Cảnh Xuân Như Mộc

Chương 13: Chúc mừng sinh nhật



【Anh cố thức đến khuya chỉ vì nói lời chúc mừng sinh nhật. Không liên quan đến tình bạn, đây rõ ràng là yêu】

Nhan Giác lật người, mắt lướt qua đèn ngủ ở phía đầu giường, cây kim đồng hồ báo hiệu chỉ hai phút nữa thì tới 0 giờ, nói một cách khác, cô ở trên giường lăn qua lộn lại mất gần 3 tiếng.

Bên ngoài mưa rơi nhỏ dần, Nhan Giác lại lật người toan tính đứng lên uống nước, đêm nay bởi vì người đàn ông sát vách kia mà cô không dám ra ngoài.

Chăn còn chưa vén lên, cửa phòng cô chợt bị mở ra, trong phòng đen như mực, Nhan Giác nắm góc chăn, không dám cử động hí mắt nhìn người nọ đi vào, đi tới gần cô thì anh đặt một vật cạnh gối.

Vòng tay Phượng Huyết cùng với hơi thở trầm lắng, Nhan Giác nghe Lệ Tranh nhẹ nhàng nói: "Nhan Giác, sinh nhật vui vẻ."

Trái tim cô đập mạnh, nhắm mắt suy tư, hôm nay là ngày mùng 2 tháng 8, sinh nhật của cô là 16 tháng 1, lẽ nào hôm nay lại sinh nhật của cô. . . . . . .

"Hôm nay mới là ngày sinh của em, là khi đăng ký hộ khẩu cảnh sát đã bất cẩn ghi nhầm. Nhan Giác, em nghĩ rằng mình có thể tiếp tục giả vờ ngủ sao, anh không cho rằng bánh kem ở ngoài kia sẽ không chảy."

Lệ Tranh mang theo nụ cười khẽ, ngọn đèn đầu giường chợt phát sáng, sắc màu tươi sáng thu về bộ mặt ngạc nhiên của cô, tỉnh táo nửa ngày cô mới mở miệng: làm sao anh biết?

Nhan Giác năm nay hai mươi bảy tuổi, từ nhỏ đến lớn, cô ước chừng chỉ tổ chức có vài lần sinh nhật. Cô cùng người nhà trải qua buổi tối đầm ấm, cùng bạn bè đãi tiệc vui vẻ, căn bản là quá chén say sưa. Nhưng cô chưa bao giờ thử mặc đồ ngủ, nửa đêm ngồi ở phòng ăn nghe một bài hát 《Chúc mừng sinh nhật》, thổi tắt cây nến.

"Lệ Tranh, cám ơn anh." Cám ơn anh đã dụng tâm đến nhà em, cám ơn anh đã đem lời hứa của cha em tổ chức sinh nhật vào nửa đêm, cám ơn anh đã cùng em ngắm trăng ở tuổi này.

Hương thơm của rượu xen lẫn màu xanh u sầu, hòa với giai điệu âm nhạc, Nhan Giác không nhớ rõ cô và Lệ Tranh quấn nhau khi nào, thời gian trước anh còn không đáng một đồng trong tâm trí cô, không đúng, là cô thật sự động lòng với anh, muốn ở cùng anh một chỗ, ngay bây giờ.

"Lệ Tranh, anh có mưu đồ trước đúng không?" Ánh sáng vàng nhạt xuyên qua chiếc vòng tay ngọc bích tỏa sáng lên người Nhan Giác, cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông ở phía trên, ánh nến, rượu cồn: "Anh tuyệt đối là có tính toán trước."

"Không như em nghĩ." Mặt anh hơi đỏ, miệng ậm ừ nửa ngày mới nói ra bốn chữ. Nhan Giác mỉm cười, cô vẫn nghĩ anh là người thông minh, tỉ mỉ chu đáo, tổng kết suy tính đến việc cô không ngờ tới. Anh đúng là một người đàn ông quyết đoán, tình huống khẩn cấp như vậy mà lại không nhanh không chậm trả lời khôn khéo, cô chưa từng nghĩ anh lại xấu hổ thế này.

Không nói một lời, Nhan Giác ôm cổ Lệ Tranh xuống gần khóe miệng của mình.

