Cảnh Sát, Không Được Nhúc Nhích

Chương 8: JQ thứ tám



Mẹ ơi, có ai từng nói rằng rượu nguyên chất vừa thơm lại vừa ngon mà sao cô lại thấy rượu này vừa đắng lại vừa cay như vậy, thiếu chút nữa là chảy nước mắt.

Thật thấy khâm phục mình, ba chén trôi xuống bụng cả người cảm thấy choáng váng giống như đang ở trên chiếc thuyền nhỏ trôi lơ lửng giữa hồ sen xanh ngát.

Phố Xuân Phân có hồ sen rất nổi tiếng nhưng bây giờ đang là tháng mười hai hoa sen đã sớm tàn lụi rồi.

"Khụ khụ" Tự nhiên lại bị sặc nước bọt, men rượu sộc thẳng lên mũi.

"Chị dâu giỏi quá!"

"Thì ra là chị dâu muốn giấu nghề!"

"Chị dâu, chị là thần tượng của em. Hóa ra là nói đến ‘ mở ba chén ’ chính là muốn nói đến chị!"

Tiếng khen kèm theo tiếng vỗ tay vang lên, cô nhìn xuống nuốt nuốt nước bọt.

Cố Tích kéo nhẹ ống tay áo của cô, cô liền quay đầu sang : “Không có việc gì.”

"Trước kia lão Hoắc không để cho bọn em uống cùng chị..., thì ra chị đúng là cao thủ rồi, tối nay không say không về?"

Cố Tích nhìn cô cười ranh mãnh, cô khoát tay hùng hồn nói: "Không thành vấn đề!"

Sau đó lại nhìn về đối diện, cười đắc ý: "Chị Vương Hiểu, có bằng lòng không?"

Vương Hiểu hơi nhếch khóe môi mỉa mai nói: " Tửu lượng của em cũng tốt nhỉ ."

"Chị dâu, em mời chị, chúc chị phúc như biển Đông!"

Chàng trai hào sảng Lý Khôn hướng về phía cô nâng chén. Em trai à, chúc phúc kiểu này có khác gì muốn đùa bỡn, ly rượu này chị đây phải uống.

"Chị dâu, chúc chị sớm sinh bé gái đáng yêu!"

Người thứ ba này chúc rất hay, mặt của Vương Hiểu đen lại, lão Hoắc đắc ý cười ra tiếng vì vậy cô cũng nên uống chén này .

"Chị dâu, cũng nên để cho lão đại còn chút sức lực, không muốn đạp cửa mà chạy còn phải để lại cho bọn em một chút canh thừa nữa chứ!"

Chàng trai cao lớn số bốn tiếp tục!

"Chị dâu, chúc chị mãi mãi xinh tươi trẻ đẹp!"

Nghe thì hay đấy nhưng mà chị dâu các người cũng không phải đang luyện X công !

"Đủ rồi, các cậu nên có chừng mực thôi."

Lão Hoắc rốt cuộc cũng lên tiếng, khi anh nói đến từ cuối cùng thì đầu lưỡi hơi nhưng lại. Cô nhìn anh dưới ánh đèn mông lung, giọng nói không lớn không nhỏ, lại có một chút mập mờ, đầu quả tim run lên liền toét miệng cười với anh.

Vì uống nhiều rượu nên giờ phút này gương mặt của cô như bị lửa thiêu, nóng hầm hập. Cố ý lim dim mắt nhìn anh, ánh mắt của cô như có như không mang theo mấy phần quyến rũ.

Lão Hoắc đột nhiên uống sạch cốc rượu trên tay sau đó vẫy vẫy cô : "Đến đây."

Anh đây là đang ra lệnh cho cô sao?

Không phải , cô cảm thấy được là anh đang van xin cô.

Trêu chọc cũng nên có mức độ, vui đùa cũng nên có chừng mực thôi.

Hôm nay chơi đến đây thôi, không thể chọc anh tức giận quá lần sau sẽ không có trò hay để chơi tiếp nữa.

Cô thản nhiên đứng dậy nhưng không ngờ đầu gối lại run lên, đúng lúc được một bàn tay đỡ lại. Cô còn chưa kịp nói cám ơn Cố Tích thì đã bị kéo mạnh về phía sau .

Ông chú à, cầu xin chú dịu dàng một chút!

Lão Hoắc siết chặt lấy bả vai làm cô thấy hơi đau đau. Vì cô thấp hơn anh mười mấy centi mét nên đành phải ngẩng nhìn lên, trong mắt của anh đang đốt lên hai ngọn lửa muốn phun trào ra ngoài. Cả người cô dính vào trong ngực anh, muốn mập mờ bao nhiêu thì có mập mờ bấy nhiêu!

Cô nảy sinh ý niệm đùa dai, nhón chân lên nhanh chóng cắn cằm anh một cái.

