[Cao H] Nam Thần Bệnh Vọng Tưởng

Chương 19: Là Giang tiểu thư phải không? Tôi muốn nói chuyện riêng với cô



Tác giả: A Nan Nhược Hề

Editor: Vũ Khúc Hạ Nguyệt

Chương 19: Là Giang tiểu thư phải không? Tôi muốn nói chuyện riêng với cô một chút.

“Nhan Tử Trừ, anh học cấp ba ở trường nào vậy?” Giang Uyển Chuyển không phải người ướt át bẩn thỉu, muốn hỏi liền hỏi.

Nam nhân đưa lưng về phía nàng để chiên trứng đột nhiên ngừng lại, động tác cứng đờ mà tắt bếp, biểu tình ngưng trọng, không biết là vui hay buồn.

Hắn chậm chạp không trả lời, Giang Uyển Chuyển lại hỏi, “Anh có phải bạn cùng trường với tôi không?”

“Không phải.” Hắn trả lời rất mau, âm thanh hơi run rẩy, chỉ có hắn biết, bên ngoài cực lực bình tĩnh của hắn, trong lòng lại cực kì khủng hoảng cùng kinh sợ.

Giang Uyển Chuyển nào biết rằng trong lòng Nhan Tử Trừ đang loanh quanh lòng vòng, cũng không nghĩ nhiều, hắn nói không phải là không phải, chuyện này ai mà đi nói dối? Nhưng lạ thật, vậy sao hắn lại biết đến Tô Hàng? Chẳng lẽ Tô Hàng mà hắn đề cập đến không phải là Tô Hàng mà Tần Lộ Lộ nói? Hẳn là vậy, nghe Tần Lộ Lộ miêu tả, tên Tô Hàng kia còn chưa ra khỏi nước lần nào.

Ăn bữa sáng xong, hai người cùng nhau đến công ty, còn cách hai ngã đường Giang Uyển Chuyển liền xuống xe, rất là cẩn thận.

Nhìn nàng an toàn đi lên vỉa hè, Nhan Tử Trừ mới yên tâm khởi động xe đi trước.

Nhưng trên đời này không có bức tường nào là không lọt gió, Giang Uyển Chuyển vạn phần cẩn thận, nhưng cuối tuần khi nàng đi dạo cùng Nhan Tử Trừ, lại bị hai đồng nghiệp trong công ty bắt được, trong đó có một vị chuyên xâu xé chuyện của nàng khiến nàng không ưa nổi - Tề Duyệt.

Tề Duyệt người này, chính là điển hình ngực to não phẳng, không màng vị đồng nghiệp kia khuyên căn, cũng không nghĩ tới có thể đắc tội Nhan Tử Trừ hay không, há mồm liền nói, “Hai, ta nói nha, hơn một tháng nay Giang Uyển Chuyển sống trong công ty quá dễ chịu, thì ra là do thông đồng với Tổng giám đốc.”

Giang Uyển Chuyển đang chuẩn bị dỗi trở về, Nhan Tử Trừ lại ôm lấy bả vai nàng, “Đi, đừng để ý tới nàng.”

“Đều tại anh, đều tại anh.” Nàng dùng sức gãi lòng bàn tay hắn.

Nhan Tử Trừ tỏ vẻ bất đắc dĩ, không phải nàng nói đổi mùa, muốn mua thêm mấy bộ quần áo mới, hắn mới đi cùng nàng hay sao?

Không ngoài dự tính, ngày thứ hai đến công ty, ánh mắt các đồng nghiệp nhìn nàng đều thay đổi, tuy rằng phần lớn đều là thiện ý cùng chúc phúc, nhưng lại bị người ta nhìn một cách khác thường như vậy, loại cảm giác này cũng không dễ chịu chút nào.

Diệp Tĩnh Thư cũng lay động bay tới, dựa vào cái bàn, cười đầy ẩn ý, “Giang Uyển Chuyển, em thật không tồi nha, giấu thật kĩ, đã bao lâu?”