Đèn tắt, trong bóng tối, hai người quần nhau giống như dã thú, trừ dục vọng bên ngoài, chỉ còn lại tiếp xúc va chạm, cắn xé bản năng. Cô bị anh hôn đến nỗi áo ngủ bị vén cao hơn phân nửa mặt. Đây là chiếc áo ngủ tơ tằm cô mua ở cửa hàng, đơn giản mát mẻ không nghĩ tới lại quyến rũ người nào đó. Lệ Tranh cách vải vóc cắn cắn lên môi Nhan Giác, miệng cô đau xót, không chịu yếu thế trực tiếp lấy chân mình quấn hông anh, còn bất chợt giãy dụa ở thắt lưng anh. Hai con người điên cuồng kẹp chặt nhau, quần áo tán loạn trên mặt đất, ánh trăng mờ nhạt ngoài cửa sổ chiếu xuống gương mặt chảy đầy mồ hôi của Lệ Tranh, tay anh ôm dưới nách cô luồn đến vai, cúi người, ôm sát, chuẩn bị thẳng tiến.

Xúc cảm ướt át cọ xát bên ngoài khiến cho Nhan Giác run rẩy, cô hôn vào cái trán anh, đang không biết nên làm thế nào nghênh hợp thì một âm thanh bỗng vang lên, chuyện xảy ra đột ngột đến độ Lệ Tranh phải dừng động tác.

Nhan Giác cắn môi nín cười, nhỏ giọng ghé sát lỗ tai Lệ Tranh nói: "Không phải anh bất lực chứ?"

Bị hỏi bất ngờ, con người kia ấp úng nửa ngày, nhìn thân thể phía dưới áp chế: "Tự em kiểm tra đi."

Nhiệt tình của anh ùn ùn kéo đến, vừa mới chuẩn bị áp xuống, vẫn như cũ không chịu được âm thanh điện thoại làm phiền người khác. Tiếng chuông lần thứ ba vang lên thì anh rốt cuộc cũng buông tha cô.

"Chắc không phải là điện thoại quấy rầy, em mau nhận đi, nhất định là có việc gấp, nếu không tại sao lại muộn thế này." Anh thở dài nhìn người đang nằm bên dưới, cô nằm ngửa trên giường, dáng vẻ mời gọi. Phải một lúc sau thì cô mới thoát được anh, cảm giác anh vẫn chưa thể hạ hỏa dục vọng, cô trợn mắt nhìn anh một cái, đưa tay cầm điện thoại, trên màn ảnh lúc sáng lúc tối chính là cái tên kia.

"Liya Phạm, chúng ta chưa thân đến mức phải điện thoại vào giờ này, đừng nói với tôi cô muốn cãi nhau?" Nhan Giác kéo cái mền qua che kín thân thể, mặc dù không cùng Liya Phạm mặt đối mặt, nhưng cảm giác ít đi trang phục trên người sẽ khiến cho cô mất đi khí thế.

Đem cái mền bọc quanhngười, ngồi xếp bằng trên giường, Nhan Giác lại không ngờ tính tình Liya Phạm còn điên hơn cô, trong ống nghe phát ra những âm thanh vô cùng lớn. Mặc dù điện thoại di động bị cô giơ ra xa, cô vẫn nghe rõ tiếng cô ta mắng chửi.

"Nhan Giác, cô giỏi lắm, ngay cả Lâm tiên sinh mà cô còn được anh ta đỡ đầu, không phải là cô đã từng lên giường với anh ta chứ? Không cho tôi động vào Nhiếp Văn Hiên sao? Nói cho cô biết, cô và những người phụ nữ khác cùng một loại người, đều là tiện nhân! Con đĩ!"

Nhan Giác cảm thấy tức cười, lắc đầu một cái: "Liya Phạm, đừng so sánh tôi với loại như cô, trèo cao không nổi."

"Cô. . . . . . Nhan Giác, cô. . . . . ." Âm thanh của Liya Phạm trực tiếp kết thúc sau khi Nhan Giác nhấn phím kết thúc, nắm điện thoại không một tiếng động trong tay, cô cười nhìn Lệ Tranh: "Tâm trạng của em bây giờ rất tốt, chúng ta tiếp tục thôi!"

Lệ Tranh tiến tới gần Nhan Giác, tay anh ngăn lại động tác của cô, bọc cái mền quanh người cô, chỉ để lộ ra hai con mắt: "Hôm nay tâm tình tốt, không cần thiết nữa!"

