[Cao Gia Phong Vân] Tái Thế Đích Ngô Ái Khanh Khanh

Chương 5



Bởi Cao Dật Tĩnh cứ tự nhiên ôm lấy thắt lưng của hắn như thế, khiến cho Quân Hoài Lân ngay cả phòng bị cũng không kịp, mặt của hắn đỏ bừng, cơn tức cũng từ đó mà theo lên.

“Ngươi… Ngươi…”

Hắn nguyên bản muốn chửi ầm lên, nhưng mắt hắn vừa chuyển xuống, thấy toàn thân trần trụi của Cao Dật Tĩnh, phát hiện nguồn gốc dục vọng của Cao Dật Tĩnh lại rục rịch, hắn xấu hổ đến mặt đỏ bừng, hơn nữa ngay cả nói cũng không nói được.

Người này chỉ nhìn hắn, nơi đó sẽ có phản ứng?

“Không cần sợ hãi, ta sẽ không làm tổn thương ngươi, Lân.”

Lân? Bất cứ ai cũng không gọi qua hắn cái tên thân mật như thế, Quân Hoài Lân nghe y gọi thân mật này, trong lòng tuy có tức giận, nhưng chẳng biết tại sao, mặt của hắn lại một mảnh nóng lên, hơn nữa còn thiêu cháy cả cổ của hắn.

Mặt của Cao Dật Tĩnh hướng tới gần hắn, bởi khi hai người mới gặp nhau, Quân Hoài Lân bị tên họ Cao này làm cho tức giận đến chết, đối với diện mạo của y cũng không mấy chú ý, chỉ biết là bộ dạng người này rất anh tuấn, hiện giờ, tại đây dưới khoảng cách gần như vậy, hắn mới phát hiện Cao Dật Tĩnh không chỉ anh tuấn, hơn nữa tràn ngập anh khí (khí khái anh hùng), không hiểu sao lúc này tim của hắn nhảy dựng lên.

Chính mình lại tâm động đối với một nam nhân, Quân Hoài Lân hoảng sợ, vội vàng muốn đẩy y ra, nhưng Cao Dật Tĩnh lại khóa thắt lưng của hắn lại. Khí lực của hắn cũng không nhẹ, hắn ngước mặt, đang muốn chửi, thì Cao Dật Tĩnh lại dùng vẻ mặt si tình nhìn hắn, nhẹ nhàng gạt mớ tóc rối bay bay trên mặt hắn.

“Ngươi thật đẹp, Lân, đời này ngươi vẫn là đẹp nhất!”

Nghe được trong lời kia của y biểu lộ đầy ca ngợi cùng dục vọng, hạ thân của Quân Hoài Lân cũng có phản ứng. Quân Hoài Lân bị dọa chết, đối với ‘không có hứng thú với nam nhân’ của hắn, cuối cùng bị một nam nhân trêu ghẹo làm *** nổi lên, mà người nam nhân này chẳng qua chỉ dùng một chút lời ca ngợi hắn, vậy mà hắn lại có phản ứng, thật quá hoang đường.

“Ngươi buông…”

Còn chưa kịp nói hết câu, Cao Dật Tĩnh liền hôn lên tóc bên gò má của hắn, hôn vành tai của hắn, khiến cho Quân Hoài Lân mở miệng buông tiếng rên rỉ, mà không phải tiếng chửi.

Cao Dật Tĩnh ngậm vành tai của hắn, dùng đầu lưỡi chơi đùa với cái vành tai nho nhỏ của hắn. Quân Hoài Lân một trận khó chịu, di chuyển thân thể, một bàn tay ôm tay phía sau của hắn, phát ra tiếng rên rỉ khe khẽ, thân thể hắn như hư nhuyễn, thắt lưng hoàn toàn nhờ vào lực giúp đỡ của thân thể đối phương mới có thể chống đỡ được.

