[Cao Gia Phong Vân] Ác Chủ Đích Mại Thân Khế

Chương 3



Trời còn chưa sáng, Cao Dật Dũng làm sao thức dậy được. Y ngủ ở dưới đất, trên người chỉ có mỗi một mảnh bố vừa hôi thối vừa rách bươm, ban đêm ở rừng núi lạnh đến thấu xương, y lạnh cóng đến phát run, thật không dễ dàng ngủ được, sớm đã là nửa đêm khi ngủ ngon miệng, bỗng một trận nước ấm hất vào mặt, còn pha lẫn một mùi nước tiểu khó ngửi.

Trong nháy mắt y tỉnh lại, nguyên lai là tuyết điêu ngủ bên gối của Tố Phi Văn nhìn thấy y canh tư rồi mà chưa tỉnh, liền tiểu ở trên mặt y.

Cao Dật Dũng ngửi được mùi nước tiểu, lửa giận bừng bừng bốc lên, y hét một tiếng, liền muốn đi tìm con tuyết điêu tính sổ.

Y một tay lau mặt, một tay liền bắt lấy con tuyết điêu kia, đang muốn đem cái con súc tính kia thiên đao vạn quả, nhưng con tuyết điêu kia động tác nhanh nhẹn vô cùng, lập tức nhảy lên bên gối của Tố Phi Văn.

Cao Dật Dũng giận để trong lòng, đâu quan tâm trước mặt Tố Phi Văn đang ngủ, y chỉ cần giết con súc sinh bất khả kia y lướt qua thân của Tố Phi Văn, bắt con tuyết điêu kia.

Tố Phi Văn đưa tay đè cánh tay của y, thoáng cái đem y quăng ra ngoài cửa sổ, y rơi xuống đến hoa mắt chóng mặt, chỉ nghe Tố Phi Văn lạnh nhạt nói: “Đánh chó phải nhìn mặt chủ, sủng vật của ta, ngươi cũng dám bắt.”

Vốn Cao Dật Dũng rất tức giận, nhưng hiện tại y không những không tức giận, còn hết sức kinh ngạc, đơn giản là võ công của y trình độ cũng không tệ, có thể đan dụng nhất thủ, một chiêu đem y ném ra ngoài, hơn nữa khiến y ngay cả chống cự cũng không có cơ hội, mà ngay cả đại ca của y là người lợi hại như thế mà cũng không có thể làm được, làm sao Tố Phi Văn có thể làm được? Võ công của hắn lợi hại như vậy sao?

Đầu y choáng váng não căng ra, y vốn là ngươi có chuyện là nói thẳng, thẳng như ruột ngựa vẫn là cá tính, gặp chuyện kỳ quái, loại cá tính này lại càng biểu hiện rõ rệt, y chỉ vào Tố Phi Văn, vô cùng kinh hãi hỏi: “Ngươi luyện võ công mấy năm?”

Tố Phi Văn lạnh lùng nói: “Không luyện qua, không luyện một chút nào.”

“Ngươi nói bậy, ngươi không có võ công, tại sao một chiêu có thể ném ta ra ngoài được?”

Tố Phi Văn lạnh lùng khinh thường liếc mắt y một cái, dường như ngay cả nói cũng không muốn nói với hắn, chỉ nói hai chữ, “Ngu ngốc.”

Không để ý tới Tố Phi Văn mắng y ngu ngốc, Cao Dật Dũng đi vào trong phòng, hét lớn: “Ngươi nói rõ ràng cho ta, vì sao?” Lại đột nhiên kinh giác, “Hay ta gặp tại nạn nước, võ công kém đi?”

Cao Dật Dũng thử nâng cái bàn, quái lực của y rất lợi hại, nhẹ nhàng động một chút, cả cái bàn đều bị y nâng lên, cho thấy là quái lực của y không có biến mất, vậy tại sao Tố Phi Văn có thể ném y bay ra ngoài được?

Y còn muốn hỏi lại, Tố Phi Văn mới đột nhiên phi thường khoa trương che cái mũi lại, “Đây là mùi thối gì?”

Nhắc tới mùi thối, Cao Dật Dũng mói nhớ tới con súc sinh kia giở thói lưu manh trên mặt y, y tức giận dùng tay áo lau, “Đồ con chồn thối kia, đi tiểu trên mặt ta…”

“Nói xằng, nó không có làm chuyện không gia giáo.”

