[Cao Gia Phong Vân] Lạc Nan Tiểu Tư

Chương 10



Hai người đều không thể khống chế cảm giác chính mình.

Tiêu Tiêu cắn môi, nhịn không được cong người, tận lực có thể sát Hắc Ảnh, khí nóng rực của Hắc Ảnh chạm vào đùi non của hắn, Tiêu Tiêu mở miệng khẽ gọi.

Tay của Hắc Ảnh hoàn toàn không ngại ra vào, Tiêu Tiêu cũng không trụ được run rẩy theo: “Hắc đại ca…”

Hắc Ảnh khó có thể nhẫn nại dục vọng của mình, mạnh mẽ tiến vào, tay của Tiêu Tiêu tay nắm chặt y phục bên người, nhịn không được rên rỉ ra tiếng, “A –”

Hắc Ảnh cảm giác được nổi thống khổ của hắn, y cúi đầu, lấy tay vuốt ve mặt của hắn, vừa dùng môi hôn cuồng nhiệt hắn.

Tiêu Tiêu hé miệng, lưỡi của Hắc Ảnh mãnh liệt ra vào, Tiêu Tiêu để cho y hôn cơ hồ mất hồn.

Hắc Ảnh rời ra một chút, lại lao về trước Tiêu Tiêu gập chân, đưa mông nâng lên. Nhiệt triều khó nhịn trong thân y tăng lên, cảm quan cùng cảm giác trở nên rất mẫn cảm. Hắn thở hào hển, trùng kích mãnh liệt trong cơ thể làm cho hắn phát ra tiếng rên khó nhịn.

Hắn mị mắt, trên tóc đều là mồ hôi của Hắc Ảnh, trong mắt phát ra quang mang dã tính.

Hắn ôm lấy đầu của Hắc Ảnh, không kìm được lòng mà cuồng liệt hôn lên mặt của Hắc Ảnh, ngay cả hôn lên mồ hôi của y cũng có vị ngọt.

Trong cổ họng của Hắc Ảnh phát ra tiếng rên khàn khàn, hưởng ứng cùng tiếng thở gấp của Tiêu Tiêu xinh đẹp Tiêu Tiêu dùng chân kẹp lấy eo của Hắc Ảnh, để cho Hắc Ảnh càng xâm nhập thuận lợi. Tình cảm dao động kịch liệt như vậy, kịch liệt đến mức y không cách nào nhịn được.

“Ta thích ngươi, Hắc đại ca. Ngô… Ta thích ngươi, rất thích…”

Tiêu Tiêu lại hét lên một tiếng, bởi dưới cáo bạch của hắn, hạ thân cấp tốc co rút, gắt gao ôm lấy nhiệt tình của Hắc Ảnh.

Hắc Ảnh ngẩng đầu lên, càng phát ra âm thanh dã tính, nhìn ánh mắt của y làm cho Tiêu Tiêu nóng từ đầu đến chân, còn Hắc Ảnh tiến vào càng thêm mạnh bạo.

Tiêu Tiêu thừa nhận không chịu được khoái cảm quá độ này, đầu của hắn lắc lư cấp tốc ở trên giường hô hấp dồn dập, tựa như thở không nổi nữa.

“Ta yêu ngươi, Hắc đại ca. Ta rất yêu ngươi… Ngươi không được bỏ ta lại…”

Hắc Ảnh hôn lên môi hắn, đưa thân thể của hắn nâng lên cao, để mình hoàn toàn tiến vào trong cơ thể hắn.

Mỗi lần xâm nhập, âm thanh khàn khàn, tràn ngập tình ý gọi: “Tiêu Tiêu.”

Tiêu Tiêu ở bên trong khóc nức nở, thét chói tai: “Hắc…đại ca, ta chịu không nổi…”

Ở cao trào, Tiêu Tiêu run run thân mình, Hắc Ảnh ở trong cơ thể hắn phóng thích nhiệt lưu, hơi ấm thấm vào hắn, sau đó ngã trên người hắn, cố gắng hô hấp.

Tiêu Tiêu vuốt tấm lưng trần trụi của Hắc Ảnh, trên mặt mồ hôi làm cho hắn đỏ bừng bừng, hắn biết giao hoan vừa rồi làm cho Hắc Ảnh chảy nhiều mồ hôi như vậy. Hắn đưa mặt kề lên, để khuôn mặt ửng hồng của mình cảm thụ thể nhiệt ấm áp của Hắc Ảnh.