“Kính nhờ, thả, buông ra… A — “

Ngay cả nói hắn cũng không nói hết được, lại buông ra tiếng rên rỉ lần nữa, lần này Cao Dật Tĩnh lấy tay vuốt vành tai của hắn, mà cái miệng của y thì sắp sửa hôn lên đôi môi mọng đỏ của hắn, mà hắn lại cũng chủ động mở môi ra, khiến cho nam nhân này làm càn hôn hắn, hắn phát ra âm thanh vô cùng *** đãng, hoàn toàn không thể khống chế được mình.

Sau một lúc lâu, Cao Dật Tĩnh đã ngừng hôn hắn, hắn vẫn còn chưa hết ý cọ sát môi vào môi Cao Dật Tĩnh, dường như cả đời này chỉ chờ người này hôn mình, cho nên hắn muốn hôn đến thỏa mãn, không cho y lại rời khỏi.

Chờ đến lúc Quân Hoài Lân lấy lại tinh thần, mới phát hiện mình dùng sức ôm lấy nơi cổ bị thương của Cao Dật Tĩnh. Cao Dật Tĩnh chịu đau, không có đẩy hắn ra, hắn thấy thế, giống như bị phỏng liền lập tức rút tay về, phút chốc cả mặt đỏ bừng bừng, không biết tột cùng là mình bị cái gì.

Thật sự là đáng sợ, chính mình lại làm ra loại sự tình này, tại chỗ hắn vung tay tát Cao Dật Tĩnh thật mạnh, tức đến nỗi từng giọt lệ tuôn chảy.

“Ngươi… Ngươi dám hôn ta?”

(Cái này là em hun người ta, *lắc đầu* em thật là cố chấp)

Cái tát này trút hết tất cả lực của Quân Hoài Lân, Cao Dật Tĩnh bị đánh đến nỗi má trái sưng đỏ lên, y thấp giọng nói: “Ngươi không có cự tuyệt, cho nên ta đã cho là ta có thể…”

Lời của y làm cho Quân Hoài Lân vừa xấu hổ vừa tức giận, hắn che miệng lại, lại phát giác ngoài miệng chính mình còn dính khẩu dịch của Cao Dật Tĩnh, hắn lập tức lấy khăn ra lau, nhanh chóng chà sát miệng mình, chà thế nào cũng không thấy sạch.

Cao Dật Tĩnh thấy hắn cuồng loạn như thế, cầm tay hắn, “Đừng lau nữa, ngươi muốn chà đến rách miệng.”

“Bị ngươi hôn qua, còn không bằng chà rách thì thật là tốt.” Quân Hoài Lân gạt tay của Cao Dật Tĩnh ra, lớn tiếng tức giận mắng.

Cao Dật Tĩnh sửng sốt, hiển nhiên là đau như ngàn mũi kim đâm, nhưng y cũng không nói gì cả, cứ cầm tay hắn, không muốn hắn tiếp tục chà.

“Ta sẽ không tái diễn chuyện này nữa, ngươi không cần lau nữa, nếu chà rách miệng, ta sẽ đau lòng.”

Thấy y nói chuyện mang chút mùi đùa giỡn, Quân Hoài Lân giận kêu lên: “Ngươi vì cái gì mà đau lòng? Miệng của ta thì có liên quan gì đến chuyện của ngươi? Ngươi dám hôn ta, ngươi… ngươi nghĩ rằng ta là cái loại người này sao?”

Quân Hoài Lân tức giận lại tát Cao Dật Tĩnh một cái nữa, Cao Dật Tĩnh lại cũng không tránh né.

“Ngươi hết giận chưa?”

Hắn giơ tay lên, còn muốn tát y lần nữa, nhưng Cao Dật Tĩnh lúc này bắt lấy tay hắn, “Ta sẽ không dễ dàng tha thứ người khác tát ta ba lần, cho dù là ngươi cũng thế.”

Y nói chuyện ôn ôn nhu nhu, nhưng bên trong cái ôn nhu, có một phần khí phách khác thường.

Quân Hoài Lân tức giận nói: “Buông ra, không được chạm vào ta! Ngươi muốn nam nhân, ra ngoài mà tìm a, ta sẽ không vì ngươi đã cứu ta một mạng liền bồi thân thể cho ngươi, ngươi tốt nhất mau tỉnh lại rồi cút cho ta!”

