Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 46: Được vàng



Trương Khởi không biết, vận mạng của nàng thiếu chút nữa đã trở lại điểm cong.

Nằm ở trên giường, nàng hướng về phía A Lục có vẻ mặt không vui thầm thở dài một hơi, nhỏ giọng mà nói ra: "A Lục."

A Lục ngẩng đầu nhìn về phía nàng, một đôi mắt to trên mặt tròn nháy nháy .

Trương Khởi ngồi thẳng người, nhìn chằm chằm A Lục, nàng nghiêm túc nói: "ALục, phu nhân đã đề phòng ta. Không chỉ là bà ta, trong phủ này cũng córất nhiều người chú ý tới ta. Từ giờ trở đi, ngươi cũng phải sửa đổitính tình rồi, về sau mặc kệ nhìn thấy người nào, lời nói chỉ có thể nói ba phần. Chuyện ngươi không nên để ý ngàn vạn lần không thể trông nom,lời không nên nói vĩnh viễn không thể nói. Còn nữa, ta nói cái gì, ngươi đều không thể nói ra!"

A Lục nhìn gương mặt nghiêm túc củaTrương Khởi, trái tim cũng treo lên rồi. Nàng gật đầu một cái, nghiêmtúc nói: "Ta đều nghe A Khởi."

Trương Khởi ừ một tiếng, tỉ mỉ dặn dò mấy câu.

Khiến Trương Khởi không có nghĩ tới là, Trương Hiên làm việc hết sức lưuloát. Chưa tới một ngày, đêm này, hắn đã tìm đến chỗ Trương Khởi, đưacho nàng một túi vải.

Trương Khởi đưa tay tiếp xúc, lại cảm thấyvô cùng nặng, túi vải bịch một tiếng rơi xuống trên đất, phát ra mộttiếng trầm vang, thiếu chút nữa nện vào chân của nàng.

TrươngKhởi sợ hết hồn, nàng thấy cửa phòng vẫn khép chặt, A Lục cũng ở bênngoài coi chừng. Liền ngồi chồm hổm trên mặt đất mở bao bố ra.

Ánh vàng óng chói hoa nàng mắt!

Trương Khởi trừng lớn mắt, nàng đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Trương Hiênlắp bắp nói: "Cửu huynh, nơi này có bao nhiêu vàng?"

Trương Hiêncưng chiều nhìn Trương Khởi hưng phấn đến nói không ra lời, dịu dàngnói: "150 lạng vàng." Thấy Trương Khởi há mồm muốn nói gì, hắn ho khanmột tiếng, nghiêm túc nói: "A Khởi không có ra cửa, cho nên không biếtgiá thị trường phía ngoài. Mấy ngày nay giá nhà ở Kiến Khang đột nhiêntăng cao không ít, cho nên cho muội được lời đó."

Làm gì có giá nhà tăng? Rõ ràng là cửu huynh ở bên trong thêm chút!

Môi đỏ mọng xinh xắn của Trương Khởi run lên, nhưng không có nói thêm gìnữa, mà là đứng lên, nhẹ nhàng khẽ chào Trương Hiên, nhỏ giọng nói "Cửuhuynh tốt với A Khởi, A Khởi khắc trong tâm khảm."

Trương Hiêncười ha ha, vươn tay vuốt vuốt đầu của nàng. Đảo mắt hắn nghĩ tới mộtchuyện, nói: "Đúng rồi, vi huynh gặp phải Trần Ấp, giải thích chuyệnbuổi sáng một chút. Hắn nghe xong rất là than thở, hắn đã hỏi mẫu thânhắn, đã quyết định lấy ra hai mươi lượng vàng đón muội làm thiếp. Muộicó bằng lòng hay không?"

Ở thời đại này, thiếp cũng chia cấp bậc. Thiếp có lễ cưới thì địa vị khá cao, mà người mua về, thì địa vị hơi thấp.

Chỉ sợ Trương Khởi không muốn, hắn lại cặn kẽ giải thích: "Trần Ấp này vihuynh cũng biết, gia quy của hắn rất nghiêm, bên cạnh lại không có thông phòng ca kỹ, tương lai nhiều nhất là cưới một thê thất. A Khởi, vihuynh suy nghĩ một chút, ngươi gả cho hắn cũng không tệ lắm, tương laivợ chồng ba người, nhất định có thể vui vẻ."

Trương Khởi trừng mắt nhìn.

Nàng cúi đầu, cúi cúi với Trương Hiên, nhỏ giọng mà nói ra: "A Khởi cảm tạcửu huynh quan tâm." Dừng một chút, nàng kiên định lắc lắc đầu, nói:"Cửu huynh, Trần Ấp đó A Khởi không muốn."

"Tại sao?"

Trương Hiên nhíu mày.

Trương Khởi hơi nhếch môi nửa ngày không có lên tiếng, khi Trương Hiên có hơithất vọng thì nàng cắn môi nói: "A Khởi không thích hắn."

Nhữnglời này vừa ra, Trương Hiên thiếu chút nữa quát lớn. Nhưng thấy TrươngKhởi ngẩng đầu lên, mắt ướt nhẹp y hệt nai con nhìn hắn, trong ánh mắtmang theo ưu sầu không nói ra được, hắn lại không mở miệng được rồi.