Nhan Giác chính là một người như vậy, làm việc hoàn toàn theo tâm ý mình, tựa như hiện tại, cô muốn tặng cho anh món quà đặc biệt ở lứa tuổi này.

Một cơn mưa to bao phủ thành phố thay đổi hoàn toàn, sáng sớm ngày thứ hai, Nhan Giác lại bị những người trong khu quấy nhiễu giấc mộng. Nhớ tới cái tin nhắn kia, Nhan Giác vò vò đầu, cầm lấy điện thoại, sau vài giây khởi động màn hình, màn hình rỗng tuếch. Suy nghĩ một chút, người nọ từ trước đến giờ so với mình đều dậy sớm.

Tắm rửa mặc quần áo đánh răng chải chuốt xong, Nhan Giác đi vào phòng khách, lúc phát hiện thì bánh ngọt và cây nến tối qua không thấy nữa. Hai cái đĩa song song bày trên bàn, bên cạnh còn có ly sữa, hơi nóng bốc lên lượn lờ ở trên ly thủy tinh, cảnh tượng ấm áp. Nhan Giác đi tới, cầm tờ giấy kẹp ở đáy ly.

Chữ viết của anh cô từng thấy qua, bút phát căng chùng vừa phải, Nhan Giác cười. Lệ Tranh chỉ viết cho cô ba chữ: Chào buổi sáng.

Thật ra thì cô luôn cảm thấy ba chữ ‘anh yêu em’ có ý nghĩ khắc sâu trong lòng, mỗi một cặp tình nhân đều có thể nói một trăm lần một ngày, một ngàn lần ‘anh yêu em’ chỉ cần bọn họ nguyện ý. Nhưng sau đó thì sao, tình yêu không còn, người cũng phân ly.

Nhan Giác là người tôn trọng quyền tự do tín ngưỡng, thế nên khi ánh mặt trời chiếu vào phòng buổi sáng, ăn trứng chiên, dùng bánh bao nướng, hoặc là uống sữa tươi do Lệ Tranh làm, những thứ này đều khiến cô cảm thấy lãng mạn.

Dùng xong điểm tâm, sắp xếp đồ đạc, ra đến cửa bắt xe đến ‘U’ thì đã mười giờ sáng, Quán ‘U’ vừa mới mở cửa không lâu, xuyên qua cửa kính Nhan Giác nhìn thấy lác đác vài người ở trong.

‘U’ là một quán cà phê được trang trí theo kiểu Pháp, Nhan Giác vào cửa nhìn xung quanh, người cô hẹn vẫn chưa tới. Cô chọn một chỗ ngồi gần cửa sổ, gọi ly cà phê chờ đợi. Mùi cà phê có hương vị trái cây phảng phất trước mặt, còn chưa kịp uống thì Nhan Giác đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc. Để ly xuống, cô xoay người lại, một tay tựa lưng ghế, tay kia hướng phía cửa sổ kêu: "Liya Phạm, thật khéo."

Từ cuộc điện thoại tối qua của Liya Phạm, Nhan Giác mơ hồ hiểu được ‘họ Lâm’ kia đã dừng truy đuổi Nhiếp Văn Hiên. Trái tim kiêu ngạo của Liya Phạm đã vô tình mách bảo cho Nhan Giác, bạn gái trước kia của anh ta vì chuyện này mà tìm đến anh ta, vì vậy anh ta mới chủ động dừng tay.

Bởi vì một người phụ nữ trong quá khứ mà dừng tay, Liya Phạm không cam lòng, nửa đêm không ngại làm phiền Nhan Giác. Nghe có người gọi tên, Liya Phạm xoay đầu gỡ kính râm xuống: "À, xem ra tôi không tìm nhầm chỗ."

Nói xong, cô ta trực tiếp đi tới bàn Nhan Giác: "Cô cũng giỏi thật, có thể tìm được người ra tay giúp đỡ, tôi cũng muốn xem rốt cuộc con ‘hồ ly tinh’ đã quyến rũ được Lâm tiên sinh là ai!"

Giọng nói của Liya Phạm rất to, chỉ mấy câu thôi đã khiến mấy người ngồi trong quán chú ý, phát hiện được điểm này, cô ta vội vã đeo kính lên.