Tố Phi Văn chính là vẻ mặt ngươi nói bậy, khiến Cao Dật Dũng tức giận nói: “Mẹ nó, ta lừa ngươi làm gì, ngươi cho là bị một con súc sinh đi tiểu trên mặt là chuyện rất vẻ vang, cho nên ta khẩn trương nói cho ngươi biết sao?”

Bởi Cao Dật Dũng thật sự nói rất oán giận, cho nên không có khả năng giả vờ, vẻ mặt Tố Phi Văn nghiêm khắc nhìn về phía con tuyết điêu kia.

Tuyết điêu đứng thẳng đờ, nhưng rõ ràng, nó né tránh cái nhìn của Tố Phi Văn. Tố Phi Văn nhẹ nhàng nói: “Đi ra ngoài cho ta, trước khi ta chưa tha thứ cho ngươi, không được phép đi vào.”

“Ngươi nói cái gì, ta lại không có làm sai, vì sao ngươi…”

Cao Dật Dũng nói được một nửa, thì phát hiện Tố Phi Văn như không phải nói với mình. Y ngậm miệng, mà tuyết điêu giương mắt nhìn, liếc Cao Dật Dũng một cái, mới vụt chạy ra khỏi phòng.

Tố Phi Văn lạnh lùng nói: “Ngươi lại đậy!”

“Bảo ta qua làm gì, nếu không đi hái măng tre, trời sẽ sáng.”

“Ta bảo ngươi lại đây.”

Giọng Tố Phi Văn uy nghiêm, làm người ta không dám không nghe theo.

Cao Dật Dũng đến gần bên giường, từ trong túi xách Tố Phi Văn lấy ra một cái khăn lụa trắng, hắn vắt vài cái, sau khi nhúng vào nước sạch, lau mặt cho Cao Dật Dũng.

Cao Dật Dũng nuốt nước bọt, chỉ cảm thấy mùi thơm ngát xông vào mũi, không biết đó là mùi hương của cái khăn lụa hay là mùi thơm trên người Tố Phi Văn.

Y gần Tố Phi Văn như vậy, ngửi được hương thơm trên người hắn là mùi gì, thơm mát vô cùng, cũng làm cho *** của y đại phát.

Y khả dĩ nhìn Tố Phi Văn đẹp không tỳ vết, vừa đẹp vừa trắng, ánh mắt y đi xuống, nhìn xương quai xanh lồ lộ ra, xương quai xanh kia dưới ánh đèn vi ám phi thường gợi cảm, lóe quang mang bạch khiết, Cao Dật Dũng chỉ cảm thấy dục vọng của mình khó mà kiềm chế.

Cao Dật Dũng đỏ mặt tía tai, thế nhưng chính mình với nam tử mạo mỹ có cá tính quái dị, tính tình lạnh lùng này lại có sắc dục, y không thể chấp nhận, lại càng khó tin, mà không thể tiếp nhận chính là ý nghĩ của y, thế nhưng thân thể y lại phản ứng cái trực tiếp, y chỉ hy vọng Tố Phi Văn sẽ không phát hiện bộ dạng khó coi của y.

Tố Phi Văn nhất nhất chùi sạch sẽ, đem khăn lụa đưa xuống, thì thầm nói: “Sạch rồi, ngươi có thể mang đi.”

Bởi âm điệu của Tố Phi Văn mềm mại như vậy, hơn nữa động tác vừa rồi của hắn hết sức ôn nhu, nỗi lòng của Cao Dật Dũng dịu xuống.

Trong lòng y nghĩ: Có lẽ người này không khó ở chung như vậy.

Y vừa mới nghĩ như vậy, Tố Phi Văn đem khăn lụa vứt xuống đất, lạnh lùng nói: “Chờ một chút đem khăn lụa đi đốt, dính mùi hôi của nam nhân, ta không muốn nữa.”

Tình dục của Cao Dật Dũng sau khi nghe hắn nói như thế liền biến mất không dấu vết. Tố Phi Văn quả thực là khiếm tấu, y hung hăng nhìn Tố Phi Văn, Tố Phi Văn tựa hồ cũng biết y đang suy nghĩ gì, hắn xoay đầu lại, vẻ mặt khinh thường nhìn y: “Tránh ra, đừng dựa sát vào ta, để tránh mùi thối trên người ngươi bay sang ta.” Theo sau là câu ra lệnh: “Nấu cơm đi!”