Thở dài một tiếng, Trương Hiên nói: "Cũng được, chuyện này liền tạm buông."

Trương Hiên nhìn chằm chằm Trương Khởi, muốn nói lại thôi.

Một lát sau, hắn nói: "A Khởi thích Tiêu Mạc?" Hắn thở dài một tiếng, nói:"Tiêu Mạc là con cháu thế gia, đời sau của Tiêu thị. Tiêu thị tất nhiênchú ý hôn sự của hắn, dù công chúa thích hắn, Tiêu thị cũng khôngnguyện. Vi huynh nghĩ, vợ cả tương lai của hắn, không phải đích nữ Vương Tạ chính là Viên thị. Quý nữ nhà cao cửa rộng cỡ này, chưa chắc có thểchứa được A Khởi."

Trương Khởi nghe được trong lời của hắn trànđầy ân cần, trong bụng rất cảm động. Nàng lắc đầu một cái, nhẹ giọng nói ra: "Không, A Khởi không thích Tiêu Mạc, càng không nghĩ phải gả chohắn."

Nói tới chỗ này, nàng cắn môi, mắt to ướt nhẹp nhìn hắn, nói: "Cửu huynh, A Khởi muốn cầu huynh một chuyện."

"Nói đi."

Trương Khởi cắn môi chặt hơn, răng trắng như tuyết cắn ra mấy dấu răng trênmôi, "A Khởi muốn cầu cửu huynh, nếu như ở bên mẫu thân mà có người hỏihọc vấn của huynh, huynh có thể nói, có chút học thức, là sau khi quenbiết A Khởi, mới hiểu hơn hay không?"

Đôi tay nàng xoắn vào nhau, bởi vì dùng sức quá lớn, ngón tay cũng trắng bệch, trong mắt to longlanh, càng thêm hiện rõ lo lắng, khẩn trương, còn có cầu xin.

Trương Hiên vốn là người thông minh, thoáng chốc hắn liền kịp phản ứng.

Môi giật giật, hắn lại ngậm lại. Một hồi lâu, hắn gật đầu một cái, nói:"Được, ta sẽ cho mẫu thân biết, sau khi quen A Khởi, ta học tốt hơn, học thức cũng có thể nghiệm."

Tiếng nói vừa dứt, Trương Khởi vui vẻra mặt. Ở trước mặt hắn, nàng lộ ra diện mạo thật sự. Nụ cười này, tựanhư hoa xuân nở rộ, mây đen tan hết, trong tươi mới lộ ra rực rỡ, thậtsự là thanh tú đáng yêu vô cùng.

Trương Hiên vốn bởi vì yêu cầucủa nàng mà trong lòng có chút không thoải mái, bây giờ liền thấy tâmtrạng thật tốt. Hắn tự tay vuốt đầu của nàng, thở dài một tiếng, nói: "A Khởi, cửu huynh sẽ che chở muội."

Trương Khởi gật mạnh đầu, đầucọ xát ở trong lòng bàn tay hắn, dường như một chú chim nhỏ. Trương Hiên cười ha ha, không nhịn được vươn tay ôm nàng, rồi mới xoay người đi ra.

Đưa mắt nhìn Trương Hiên đi xa. Không đợi A Lục đi tới, Trương Khởi liền đi lên, thuận tay đóng cửa phòng lại.

Nàng phải giấu vàng đi.

Ngồi chồm hổm trên mặt đất, kéo sàn nhà đã chuẩn bị sớm để giấu vàng ra, Trương Khởi nghĩ ngợi: 80 lượng vàng tăng gần gấp đôi.

Nghĩ tới đây, môi nàng giương lên.

Đảo mắt, tròng mắt nàng xoay động lại nghĩ ngợi nói: nếu không phải quốcquân nước tề hoang dâm tàn bạo, hiện tại đi theo Quảng Lăng vương, cũngtốt hơn ở trong Tiêu phủ lo lắng hãi hùng.

Quảng Lăng vươngnguyện ý cho mình hai năm, có hai năm, có lẽ đường lui của mình đã sớmchuẩn bị tốt rồi. Nhưng quá đáng tiếc chính là, nước Tề liên tiếp xuấthiện bạo quân hoang đường, ở địa phương không lý tưởng đó, không hề dễdàng như Kiến Khang.

Khi Trương Khởi suy nghĩ lung tung thì bênngoài truyền đến âm thanh cung kính lộ ra nịnh hót của A Lục, "Cẩm côtử, cô tử nhà ta đang ở bên trong, cho hầu gái đi bẩm báo một tiếng."

Âm thanh vang dội, đủ nhắc nhở Trương Khởi trong phòng.

Trương Khởi vội vàng giấu kỹ đồ vật, liền thu thập xong sàn nhà.

Nàng đứng lên vuốt đi bụi bậm trên áo thì âm thanh của Trương Cẩm truyền đến, "Đi bảo nàng thu thập để ra ngoài với ta."

Ra ngoài? Đã chạng vạng tối rồi!

Trương Khởi đang trầm tư thì âm thanh thanh thúy của A Lục đã từ ngoài cửa truyền đến, "Cô tử, người đã tỉnh?"