Một tay cùng hai chân vẫn bị y phục cột lại, chỉ bất quá vừa rồi hắn kích động đong đưa thân thể, khi hưởng thụ sung sướng mà Hắc Ảnh gây cho hắn, y phục cũng tuột ra.

Hắc Ảnh đứng lên, Tiêu Tiêu run lên, cảm nhận được cảm giác Hắc Ảnh đang rời khỏi cơ thể hắn.

Hắn đỏ mặt nhìn Hắc Ảnh, ánh mắt Hắc Ảnh nhìn hắn lại tràn ngập áy náy.

Tâm của Tiêu Tiêu từ thiên đường rơi xuống địa ngục, hắn thấy ánh mắt này, hiểu được cách nghĩ của Hắc Ảnh đối với hoan ái vừa rồi.

Hắn cúi đầu, đến khi hắn ngẩng đầu lên, hắn cười, “Hắc đại ca, ta không sao, Chu phu nhân đưa ta ra ngoài chơi, không ngờ lại gặp ngươi chỗ này, ta rất cao hứng. Đúng rồi, ta phải nhanh đi thôi, Chu phu nhân nhất định đang tìm ta ta hiện tại ở Chu gia, bọn họ đều rất tốt với ta, ta còn có hai đệ muội nữa, trên người của ta hiện có rất nhiều bạc, bọn họ đều tốt với ta.” Hắn hoàn toàn bất giác chính mình nói lặp lại.

Hắc Ảnh đứng lên, Tiêu Tiêu cũng nhanh chóng mặc y phục vào, vẻ mặt khoái hoạt.

Lúc Hắc Ảnh muốn xoay người rời đi, thấy Tiêu Tiêu đưa lưng về phía y mặc lại y phục Hắc Ảnh nhìn bóng lưng gầy yếu của hắn, nghĩ hắn gầy yếu như vậy, dù cho đi tới nơi nào, chỉ cần bị người ta sơ sơ tra tấn, làm sao còn mạng mà sống.

“Chu phu nhân vì sao muốn tới nơi này? Nơi này cách Chu gia xa vạn dặm, nàng đưa ngươi tới chỗ này làm gì?”

Bị Hắc Ảnh hỏi như vậy, Tiêu Tiêu sẽ không nói dối, đương nhiên càng không biết nên che lấp như thế nào. Hắn cúi đầu, rốt cuộc bộ mặt của hắn nhìn không ra khoái hoạt, tiếng nức nở ẩn ẩn truyền tới.

Hắc Ảnh đau lòng, rốt cuộc bất chấp cái gì báo ân, y tiến tới vài bước, từ sau ôm lấy Tiêu Tiêu.

Tiêu Tiêu quay người rúc vào trong ngực của y mà khóc, “Hắc đại ca, van cầu ngươi, để ta đi theo ngươi có được không? Ta có thể làm nô bộc của ngươi, làm hạ nhân của ngươi, đừng bỏ ta lại một mình được không?”

“Ngươi thế nào lại tới nơi này?”

Tiêu Tiêu khóc ròng nói: “Chu gia đuổi ta đi, cho ta năm trăm lượng bạc. Ta nghĩ ngươi từng nói muốn tới Miêu Cương, liền hỏi đường đi đến Miêu Cương như thế nào, sau đó mới tới nơi đây…”

Hắc Ảnh vừa nghe hoảng hốt, càng rời xa kinh thành, ác nhân hung ác càng nhiều, hắn lại là một người không hiểu gì, lại đi đến nơi này còn không bị người ta mưu toan tàn hại tính mạng, xem như ông trời chiếu cố hắn.

Âm thanh nói chuyện của Hắc Ảnh cơ hồ run rẩy: “Một mình ngươi đi tới chỗ này?”

“Trên đường có đại ca bán hàng đã đưa ta một đoạn.”

Hắc Ảnh ôm chặt Tiêu Tiêu, y biết hắn mỗi một bước tới nơi này, đều là nguy hiểm mạo hiểm phơi thây hoang dã hắn có thể bất cứ lúc nào cũng mất mạng được, chính mình ngay cả cơ hội thấy hắn cũng không còn. Nghĩ tới đây, trong lòng Hắc Ảnh trào lên tình cảm làm cho y cơ hồ không thở nổi.