Cao Dật Dũng tức giận đến chết, dù sao trong phòng chỉ có Tố Phi Văn cùng chính mình, rốt cuộc không có tuyết điêu độc kia có thể uy hiếp mình, y đánh Tố Phi Văn một trận là được.

Y vừa mới giơ nắm tay lên, Tố Phi Văn liền lập tức bắt lấy nắm tay của y, khiến cho tay y hạ xuống.

Y kinh hãi, thế này lại thế nào! Tố Phi Văn như hoàn toàn không có sử dụng lực. Cao Dật Dũng kinh hãi nói: “Võ công của ngươi…”

“Ta sớm nói qua, ta không có luyện võ.”

Lúm đồng tiền của Tố Phi Văn như hoa, hắn cười đến mức rất đẹp, nhưng lời nói lại làm cho toàn thân Cao Dật Dũng dựng đứng: “Ta sớm đã hạ cổ (sâu độc) với ngươi, từ khi ngươi ký khế ước kia, ngươi không biết là ngươi đụng một cái đến ta, liền không thể sử dụng khí lực với ta sao?”

Cao Dật Dũng hoảng hốt nhìn Tố Phi Văn, Tố Phi Văn ngồi trên nửa giường, hắn bắt lấy tay của Cao Dật Dũng nói: “Ngươi không tin?”

Dùng hết khí lực, Cao Dật Dũng giật mình phát giác, quả nhiên không phải khí lực Tố Phi Văn lớn hơn y, mà là chính mình căn bản là không thể sử dụng lực.

Tố Phi Văn nói: “Nếu trong lòng ngươi có ý nghĩ bất lợi với ta, ngươi đụng tới ta, khí lực thế nào cũng sử dụng không được.”

Cao Dật Dũng phi thường chấn động, y lẩm bẩm nói: “Đây là tà pháp gì?”

“Ta là người Miêu Cương, ca ca của ta là dược sư cũng là cổ độc sư nổi danh vô cùng ở Miêu Cương, một người có thể có được danh hiệu dược sư cùng cổ độc sư, từ bao nhiêu năm qua ở Miêu Cương, chỉ có ca ca ta, ta ở bên cạnh hắn cũng học không ít tri thức, nếu ngươi làm ẩu làm càn, chỉ tự mình chuốc lấy cực khổ.”

Cao Dật Dũng hoàn toàn ngây ngốc nhìn vẻ mặt tiếu ý của Tố Phi Văn, vẻ mặt của Tố Phi Văn khi nhớ tới huynh trưởng mà trở nên thập phần ôn nhu, “Hiện tại ngươi biết không được phép làm trái lời nói của chủ nhân chứ?”

Cao Dật Dũng hoàn toàn đáp không được, nguyên nhân nào đó y bị tà pháp này làm cho sợ choáng váng.

Trời đã sáng.

Điều này không phải y thức dậy nổi vào buổi sáng đầu tiên, ban tối y chỉ như một con chó nằm ngủ dưới sàng của Tố Phi Văn, canh tư sẽ thức dậy đi hái măng tre, chuẩn bị bữa sáng.

Sau khi làm xong bữa sáng, còn phải đi thỉnh Tố Phi Văn thức dậy ăn cơm, còn phải như nữ tì thay y phục cho Tố Phi Văn Tố Phi Văn ăn bữa sáng xong, sẽ dạy y cho đống thú vật này ăn, sau đó quét tước sân cổng đến giữa trưa, phải chuẩn bị cơm trưa, sau khi làm cơm trưa, buổi chiều chính là thời gian Tố Phi Văn rảnh rỗi ngược đãi y.

Cách ngược đãi mỗi ngày không giống nhau, có khi chê tri thức y quá thấp, đem cuốn “Thượng thư” ra bảo y cõng, y cõng không được, sẽ bị Tố Phi Văn dùng cây mây đánh lên người, có khi y mệt mỏi đến cực điểm, nhịn không được ngủ gật, cây mây sẽ không khách khí liền hỏi thăm người y, đau điếng khiến y phải tỉnh lại.

