[Cao H] Nam Thần Bệnh Vọng Tưởng

Chương 20: Tôi chưa từng được ai tặng thư tình



Tác giả: A Nan Nhược Hề

Editor: Vũ Khúc Hạ Nguyệt

Chương 20: Tôi chưa từng được ai tặng thư tình, càng chưa từng được ai tặng 28 bức thư tình!

Giang Uyển Chuyển ngẩng đầu, liền thấy một cô gái xinh đẹp quyến rũ, váy đỏ làm sấn lên làn da tuyết trắng, không chút họa tiết khiến chiếc váy như hoa thạch lựu đỏ đang nở rộ, mê hoặc lòng người.

“Cô là…?”

“Tôi là chị họ của Nhan Tử Trừ, Nhan Du.”

Giang Uyển Chuyển vội vàng đứng lên, hơi co quắp, “Chào cô, Nhan tiểu thư.”

Trong quán cà phê, Giang Uyển Chuyển cầm một ly nước quất, không có tài hùng biện, trong lòng nàng cực kì bất an, cảm thấy đường tỷ của Nhan Tử Trừ không thích nàng. Đương nhiên, trực giác của nàng là đúng.

Nhan Du dùng cái muỗng quay quanh tách cà phê, cũng không nhìn nàng, qua một lát, nàng mới nói câu, “Cô ở bên Nhan Tử Trừ, chẳng lẽ không phát hiện hắn có gì đó không đúng sao?”

Giang Uyển Chuyển im lặng gật đầu.

“Có phải hắn nói với cô, nửa năm trước cô và hắn đã kết hôn, cô là vợ hắn?”

“Đúng vậy.” Nàng nắm chặt góc áo.

“Giang tiểu thư, cô cảm thấy bình thường sao?”

Nhan Du nở nụ cười tuyệt sắc, ngược lại, khuôn mặt nhỏ của Giang Uyển Chuyển hiện ra vài phần vô thố, nàng lắc đầu, thấp giọng nói, “Không bình thường.”

“Đầu óc hắn có vấn đề, không rõ vọng tưởng cùng với hiện thực, nhưng Giang tiểu thư không thành vấn đề đi? Người bình thường sẽ đưa hắn vào bệnh viện, hoặc liên hệ người nhà của hắn, mà Giang tiểu thư lại…”

Câu kế tiếp nàng chưa nói ra, nhưng cũng đủ làm Giang Uyển Chuyển nan kham, nàng giải thích nói, “Tôi không nghĩ nhiều như vậy.”

Nói xong câu này, Nhan Du liền chuyển mắt qua người nàng, nhìn chằm chằm nàng thật lâu, vẫn tươi cười, “Theo tôi biết, Giang tiểu thư đã 25 tuổi, cũng không phải 15 tuổi, chuyện như vậy cũng không nghĩ được? Đương nhiên, em trai tôi trẻ tuổi lại anh tuấn, gia cảnh cũng tốt, trong công ty hẳn là rất được hoan nghênh, chẳng lẽ Giang tiểu thư cũng là một trong những người ngưỡng mộ em trai tôi?”

“Nếu đúng như vậy, cách làm của Giang tiểu thư cũng không khó lý giải.”

Giang Uyển Chuyển cắn môi, bị Nhan Du nói đến không còn lời nào để nói, nàng có thể nói cái gì? Vốn dĩ do nàng xử lý không thỏa đáng, là nàng có vấn đề.

Nhan Du xua tay, “Mà thôi, tôi không có ý gì khác, cũng không phải tới đây để bổng đánh uyên ương, nhưng tôi muốn hỏi Giang tiểu thư một vấn đề.”

“Chuyện gì?” Nàng ngước mắt.

Nhan Du nghiêm túc lại, “Nếu Nhan Tử Trừ không đẹp như hiện giờ, không gầy như hiện giờ, lại không có tiền, giống như lúc hắn còn học cấp ba, cô sẽ ở bên hắn sao?”

Vấn đề này... muốn nàng trả lời như thế nào? Nếu nói không có vấn đề gì là không có khả năng. Còn nếu nói không muốn, nhưng Nhan Tử Trừ đối xử tốt với nàng như vậy, ngoan ngoãn phục tùng, đau lòng nàng, yêu thương nàng, nghĩ đến hắn, nàng liền cảm giác có gì đó ấm áp đang lấp đầy trái tim.