“Ta không yêu nam nhân.” Cao Dật Tĩnh lạnh lùng nói.

Quân Hoài Lân thấy y nói như đinh đóng cột, không giống như là lừa gạt mình, vậy y đi theo mình, là ảo giác của chính mình!

“Vậy sao ngươi cứ đi theo ta?”

“Bởi vì ta yêu ngươi.”

“Ngươi điên rồi sao? Nói mâu thuẫn, ta là nam nhân, ngươi nhìn đoán không ra sao?”

“Ngươi phải là nữ nhân.”

Bộ dạng Cao Dật Tĩnh nói chuyện rất là lãnh tĩnh, nhưng Quân Hoài Lân đã bị y chọc tức đến toàn thân phát run, “Ta phải là nữ nhân? Ai nói cho ngươi biết?”

“Ngươi là thê tử của ta, là nương tử của ta, ngươi nhìn ta, chẳng lẽ một chút cảm giác đều không có sao?”

“Ngươi điên rồi, ta sắp thành thân, đối với ngươi một chút cảm giác cũng không có, cái gì ta là thê tử của ngươi, nương tử của ngươi, ngươi thật sự ghê tởm cực độ, nếu không phải niệm tình ngươi đã từng cứu ta, ta đã sớm mặc kệ ngươi.”

“Chúng ta đều là tình nhân, là phu thê nhiều kiếp. Lân, ngươi một chút cảm giác cũng không có sao? Nhìn ta, chẳng lẽ ngươi không hề động tâm sao? Chẳng lẽ ngươi không giống ta nhìn thấy ngươi liền muốn tâm tình thương yêu của ngươi sao?”

“Kẻ điên ghê tởm này, lỗ tai của ta không cần phải … nghe những từ ô uế của ngươi, dù sao nhiệt độ của ngươi cũng giảm, không còn liên quan đến ta, giờ ta sẽ đi. Ngươi nghe rõ ràng cho ta, nếu ngươi vẫn theo ta, ta lập tức báo quan.”

Cao Dật Tĩnh còn không kịp nói cái gì, Quân Hoài Lân đã tức giận đến đẩy cánh cửa đi khỏi, Cao Dật Tĩnh muốn xuống giường đuổi theo hắn, lại thấy toàn thân trần trụi, đành phải y vật bẩn rách mặc vào. Nhưng y đi không quá hai bước, lại vì mất máu nhiều quá, thế nhưng một khắc liền ngồi bệt xuống đất, trong khoảng khắc không thể đứng lên.

Đang lúc thử đứng lên, Khúc Thanh đưa một thầy thuốc đi tới. “Thầy thuốc, mau, nơi này, thương thế của hắn rất nặng, cũng sắp chết!”

Khúc Thanh vừa mới nói xong, liền nhìn đến ngồi ngã xuống đất, Cao Dật Tĩnh cười khổ.

“Phiền ngươi đỡ ta đứng lên một chút được không?”

“Nhiệt độ của ngươi giảm rồi sao?” Khúc Thanh hoàn toàn không biết tình hình, không khỏi lắp bắp kinh hãi, “Cẩn thận thương thế của ngươi.”

***

Thầy thuốc đối với chuyện Quân Hoài Lân cẩn thận xử lý miệng vết thương rất là ca ngợi, càng dặn dò Cao Dật Tĩnh hiện tại cần giấc ngủ cùng nghỉ ngơi, tốt nhất không cần tiếp tục đi, có thể nghỉ ngơi mấy ngày.

Quân Hoài Lân ở một bên xanh mặt không có phản ứng với nói gì cả, chỉ có mỗi Khúc Thanh là người chăm chú nghe thầy thuốc dặn dò nhất.

Cao Dật Tĩnh vẫn như cũ đắm đuối nhìn Quân Hoài Lân, mãi cho đến thầy thuốc đi rồi, y mới nói lời cảm tạ với Khúc Thanh: “Khúc đại hiệp, đa tạ ngươi, nếu không có ngươi, ta chỉ sợ sớm đã chết.”

