Cảnh Xuân Như Mộc

Chương 21: Phía dưới bầu trời là thành phố



【Trong tình yêu, thừa nhận không dễ, chung độ càng khó hơn】

Hôm nay là lập đông (1), Nhan Giác bị trường học cho nghỉ dạy đã là ngày thứ 33, ngoài cửa sổ tuyết mịn tung bay.

(1) Lập đông: bắt đầu mùa đông vào khoảng tháng mười âm lịch

Nói uyển chuyển hàm xúc một chút, đây là quang cảnh lãng mạn nhất, người nữ vui mừng hớn hở hưởng thụ sự ấm áp trong lòng bàn tay của người nam. Nói đơn giản và thực tế, một nhúm tuyết mịn rơi xuống, kết quả cả đầu của nam lẫn nữ đều ướt.

Nhan Giác ngồi bên cạnh lò sưởi, bên tai thỉnh thoảng vang lên tiếng rộp rộp của than củi, cách đó không xa là âm thanh của máy cà phê vang dội sùng sục, hương vị hơi đắng của cà phê được bọc trong Medellin phiêu diêu vào chóp mũi, nghe nói đây là quà của bạn thân Bộc Ngọc gửi tới từ Indonesia.

Trong chốc lát, một nhân viên trong quán đã bưng ly cà phê đến bàn Nhan Giác: “Nhan tiểu thư, bà chủ nói đây là loại cà phê rất ngon, cô uống thử.”

“Ừ.” Đầu ngón tay Nhan Giác dọc theo ly cà phê quay một vòng: “Bà chủ của các người còn chưa tới sao?”

“Cô biết đấy, gần đây bà chủ có một vụ án hơi khó giải quyết, nhưng bà chủ nói sẽ đến, cô cứ ngồi tạm ở đây.” A Tường cúi người xuống , bước đi.

Vụ án khó giải quyết sao? Một vụ án, Bộc Ngọc là luật sư, bị cáo lại là Lâm Uyên. Cái này gọi là gì? Không phải oan gia không đụng độ. Nhan Giác ngược lại không lo lắng cho Bộc Ngọc, người đàn ông kia xem như tàn bạo vô tình, đối với Bộc Ngọc luôn không đành lòng. Kỳ quái, Lâm Uyên rõ ràng là bị cáo, Nhan Giác lại biết hắn mới là kẻ cầm đầu phía sau.

“Oan gia. . . . . .” Nhan Giác thầm than một tiếng, bưng ly cà phê lên uống một hớp, mùi vị quả thật rất ngon, nhưng không phải hương vị êm dịu.

Nửa ly cà phê vào bụng, mặt của Nhan Giác bị lò sưởi trong tường ám nóng đến hồng hào, cô nhìn ngoài cửa sổ, hiểu tại sao mình luôn thích tính cách của Văn Cảnh: ông xã đứng tại chỗ, cũng không cần ông xã giúp đỡ, trực tiếp đem đầu lắc lắc để các bông tuyết trên đầu rơi tứ tung, người phụ nữ này không phải bình thường.

Không đợi được Bộc Ngọc, Nhan Giác hướng phía cửa phất tay một cái với người đang đi đến: “Ở đây.”

Lúc ấy cô lên đại học, Bộc Ngọc vẫn còn ở nước Pháp, Văn Cảnh không có cơ hội tới đây, khi đó quán này vẫn chưa tồn tại. Đứng ở bên cạnh chỗ ngồi của Nhan Giác, Văn Cảnh chưa chịu ngồi xuống: “Nhan Giác, lần trước tới đây tớ nhớ rõ không có cái lò sưởi này, còn nữa, phong cách trang trí. . . . . . Cậu cũng thay đổi? Còn nữa, cậu không phải nói là chị họ cậu đề nghị cậu vẽ một bức tranh treo ở đây sao? Tranh đâu?”