Nhan Giác cảm thấy buồn cười, nhân vật của công chúng như Liya Phạm thậm chí có phần láo xược, cô duỗi thẳng cái ly trước mặt, đi tới trước mặt Liya Phạm, mỉm cười với người phụ nữ sau lưng cô ta: "Còn tưởng chị không tới, em biết làm thế nào? "

Tối hôm qua Bộc Ngọc xử lý công việc đến tận ba giờ sáng, lúc định ngã đầu lên giường thì phát hiện tin nhắn của Nhan Giác. Nhưng Bộc Ngọc chính là người như vậy, bất luận là ngày hôm trước ngủ trễ, ngày hôm sau đồng hồ sinh vật vẫn phát tác, thần thái như cũ sáng láng. Cô vô tình nghe được lời nói của Liya Phạm, cầm xách tay để vào chỗ ngồi đối diện Nhan Giác, sau đó đi theo ngồi xuống. "À, Phạm tiểu thư đúng không, tôi chính là con ‘hồ ly tinh’ mà cô vừa nói, thế nào, có gì chỉ giáo?"

Bộc Ngọc chính là luật sư cao cấp ở thành phố này, bất luận là nói chuyện với ai đôi mắt cô cũng rất sắc bén, nhìn thẳng vào mắt Liya Phạm đang có phần khẩn trương.

Liya Phạm nhìn người phụ nữ tóc ngắn đối diện, diện mạo cũng không quá xuất chúng, sợ hãi giảm bớt một phần: "Tôi cứ nghĩ trên đời này có ‘hồ ly tinh’, căn bản chỉ là người đẹp hết thời, có phải đầu óc của Lâm tiên sinh mụ mị rồi không?"

"Lâm Uyên đầu óc cóa mụ mị hay không thì cô đi hỏi anh ta, nhưng chắc chắn là anh ta bị xe đụng đầu, ngu đến nỗi chọn mặt hàng rẻ mạt như cô, ngôi sao hạng ba, không phải sao?"

Nhan Giác nhìn người chị em của mình cãi nhau với Liya Phạm, tinh thần hăng hái đang dâng cao, thình lình bị Liya Phạm cướp ly cà phê trước mặt, phút chốc thấy cô ta hất cà phê về phía Bộc Ngọc.

Chất lỏng màu nâu dọc theo đỉnh đầu Bộc Ngọc chảy xuống mặt, nháy mắt mấy cái, cô không nhanh không chậm cầm lấy khăn mặt Nhan Giác đưa tới: "A Tường, bà chủ của cậu bị người khác ăn hiếp, cậu còn định xem trò vui này đến khi nào?"

Giọng nói hơi trầm, phía sau quán phần phật đi ra mấy người trẻ tuổi, không đợi Liya Phạm kịp phản ứng, cô ta đã bị vứt khỏi cửa lớn của quán. Cách cửa kính, Nhan Giác nhìn thấy dáng vẻ hùng hùng hổ hổ của Liya Phạm, sau cô lại cầm tiếp khăn giấy vừa giúp Bộc Ngọc lau mặt, có phần không hiểu: "Chị giỏi như vậy, làm thế nào lại không tránh được ly nước kia?"

"Đừng lau nữa, chị đi tắm một lát. Bộc Ngọc quay đầu đi, né tránh tay Nhan Giác, hỏi ngược lại mấy người trẻ tuổi: "Chụp được rồi chứ?"

"Vâng, ảnh rất đẹp, đã gửi đến hộp thư của Lâm tiên sinh rồi ạ." Thanh niên đứng ở phía trước cúi đầu đáp.

Nhan Giác lờ mờ hiểu được, khổ nhục kế. Nhìn Bộc Ngộc vuốt vuốt những sợi tóc dinh dính ở trán: "Hiếm khi nào em cầu xin chị, coi như chị thay em dạy dỗ con nhỏ đó một trận. Không được rồi, để chị đi tắm một cái rồi cùng em nói chuyện."

Hai mươi phút sau, Nhan Giác ngồi ở trong phòng của quán, trước mắt là phòng tắm thủy tinh, bên tai cô vang lên tiếng nước chảy ào ào, Bộc Ngọc đang tắm.