“Tiêu Tiêu, sao ngươi ngốc như vây, ngươi bất cứ lúc nào cũng có thể ở nơi không quen không biết mà mất mạng.”

“Hắc đại ca, ta muốn gặp ngươi, ta rất muốn gặp ngươi, ta khống chế không được chính mình, ngay cả lúc ở Chu gia, ta cũng nghĩ đến ngươi. Hắc đại ca, chỉ cần có thể ở bên cạnh ngươi, ta làm người hầu của ngươi cũng không sao.” Trong lời lặp lại của hắn, chính là tình yêu của hắn, thế nào cũng che dấu không được.

Hắc Ảnh cảm động ôm chặt Tiêu Tiêu, thì thầm nói: “Cao gia không thiếu người hầu.”

Vẻ mặt của Tiêu Tiêu suy sụp, hắn khóc càng dữ hơn, “Hắc đại ca, van cầu ngươi…”

“Cao gia không thiếu người hầu, không thiếu nô tỳ, nhưng nếu ta không đưa ngươi về, chỉ sợ Cao gia bọn họ đều phát điên đi tìm ngươi, muốn tìm ngươi về làm bạn với ta, ta đây chẳng phải hại bọn họ mệt nhọc.”

Tiêu Tiêu vừa nghe y nói như vậy, hắn ngẩn ngơ, không rõ ý của y nói là gì.

Hắc Ảnh hôn lên gò má của hắn, ôn nhu nói: “Theo ta về Cao gia Tô Châu, chúng ta ở nơi đó ngươi cũng không về Chu gia, nếu bọn họ không nhận ngươi, vậy ngươi đi theo ta, ta sẽ chiếu cố ngươi.”

Toàn bộ kinh ngạc đều hiện trên mặt Tiêu Tiêu, nước mắt của hắn từng giọt rơi xuống, tình yêu đối với Hắc Ảnh càng ngày càng sâu. “Cám ơn ngươi, Hắc đại ca, cám ơn ngươi.”

“Đồ ngốc, nói tạ ơn cái gì, là ta phải nói lời tạ ơn với ngươi, cảm ơn ngươi đã yêu ta sâu đậm như vậy.”

Mặt của Tiêu Tiêu đỏ, vội vả lau nước mắt, “Không phải, là Hắc đại ca tốt với ta, ta đã liên lụy Hắc đại ca, là ta không tốt, Hắc đại ca còn thương ta như vậy.”

Hắc Ảnh xoa nhẹ cái mông của hắn, “Vừa rồi ta không khống chế như vậy, ngươi có đau hay không? Thật có thể đứng sao?”

Tiêu Tiêu đỏ mặt cúi đầu. “Không có việc gì, mỗi lần như thế sẽ không còn đau.”

Hắc Ảnh nhìn cái giường kia, nhớ tới nam hài tuấn mỹ kỳ quái kia. Y hỏi Tiêu Tiêu nói: “Ngươi biết nam tử trói ngươi lại sao?”

Tiêu Tiêu lắc đầu. “Ta không biết, khi ta tới đây, là hắn mời ta ăn cơm.”

Là nam hài kia khai đạo (khuyên giải) y, làm cho Hắc Ảnh rốt cục cũng nghĩ thông suốt vả lại hắn đối với tình hình Cao gia quen thuộc đến rất khả nghi, Hắc Ảnh cũng không biết hắn là ai.

Tiêu Tiêu suy nghĩ một chút, bỗng nhiên nói: “Ta nhớ ra rồi, hắn nói hắn tên là Cao Dật Linh.”

Nghe tới cái tên này, Hắc Ảnh ngạc nhiên nói: “Hắn là Cao Dật Linh? Là tiểu công tử.”

Nhớ tới cái này, Tiêu Tiêu lấy cái gì đó ra từ túi áo của y phục.

“Sau khi hắn trói ta lại, không biết bỏ cái gì trong túi của ta.”

Sau khi Tiêu Tiêu móc ra, là tờ giấy viết chữ. Tiêu Tiêu không biết chữ, cho nên đưa cho Hắc Ảnh.

Hắc Ảnh vừa thấy đã đoạt lấy, trên đó chỉ có bốn câu thơ –

Ngươi muốn tìm ta khỏi cần tìm

Ta thượng có việc muốn đùa giỡn

Nhanh mang nhữ ái về Tô Châu

Bốn tháng sau ta về nhà.

Kí tên lão lục Cao Dật Linh, cảm giác cười khẽ đáng yêu kia, làm cho hắn ngay cả vuốt tờ giấy cũng cảm giác được.

