Cảnh Xuân Như Mộc

Chương 19: Dám, không dám



【 Tình yêu ngọt ngào, xảy ra đơn giản, quá trình chua xót, kết cục khó được. 】

Cửa sổ sát đất của Lệ gia được treo tấm màn mỏng, màu vàng nhạt hòa cùng hoa văn nhã nhặn bị đèn chiếu vào tạo thành phong cách tinh tế. Cố Mễ đứng gần cửa sổ, bộ mặt hàm súc rơi lệ: "Anh, em đã trở về."

Toàn thân Nhan Giác khẽ run, âm thanh kia thiết tha như đang gọi một gã sai vặt trong bộ phim Hồng Lâu Mộng —— Cô rủ mắt xuống, rút tay mình ra khỏi tay Lệ Tranh, nữ chính đã quay về, có phải hay không cô chỉ là dự bị? Nghĩ đến đây, Nhan Giác tự giễu cười, không phải cô đối với tình yêu của mình không tự tin, là do bàn tay của người đàn ông đó đang run rẩy.

Lệ Tranh quả nhiên buông lỏng tay Nhan Giác.

Anh đi tới Cô Mễ, tay run rẩy hơi hướng mặt về phía cô ta, như muốn ôm, cuối cùng lại biến thành nhẹ nhàng vỗ, bàn tay anh vỗ vào vai Cố Mễ: "Cũng may là em không sao, thật tốt."

Là tốt vô cùng, Cố Mễ không chết. Nhan Giác nhìn bóng lưng Lệ Tranh, đồng thời tự giễu, trong lòng cô có chút đau, xào xạt, giống như gió thổi ngang qua. Cô hít một hơi, điều chỉnh cảm xúc nặn ra nụ cười: "Máy trợ thính của Lệ tiên sinh dường như bị hư, vừa may tôi hẹn với bạn bè gần đây, thuận đường giúp anh ta lái xe tới."

Nhan Giác nhìn sắc mặt vẫn như cũ của mẹ Lệ Tranh, chẳng hề rung động, cô cũng thu lại nụ cười: "Lệ phu nhân chắc không biết tôi... À, tôi là do Lệ tiên sinh mời tới dạy vẽ cho Lệ Viên , hơn nữa còn là đồng nghiệp mới của Cố Mễ."

Thân phận này là thật. Lúc đó, cô cũng biết được cảm giác đau nhất là như thế nào, là cô tự tay dệt giấc mộng đẹp, lại bản lĩnh đem nó nghiền nát. Cảm giác này, so với đêm đầu tiên cùng với Lệ Tranh còn đau hơn!

"Được rồi, Lệ phu nhân, người tôi cũng đưa tới, tôi có việc phải đi." Nhan Giác thẳng thừng không câu nệ, lúc xoay người còn cố ý kéo kéo tay áo, cảm thấy như vậy mới giống lưu manh, trong lòng mới được thoải mái.

"Nhan Giác." Âm thanh Lệ Tranh ở phía sau truyền đến, ngay sau đó cổ tay cô bị anh bắt được.

Nhan Giác mỉm cười quay đầu, nhỏ giọng nói: "Lệ tiên sinh, đã gặp nhau thì cũng phải có lúc chia tay, thế này không cần cảm thấy mất mặt, không tận dụng lợi thế thì cũng đừng khiến em phải khó xử, được không?"

Cô kiên quyết rút tay ra, xoay người đi từng bước một đến cửa chính, mở cửa, bước ra, đóng cửa, nghe khóa cửa lộp bộp khép lại, nhiệt độ trên mặt lúc này hơi nóng, mới một chút đã vọt tới hốc mắt.

"Có gì lớn lao, đàn ông trên đời này thiếu gì cho mình chọn!" Lời nói đùa khi xưa của Văn Cảnh phút chốc an ủi Nhan Giác. Cô bước rộng chân, bốn phía đều đông nghẹt, cô một mình đứng trong gió lạnh, chân thật đau.

Chuông điện thoại lúc này giống như cây cỏ cứu mạng mang Nhan Giác từ khốn cùng chuyển sang trạng thái giải cứu, cầm điện thoại, câu thứ nhất chính là: "Nhiếp Văn Hiên, anh cuối cùng cũng chịu trở lại!"

Nhiếp Văn Hiên mới vừa kết thúc công việc ở Châu Âu, hơn ba mươi giờ ngồi trên máy bay, râu ria của anh ta sớm đã lởm chởm, khoa trương ước lượng nhìn người trước mắt: "Này, cặp mắt mông lung đó là thế nào, ưu thương ư, đau buồn ư. . . . . . Cô bé à, giờ anh mới biết là em thật sự biết yêu rồi, nhanh như vậy đã thất tình sao?"

