[Cao H] Nam Thần Bệnh Vọng Tưởng

Chương 1: Hắn là nghiệt kiếp trước nàng tạo, kiếp này tới đòi nợ?



Tác giả: A Nan Nhược Hề

Editor: Vũ Khúc Hạ Nguyệt

Chương 1: Hắn là nghiệt kiếp trước nàng tạo, kiếp này tới tìm nàng đòi nợ?

Giang Uyển Chuyển mặt vô biểu tình bước ra văn phòng tổng giám đốc bộ nhân lực tài nguyên, lại mặt vô biểu tình đi vào phòng rửa mặt, "Phanh" một tiếng đóng cửa lại, vặn vòi nước, tròng mắt vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm dòng nước một trận, bỗng nhiên thất thần, dòng nước im bặt, "Mẹ nó, Nhan Tử Trừ, tôi thiếu tiền anh à?"

Chờ nàng phản ứng lại, lời mắng chửi đã tuôn ra.

Giang Uyển Chuyển trước hai mươi bốn tuổi vẫn xuôi gió xuôi nước, ở trường học tập tốt, tính tình tốt, nhân duyên tốt, là một học sinh ba tốt, lúc lên đại học vào ngành kỹ thuật do công ty kỹ thuật internet thông báo tuyển dụng, sau khi tốt nghiệp trực tiếp chuyển chính thức, một năm rưỡi được thăng chức hiệu phó bộ quản lý. Cõi lòng nàng đầy ý chí chiến đấu, cẩn trọng hướng tới vị trí quản lý, có lẽ ông trời đều không ưa xem nàng thuận buồm xuôi gió như vậy, cho bộ lực tài nguyên giáng xuống một Nhan Tổng giám.

Nhan Tử Trừ năm nay vừa mới hai mươi bảy, nghe nói gia thế khá tốt, lại thêm một tướng mạo đẹp, ở trong mắt chúng nữ đồng nghiệp là chi lan ngọc thụ, là một sự tồn tại của nam thần cao không thể phàn. Nhưng đối với Giang Uyển Chuyển, vị Nhan Tổng giám này trong một năm nay chưa từng cho nàng một sắc mặt tốt, chưa cho nàng một câu lời hay, ngay cả khi cho nàng một con mắt, vậy nhất định là khúc nhạc dạo để phê bình nàng, người này rõ ràng chính là chướng ngại vật trên con đường nhân sinh của nàng, lại tiếp tục như vậy, đừng nói là ghế quản lý, phỏng chừng nàng sẽ chịu đựng không được chủ động cuốn chăn chạy lấy người.

Vừa mới nãy, nàng đem kế hoạch bộ lương bổng đã qua năm lần chỉnh sửa giao cho hắn xem.

Hắn đọc hơn mười phút, cuối cùng mí mắt cũng chưa nâng một chút, môi mỏng giật giật, giải quyết dứt khoát, "Xem kĩ lại."

Ngữ điệu thanh lãnh mang theo cường thế không thể phản bác.

Nàng cũng chưa nói gì, thu hồi bản kế hoạch quay đầu đi.

Giang Uyển Chuyển nghĩ thông suốt, hắn là nghiệt kiếp trước nàng tạo, kiếp này tới tìm nàng đòi nợ.

"Sao lại không cao hứng vậy? Lại bị phê bình?"

Nói chuyện chính là đồng nghiệp của Giang Uyển Chuyển, cũng là một bạn tốt có thể nói chuyện được, Diệp Tĩnh Thư, nàng là một đại mỹ nhân ngực bự mông vểnh eo thon chân dài, thướt tha lả lướt đi tới, đáp lên bả vai nàng, "Lại là Nhan Tổng giám?"

"Chị Tiểu Tĩnh a." Giang Uyển Chuyển xoay người ôm lấy eo thon của nàng một phen, "Hiện tại trong đầu em vẫn luôn tuần hoàn một câu hát phê bình, hắn còn muốn em phải làm thế nào? Muốn như thế nào?"

Diệp Tĩnh Thư cười "Phốc"một tiếng, vỗ vỗ phía sau lưng nàng, "Công tác là công tác, dù sao cũng sắp tan tầm, liền tạm thời ném qua một bên đi. Không phải em còn muốn đi hẹn hò sao? Đừng kéo theo một khuôn mặt dọa Trịnh bác sĩ chạy mất."

Bởi vì Giang Uyển Chuyển đã đi vào cửa hai mươi lăm tuổi, còn một lòng nhào vào công tác, không quan tâm việc chung thân đại sự chút nào, Giang ba Giang mẹ xem ở trong mắt, gấp ở trong lòng, đành phải tự thân xuất ngựa thu xếp cho nàng.

Trịnh Dịch là một đối tượng thân cận của nàng, năm nay hai mươi tám tuổi, là một bác sĩ khoa ngoại ở bệnh viện tư nhân, bề ngoài cũng rất đẹp, một đôi mắt phượng liễm diễm, tự mang theo ba phần ý cười, Giang Uyển Chuyển cũng bị ba phần ý cười này bắt được, cảm thấy tiểu tử này rất không tồi.

Vừa lúc, Trịnh Dịch đối Giang Uyển Chuyển cũng thập phần vừa lòng, cha mẹ đều là giáo sư đại học, dòng dõi thư hương, ngoại hình lại tú lệ, lúc phải mang theo ra ngoài công tác cũng không tồi.

Nếu hai bên đều cảm thấy vừa lòng, liền để lại phương thức liên lạc. Cả tuần nay Trịnh Dịch đã hẹn nàng vài lần, bởi vì công tác bận quá nên nàng đều từ chối, thật vất vả sống sót đến thứ sáu, sáng sớm hôm nay hắn liền gọi điện thoại hẹn nàng vào buổi tối, nàng không có lý do gì để cự tuyệt, tất nhiên phải đáp ứng.

"Em tính dùng bộ dáng này đi hẹn hò cùng đại soái ca?"

Giang Uyển Chuyển hữu khí vô lực nói, "Sao có thể a, em đã có chuẩn bị."

Diệp Tĩnh Thư nhìn đồng hồ, "Còn năm phút nữa là tan tầm."

Nàng đẩy đẩy nàng, "Đánh trống tinh thần, tạm thời đừng nghĩ về Nhan Tổng giám kia, mau mang đồ lại đây, chị giúp em chuẩn bị."

"Được rồi. Không thể để sự nghiệp thất ý, tình trường cũng thất bại."

Giang Uyển Chuyển này, không tính đặc biệt xuất sắc mỹ diễm, mặt trái xoan, cằm nhòn nhọn, là tương đối thanh tú.

Nàng thay một chiếc váy liền màu mạ xanh pha với một chút màu đỏ nhạt ở tay áo, tóc rối tung thả xuống, vừa mới cập vai, cười lên lộ ra má lúm đồng tiền, vừa xinh đẹp nho nhã vừa ngoan ngoãn ngon ngọt, không giống với lúc công tác ngắn gọn giỏi giang.

"Nhìn trẻ ra vài tuổi." Diệp Tĩnh Thư lấy một thỏi son từ trong túi ra, "Một bước cuối cùng, fresh hoa hồng phấn đường nâu, bảo đảm có thể làm Trịnh bác sĩ mê đến thần hồn điên đảo."

Bị thiên tính của nữ nhân quấy rối, Giang Uyển Chuyển nhìn bộ dáng xinh xinh đẹp đẹp trong gương, tâm tình tốt không ít, cùng Diệp Tĩnh Thư vừa nói vừa cười bước ra phòng rửa mặt.