“Đừng khách khí!” Khúc Thanh nhìn biểu hiện của Cao Dật Tĩnh hết sức xuất sắc, lời nói lại rất khéo léo, chính là không biết y vì cái gì mà cứ khổ khổ đuổi theo Quân Hoài Lân. “Nhưng thương thế của ngươi nặng như vậy, có muốn thuê xe đưa ngươi về Tô Châu?”

“Không, ta muốn cùng đi với các ngươi, ở Sơn Tây ta có người quen cũ, nghĩ muốn đi gặp hắn một lần, các ngươi muốn đi Sơn Tây, ta và các ngươi cùng một đường, thuận tiện cũng có bầu bạn chiếu ứng.”

“Không được!” Quân Hoài Lân quả quyết cự tuyệt.

“Vì sao không được? Chúng ta bầu bạn tương trợ lẫn nhau, không phải tốt sao?” Cao Dật Tĩnh khó hiểu hỏi, nhưng Quân Hoài Lân phẫn nộ quay mặt một bên, hắn làm sao có thể làm trò trước mặt Khúc Thanh, đem chuyện phát sinh vừa nãy kể ra một lần.

Nhìn bộ dạng của Quân Hoài Lân thật không cao hứng, Khúc Thanh đương nhiên cũng hiểu Quân Hoài Lân đối với Cao Dật Tĩnh có phòng bị, hắn chống đẩy nói: “Cao công tử, thương thế của ngươi nặng thế này, ta xem ngươi vẫn là quay về Tô Châu là tốt hơn, nghĩa đệ của ta lần này quay về sơn trang lo liệu việc vui, chỉ sợ không có thời gian chiêu đãi ngươi, nếu là đối với ngươi thất lễ, chẳng phải là không tốt lắm sao?”

“Thương thế của ta không có gì đáng ngại, chỉ cần tới rồi Sơn Tây, ta tự nhiên sẽ mỗi người một ngả.”

Quân Hoài Lân xanh mặt, một câu cũng không nói lời nào, Khúc Thanh biết ở trên đường giang hồ, bằng hữu càng nhiều càng tốt, mà cừu nhân càng ít càng tốt, nếu khước từ nữa, chỉ sợ tất cả mọi người đều trở mặt.

“Cao công tử, chúng ta lời ngay nói thật đi! Cho ngươi cùng chúng ta một đường cũng không trở ngại, nhưng ngươi nhìn nghĩa đệ ta bằng ánh mắt rất lạ, nghĩa đệ ta cũng sớm thành thân, tự nhiên là không muốn dính lấy phiền toài, ngươi vẫn đi theo hắn cũng không phải biện pháp. Nếu là ngươi tới rồi Sơn Tây, không hề phiền nghĩa đệ của ta, ta đây để cho ngươi cùng đi, như thế nào?”

“Đương nhiên.” Cao Dật Tĩnh tựa hồ chỉ cần có thể cùng Quân Hoài Lân đồng hành, y liền cao hứng vô cùng, nên lập tức đáp ứng.

“Nhưng trên đường đi, có ba điều kiện ngươi phải tuân thủ. Thứ nhất, ngươi không được theo nghĩa đệ ta nói chuyện, bởi hắn không muốn nói chuyện với ngươi, thứ hai, ngươi không được đối với nghĩa đệ ta có hành vi quá phận, thứ ba, lộ phí trên đường đi ngươi đảm đương, như thế nào?”

“Được, không thành vấn đề.”

(Sao cái này giống thừa nước đục thả câu quá nhỉ?)

Quân Hoài Lân kéo Khúc Thanh sang một bên, nói nhỏ nói: “Ta không muốn đồng hành cùng hắn, hắn là người điên.”