Giang Uyển Chuyển hít hít cái mũi nhỏ, “Chỉ có một ngày, thật luôn.”

“Em thật giỏi nha, kể cả Nhan tổng cũng có thể bắt lấy.”

Giang Uyển Chuyển cười ngây ngô hai tiếng, không biết nói cái gì cho tốt.

Diệp Tĩnh Thư suy nghĩ một lát, “Em nghĩ lại xem, ngay từ đầu Nhan tổng liền để ý đến em có phải không?”

“Không thể nào.” Nếu vậy sao hắn có thể luôn nhắm vào nàng, chẳng lẽ muốn tạo ra kịch bản ngược luyến tình thâm?

“Cũng đúng, nghĩ lại lúc trước hắn đối với em như vậy, chắc là thật sự muốn lăn lộn em, thế nào? Hiện tại có đối tốt với em không?”

Giang Uyển Chuyển ngượng ngùng, ánh mắt bay loạn, “Còn… Còn được.”

Diệp Tĩnh Thư đã nhìn ra, “Còn được”, hẳn là “Rất tốt” mới đúng.

Trong văn phòng Tổng Giám đốc, ghế dựa vốn dĩ thuộc về Nhan Tử Trừ lại xuất hiện một mỹ nữ mặc váy dài màu thạch lựu cùng mái tóc xoăn, làn da trắng như tuyết, khuôn mặt xinh đẹp vũ mị, kiều diễm ướt át, làm người ta không nhịn được muốn đến gần nhìn xem.

Nhan Tử Trừ ngồi trên sô pha, thân thể căng chặt, sắc mặt lạnh đến có thể kết băng, “Em nói không có, chị quay về đi, chị họ à, em còn phải làm việc.”

Mị nhãn của Nhan Du vọng lại, “Em còn muốn gạt chị sao, chị đã hỏi thăm qua, một tháng nay em đều ở tại biệt thự Nam Sơn, mỗi lần phát bệnh em sẽ chạy đến ở bên đó, còn dám mạnh miệng?”

“Em đã nói không có, em biết bản thân đang làm gì.”

“Vậy được, chị mặc kệ em, chị trực tiếp gọi điện thoại cho dì, kêu nàng tự mình lại đây mang em đi bệnh viện.”

Nàng mới vừa lấy điện thoại trong túi xách ra, liền nghe Nhan Tử Trừ lạnh lùng nói, “Đúng, em phát bệnh. Nhưng hiện tại đã tốt, Uyển Uyển đã là bạn gái của em, chị đừng làm hư chuyện của em.”

Nhan Du gật gật đầu, “Được, chị không can thiệp, nhưng em phải suy xét rõ ràng, thúc thúc cùng dì, cũng bao gồm chị, ba mẹ của chị, đều không đồng ý em ở bên loại nữ nhân như Giang Uyển Chuyển, tốt nhất em nên ngẫm lại, lúc trước không nhận em, tại sao bây giờ lại chấp nhận?”

“Chị họ, chị về đi.”

“Còn nữa, tốt nhất dành thời gian đi bệnh viện một chút, hoặc là liên hệ bác sĩ Lục đến khám.”

“Đã biết.”

Nhan Du cầm túi xách, “Được, vậy chị không nói nữa, chị đi đây.”

Vừa ra đến cửa, sóng mắt lưu chuyển, tặng Nhan Tử Trừ một nụ hôn gió, “Tạm biệt em trai.”

Nàng đóng cửa lại, sắc mặt không đẹp như trước, tùy tiện kéo một người hỏi thăm, “Này, người đẹp, cô biết Giang Uyển Chuyển không?”

Giang Uyển Chuyển đang chuyên tâm gõ chữ soạn văn kiện, bỗng nhiên “Bang bang” hai tiếng, có người gõ bàn nàng, “Là Giang tiểu thư phải không? Tôi muốn nói chuyện riêng với cô một chút.”