Hắc Ảnh giật mình nói: “Hắn bảo ta không cần tìm hắn, muốn ta mang ngươi trở về Cao gia.”

Tiêu Tiêu lại hiện ra do dự.

Hắc Ảnh cảm giác được trong lòng của hắn bất an, liền cầm tay hắn, “Làm sao vậy? Tiêu Tiêu, ngươi không muốn theo ta về Cao gia Tô Châu sao?”

Tiêu Tiêu cố sức lắc đầu, “Không phải, Hắc đại ca, có thể cùng một chỗ với ngươi, dù cho ở nơi nào cũng được nhưng ta muốn gặp Chu phu nhân, lúc trước ta bị đuổi đi, nàng khóc thật đau lòng. Nàng đối với ta như mẹ ruột, ta muốn nói cho nàng, hiện tại ta với ngươi cùng một chỗ, hết thảy đều rất tốt.”

Hắc Ảnh biết hắn là người mềm lòng, gật gật đầu với hắn, “Được, ta giúp ngươi an bài.”

Mặt Tiêu Tiêu cúi thấp, “Bất quá Chu lão gia không cho phép ta đến nơi của bọn họ, ta thật sư có thể nhìn thấy Chu phu nhân sao?”

Biết hắn ở Chu gia nhất định bị người khinh thị, trong lòng Hắc Ảnh bừng bừng lửa giận, tâm của Tiêu Tiêu yêu quý làm cho y khó kìm lửa giận. Y cam đoan nói: “Ta nhất định cho ngươi nhìn thấy Chu phu nhân.”

Tiêu Tiêu cảm kích nói: “Cám ơn ngươi, Hắc đại ca.”

Đêm đen gió thổi, Chu phu nhân như thế nào cũng ngủ không được, lúc nàng đang nhớ đến Tiêu Tiêu, đèn trong phòng bỗng nhiên tắt. Nàng mơ hồ thấy một đạo nhân ảnh lẻn vào trong phòng, nàng hoảng sợ, đang muốn kêu to, bóng người kia điểm nhẹ trên người nàng, nàng mở miệng, nhưng âm thanh gì cũng không phát ra.

“Chu phu nhân, thực xin lỗi, đắc tội ngươi, là Tiêu Tiêu muốn gặp ngươi, nếu ngươi không kêu, ta liền giải á huyệt.”

Vừa nghe là Tiêu Tiêu, Chu phu nhân vội vàng gật đầu, nhưng nàng nhìn Chu Thiên Tuần đang ngủ bên cạnh.

Hắc Ảnh nói: “Ta đã điểm hôn huyệt của hắn, hắn sẽ không tỉnh lại.”

Giải huyệt đạo cho Chu phu nhân, Chu phu nhân mới nhận ra là Hắc Ảnh, nàng nói: “Ngươi là Hắc đại ca mà Tiêu Tiêu nói?”

Hắc Ảnh gật đầu, ý bảo nàng đi theo y.

Chu phu nhân đi ra cửa phòng, Tiêu Tiêu ở ngoài phòng cách đó không xa chờ nàng.

Chu phu nhân vừa nhìn thấy Tiêu Tiêu, trên mặt đã chảy đầy lệ, ôm lấy hắn nói: “Tiêu Tiêu, mấy ngày nay ta rất nhớ ngươi.”

Tiêu Tiêu cũng rơi lệ. “Chu phu nhân, ta tốt lắm, ta tìm Hắc đại ca, Hắc đại ca vẫn chiếu cố ta. Ta đặc biệt cầu Hắc đại ca để ta tới gặp ngươi, chỉ muốn nói với ngươi là ta tốt lắm, ta muốn đi theo Hắc đại ca về chỗ của hắn, xin ngươi đừng lo lắng cho ta.”

“Ngươi cùng người không thân cũng chẳng quen này, cho dù chiếu cố thế nào cũng có hạn bằng không ngươi ở lại nơi này, ta sẽ cầu lão gia…”

Tiêu Tiêu đỏ mặt, hắn cúi đầu, “Kỳ thật ta cùng Hắc đại ca tốt lắm, Hắc đại ca cũng nói sẽ chiếu cố ta, xin ngươi đừng lo cho ta.”