Khúc Thanh lắc đầu với hắn nói: “Nghĩa đệ, hắn không nói chuyện với ngươi, cũng sẽ không làm ra hành vi thất lễ, đệ cứ tùy ý cho hắn đi, hơn nữa hắn vừa đến Sơn Tây liền chia tay với chúng ta. Hiện tại trong tay chúng ta ngân lượng không nhiều, đi chung đường có hắn giúp chúng ta chi trả, đây không phải là tốt sao? Huống hồ để cho hắn đi theo sau, đệ cũng không thoải mái, không phải sao? Không bằng để cho hắn hóa ám vi minh, hắn làm chuyện gì, chúng ta đều biết, cũng tương đối không xảy ra chuyện.”

Quân Hoài Lân nói không được an bài này không ổn làm sao, đành phải bất đắc dĩ đáp ứng.

***

Cao Dật Tĩnh quả nhiên tuân thủ ước định, trên đường đi, hắn chỉ nói chuyện với Khúc Thanh. Nhưng bọn hắn trên đường đi ăn thật xa hoa, để cho Cao Dật Tĩnh thanh toán không ít ngân lượng, hơn nữa Cao Dật Tĩnh còn mua giúp Quân Hoài Lân một bộ y phục trắng viền vàng, xem như bồi thường tổn thất cho hắn.

Quân Hoài Lân không biết làm sao Cao Dật Tĩnh biết hắn thích màu trắng, hắn nhận y phục, cũng không mặc qua một lần.

Cao Dật Tĩnh nghĩ hắn ngại y phục không phải danh tượng sư làm, cho nên sắp tới một chỗ đại trấn phồn hoa, lập tức viết thư đến nơi nào đó, đến khi bọn hắn đi tới thành trấn, một bộ quần áo đưa đến trước mắt Quân Hoài Lân.

Ngay cả Khúc Thanh không hiểu về ăn mặc, cũng nhịn không được nhìn y phục trên người Quân Hoài Lân mà ca ngợi: “Y phục này thật là đẹp, chỉ sợ tốn không ít bạc!”

Cao Dật Tĩnh chính là mỉm cười nhạt nhạt, y nhìn vẻ mặt của Quân Hoài Lân, tựa hồ kỳ vọng Quân Hoài Lân sẽ thích, nhưng Quân Hoài Lân lại lạnh lùng nói: “Hừ, kẻ có tiền chỉ biết làm chuyện nhàm rỗi. Y phục cũng chỉ để giữ ấm, ta cũng không phải nữ tử, bắt làm trò hề gì chứ.”

Khúc Thanh trách cứ hắn một câu: “Hiền đệ, Cao công tử cũng là hảo ý, nói chuyện với ngươi cũng đừng đâm chọc.”

Quân Hoài Lân có điểm muốn đập bàn tức giận, hắn nhìn ra được, Khúc Thanh suốt dọc đường đi, tựa hồ đánh giá rất cao con người Cao Dật Tĩnh này, lại thường hay nói chuyện phiếm với y, nhưng chỉ cần lúc Khúc Thanh không nhìn tới, Cao Dật Tĩnh sẽ dùng hai mắt thâm tình mà nhìn chằm chằm hắn, hơn nữa gần đây ánh mắt này ngày càng táo tợn, Quân Hoài Lân cảm thấy chính mình lúng túng như bị chính ánh mắt của Cao Dật Tĩnh cỡi y phục, y không chịu nói với hắn, Cao Dật Tĩnh nhìn ánh mắt của mình lại càng không đứng đắn.

“Ta nói chuyện đâm thọc? Vậy ngươi vì sao không hỏi hắn rốt cuộc dùng ánh mắt gì nhìn cơ thể của ta?”

Vừa nói ra những lời này, mặt của Quân Hoài Lân lập tức đỏ bừng, lập tức hắn chạy vội ra ngoài, ngay cả quần áo cũng không lấy, Cao Dật Tĩnh đứng lên, Khúc Thanh muốn ngăn y, y cầm quần áo, đi theo sau Quân Hoài Lân.

Quân Hoài Lân đóng cửa phòng, Cao Dật Tĩnh nhẹ nhàng gõ cửa, chỉ rước lấy sự giận dữ của Quân Hoài Lân: “Cút ngay! Ngươi quả thực muốn đem ta bức điên rồi, ngươi có biết hay không?”