“Thay đổi phong cách là do trang trí, bức tranh không được sử dụng vì chị họ của tớ vừa quyết định không dùng nữa, cho nên toàn bộ trang vẽ hiện nay đang nằm trong kho.” Nhan Giác dời vào trong một chút, trực tiếp kéo Văn Cảnh ngồi xuống. Chỉ cần nói đến vấn đề này, Nhan Giác cảm thấy Văn Cảnh và chị họ của mình có bất đồng lớn, Nhan Giác làm việc mặc dù tùy tính, nhưng vẫn là có kế hoạch, cùng Bộc Ngọc không giống nhau. Bộc Ngọc một khi tâm huyết dâng trào, chỉ trong vòng mười ngày đem một cách thức tiêu chuẩn lãng mạn của Pháp đổi thành một phong cách nước Anh.

Nhan Giác nhìn chằm chằm vào lò sưởi, rõ ràng là hình dạng cổ xưa nhưng lại theo tiêu chuẩn hiện đại, cảm thấy chị họ của mình cũng có đầu óc, lĩnh vực kinh doanh khá tốt. Ba giờ chiều, không sớm không muộn, quán cà phê người ra người vào, không tính chật hẹp thì cơ hồ không còn chỗ trống..

Nhan Giác ngồi ở vị trí nóng nhất, sau lưng là quầy cà phê, cô nghe Văn Cảnh liến thoắng không ngừng tố cáo mình nghỉ phép, mách lẻo lãnh đạo khó khăn, Trình tiên sinh trước sau như một ngồi ở bên cạnh an tĩnh nghe vợ mình nói.

“Chủ nhiệm thật là quá đáng, tháng trước phòng chúng ta được thêm tiền thưởng, tớ thay cậu đến hỏi, bà ta nói rằng nghỉ phép không có phúc lợi. Mẹ kiếp, là cậu tự mình nghĩ nghỉ phép sao! Đám bại hoại đó.” Văn Cảnh không để ý hình tượng, hừm to tiếng, Trình Bắc Vọng vỗ vỗ tay cô ta, ý bảo đừng quá kích động. Nhan Giác nhìn anh ta nói: “Trình tiên sinh, bạn thân của vợ anh đang rất đói bụng, có thể nhờ đôi chân của anh giúp em một chút việc hay không?”

“Muốn ăn cái gì?” Trình Bắc Vọng thật thà cười một tiếng, trước sau như một dễ dàng mở miệng. Nhan Giác cũng không khách sáo: “Em muốn một phần bò bít tết, hai cánh gà chiên giòn, và một Pizza Hut. Cậu thì sao?”

“Cũng vậy.” Văn Cảnh buông tay, cô đi làm lại đã nửa tháng, hôm nay khóa trình kết thúc, chưa kịp ăn cơm, bụng cũng đói. Trình Bắc Vọng lại không đồng ý: “Cánh gà chiên không tốt cho sức khỏe.”

“Chính là em muốn không khỏe mạnh!” Văn Cảnh nói một câu đem Trình Bắc Vọng đuổi ra cửa.

“Cậu không cần phải lo lắng cho tớ, không đi làm thì có thời gian vẽ tranh, có thời yêu đương, so với trước kia còn thoải mái hơn nhiều.” Nhan Giác cố ý đem Trình Bắc Vọng đuổi đi: “Còn cậu, với mẹ chồng như thế nào rồi?”

Chuyện Văn Cảnh sẽ sinh non cuối cùng cũng không giấu được, bà ta sau khi biết liền nổi giận lôi đình, nghiêm trọng là khi Văn Cảnh đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói chuyện đứa bé có thể sinh ra là rất khó.

“Còn thế nào nữa, bắt đầu nói quy tắc với tớ, chỉ chờ đến ngày cuối cùng chẩn đoán chính xác tớ mà vô sinh thể nào bà già đó cũng nằng nặc kêu Trình Bắc Vọng ký giấy ly hôn.” Văn Cảnh nhún nhún vai, nhận lấy ly sữa tươi từ tay A Tường: “Tuy nhiên, Trình Bắc Vọng nhà tớ cũng rất kiên trì, anh ta nói dù có đứa bé hay không thì vợ chỉ có một.”

Khi Văn Cảnh tươi cười gọi thẳng tên Trình Bắc Vọng thì Nhan Giác phát hiện, tất cả phụ nữ khi nhẫn nại đến ranh giới cuối cùng đều giống nhau —— người đàn ông luôn đứng phía sau ủng hộ họ. Nhan Giác lại gọi một ly cà phê, sữa tươi Văn Cảnh cũng uống một nửa, Trình Bắc Vọng một thân bông tuyết xuất hiện tại trước cửa quán, trừ trong tay là Pizza Hut, bên cạnh còn có thêm một người.