Anh ta trực tiếp nhìn ra được tâm trạng của Nhan Giác, cô bưng cái ly thủy tinh chứa đầy chất lỏng màu đen dựa về phía sau, mặt đằng đằng sắc khí như muốn nuốt hết cả quầy rượu. Những viên đá trong ly thủy tinh va chạm vang lên, Nhan Giác ực xuống khoang miệng, sâu xa nói: "Chia tay trong hòa bình."

Thất tình và bị vứt là hai loại khái niệm, Nhiếp Văn Hiên mặc dù không rõ, nhưng anh ta vẫn hiểu ý tứ của cô. Nhiếp Văn Hiên cầm ly rượu của mình lên, đứng dậy dời bước đến cạnh Nhan Giác. Ghế salon bị hõm xuống, cánh tay anh ta lượn quanh trên vai cô, cô nghe anh ta nói: "Anh và em cùng nhau an ủi. Nhan Giác, anh cũng đang thất tình!"

"Cảm giác này chỉ giống như bị rận cắn ngứa, hà tất gì phải an ủi nhau?" Trong bóng tối, Nhan Giác xem thường Nhiếp Văn Hiên thấy rõ.

"Điều này dĩ nhiên không phải rồi, có chuyện bi kịch hơn muốn nói cho em biết!" Nhiếp Văn Hiên tiến tới bên tai Nhan Giác: "Bi kịch nhất là sau khi thất tình lại tìm được tình yêu mới. . . . . ."

Nhan Giác nhìn chằm chằm vẻ mặt thành thật của anh ta, cũng nghiêm túc gật đầu: "Những lời này em đợi hơn nhiều năm rồi, cũng nghe hơn nhiều lần, nhưng luôn là đồng thoại 《 Nghìn Lẻ Một Đêm 》, nói nhiều hơn nữa cũng không phải là thật. Lúc nào thì mới tìm được nữ ‘Ngộ Không’ đem ‘Yêu Nghiệt’ như anh thu phục, như vậy em sẽ tin, còn phải chúc phúc cho anh."

"Lần này là thật!" Anh ta vung tay cường điệu. Nhan Giác cười, trực tiếp đưa ly rượu của mình cụng vào ly anh ta: "Đừng nói nhảm, uống rượu đi!"

Đêm đó, nhiệt độ Thành Đô lần đầu tiên trên dưới 0 độ, Nhan Giác được Nhiếp Văn Hiên cõng ra khỏi quán rượu thì đã say mèm.

Bài hát đó không có lỗi, hoa không mê người người trước mê, tửu bất túy nhân nhân tự túy (1). Rượu cồn thật ra không mạnh lắm, khiến cho con người ta lâm vào say giấc mới là nỗi đau.

(1) Hoa không mê người người trước mê, tửu bất túy nhân nhân tự túy: tình ái không tự nhiên làm mê muội con người, chỉ có con người tự mình muốn đắm chìm trong tình ái. Rượu không tự nhiên làm say con người, chỉ có con người tự làm mình say qua men rượu.

Nhiếp Văn Hiên mới vừa trở về nước, người bên công ty kia vẫn còn đang trong giai đoạn lắp đặt lại thiết bị căn hộ cũ, bản thân anh ta còn phải chen chúc ở nhờ nhà người quen, cho nên làm thế nào để an bài chỗ ngủ cho Nhan Giác mới là vấn đề.

"Nhan Giác, nếu em không chịu trở về nhà? Giường của anh em một nửa, cùng nhau ôm ngủ, như thế nào?" Thừa dịp Nhan Giác lúc này không tỉnh táo, Nhiếp Văn Hiên nói chuyện có chút càn rỡ. Chỉ là báo ứng ngược lại, một khối đá nhô ra cản chân anh ta khiến anh ta vấp té, trực tiếp ngã sấp vào mặt cỏ bên đường.

Cuối tháng chín, mặc cỏ khô héo được thay thế bằng gai nhọn sắc bén đâm vào mặt anh ta, anh ta đau phát khóc. Vỗ vỗ cái mông, lại phát hiện Nhan Giác vẫn yên ổn nằm trên lưng mình.

"Nhan Giác, anh cũng không vội, đi đâu bây giờ." Phí một nửa sức lực, anh ta cư nhiên ngồi xuống bãi cỏ chùi chùi mồ hôi trên trán giữa trời rét lạnh, cuối cùng chật vật đứng dậy. Anh ta ngồi trên cỏ, trợn mắt nhìn chằm chằm người đang ngủ say, hi vọng nghe được đáp án của cô. Chỉ không ngờ cô lật người, thành thật đáp: "Nhà."

