[Cao H] Nam Thần Bệnh Vọng Tưởng

Chương 22: Thao chết em, Uyển Uyển.



Tác giả: A Nan Nhược Hề

Editor: Vũ Khúc Hạ Nguyệt

Chương 22: Thao chết em, Uyển Uyển H

Uyển Chuyển dần dần ngừng khóc, từ trong khuỷu tay hắn ngẩng đầu lên.

Đôi môi mỏng của hắn lúc đóng lúc mở, từng câu từng chữ tiết ra nhẹ nhàng như gió xuân, lại thanh mát như ánh trăng, nàng thấy ánh mắt hắn trở nên mềm mại, bắt lấy cánh tay hắn, mượn lực ngồi dậy, dùng môi ngăn chặn hắn.

Đồng tử Nhan Tử Trừ hơi co lại, thất thần vài giây, sau khi phản ứng lại thì lập tức lấy lại quyền chủ động, bóp lấy chiếc eo liễu nhấc nàng lên, bàn tay to vuốt nhẹ theo sống lưng nàng, dừng lại trên ót, gia tăng nụ hôn này.

Chia sẻ cho nhau môi răng nước bọt, chia sẻ cho nhau từng trận hô hấp vội vàng, chưa từng có giờ phút nào khiến tâm bọn họ đến gần nhau như vậy, gần đến có thể dễ dàng cảm thụ suy nghĩ của đối phương.

Vô luận chân tướng như thế nào, quá khứ cũng đã là quá khứ.

Hắn buông tha cái miệng nhỏ bị gặm đến sưng đỏ của nàng, môi lại đặt lên vành tai lả lướt, “Uyển Uyển...”

Giang Uyển Chuyển hít thở không thông, hô hấp dồn dập làm bộ ngực no đủ chèn ép bờ ngực cứng rắn của nam nhân, không bao lâu, nàng liền cảm giác được phía dưới có một cây gậy đang chống lên mông nàng như hổ rình mồi.

“Nhan Tử Trừ.” Âm thanh sau khi khóc vừa kiều vừa nhược, “Anh buông em ra cái đã.”

Hắn ôm nàng càng chặt, côn thịt cách quần áo xâm phạm nàng, “Anh muốn Uyển Uyển.”

“Anh đừng hồ nháo, nơi này là công ty!” Trên gương mặt trắng nõn cùng vành tai non mịn của Giang Uyển Chuyển nháy mắt nhiễm màu hồng nhạt.

“A… Ngô…”

Nhan Tử Trừ trực tiếp kéo váy nàng lên, xoa đùi nàng, làm nàng sợ tới mức thiếu chút nữa kêu ra tiếng, vội vàng dùng tay che miệng lại, lắc đầu cầu xin Nhan Tử Trừ.

“Uyển Uyển, làn da của em thật nộn, thật trơn mịn.”

Ngón tay xẹt qua từng tấc da thịt như ngưng chi, mang đến từng trận rung động, nàng đẩy cánh tay hắn, ngược lại bị hắn đẩy ngã lên ghế dựa.

Hắn vặn bung hai đùi nàng ra, phong cảnh dưới váy nhìn không sót gì, cặp đùi non mềm, quần lót màu vàng nhạt, cùng với âm hộ phình phình bị bao vây dưới quần lót.

“Nhan Tử Trừ.” Dưới bầu không khí như vậy, vốn dĩ nàng cũng không muốn cự tuyệt hắn, nhưng nơi này là bãi đỗ xe của công ty, người đến người đi, nếu bị người ta phát hiện, về sau nàng phải làm người như thế nào đây?

“Sẽ có người, a, anh… anh chớ có sờ nơi đó… Không cần… Nhan Tử Trừ…”

Qua một tháng đã quen với làm tình, thân thể mềm mại mẫn cảm mà run rẩy, tiểu hoa huyệt đã phun mật, gấp không chờ nổi muốn côn thịt to lấp đầy.

“Uyển Uyển, quần lót của em đã ướt, còn nói không cần.” Nhan Tử Trừ dùng ngón tay quét lên mảnh thấm ướt trên quần lót, “Uyển Uyển thật dâm đãng, tùy tiện sờ sờ liền ướt.”

Mặt nàng đỏ bừng, “Anh đừng… Nói bậy….”

Ngón tay dài từ khe quần đâm vào, tiểu hoa huyệt đã sớm ướt dầm dề, hắn lấy ra một mạt mật dịch, “Uyển Uyển, em xem, nước của em làm ướt hết ngón cả tay anh.”

“Anh biết tiểu huyệt của Uyển Uyển đã dâm đến không thể chịu nổi”Nhan Tử Trừ cởi bỏ dây lưng, ném ra một bên, phóng xuất ra một cây côn thịt màu đỏ tím dữ tợn.

Hắn trực tiếp kéo quần lót nhỏ qua một bên liền đem vật cứng nhét vào, mới cắm vào phần đầu đã bị mị thịt trong mật huyệt buộc chặt không thể động đậy, “Uyển Uyển, thả lỏng một chút.”

Làm sao nàng có thể thả lỏng? Nàng sợ hãi.

Nàng chẳng những không thả lỏng, huyệt thịt còn càng súc càng chặt, giống như có ý thức mà mấp máy run rẩy, muốn đẩy côn thịt ra ngoài.

Nhan Tử Trừ thở hổn hển, “Tiểu huyệt dâm đãng của Uyển Uyển thật không ngoan, vậy mà không muốn ăn côn thịt của lão công, còn muốn nhổ ra, quá không ngoan.”

Hắn bắt hai chân nàng, vòng eo đẩy về phía trước, “Phụt”, côn thịt như chẻ tre, đẩy mị thịt trùng điệp ra hai bên, đại quy đầu chọc đến hoa tâm, làm thân mình Giang Uyển Chuyển bị đẩy về phía trước.

“Hô… Uyển Uyển, thật chặt.” Côn thịt xuyên vào còn bị vải dệt cọ xát, cọ lên kinh mạch trên thân gậy, “Sướng quá... Uyển Uyển.”

Bởi vì khẩn trương, tuy rằng tiểu huyệt Giang Uyển Chuyển đã ướt đến rối tinh rối mù, nhưng cũng chưa mở ra hoàn toàn, côn thịt lại mạnh mẽ chen vào, nàng cảm thấy tiểu huyệt sắp bị căng vỡ, “Không được… Quá trướng… Đừng cử động… Đừng cử động…”

Hắn lấp kín miệng nhỏ của nàng, “Nhỏ giọng một chút, Uyển Uyển.”

Giang Uyển Chuyển bị hắn dọa, đôi mắt ngập nước trợn tròn, đựng đầy kinh hoảng vô thố.

“Uyển Uyển đáng yêu quá.”

Hắn mút cánh môi nàng, hạ thân nhanh chóng xỏ xuyên qua tiểu huyệt non mềm, mỗi lần đều chọc vào hoa tâm mẫn cảm của nàng mới chịu rút ra, bị đâm mấy chục cái, Giang Uyển Chuyển liền nước mắt lưng tròng, cái miệng nhỏ muốn rên rỉ nhưng lại không dám.

“Phụt phụt phụt.”

“Uyển Uyển, thích không? Miệng nhỏ phía dưới vẫn luôn kêu kìa.”

Hắn dùng sức thao tiểu huyệt kiều nộn, đem toàn bộ lực đạo trên cơ thể dồn hết vào người nàng, “Thao chết em, Uyển Uyển.”