[Cao H] Nam Thần Bệnh Vọng Tưởng

Chương 21: Nhan Tử Trừ, anh xem tôi như kẻ thế thân sao?



Tác giả: A Nan Nhược Hề

Editor: Vũ Khúc Hạ Nguyệt

Chương 21: Nhan Tử Trừ, anh xem tôi như kẻ thế thân sao?

Nhìn bóng lưng Giang Uyển Chuyển vội vàng rời đi, Nhan Du cũng ngơ ngẩn, việc này không đúng a, không đúng a!

Nhan Du nổ lực suy nghĩ, đột nhiên trong đầu hiện lên một ý tưởng, ý tưởng này khiến nàng cả kinh mà lui về phía sau hai bước, thiếu chút nữa đã hét to, nàng dùng tay che miệng lại, có khả năng nàng đã phát hiện một bí mật kinh thiên động địa.

Nàng móc điện thoại ra, điện cho một dãy số.

“Alo, dì ơi….”

Bên này, Giang Uyển Chuyển đỏ mắt mà trở về công ty, cố nén chua xót trong lòng đợi đến giờ tan tầm.

Lúc nàng đang soạn đồ để ra về, vừa lúc Nhan Tử Trừ bước ra khỏi văn phòng, “Uyển Uyển.”

Giang Uyển Chuyển không để ý đến hắn, rũ đầu, cầm túi xách lướt qua mặt hắn.

Nhan Tử Trừ không xa không gần mà đi theo sau lưng nàng, thấy nàng đi đến bên cạnh chiếc Cayenne của hắn, tay chống cửa xe, bả vai run rẩy không ngừng.

“Uyển Uyển.” Hắn nhanh chóng bước về phía trước, “Em làm sao vậy?”

Hắn vừa mới vươn tay đụng vào bả vai nàng, đã bị nàng nghiêng người né tránh.

Nhan Tử Trừ càng cảm thấy không thích hợp, ôm nàng từ phía sau, xoay người nàng lại đối diện với hắn.

Hắn nhìn cô gái âu yếm của hắn, đôi mắt của nàng đã hồng hồng giống thỏ con, mũi cũng hồng hồng, cắn môi không tiếng động mà rơi lệ, như đã uất ức đến cực hạn nhưng ráng nhịn không nói ra.

“Uyển Uyển, đừng khóc.” Nhan Tử Trừ cảm thấy trái tim hắn như sắp vỡ nát, “Uyển Uyển, làm sao vậy? Ai đã ức hiếp em?”

Nàng khóc còn dữ hơn khi nãy, bàn tay nhỏ nắm chặt, mạch máu nhô lên.

“Uyển Uyển.” Hắn mở nắm tay của nàng ra, dùng bàn tay to của hắn bao bọc lấy tay nhỏ của nàng, ôn nhu hôn lên giọt nước mắt trên má nàng, “Đừng khóc, đừng khóc, Uyển Uyển, nói cho anh, em đã bị sao vậy?”

Giang Uyển Chuyển dựa vừa ngực hắn khóc đến không thể khống chế, nàng cực kỳ ủy khuất, cực kỳ ủy khuất, thật sự rất ủy khuất!Nhan Tử Trừ mở cửa xe, bế cô gái đang run rẩy, cùng tiến vào ghế sau.

Hốc mắt hắn cũng sung huyết đỏ lên, tựa như sắp khóc, nâng khuôn mặt nhỏ của nàng hôn không ngừng, “Bé ngoan đừng khóc, ai đã chọc em, nói anh nghe được không? Anh sẽ giúp em báo thù được không?”

Lời này chọc đến chỗ đau của Giang Uyển Chuyển, nàng cầm lấy gối dựa đánh lên người, lên mặt Nhan Tử Trừ, hắn cũng không né không tránh, cho dù gối dựa đã quẹt trúng khóe mắt hắn, kích thích làm nước mắt sinh lý chảy ròng ròng.