Sáng sớm ngày thứ hai, quần áo đặt ở cửa Quân Hoài Lân, mà Cao Dật Tĩnh có lưu lại một tờ giấy –

Về sau ta sẽ không làm ngươi khó chịu nữa, thỉnh ngươi nhất định phải nhận bộ y phục này.

Quân Hoài Lân không biết nên làm thế nào cho phải, đành phải nhận lấy y phục. Quả nhiên từ ngày đó, Cao Dật Tĩnh chẳng những không nói với hắn lời nào, mà ngay cả ánh mắt cũng rất ít liếc lên người hắn, lúc này Quân Hoài Lân mới thở phào nhẹ nhõm.

Đi nhiều ngày trên đường, rốt cuộc bọn họ gió bụi mệt mỏi mới trở về Sơn Tây, ngay cả Quân Hoài Lân đọc đường rất ít cười cũng nhịn không được khóe miệng hướng về đoạn ngoặt phía trước. Nụ cười này của hắn, cả nét mặt toả sáng, Cao Dật Tĩnh đã rất ít nhìn hắn, nhịn không được vẫn nhìn hắn, giống bị nụ cười của hắn mê hồn mê đầu.

Quân Hoài Lân vì rời quê nhà lộ trình một ngày, đối với Cao Dật Tĩnh nhìn chăm chắm vào hắn như thế, ngược lại tuyệt không cười nói không để ý: “Đại ca, chỉ sợ biểu muội ta đã muốn tới nhà ta trước rồi, đến lúc đó ngươi là có thể gặp nàng.”

Cao Dật Tĩnh mới biết vì sao Quân Hoài Lân cao hứng như vậy, sắc mặt y lập tức u ám đi, cùng lúc với nét mặt toả sáng của Quân Hoài Lân thành đôi đối lập, y thấp giọng nói: “Đã đến Sơn Tây! Chúng ta chia tay ở đây!”

Khúc Thanh cũng cuốn hút với tâm tình khoát hoạt của Quân Hoài Lân, quay đầu hướng Cao Dật Tĩnh cười nói: “Đa tạ ngươi chiêu đãi dọc đường.”

“Không, không cần phải khách khí.” Y nhìn về phía Quân Hoài Lân, tựa hồ hy vọng Quân Hoài Lân có thể nói chuyện với y, nhưng Quân Hoài Lân hiển nhiên là một lòng đã bay đến nhà, toàn bộ đều treo trên người biểu muội hắn, đối với việc y muốn ly khai, thế nhưng ngay cả nghe cũng không có nghe, không, phải là có nghe nhưng không có phản ứng, Cao Dật Tĩnh trên mặt có chút bối rối cùng xấu hổ, y có chút khổ sở nói: “Ta đi đây.”

“Không tiễn.” Hai chữ lạnh lùng, chính là lời từ biệt của Quân Hoài Lân đối với Cao Dật Tĩnh.

Cao Dật Tĩnh lúng túng gật đầu, cô đơn (lủi thủi) rời đi.

(Thật tàn nhẫn quá TT_TT)

***

Quân gia sơn trang tuy rằng không phải đại phú đại quý ở Sơn Tây, nhưng coi như là vọng tộc nơi này. Khi để Khúc Thanh nhìn thấy biểu muội của Quân Hoài Lân, không khỏi sửng sốt, rốt cuộc hắn biết vì sao Quân Hoài Lân lại nhớ mãi không quên đối với biểu muội của hắn, lại vì cái gì mà cùng biểu muội của hắn thành thân, Quân Hoài Lân hài lòng nhất rồi.

Quân Hoài Lân thấy hắn nhìn không chớp mắt, cười trêu nói: “Đại ca, huynh nhìn như thế không sợ vọt mắt ra sao?”

Lúc này mặt Khúc Thanh mới đỏ lựng lên, đi đến phía biểu muội Sử Nghệ Anh của Quân Hoài Lân giải thích: “Đệ muội, ngươi quả nhiên tựa như hiền đệ nói xinh đẹp như thiên tiên, hại ta người thô lỗ này nhìn đến quên chớp mắt.”