Có lúc Tố Phi Văn chê y đứng tư thế khó coi, liền cầm cây mây, muốn y đứng bất động ba canh giờ trước cửa, nếu y khẽ động một chút, Tố Phi Văn sẽ không khách khí mà đánh y y từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ cảm thấy bản thân đứng tư thế khó coi, nhưng đó là Tố Phi Văn có thể chỉ ra khiếm khuyến, nào là chân y quá khom, lưng không thẳng, bờ vai quá dùng sức, y vừa tức vừa giận, nhưng mỗi lần phản kích, nhất định sẽ bị Tố Phi Văn làm mặt mũi bầm dập.

Cuối cùng y đã có kinh nghiệm, thà rằng ngoan ngoãn nghe lời, để tránh chịu nổi khổ da thịt.

Bình minh hôm nay, y rửa rau, nấu cơm, đợi đến khi nấu xong, y đã mệt đến mức mồ hôi ra như tắm, y vội vội vàng vàng chạy đến cửa phòng của Tố Phi Văn: “Tố Phi Văn, ngươi đã dậy chưa?”

“Ngươi gọi ta cái gì?”

Miệng của Cao Dật Dũng cơ hồ muốn méo bởi hai chữ này, “Chủ nhân.”

Tố Phi Văn đứng lên, Cao Dật Dũng mới đẩy cửa đi vào, toàn thân Tố Phi Văn trắng như tuyết, động lòng người đến không lời nào nói được, nhưng Cao Dật Dũng biết không thể nhìn bậy, nếu như con mắt ngắm bậy, Tố Phi Văn sẽ không chút khách khí thưởng vài ba cái tát, cho nên Cao Dật Dũng đã có kinh nghiệm, y luôn cúi đầu không nhìn.

Vừa đến ngày hôm sau, không ngờ tình hình càng nghiêm trọng, chẳng qua là khi y thay y phục thấy cánh tay trắng như tuyết cùng môi đỏ mọng mê hoặc tim người của Tố Phi Văn, rốt cuộc y bất giác bị kích thích, rõ rệt đến mức ngay cả Tố Phi Văn cũng nhìn ra.

Tố Phi Văn không nghĩ tới Cao Dật Dũng lại vô sỉ đến nước này, y có thể chưa từng nhìn qua tình cảnh này, dĩ nhiên vẻ mặt trắng bệch nổi giận nói: “Ngươi không biết xấu hổ sao? Cao Dật Dũng.”

Cao Dật Dũng cũng tức giận, ai bảo bộ dạng Tố Phi Văn như tiên nữ, mắng y thì có ích lợi gì, chính y cũng không phải cố ý muốn xấu mặt như thế.

Y cả giận nói: “Ngươi nói chuyện yểu điểu, giúp ngươi thay y phục, chính ngươi lại ư ư a a, nghe như ở trên giường, chỉ là lỗ tai của nam nhân, ai mà chịu nổi?”

Tố Phi Văn không nghĩ tới Cao Dật Dũng lại to gan như vậy, dám trả treo với hắn, cả giận nói: “Ngươi còn dám cãi lại?”

Cao Dật Dũng lại mất mặt lần nữa, y tức bản thân mình, càng tức Tố Phi Văn, đương nhiên là tức Tố Phi Văn hơn. Y nổi giận mắng: “Cãi lại thì sao, ngươi giết ta a, có nam nhân nào như ngươi toàn thân thơm lừng vô cùng, khiến người ta tới gần vừa nghe liền lửa giận trên thân thầm nghĩ muốn làm chuyện kia hơn nữa tóc ngươi chảy dài như vậy, vẻ mặt xinh đẹp như vậy, làn da bạch bạch tế tế, trên người một vết chấm cũng không có, môi vừa hồng vừa tươi đẹp, bộ dạng của ngươi còn xinh đẹp hơn cô nương trong kỹ viện.”

Tố Phi Văn không cho y nói xong, liền thưởng cho y một cái tát, một cái tát rất mạnh, khiến cho mặt của Cao Dật Dũng đỏ rần lên.

Tố Phi Văn lạnh như băng nói: “Nam nhân thật là thấp hèn hạ lưu lại vô sỉ, trong đầu toàn nghĩ chuyện kia.”

Cao Dật Dũng bị đánh chẳng những không lùi, ngược lại lớn tiếng thoá mạ: “Chính ngươi còn không phải xú nam nhân, không phải từ trước đến giờ ngươi chưa nghĩ tới chuyện kia hay sao?”