Hắn không ngốc, nhìn biểu hiện của Giang Uyển Chuyển liền biết, người chọc tới nàng chính là mình, tuy rằng không biết hắn đã làm sai cái gì, nhưng khiến nàng khóc đau lòng như vậy, hắn liền hận không thể tự vả cho mình một bạt tay, thật là đáng chết!

“Uyển Uyển, anh chọc em giận, em đánh anh là được, đừng khóc nữa, sẽ hư mắt đó.”

Hắn nói như vậy làm nàng muốn đánh cũng đánh không được, nhưng nước mắt vẫn chảy không ngừng, “Nhan Tử Trừ, anh xem tôi như kẻ thế thân sao?”

“Người anh thích là một cô gái khác, anh đã nhận sai người, anh không yêu tôi, anh không hề yêu tôi!”

Nói được vài câu, nàng đã kiệt sức, tiếng nói cũng trở nên khàn khàn.

Nhan Tử Trừ vỗ nhẹ lên tấm lưng mảnh khảnh của nàng, “Uyển Uyển đang nói mê sảng gì đó? Từ đầu đến cuối người anh yêu duy nhất là Uyển Uyển.”

“Anh gạt tôi, anh còn gạt tôi, rõ ràng anh học cùng trường với tôi, anh còn nói không phải!”

Hắn lừa nàng là bởi vì hắn sợ hãi nha! Hắn sợ nếu Uyển Uyển nhận ra hắn là tên mập mạp đã viết 28 bức thư tình tặng nàng, nàng sẽ rời xa hắn.

“Anh là kẻ lừa đảo, anh còn muốn gạt tôi, người anh thích chính là vị học muội kia, căn bản không phải tôi!” Nghĩ đến đây, lòng Giang Uyển Chuyển như bị thiêu cháy, làm nàng cảm thấy trời đất xoay vòng, vựng vựng hồ hồ, chỉ có thể ngoan ngoãn nằm trong khuỷu tay hắn, nhỏ giọng nức nở.

“Anh không lừa em, Uyển Uyển, học muội anh thích chính là em.” Nhan Tử Trừ cười nhẹ, “Tuy rằng em đã quên anh sạch sẽ, nhìn ảnh chụp của anh cũng không nhận ra, nhưng trước nay anh chưa từng quên em, Uyển Uyển.”

Hắn kể tình ý mà năm đó hắn đối với nàng, “Làm sao anh có thể quên em được? Học sinh đứng thứ hai toàn trường, ban bảy năm nhất, phòng học ở lầu hai phía bên trái, em ngồi ở bàn thứ ba cạnh cửa sổ, tóc dài hơn bây giờ rất nhiều, em là đại biểu khoa ngữ văn, mỗi ngày vào lúc 5 giờ rưỡi chiều đều sẽ ôm một chồng tài liệu lên văn lhòng ở lầu cao nhất, mỗi lần em đều đi ngang qua lớp của anh.”

“Uyển Uyển, người anh thích chỉ có em mà thôi!”

Nàng không tin, không tin, “Anh gạt tôi, anh từng viết thư tình tặng cô ấy, tận 28 bức.”

“Uyển Uyển, làm sao em có thể quên anh hoàn toàn như vậy?”

Ngón tay hắn vuốt ve sợi tóc nàng, “Lần đầu tiên anh tỏ tình là buổi trưa ngày 7 tháng 11, ngày đó em mặc một chiếc váy lông đen cùng một chiếc áo gió đỏ rực, đôi giày màu nâu, anh còn nhớ rõ trên đôi giày có ba quả cầu bằng nhung, bởi vì đau bụng sinh lý nên em không đi xuống canteen; lần thứ hai là ngày 29 tháng 11, em về nhà, đứng ở trạm xe ngoài trường học, em mặc một chiếc váy rất xinh đẹp; lần thứ ba là ngày 25 tháng 12, lễ Giáng Sinh, em mặc một chiếc váy trắng bằng nhung, đứng dưới cây ngô đồng ở sân thể dục nói chuyện với Tô Hàng……”