Sử Nghệ Anh bị hắn chọc cho đỏ cả mặt lên, mà Quân Hoài Lân lại không được tự nhiên nói: “Đại ca, còn không có thành thân, huynh liền gọi đệ muội này, đệ muội nọ, chẳng phải là làm cho chúng ta đều thực không được tự nhiên?”

Khúc Thanh vỗ vào lưng Quân Hoài Lân mãnh mẽ, “Hiền đệ, người vợ xinh đẹp này, nếu đệ không mau lấy về nhà, chỉ sợ đại ca là người đầu tiên đoạt hôn.”

***

Sau Khúc Thanh mới biết, gia phong của nhà Sử Nghệ Anh bất đồng, nếu là nữ nhân muốn ngoại giá đến vùng khác, phải tới trong nhà người thành thân ở một tháng, kêu là mang hỉ, là ý tứ của điềm báo tốt.

Bởi vì Sử Nghệ Anh sắp gả đến nhà biểu ca Quân Hoài Lân, đương nhiên phải ở trước thành thân một trong nhà của Quân Hoài Lân, mà cha mẹ của Sử Nghệ Anh từ nhỏ nhìn Quân Hoài Lân lớn lên, càng thêm yên tâm cho vài nô tỳ, cùng đi với Sử Nghệ Anh sang nhà của Quân Hoài Lân.

Nhà của Quân Hoài Lân cũng không nhỏ, bình thường nhà giàu người ta có tiểu kiều lầu các, bọn họ cũng không ít như thế. Hiện nay chỉ có Quân Hoài Lân một người ở nhà, còn có một ca ca lại ở bên ngoài, nhưng là đất rộng, người ít, tự nhiên cần đến người hầu, cho nên Sử Nghệ Anh mang người hầu theo, đều được xếp vào vị trí thích hợp, coi như mang đến cho Quân gia nhân khẩu thưa thớt không khí vui vẻ.

Mà Quân Hoài Lân bôn ba bên ngoài mấy tháng, hơn nữa sau khi ở Tô Châu gặp cái tên điên Cao Dật Tĩnh, toàn bộ tâm tình liền đại đại không thư sướng. Nhưng mà sau khi về đến nhà, có thể cùng người mình yêu thành thân, hơn nữa kẻ điên kia không còn dây dưa, cho nên buổi tối đầu tiên về nhà, đương nhiên là Quân Hoài Lân ngủ ngon vô cùng.

Sáng hôm sau rời giường, hắn chỉ cảm thấy gian phòng của mình sạch sẽ thoáng đạt, ngay cả bài trí trong phòng, tựa hồ cũng được hạ phó chà lau sạch sẽ, vả lại trên bàn của hắn còn có một đóa hoàng cúc, tâm tình của hắn vốn đã vui vẻ, nhìn thấy đóa hoàng cúc này, tâm tình càng tốt thêm.

Xưa nay hắn vốn yêu hoa, chính là nam tử yêu hoa, dường như có chút kỳ quái, cho nên hắn liền tận lực không đi ngắm hoa, nhưng hôm nay hạ phó lại tự động dùng một cái bình nhỏ màu mực cắm một đóa thanh dật hoàng cúc, khiến tâm tình của hắn vô cùng vui vẻ, hắn yêu nhất chính là bình hòa màu mực, không ngờ được hạ phó này lại chuẩn bị bình cắm hoa màu mực này, ngày khác nhất định phải kêu tổng quản hảo hảo ban thưởng hạ phó tri âm giải ý này.

“Biểu ca, huynh tỉnh chưa?”

Vừa nghe đến tiếng người mình yêu gọi, buổi sáng tốt đẹp này chính là khiến người ta thần thanh khí sảng, Quân Hoài Lân đẩy cửa ra, nhìn thấy chính là Sử Nghệ Anh thanh lệ. Nàng gắt giọng: “Biểu ca, sáng nay giúp huynh tẩy trần, muội đã nấu vài món ngon lắm, có thể ăn.”

Vẻ mặt Quân Hoài Lân đương nhiên ứng hảo tươi cười.