“Nhan Giác, Lệ Tranh gần đây có phải không còn rãnh rỗi, mấy giờ thì tới đón cậu?” Nhìn thấy Lệ Tranh và Trình Bắc Vọng cùng nhau vào cửa, Văn Cảnh mới thu hồi vẻ mặt như đưa đám, một khuôn mặt tươi cười. Nhan Giác cũng cười, Đúng vậy, chỉ cần không phải người ra vẻ ta đây, đều không nguyện đem vết thương của mình lật ra cho người khác thấy.

Cô biết Lệ Tranh che giấu cô những gì.

Nhan Giác một tay chống cằm, mặt cười xấu xa nhìn tới cái hộp trong tay Trình Bắc Vọng: “Trình tiên sinh, không được rồi, không phải là thịt bò bít tết và cánh gà sao? Cánh gà đâu?”

Pizza Hut và canh hải sản là thứ mà Nhan Giác nhận được.

“Anh tới trước cửa Pizza Hut, vừa lúc gặp phải Trình tổng, nghe Trình tổng nói đang mua đồ ăn cho bọn em, cuối cùng chúng tôi cùng nhau đồng lòng, đem cánh gà đổi thành canh hải sản, mặc dù Pizza Hut cũng không tốt lắm, dù sao cũng khá hơn cánh gà một chút.” Lệ Tranh mượn chỗ ngồi của Văn Cảnh, anh ngồi xuống bên cạnh Nhan Giác. Trình Bắc Vọng cũng đồng thời giành được người ‘của mình’.

“Anh và Trình Vọng Bắc quen nhau?” Nhan Giác uống canh hải sản, chậm rãi nếm mùi vị thơm lừng, so với tưởng tượng cũng không tệ. Cô ngẩng đầu lên, tay vén tóc nhìn Lệ Tranh.

Văn Cảnh đang chú tâm cắt miếng thịt bò, Trình Bắc Vọng ngược lại trả lời: “Mặc dù anh thiên về bách hóa tổng hợp, còn Lệ tổng kinh doanh vật liệu xây dựng, nhưng Nhan Giác à, bọn anh đều là thương nhân, em không nên thắc mắc kỳ quái như vậy, có gì mà phải ngạc nhiên?”

“Lúc nào cũng Trình tổng, Lệ tổng, em và Nhan Giác quan hệ gì, hai người cứ xưng hô kiểu cách, lúng túng không?” Văn Cảnh cực đói nuốt xuống trong miệng miếng thịt bò bít tết, mắt trợn trắng nhìn Trình Bắc Vọng.

“Vâng, nữ hoàng đại nhân, tại hạ lần nữa đã biết. Trình Bắc Vọng, chồng của Văn Cảnh.” Trình Bắc Vọng cách cái bàn đưa tay qua. Lệ Tranh cũng đưa tay: “Lệ Tranh, chồng của Nhan Giác. . . . . . chỉ là dự bị.”

Nhan Giác một cước hung ác đạp gót giày Lệ Tranh, lại thành công khiến cho Lệ Tranh thay đổi lời nói.

Bốn giờ chiều, công ty Trình Bắc Vọng đột nhiên có chuyện, Văn Cảnh đi theo anh ta về trước, Lệ Tranh ngồi đợi Nhan Giác một lát, Bộc Ngọc vẫn như cũ không trở về. Ánh mặt trời chói chang bị nghiền nát bởi thời tiết múa đông, trời tối rất nhanh. Để lại lời nhắn cho A Tường, Nhan Giác đi ra cửa chờ Lệ Tranh lấy xe.

Đêm vẫn chưa tới, đèn đường rọi sáng đầu tiên, bầu trời tuyết trắng lung linh rơi trên mặt đất với ánh sáng vàng nhạt, trời lạnh và ấm áp. Nhan Giác đứng một mình trong tuyết, đột nhiên bước chân đi về phía trước.