Tố Phi Văn lạnh lùng nói: “Ta cũng không vô sỉ hạ lưu như ngươi.”

Cao Dật Dũng bị chửi, trong lòng quả là phẫn nộ tột cùng, nhưng thật ra càng căm phẫn đối với tâm tình chính mình, y vậy mà lại đối với người nam nhân này chảy nước miếng, quả thực là thật là đáng sợ.

Từ xấu hổ y chuyển sang giận nói: “Ta vô sỉ hạ lưu thế nào, dáng vẻ không giống như ngươi không ai tính ———-”

Tố Phi Văn chẳng muốn cùng y nói những lời vô nghĩa, tay vung ném y ra ngoài cửa, còn hất nước rửa mặt lên đầu y, lạnh băng nói: “Lần sau ngươi còn dám nói với ta những lời không đứng đắng, cẩn thận ta vả miệng của ngươi, dọn cơm cho ta, ta đợi một lát mới ăn cơm.”

Y lau nước trên mặt, tức giận đứng lên, con ngươi sắc bén của Tố Phi Văn bắn ra tia lạnh lùng, “Tuyết điêu, lại đây cho ta.”

Cao Dật Dũng lập tức cứng đờ, biết Tố Phi Văn lại muốn mình chết đi sống lại, y cúi đầu, tuy lòng chứa đầy căm phẫn, nhưng đau đớn trước kia thật sự nếm nhiều rồi, y biết càng phản kháng, Tố Phi Văn trừng phạt lại càng nghiêm trọng, hôm qua đã khiến toàn thân y đều là ứ thương, hôm nay lại bị hắn một trận làm ác, chẳng phải đến mệnh cũng mất?

Vì thế y cúi đầu tức giận vô cùng, ngoan ngoãn đi trở về trù phòng dọn cơm lên bàn, và ngày đó phong ba dừng ở đó, với Cao Dật Dũng cũng là một kinh nghiệm, không dám loạn nhìn Tố Phi Văn.

Hôm nay thay y phục, Cao Dật Dũng giúp Tố Phi Văn cầm y phục mặc vào.

Y phục của Tố Phi Văn kiểu dáng rất kì lạ đặc biệt, tuyệt không giống trang phục người Hán, hắn từng nói qua hắn là từ Miêu Cương tới, cho nên kiểu dáng y phục rất đặc biệt Mới đầu Cao Dật Dũng giúp hắn thay y phục, tuyệt không biết phải mặc y phục này thế nào, khi đó Tố Phi Văn còn lạnh lùng châm biếm y.

Nhưng trải qua nhiều ngày như vậy, y cuối cùng cũng có thể hảo hảo giúp Tố Phi Văn mặc áo ngoài vào, nhưng Tố Phi Văn chỉ để y mặc áo ngoài, y phục bên trong đều tự hắn mặc.

Hơn nữa Tố Phi Văn dường như không thích y đứng gần quá, cuối cùng thì y đứng xa một chút, cho dù y thấy Tố Phi Văn thay y phục, thân thể hắn cũng bị y phục che hơn một nửa, sở dĩ thân thể Tố Phi Văn cực mĩ, đường cong cực quyến rũ thế nào, y cũng tuyệt không biết.

Y giúp Tố Phi Văn phủ áo ngoài, liền đi đến phòng bếp dọn cơm, Tố Phi Văn chậm rãi tiêu sái đi ra ăn cơm.

Mỗi lần như thế, Cao Dật Dũng minh minh bảo hai mắt của mình không nên nhìn Tố Phi Văn, nhưng dáng đi của Tố Phi Văn lại vô cùng đẹp.

Dáng đi của một nam nhân còn đẹp hơn cả nữ nhân, thật không biết hắn tột cùng là nam hay là nữ?

Có đôi khi y cảm thấy, có lẽ Tố Phi Văn đúng là nữ nhân, chỉ bất quá hắn cố ý lừa gạt mình nói hắn là nam nhân, nếu không có nam nhân nào lại có dung nhan lãnh diễm như vậy, lại có nam nhân nào luôn miệng nói chán ghét mùi hôi của nam nhân, những lời này chỉ có nữ nhân mới nói.

Cho nên y đoán Tố Phi Văn nhất định là nữ nhân, bởi không có một nam nhân xinh đẹp quyến rũ như vậy để chứng thật Tố Phi Văn rốt cuộc là nam hay là nữ, hôm nay y chuẩn bị một chuyện đặc biệt.