Chu phu nhân còn muốn thuyết phục hắn, Hắc Ảnh lạnh lùng nói: “Không nhận con của mình, còn có thể an tâm ngủ được, ta tuyệt không để Tiêu Tiêu ở lại bên cạnh hắn.”

“Nhưng nơi này mới là nơi hắn phải ở.”

Hắc Ảnh cường thế nói: “Bên cạnh ta mới là nơi Tiêu Tiêu phải ở. Lúc trước ta có chỗ mê muội, cho nên ly khai hắn, nghĩ các ngươi hảo hảo chiếu cố hắn kết quả lại bị các ngươi đuổi đi, hiện tại ta sẽ không cho Tiêu Tiêu rời khỏi ta nữa.”

Chu phu nhân kinh ngạc nhìn Hắc Ảnh, lời y nói có chút y muốn chiếm hữu cùng bảo hộ, chung quy nàng cảm thấy có chút quái dị không nói ra lời, như là nam nhân đối với nữ nhân yêu dấu của hắn sau đó nàng nhớ tới khi nam nhân họ Hắc rời đi, bộ dáng Tiêu Tiêu khóc đến thương tâm, bỗng nhiên nàng bừng tỉnh hiểu ra, chỉ vào Hắc Ảnh giọng the thé: “Ngươi…”

Hắc Ảnh ôm Tiêu Tiêu, “Chu phu nhân, ta yêu Tiêu Tiêu, Tiêu Tiêu cũng yêu ta, ta ở thủ phụ Cao gia Tô Châu, tiền tài của Cao gia mặc cho ta dùng, ta ở Cao gia địa vị cũng như từng huynh đệ Cao gia xuất môn ra ngoài, người khác nhìn thấy, cũng phải gọi ta một tiếng Hắc thiếu gia. Ta đây ngoại trừ Tiêu Tiêu ra, sẽ không yêu nữ nhân hay nam nhân nào khác.”

Chu phu nhân kinh ngạc không thôi, lời Hắc Ảnh nói, đương nhiên đối với trưởng bối như nàng giống như lời cầu thân, nhưng Tiêu Tiêu là một nam hài tử… “Tiêu Tiêu là nam, không phải sao?”

“Ta biết hắn là nam. Nhưng Chu phu nhân, ta thương hắn, ta sẽ chiếu cố hắn, cả đời này ta sẽ không thay lòng đổi dạ. Ta chỉ có thể nói với như như vậy, mặc kệ ngươi thông cảm hay không, tóm lại, ta đối với tình yêu của hắn chắc chắn không thay đổi.”

“Ngươi nói muốn dẫn hắn về Cao gia, người Cao gia sẽ nhận hắn sao? Nhận ngươi mang một nam nhân về nhà sao?”

Hắc Ảnh biết vấn đề trọng điểm của Chu phu nhân, y hồi đáp: “Chu phu nhân, ngươi yên tâm đi! Ta sẽ không để cho Tiêu Tiêu chịu ủy khuất gì. Người Cao gia mà biết sẽ rất vui vẻ với người ta dẫn theo, bọn họ thương hắn, thích hắn, muốn nhận hắn còn không kịp, tuyệt đối sẽ không làm khó hắn.”

“Nhưng là…” Ngữ khí Chu phu nhân vẫn nghe còn bất an.

Hắc Ảnh đạm nói: “Chu phu nhân, ngày đó tướng công của ngươi vì thể diện của Chu gia mà đem Tiêu Tiêu đuổi đi, Tâm của ngươi có lạnh đi không? Ngươi có thể nhận ra được hắn căn bản không phải là người mà ngươi biết?

Chu phu nhân ngẩn ra, Hắc Ảnh nói: “Cả đời ta đây không như vậy đối với Tiêu Tiêu như vậy, ta dùng cả đời ta sẽ thương hắn, ta sẽ không để cho thương thế của hắn khổ tâm, ta cũng không vì thể diện mà bỏ hắn, đối với ta mà nói, hắn chính là hết thảy.” Lời nghe được là lời thực tâm của Hắc Ảnh.

Tiêu Tiêu hiểu được Hắc Ảnh không dễ dàng nhận lời, y nói như vậy, cho thấy chân tình của y. Tiêu Tiêu cảm động khẽ gọi: “Hắc đại ca.” Hắc Ảnh ôm chặt Tiêu Tiêu, “Chu phu nhân, nếu ngươi không tin lời của ta, ta hoan nghênh ngươi đến Cao gia, ngươi sẽ biết ta chiếu cố Tiêu Tiêu tốt thế nào.”