"Nhà em bị thiêu rồi, không còn nhà nữa. Nào, anh dẫn em đi thuê phòng." Sau khi quyết định chủ ý, Nhiếp Văn Hiên cõng Nhan Giác lên, sải bước hướng khách sạn bốn sao gần đó.

Đèn đường chập chờn, ánh sáng vàng nhạt tụ lại thành khối, trời thu mát mẻ khiến người ta run rẩy. Nhiếp Văn Hiên cúi đầu cõng Nhan Giác đi, cái bóng phía sau anh ta kéo dài một đường, thỉnh thoảng bị gió thổi thành nhiều hình thù khác nhau. Anh ta bước chậm, sợ giống như khi nãy bị té, trên mặt có chút vết thương, anh ta mới vừa sờ qua, là một vệt máu: "Em như vậy, sau này đừng bắt anh phải phụ trách em cả đời."

Nhiếp Văn Hiên lắc đầu tiếp tục đi: "Nhan Giác, có nhớ khi em và Hoắc Đông Xuyên chia tay, em đã nói gì với anh không? Đến bốn mươi tuổi, anh chưa lập gia đình, em chưa gả, chúng ta sẽ ở cùng nhau. Cho nên, có anh đây, đừng lo lắng."

Anh họ của Mai Diễm Phương (2) cũng từng nói với cô ta như vậy, Nhiếp Văn Hiên cũng từng nói với Nhan Giác như thế, chỉ là năm đó lời nói bị vùi lấp bởi thời gian, cát bụi bao phủ, tình cảm ấp ủ trong lòng của người thiếu niên khi ấy đã thổ lộ trễ, cuối cùng chỉ có thể trở thành một đóa hồng khô, treo lơ lửng giữa căn phòng trống. Có lẽ chỉ nhìn thấy một chút màu sắc tàn dư của hoa hồng, tâm tình của người thiếu niên được bộc bạch khá mờ nhạt.

(2) Mai Diễm Phương: là một ca sĩ nhạc pop và diễn viên Hồng Kông nổi tiếng

Nhan Giác vòng đầu xuống, má phải dán trên lưng Nhiếp Văn HIên: "Về nhà. . . . . ."

"Tháng tới công ty sẽ sửa xong căn hộ của chúng ta, đến lúc đó chúng ta có nhà mới rồi, hiện tại anh và em giống nhau, đều là người vô gia cư, cho nên từ bây giờ em phải cảm ơn anh, vì anh đã tìm cho em được chỗ ở nhờ." Anh ta đứng lại, để Nhan Giác từ trên lưng chậm rãi trượt xuống, bọn họ đang đứng ở trước cửa khách sạn.

"Đến rồi."

"Tòa nhà B tầng 28, lầu năm. . . . . ."

Nhan Giác nấc rượu. Cô và Nhiếp Văn Hiên vẫn ăn ý như ngày nào, lúc gọi điện thoại đồng thời mở miệng, ăn cơm gắp thức ăn cũng hầu như gắp rau cải, loại định mệnh này nhất định là chưa đủ duyên số, cuối cùng anh ta phải thuận theo lời nói của cô.

"Cũng đã chia tay, còn nghĩ nơi đó là nhà?." Thở dài, anh ta đi tới bên đường, đưa tay hoắc xe tắc xi. Từ nơi này, cõng Nhan Giác đi đến căn hộ của Lệ Tranh, đoán chừng chỉ có anh ta mới có thể làm được, tận tình tiêu hao thể lực cũng cam tâm.

Lúc Nhan Giác tỉnh lại là gần chín giờ, điện thoại rơi trên mặt đất không ngừng reo, cô day day thái dương nhìn về bốn phía quen thuộc. Mình, tại sao mình trở lại đây, không phải mình cùng Nhiếp Văn Hiên uống rượu hay sao? Uống nhiều quá nên ngủ thiếp đi, mơ rất nhiều mộng, có người còn lau miệng và thay quần áo cho mình, mình lại còn cắn vào lỗ tai người ta, trực tiếp đem người ta đuổi ra ngoài. Tất cả mộng cảnh đều là hình ảnh hai người, cô, còn có Lệ Tranh.

"Mình thật cố chấp, chia tay còn lại nằm mơ." Nhan Giác nhảy xuống đất, sờ sờ chiếc tất trắng bên chân trái, anh ta hẳn là cùng vị hôn thê vội vàng đoàn tụ, đâu có thời gian trở lại giúp mình, còn thay cả quần áo? Vớ cũng không cởi.