Tố Phi Văn ngồi ở ghế, Cao Dật Dũng đưa một chén cháo cho hắn. Tố Phi Văn nhìn thức ăn trên bàn, hắn nhíu mày lại: “Đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, rau phải luộc nhuyễn, ngươi lại xào loại này, ăn như ăn rễ cây.”

Bình thường Cao Dật Dũng nhất định sẽ tức giận trả lời: “Từ trước đến nay ta chưa nấu cơm bao giờ, mới biết nấu thì ngươi nấu phải ngon hay sao?”

Nhưng hiện tại y không có trả lời, vẫn gật gật đầu, “Hôm nay ta xào rau bỏ thêm một ít nước, thoạt nhìn mặc dù khó coi, nhưng là ăn cũng không hẳn là tệ lắm đâu.”

Tố Phi Văn không thể tin là y lại nói những lời như thế, mi của hắn giản ra: “Hôm nay ngươi thật ngoan, không cường từ đoạt lí?”

Chờ thử xem ngươi còn xinh đẹp. Đương nhiên Cao Dật Dũng sẽ không trước mặt Tố Phi Văn mà nói như vậy, chẳng qua y chỉ múi mặt vào bát cơm đĩa rau.

Sức ăn của y rất lớn, không giống Tố Phi Văn ăn rất ít, cho nên y nấu cơm, đại khái đều đi vào trong dạ dày của y, trái lại Tố Phi Văn ăn cái gì cũng chỉ nếm vài miếng rồi thôi.

Mà sau khi Tố Phi Văn ăn xong, phải uống đúng một loại dược trà có mùi rất kỳ lạ. Sau khi y buông đũa, y ngâm nóng chén dược trà, bưng lên cho Tố Phi Văn. Tố Phi Văn đưa tay đón lấy, Cao Dật Dũng biết hắn không có võ công, vì thế y bèn cố ý giả bộ, thoạt nhìn như không cận thẩn làm rơi chén trà, nước trà đương nhiên sẽ bắn lên trước ngực của Tố Phi Văn, mà cũng có chút dội xuống tay của Cao Dật Dũng.

Cao Dật Dũng giả ý vội vả cầm khăn lau trước ngực của Tố Phi Văn, bất luận là nam hay nữ, một phát là biết ngay thôi.

Nhưng Tố Phi Văn sợ bẩn, há lại đồng ý để khăn lau lại gần hắn, hắn đẩy tay Cao Dật Dũng ra, lấy khăn trắng của mình lau.

Nhưng y phục đã ướt, đường cong thân thể sẽ hiện rõ, là nam hay nữ tuyệt đối nhìn được.

Cao Dật Dũng chán nản phát hiện, hóa ra Tố Phi Văn đúng là nam, bởi trước ngực hắn bằng phẳng, cái gì cũng không có y cũng không hiểu được tại sao chính mình lại thất vọng, căn bản Tố Phi Văn là nam hay nữ vốn dĩ không liên can đến y, nhưng y chính là không hiểu tại sao lại thất vọng, mà còn là rất thất vọng, thất vọng vô cùng.

Vốn y vẫn cho rằng Tố Phi Văn là nữ, mặc kệ hắn ngược đãi y thế nào, nhưng chỉ cần hắn là nữ, chính mình có thể…

Có thể thế nào? Cao Dật Dũng bị ý nghĩ của chính mình làm cho hoảng sợ.

Y tuyệt đối không phải bị ngược cuồng, chỉ có thể chạy trốn, y nhất định sẽ hết sức chạy trốn, y mới không nghĩ cả đời này làm nô bộc của Tố Phi Văn, lúc này làm sao lại hồ tư loạn tưởng (suy nghĩ lung tung) lên?

Tuy là cả đời y không phải nhìn người nào cũng không tự chủ mà rung động, nhưng đó là bởi bộ dạng của Tố Phi Văn xinh đẹp, chỉ cần có nữ nhân xinh đẹp như thế trước mặt, chắc chắn mình nhất định sẽ kích động mới đúng, tuyệt đối không phải bởi chính mình đối với Tố Phi Văn đã nhất kiến chung tình, cho nên cơ thể chính mình mới không nghe sai bảo mà đối với Tố Phi Văn trùng động khác thường.