Tiếng nước chảy ngưng một chút, Bộc Ngọc trần trụi đi ra, duy nhất chỉ có một chiếc khăn lông trên tay. "Có ba chuyện chị cần nói." Bộc Ngộc ngồi xuống ghế đưa lưng về phía Nhan Giác lau tóc: "Một, bức họa ở đại sảnh trong quán cà phê nên thay. Hai, ngày hôm trước chị về nhà, ông già hình như biết chuyện của em, chuẩn bị tìm em thăm hỏi."

"Ông ấy đã cắt đứt quan hệ với chúng tôi, đi thăm hỏi có phải thừa quá không." Nhắc tới người kia, Nhan Giác liền đổi đề tài: "Bộc Ngọc, chị làm cách nào mà Lâm Uyên lại đồng ý không truy sát Nhiếp Văn Hiên nữa vậy? Liya Phạm nói chị và anh ta. . . . . ."

Đầu tóc Bộc Ngộc rối bời xoay người hướng Nhan Giác: "Ngủ?"

Ánh sáng trong phòng khá tối, trên đầu Bộc Ngộc vẫn còn ẩm ướt, tiếng nước nhiễu từ tóc xuống sàn bao trùm bầu không khí xung quanh. Bộc Ngọc từng nói, con người trên thế giới này nếu đã nhuốm màu bụi trần, dù muốn tẩy rửa hoặc thay đổi thế nào cũng không lấn át được linh hồn bẩn thỉu.

Bộc Ngọc nói xong, cầm lên chiếc lược trên bàn trang điểm chải đầu: "Anh ta nói nếu chị đánh thắng anh ta, anh ta sẽ đồng ý. Sau đó chúng tôi đánh nhau, chị thắng, anh ta giữ lời."

"Lần này thế nào?" Nhan Giác nhẹ nhàng hỏi.

"Tay phải, xương cánh tay gảy, xuống tay hơi nặng một chút."

Nhan Giác nhìn xuyên qua tấm gương, nhìn thấy gò má của Bộc Ngọc không thay đổi, trong lòng thổn thức, ở trên đời này, có thể để cho một người đàn ông cam tâm tình nguyện bại bởi một người phụ nữ, trừ yêu còn có thể có những nguyên nhân khác.

Người tình, kẻ thù.

Bộc Ngọc thay quần áo xong thì chuẩn bị ra cửa, đột nhiên dừng bước, nhớ tới cái gì liền dừng lại lớn tiếng: "Thiếu chút nữa quên mất, mau mau đem hai con rùa của em mang đi, chỉ mới hơn mười ngày mà bọn chúng đã làm chị tiêu tốn hết bao nhiêu tiền!"

Tay cầm hai con rùa, Nhan Giác ngồi trong chiếc xe Hummer màu đỏ của Bộc Ngọc, nhìn phong cảnh rực rỡ bên ngoài, thật lòng cảm thấy xấu hổ, cùng Bộc Ngọc ở thành phố này đã mấy năm, tốc độ lái xe của cô so với chị ta một trời một vực.

Xe dừng lại ở tòa nhà B, tiếng còi cảnh sát ở phía xa dần dần gần lại. Bộc Ngọc thò đầu ra cửa sổ xe để xem: "Cũng không tệ lắm."

Một câu ‘chị đi đây’ cũng không có, Bộc Ngọc trực tiếp để Nhan Giác xuống xe.

Khi còi xe cảnh sát hú lại gần chiếc xe của Bộc Ngọc thì Nhan Giác lần nữa xác định có chuyện, bất luận là Bộc Ngộc như thế nào, chị ta và những người phụ nữ khác cũng không giống nhau.

Vào cửa thang máy, ra khỏi thang máy, Nhan Giác chuẩn bị cầm chìa khóa mở cửa, lại phát hiện cửa không đóng, mấy người công nhân ở tại cửa ra ra vào vào, cô còn đang khó hiểu, Lệ Tranh đã đi ra ngoài.

Thấy cô, Lệ Tranh mỉm cười kéo cô gái nhỏ ở sau lưng ra: "Em khỏe như vậy chắc là có thể dạy vẽ cho Lệ Viên rồi, cho nên anh mang con bé đến đây."

Yan Jue nhức đầu chóng mặt, cái này có thể coi là ‘ba người sống cùng’ hay không’?