Chu phu nhân an lòng, bởi vì nàng cảm giác được lời Hắc Ảnh nói đều là thật sự. Nàng chảy nước mắt nói: “Hắc công tử, Tiêu Tiêu kính nhờ ngươi. Từ nhỏ hắn bị người ta bán đi bán lại, thật vất vả mới trở về, tướng công ta lại ngại hắn, không chịu để cho hắn nhận tổ nhận tông. Cái số của hắn khổ, với thân thể hắn, lưu lạc bên ngoài, không đến vài năm nhất định sẽ bệnh mà chết, nếu ngươi đồng ý thật tâm chiếu cố hắn, ta sẽ giao hắn cho ngươi.”

Chu phu nhân nắm tay của Tiêu Tiêu. “Tiêu Tiêu, là cha ngươi không đúng, ngươi phải sống thật tốt, ta sẽ thường đi miếu Quan Âm Bồ Tát cầu nguyện thân thể an khang cho ngươi.”

Tiêu Tiêu chảy nước mắt nói: “Chu phu nhân, ngươi phải bảo trọng, có Hắc đại ca ở bên cạnh ta, ta sẽ tốt lắm.”

Hắc Ảnh lau nước mắt cho Tiêu Tiêu nói: “Đừng khóc, ngươi khóc, Chu phu nhân sẽ luyến tiếc.”

Tiêu Tiêu nhào vào ngực của Hắc Ảnh, ngược lại khóc càng dữ hơn.

Chu phu nhân thấy bọn họ thâm tình mật ái của bọn họ, nàng buông tay của Tiêu Tiêu ra, để cho Tiêu Tiêu hoàn toàn nằm trong lòng ấm ấp của y.

Hắc Ảnh cũng không có nói cho Tiêu Tiêu, y không chỉ điểm hôn huyệt của Chu Thiên Tuần, còn sẵn tiện điểm toan huyệt của hắn. Người có võ công sẽ đau toàn thân một đến hai canh giờ như Chu Thiên Tuần không có võ công, toàn thân sẽ đau đến hai tháng. Phạt hắn nhẹ như vậy, coi như thay Tiêu Tiêu lấy lại một chút công đạo.

Y cùng Tiêu Tiêu chạy về Tô Châu, thân thể Tiêu Tiêu yếu đuối, Hắc Ảnh không dám chạy quá nhanh, bọn họ chỉ có thể chậm rãi mà đi.

Đến gần Tô Châu, hắn liền có chút bất an hỏi: “Ta đến Cao gia thật sự không sao chứ? Nếu không được, ta có thể làm người hầu.”

Hắc Ảnh trách mắng: “Đừng nói bậy, ngươi đến đương nhiên không sao, nếu ngươi đến Cao gia mà làm chuyện người hầu, ta sẽ không tha cho ngươi.”

Tuy là nói như vậy, nhưng Tiêu Tiêu vẫn có vẻ bất an, hồi hộp.

Lúc hắn thật sự đến trước đại môn của Cao gia, hắn sợ tới mức sắc mặt trắng bệch. Bởi tòa nhà này lớn đến bất khả tư nghị, hơn nữa còn được ở nơi nhìn đẹp như vậy, ngay cả Chu gia cũng kém rất nhiều.

Hắn còn tưởng rằng Hắc Ảnh đi nhầm, hắn kéo kéo tay áo của Hắc Ảnh, “Hắc đại ca? Là nơi này sao?”

Hắc Ảnh còn chưa trả lời, thủ vệ ở bên ngoài đã thấy Hắc Ảnh, vội vàng kêu lên: “Hắc thiếu gia, ngươi đã trở lại. Mấy ngày nay không biết thế nào, tất cả mọi người đều trở lại, ngay cả đại thiếu gia cùng tứ thiếu gia hiếm trở về nhất cũng đã trở về.”

Hắc Ảnh lộ vẻ vui mừng, từ nhỏ y làm bạn với lão đại Cao gia, tình nghĩa cùng lão đại không ít.

Y kéo Tiêu Tiêu đi vào, Tiêu Tiêu ngược lại lùi không bước tới trước. Hắc Ảnh ôn nhu nói: “Không sao, nhanh một chút, bọn họ nhất định sẽ nhất định sẽ thích ngươi.”

“Ta…hay ta làm người hầu tốt hơn, ta đi vào bằng cửa nhỏ.” Tiêu Tiêu sợ sệt nói.