Lắc đầu một cái, Nhan Giác khom lưng nhặt điện thoại.

Ngoài ý muốn, là điện thoại Văn Cảnh gọi tới.

"Không lo chăm sóc sức khỏe cho tốt, chạy tới trường học hay lại đi đâu đó hả?" Nhan Giác nhắm mắt vào liền hỏi.

Văn Cảnh hình như đang thu xếp đồ đạc, tiếng vang đùng đùng, qua nửa ngày, Nhan Giác mới nghe Văn Cảnh nói: "Chuyện lớn như vậy mà cũng không nói tớ biết, giáo viên mới tới không ngờ là vị hôn thê của Lệ Tranh! Mẹ nó, chiếm cái bàn không nói, còn chiếm luôn bạn trai của bạn tớ! Ông trời thật không có mắt! Lời nói hùng hùng hổ hổ của Văn Cảnh giống như đang lấy đồ đạc ném vào thùng rác, Nhan Giác, chờ tớ quay về, tớ nhất định sẽ làm cho cậu hả giận mới thôi."

Lời nói của Văn Cảnh khiến Nhan Giác mỉm cười, bất luận là Nhiếp Văn Hiên hay là Văn Cảnh, bọn họ đều mang lại cảm giác ấm áp cho cô. Cô thừa nhận, Lệ Tranh ở trong chuyện này không hề có lỗi, là cô hành động nông nỗi và quá lý trí: "Biết rồi, cậu lo nghỉ ngơi đi, tớ và Lệ Tranh chia tay, anh ta tối hôm qua cũng không thèm về, chỉ có cậu thương tớ, đợi tớ, tớ trở về nhà với cậu ngay."

Văn Cảnh cười mắng một tiếng, nghĩ đến cái gì, lại nói: "Hôm nay có lên lớp không?"

Nhan Giác nhìn đồng hồ treo trên tường: "Mười giờ có tiết khái luận về nền phục hưng Văn Hóa Tây Phương, sao vậy?"

"Đừng đến, tìm người thay cậu đi." Vừa mới bình tĩnh được một lúc, nghĩ đến chuyện gì lại làm Văn Cảnh bực bội: "Chủ nhiệm chắc bị động kinh, nói tối nay trong trường sẽ tổ chức liên hoan, hoan nghênh giáo viên mới."

Nhan Giác nghe Văn Cảnh giễu cợt Cố Mễ, đồng thời mặc quần áo vào: "Vậy thì không đi nữa, tớ thu dọn hành lý, trước đưa tới nhà cậu."

Cô làm việc cũng không dài dòng dây dưa, quyết định rời khỏi căn hộ của Lệ Tranh, đồng thời cũng ngắt kết nối điện thoại với Văn Cảnh.

Nhan Giác rất ít đồ, trừ một hộp nhỏ mang về từ Vân Nam cộng thêm mấy bộ quần áo, cùng với bổ sung một số chứng kiện môn học, lúc tới chỉ là một hành lý nhỏ, lúc rời đi cũng chỉ bao nhiêu đó.

Cô đứng ở trước cửa chính, tay cầm nắm cửa, chậm chạp cũng không muốn mở ra, nhưng cũng không muốn quay đầu lại. Hít thở mùi hương trong căn phòng kia lần cuối, cuối cùng quyết định đi ra.

Xách hành khỏi cửa, một chút âm thanh chậm chạp truyền đến. Nhan Giác quay đầu nhìn chằm chằm dưới đất, một bàn tay lôi kéo rương hành lý của cô, trên mặt Lệ Tranh mệt mỏi, vẫn như cũ mỉm cười: "Chào buổi sáng, em khỏe chứ".

Trên lỗ tai anh xuất hiện dấu đỏ kỳ quái, khiến cho cô nhớ tới giấc mộng của buổi tối ngày hôm qua.

Tình yêu quảng đại, để chúng ta yêu nhau, khiến chúng ta gần gũi.

Tình yêu keo kiệt, không những muốn chia sẻ, mà còn muốn đối phương gánh vác.

Tình yêu ngọt ngào, xảy ra đơn giản, quá trình chua xót, kết cục khó được.

Cho nên mới nói, giai đoạn ngọt ngào cũng chỉ là thời kỳ đầu, sau này giống như khắc cốt ghi tâm, cuối cùng là gian khổ phi thường.

Yêu, từ xưa đến nay không chỉ thuộc về hai người.