Ranh giới ở địa phận này rất ít xe, áp lực chồng chất của tuyết cũng không nhiều, Nhan Giác dẫm lên trên, dưới chân là tiếng lộp độp. Trước đây cô từng xem qua một bộ phim, diễn viên đi dọc trên tuyết nhưng hòa âm vang lên chỉ là do một túi tinh bột làm ra, tuyết đó được người ta khéo léo tạo ra, tuyết dưới chân cô mới chân thật nhất.

Bánh xe Infiniti giảm âm, lặng lẽ lái đến bên người Nhan Giác, Lệ Tranh quay cửa kính xe xuống: “Đi xa như vậy, em không thấy lạnh sao?”

Giọng nói của anh nhẹ nhàng, ở trong đêm tối tinh sảo giống như chỉ cần cô lớn tiếng trả lời cũng sẽ làm anh tan chảy. Nhan Giác gác mặt mình lên cửa sổ xe bĩu môi: “Lệ Tranh, hôm nay chúng ta cùng nhau đi bộ về nhà sẽ như thế nào?”

Nhan Giác không biết Đào Tinh Oánh (2) đi bộ đến Newyork cần bao nhiêu dũng khí, cô chỉ biết mình quyết định đi bộ về nhà đơn thuần từ tính khí nhất thời. Trời rất lạnh, cô chỉ mặc một cái áo mỏng bằng lông, cũng không giữ ấm được cơ thể, nhưng lòng bàn tay Lệ Tranh thật ấm.

(2) Đào Tinh Oánh: một ca sĩ Đài Loan

Cô cười, thì ra là cảm giác giả tạo cũng không tệ lắm.

“Gần đây công ty của anh thế nào?” Nhan Giác đi vòng qua sau lưng Lệ Tranh, từ phía sau bắt lấy hai cái tay anh, sau đó dẫm lên dấu chân anh.

“Cũng không tệ, mới vừa hoàn thành hai hạng mục, có thể nghỉ ngơi một thời gian.” Lệ Tranh đi chậm, mỗi một bước cũng dẵm đến kiên cố, giống như đang vì cô gỡ một vùng bình địa. Nhan Giác cúi đầu, “Một thời gian là bao lâu?”

“Chỉ một thời gian.”

“Lệ Tranh, anh thật sự không muốn nói cho em biết, hợp đồng trong tay công ty Aizen không còn nữa, năm nay không phải anh đang dự tính ký kết cùng chính phủ? Mấy ý tưởng hợp tác không phải đã bị hủy bỏ bởi áp lực từ mẹ anh? Lệ Tranh, anh và em ở chung một chỗ, em hi vọng được biết tất cả về anh, là tốt hay xấu, là tất cả.”

Nhan Giác đứng lại, Lệ Tranh cũng dừng bước. Anh xoay người, bộ dáng ấm áp nhìn gương mặt đông lạnh đến hồng hào của cô: “Vốn là không muốn lừa dối em, anh muốn chờ đợi tất cả mọi chuyện, sau đó vô điều kiện nói cho em biết: Anh đã nghèo rớt mồng tơi, công ty phá sản, anh lại không thể đứng trên bục trao giải cho người gọi mình là ‘kẻ phá của’. Anh không còn gì hết, em có phiền không?”

“Phiền cái đầu anh ấy!” Nhan Giác ghé đầu sát miệng Lệ Tranh cắn một cái: “Nếu thật sự có một ngày như thế, chúng ta sẽ sống nương tựa lẫn nhau, hai người nghèo rớt mồng tơi, sau đó em mỗi ngày mang theo anh đi trên phố rao hàng, dựa vào gương mặt của Lệ tiên sinh, một ngày bán đi bảy tám lần cũng đủ chúng ta có kế sinh nhai. . . . . .”

Nhan Giác càng nói càng kỳ quặc, tự mình cười trước.

“Anh là mặt hàng không được bán, chỉ có thể để em sử dụng trong việc cá nhân, có mơ em cũng đừng nghĩ.” Lệ Tranh cúi đầu, hôn nhẹ trên một mảnh bông tuyết dính trên mặt Nhan Giác.