Hắc Ảnh vừa tức giận vừa buồn cười, không biết nên nói cái gì với hắn. Y cứ ôm hắn, hướng đại môn mà đi cho dù Tiêu Tiêu cả kinh kêu to, Hắc Ảnh cũng bước tiếp không ngừng ôm hắn đi vào bên trong.

Tiêu Tiêu phát run nói: “Hắc đại ca, vạn nhất bọn họ đều ghét ta thì làm sao? Ta không nên đi vào thì tốt hơn, ngươi bỏ ta xuống đây đi!”

“Đừng có nói ngốc nghếch nữa, bọn họ sẽ không ghét ngươi.”

“Nhưng ta là nam, vạn nhất…”

Hắc Ảnh nói: “Ta không phải đã nói với ngươi, tình nhân của lão đại Cao gia là nam nhân, chỉ nên bọn họ sẽ không để ý.”

“Còn những huynh đệ khác của Cao gia, bọn họ có thể không thích mà?”

“Sẽ không.” Hắc Ảnh trả lời hắn.

“Đúng rồi! Sẽ không, nếu Cao Dật Hiên dám là nam mà không cần ta, ta nhất định không bao giờ thương hắn nữa.” Một nam hài tử mày rậm mắt to xuất hiện bên cạnh, thoạt nhìn chỉ lớn hơn Tiêu Tiêu một hai tuổi. Hắn còn nói rất to, Hắc Ảnh biết hắn nói đúng là lão nhị Cao Dật Hiên.

“Đúng vậy! Ngay cả Cao Dật Tĩnh biết ta là nam, hắn vẫn thương ta, yêu ta, cũng luyến tiếc để ta làm việc.” Hắc Ảnh nhìn mĩ nam nhân một thân nho sam, hắn nói đến là lão tam Cao Dật Tĩnh.

“Đúng vậy! Vốn Cao Dật Ngọc cũng ghét nam nhân, nói cái gì nam nhân là nước thối nhưng chỉ ghét nam nhân khác, hắn rất tốt với ta.” Tiêu Tiêu thấy hắn người xinh đẹp nhất, người này nói chuyện nhẹ nhàng ôn nhu. Còn Hắc Ảnh biết hắn nói đến lão tứ Cao Dật Ngọc.

“Nếu Cao Dật Dũng chê ta là nam nhân không cần ta, ta đây lập tức cho hắn một đao vào bụng, rồi trở về Miêu Cương.” Người nói kịch liệt, mi nhãn thượng câu, diễm lệ không tả nổi, nhưng vẻ mặt hắn nhắc đến Cao Dật Dũng lại mang theo mị ý, tuyệt không giống bộ dạng sẽ đâm người một dao, hơn trên vai hắn, còn có con điểu rất đáng yêu.

Hắc Ảnh hoảng sợ, y chưa từng thấy những người này, đương nhiên không biết bọn họ là ai, hắn lui về sau, thiếu chút nữa va vào một mỹ nhân.

Mỹ nhân này hắn biết, là tình nhân của lão đại. Hắc Ảnh nhẹ nhàng thở ra, “Hà Phong công tử.”

Lãnh Hà Phong nói: “Chúng ta đều có đồ muốn tặng cho hài tử này, ngươi đi xa nhiều, Cao Dật Vân bọn họ ở đại sảnh chờ người.”

Năm huynh đệ Cao gia lúc này đang ở đại sảnh, Hắc Ảnh đi vào, y còn chưa nói chuyện, lão đại Cao gia đã mở phong thư cho y xem, hóa ra lão lục Cao Dật Linh đã viết thư về nhà, nói Hắc Ảnh sẽ mang Tiêu Tiêu trở về, còn nói trong bốn tháng hắn sẽ trở về.

Hắc Ảnh lo lắng nhìn Tiêu Tiêu, y biết hắn nhát gan, không biết có thể cùng những người này chung sống hòa hợp hay không.

Lão đại Cao gia biết y đang lo lắng, hắn cười nói: “Ngươi yên tâm đi, những người này tập trung cùng nhau, là muốn cho Tiêu Tiêu an tâm ở nơi này.”

Hắc Ảnh nhìn Tiêu Tiêu, Tiêu Tiêu cũng ngẩng đầu lên nhìn hắn, hai ánh mắt thân mật va chạm, như là hứa hẹn tình yêu.