anh nhớ ra rồi, đều nhớ hết.”

Tối hôm qua, hắn ôm Giang Uyển Chuyển, chốc lát nàng đã đi vào giấc ngủ, hắn lại trằn trọc khó miên, thần kinh hưng phấn dị thường, cho đến đêm khuya mới buồn ngủ. Nhưng mà mỗi khi nhắm mắt lại, một ít hình ảnh từng quen như bộ phim xẹt qua trước mắt, một màn tiếp một màn.

Ngày thứ hai khi tỉnh lại, chưa bao giờ hắn lại thanh tỉnh như lúc này, ký ức đã không còn đứt gãy, hắn nhớ lại rành mạch tất cả, tất cả những ý tưởng cùng những việc làm hoang đường, hơn nữa đã kể lại tất cả cho Giang Uyển Chuyển.

Cô gái âu yếm của hắn khi nghe kể chuyện, khi thì che miệng cười trộm, khi thì đau lòng mà nhíu mày, hiện tại còn giận dỗi cọ xát vào ngực hắn, tuyên bố không đồng ý lời tỏ tình của hắn.

Lòng bàn tay Nhan Tử Trừ vuốt ve đỉnh đầu nàng, sợi tóc tinh mịn mang theo độ ấm vừa phải đang giao hòa cùng độ ấm trong lòng bàn tay hắn, “Ở trong mắt người khác anh rất ưu tú, nhưng kỳ thật ở trước mặt Uyển Uyển, anh vẫn giống như lúc trước, rất nhát gan, rất tự ti, anh sợ Uyển Uyển chán ghét từ chối, anh không dám chủ động tới gần em, thật sự không dám.”

“Anh giận bản thân vô dụng, cũng giận Uyển Uyển.”

Giang Uyển Chuyển lẩm bẩm, “Là do anh vô dụng, giận em để làm gì nha?”

Hắn nhịn không được mà cong cong môi, “Giận Uyển Uyển không có mắt, các đồng nghiệp nữ khác đều bị anh mê hoặc đến thần hồn điên đảo, em lại không có. Sau đó anh lại nghĩ, có phải Uyển Uyển đã nhận ra hay không? Có phải đang cười nhạo sau lưng anh hay không? Cười nhạo những đồng nghiệp nữ đó, nam thần các ngươi mê muội chính là một con heo béo béo xấu xí.”

Giang Uyển Chuyển, “….”

“Cho nên anh cố ý nhằm vào em?”

“Đúng vậy.”

Nàng thò khuôn mặt nhỏ ra, ánh mắt nâng lên, là chiếc cằm hoàn mỹ của Nhan Tử Trừ, nàng khẽ cắn cắn cánh môi, đột nhiên hôn lên cằm hắn, lại nhanh chóng lùi về trong lòng ngực hắn, thân thể cuộn tròn thành một đoàn nhỏ, giống như con mèo con, vừa kiều khí lại vừa đáng yêu.

“Uyển Uyển….”

Ôm thân thể mềm mại của nàng, nhìn bộ dạng đáng yêu của nàng, nghe nàng nhỏ giọng chít chít thầm thì, tâm của Nhan Tử Trừ sắp bị tan chảy, “Uyển Uyển… Uyển Uyển.”

Hắn run lên, “Uyển Uyển, em vừa nói gì? Lặp lại lần nữa.”

“Mới không nói đâu.”

“Uyển Uyển.” Đôi tay run rẩy của hắn nắm chặt vai nàng, mạnh mẽ nhấc khuôn mặt nhỏ của nàng lên, “Uyển Uyển, em lặp lại lần nữa được không?”

Nàng xoắn thân mình, “Không nói là không nói.”

Nhan Tử Trừ dùng mũi đi chạm vào cái mũi nhỏ của nàng, hô hấp phun ra, hai má trắng nõn đã bị biến thành màu đỏ tươi, nàng “Nha” một tiếng, sóng mắt long lanh như thu thủy.

“Uyển Uyển, cầu xin em, lặp lại lần nữa được không? Cầu xin em đó Uyển Uyển.”

“Anh đã nghe được, còn muốn em nói để làm cái gì?”

“Anh muốn nghe thêm lần nữa, Uyển Uyển, cầu xin em.” Hắn kích động, vội vàng, chờ mong, hưng phấn vài loại biểu tình đan chéo ở bên nhau, lần đầu tiên nàng nhìn thấy cảm xúc hắn hỗn loạn đến như vậy.

Giang Uyển Chuyển nhăn mũi lại, thở dài, “Thật là không có biện pháp nào mà.”

Nàng tới gần tai hắn, nhẹ nhàng nói, “Lần đầu nhìn thấy anh, em đã bị mê hoặc.”