“Được rồi, em tìm một cách khác, cùng lắm thì em vẽ tranh nuôi gia đình, anh làm người mẫu, người mẫu khỏa thân. . . . . .” Thời điểm ngượng ngùng buồn bã đã không còn, thay vào đó là tiếng cười khúc khích của cô vang vọng.

Nhan Giác dậm chân một cái, mới phát hiện giày mình đã ướt, thật lạnh.

Lệ Tranh cũng nhìn thấy, anh buông tay Nhan Giác ra, xoay người ngồi xổm xuống: “Thôi nào, chúng ta về nhà.”

Nhan Giác sững sờ, sau đó hắng giọng leo lên lưng Lệ Tranh.

“Lệ Tranh, khi còn đi học anh có từng học qua bài 《Phía dưới bầu trời là thành phố》 hay không?” Nhan Giác nhìn cái bóng của mình và Lệ Tranh bị đèn đường kéo dài kéo ngắn trên mặt đất, mắt cô hơi khô.

“Xa xa đèn đường chiếu rọi,

Dường như có vô số ngôi sao tỏa sáng.

Ngôi sao trên bầu trời phát hiện,

Dường như có vô số đèn đường.

. . . . . .”

Cô vẫn biết giọng nói của anh rất dễ nghe, mặc dù cô không biết đọc thơ, nhưng cô lại nghe được chính âm điệu ôn tồn của anh trong tai mình. Nhan Giác nằm ở trên lưng Lệ Tranh, trước ngực tiếp tục tồn tại thứ nhiệt độ thuộc về mình, cảm thấy thời gian này vô cùng ấm áp, có thể so sánh với khoảnh khắc trân quý hiếm có nhất trên đời.

Hạnh phúc là gì? Không phải là sự giàu sang, là khi bạn biết rằng có người luôn đứng sau lưng bạn, dõi theo từng bước chân bạn đi, nở nụ cười mãn nguyện, cùng bạn đồng cam cộng khổ.

Hạnh phúc là gì? Là ngay khi giày bạn ướt, anh ta tình nguyện cõng bạn trên lưng, ôn tồn kiên cố từng bước về nhà.

Lãng mạn là gì? Đơn giản là khi đầu bạn dính tuyết, anh ta lặng lẽ lau cho bạn.

Trên thế giới này, chuyện lãng mạn nhất đối với Nhan Giác mà nói, được nằm ở trên lưng của một người đàn ông, cùng nhau hát một bài thơ 《Phía dưới bầu trời là thành phố》, nhìn đường đèn chớp tắt.

Trong tình yêu, thừa nhận không dễ, chung độ càng khó hơn.

Đèn đường lượn lờ, tuyết mịn bồng bềnh, bóng dáng của hai người cuối cùng ở phía xa xa kết hợp thành một.

Khi Nhan Giác phát hiện tin nhắn của Bộc Ngọc gần như đã là mười một giờ đêm, lúc ấy Lệ Tranh ở thư phòng sửa sang tài liệu, Nhan Giác ở phòng ngủ trên giường lật chuyển thật lâu, Lệ Viên sớm đã bị cô dỗ ngủ.

Có chuyện Nhan Giác nghĩ mãi không ra, Vương Anh không đồng ý chuyện cô qua lại với Lệ Tranh, tại sao còn để cho cô cháu gái ở cùng bọn họ?

Lệ Tranh xuất hiện tại cửa phòng ngủ, cầm trong tay điện thoại di động của cô: “Em có tin nhắn.”

Bộc Ngọc nhắn tin như sau: sáng mai chín giờ ở nghĩa trang Cổ Liệt, gặp ở chỗ cũ.

Nhan Giác nhớ tới, ngày mai là ngày giỗ của bà ngoại, cô ngẫm lại, hiểu được ngày mai gặp nhau có ý nhĩa gì. Chỉ là binh đến tướng chắn, ai sợ ai đây?

Cô đưa di động đặt trên bàn, hướng Lệ Tranh giang hai tay ra: “Vạn Tuế Gia, bổn cung hôm nay muốn sủng hạnh ngươi, ý ngươi thế nào?” (3)

(3) Ý của Nhan Giác tức là hôm nay cô có ý muốn gần gũi anh, hỏi anh suy tính thế nào?