Vì thế nàng gật gật đầu, “Sẽ ở bên hắn.”

Nhan Du vừa lòng, một chút bất mãn còn trong lòng cũng tan thành mây khói, “Hy vọng cô có thể nói được làm được, đừng lại tổn thương hắn, hắn không chịu nổi chuyện đó xảy ra lần thứ hai đâu.”

Từ từ, Giang Uyển Chuyển nghi hoặc, “Nhan tiểu thư, cái gì mà ‘ lại ’, ‘ lần thứ hai ’, trước kia tôi từng làm tổn thương hắn?”

“Chẳng lẽ không tính chuyện cô đã từ chối 28 bức thư tình kia sao?”

Nàng càng khó hiểu, “Nhan tiểu thư, tôi không hiểu, tôi đã từ chối khi nào? Còn tận 28 lần?”

Nhan Du đang muốn trào phúng một câu “Thật là quý nhân đa vong sự[1]”, lại thấy biểu tình của Giang Uyển Chuyển không giống làm bộ, giống như ở trong trí nhớ nàng ta hoàn toàn không tồn tại chuyện này, nhíu nhíu mày, nàng cũng bị rối não có được không nha? “Thật sự không biết? Lúc cô còn học cấp ba, hắn từng viết tặng cô 28 bức thư tình.”

Lời nói của nàng như sét đánh ngang tai.

Học trưởng viết 28 bức thư tình tặng học muội, chẳng những bị từ chối, còn bị ngôn ngữ vũ nhục, hắn không tiếp thu được, cho nên đã nhảy lâu.

Giang Uyển Chuyển khẳng định, nàng không phải nữ chính trong câu chuyện này.

Lúc còn học cấp ba, nàng không phải thuộc dạng mỹ nữ gì, diện mạo tú lệ, lại chưa từng tiếp xúc với nam sinh, ba năm cao trung, chưa từng ai viết thư tình tặng cho nàng, dù chỉ là một bức.

Như vậy, Nhan Tử Trừ đã nhận lầm nàng thành học muội mà hắn thương thầm thời cao trung?

Như vậy, hắn đối xử tốt với nàng như vậy là do lầm tưởng nàng thành một cô gái khác?

Cũng phải, trong một năm nay, thái độ của hắn đối với nàng rõ như ban ngày, làm sao có thể đột nhiên thay đổi, thì ra là do nhận lầm người.

Được lắm, Nhan Tử Trừ hắn được lắm!

“Hắn đã nhảy lầu có phải không?”

Nhan Du gật đầu, “Đúng vậy, cô không có chút ấn tượng nào sao?”

Giang Uyển Chuyển vén tóc ra sau tai, miệng cứng đờ, cười lên có chút khó coi, “Xin lỗi, các người đã nhận lầm người, không phải tôi, tôi không phải học muội mà Nhan Tử Trừ đã tặng thư tình, hắn nhận lầm người, thật sự, tôi đi trước.”

Nàng đứng lên, biên độ quá lớn, suýt nữa làm ngã ghế dựa.

Nhan Du đứng dậy giữ chặt cánh tay nàng, “Không phải cô còn có thể là ai? Thành tích đứng thứ hai toàn ban Giang Uyển Chuyển? Còn có thể là người khác? Trùng tên trùng họ cùng niên cấp?”

Đôi mắt Giang Uyển Chuyển nóng rát, có chất lỏng không thể khống chế được mà tràn ra, một viên tiếp một viên.

“Không, không phải, tôi chưa từng được ai tặng thư tình, càng chưa từng được ai tặng 28 bức thư tình!”

Hô hấp dồn dập, ngực phập phồng kịch liệt, tốc độ nói chuyện nhanh hơn bình thường, lại bị cảm giác cay đắng từ trong đáy lòng ngăn chặn ở cổ họng, làm mọi từ ngữ nói ra đều trở nên rách nát.

[1] Quý nhân đa vong sự: quý nhân thường quên sự việc. Dùng để châm biếm người hay quên.