Anh rốt cuộc cũng thả lỏng chân mày, khôi phục lại sự thâm trầm ban đầu, nhưng vẫn dùng giọng hung hăng nói với Cố Tích: "Về sau cách xa bà xã của anh đây ba thước!"

Nói xong còn làm điệu bộ như muốn đánh người.

Cô cảm thấy được ánh mắt lão Hoắc chợt lóe lên hung dữ, đúng là phong cách của đàn ông đích thực.

"Ha ha ha. . . . . . Cố Tích, cậu chọc giận lão đại về sau trong sân huấn luyện cậu sẽ trở thành cái bia thịt rồi!"

"Như vậy cũng tốt. . . . . . Cô rốt cuộc không cần lại làm cái bia rồi, mừng đến rơi lệ!"

"Cứ vậy đi, tiểu tử cậu đúng là có đạo đức!"

"Ôi thật bất hạnh làm mục tiêu sống bốn mươi chín ngày!"

Trong tiếng cười của bọn họ cô như nàng dâu nhỏ ngoan ngoãn vùi trong ngực lão Hoắc, bị anh mang tới chỗ đang ngồi. Cô liếc mắt vừa vặn có thể thấy khuôn mặt đang trắng xanh của Vương Hiểu. Chị à, không phải là em muốn làm chị khó chịu, mà là chị tự mình rước lấy thôi!

Cô đây chỉ là phản kích mà thôi, lão Hoắc đã từng dạy cô khi bị kẻ địch chèn ép lấn áp thì nhất định không được nhân từ nương tay, phải một đao chém xuống mà ngăn lại.

Cô đây là đang ngoan ngoãn nghe theo chỉ dạy của ông xã mà thôi!

Lão Hoắc nheo mắt nhìn Lý Khôn ngồi cạnh Vương Hiểu, cậu ta cũng là một người biết nghe lời, ngoan ngoãn mời Vương Hiểu chuyển đến ngồi ở vị trí của cậu ta sau đó mang bát đũa sang ngồi vào bên cạnh Cố Tích.

Lão Hoắc hài lòng sờ sờ cằm, sau đó nhìn sang cô mập mờ cười.

"Em rất có khả năng uống rượu?"

Từ lúc ngồi xuống, tay lão Hoắc như gọng kìm không rời thắt lưng của cô làm cô đành phải tựa vào đầu vai của anh. Liếc qua người lão Hoắc cô thấy được một ánh mắt lạnh lùng thù địch đang nhìn mình, cô khinh không thèm đếm xỉa đến.

"Anh rất được ưa thích đấy lại còn được ngồi cạnh ôn hương nhuyễn ngọc nha." Cô cố ý liếc qua Vương Hiểu ngồi bên phải lão Hoắc, ghé vào tai anh nói thầm.

Lão Hoắc không nói, mắt như dao nhìn Cố Tích rồi nói với cô: " Cô bé, mới vừa rồi em còn kề tai nói nhỏ với ai, quên rồi sao?"

Lão Hoắc cố ý nói giọng mập mờ làm tóc gáy trên người cô dựng lên, anh buồn bực nói:

"Anh rất không vui."

Thành thật mà nói, cô bây giờ lại cảm thấy vui vẻ!

"Cố Tích là một cậu bé ngoan."

"Xem khi trở về anh trừng phạt em thế nào."

Sau đó lão Hoắc cắn răng nghiến lợi uống đáp lễ Cố Tích ba chén rồi nặng nề cấu vào thắt lưng của cô.

Mẹ ơi, thật là đau chết cô!

Khi đàn ông ghen cũng hết sức dọa người!

Đánh giá đã hoàn tất!

Cua vừa cay vừa thơm, cô ăn cực kỳ sung sướng, chẳng buồn để ý đến người phụ nữ đang u sầu kia nữa.

Đều là phụ nữ cả, tội gì phải làm khó nhau cho nên chỉ cần chị không trêu chọc tôi, tôi cũng vậy sẽ không khi dễ chị .

Lão Hoắc lột một con tôm xào cay đưa tới bên miệng cô, đầu lưỡi của cô sượt qua qua đầu ngón tay của anh, cô cảm thấy mùi vị của thịt tôm thật tươi ngon.

Ánh mắt của anh tối sầm lại, cắn răng nghiến lợi: " Cô bé này tiểu yêu tinh."

Sáu chữ này như sấm nổ bên tai Hạ Sơn Chi cô đây. Đồng chí lão Hoắc à, thế giới đang hòa bình, anh cũng không muốn để cho cô sống dở chết dở chứ.

Vì thế cô bĩu môi: "Em muốn ăn rau."

Lão Hoắc mặc dù cả người căng thẳng nhưng cuối cùng vẫn tình nguyện gắp rau xanh ngăn ngắt đến miệng cô.

Cô nhìn quanh thấy ánh mắt soi mói của mọi người, xấu hổ nói: "Bọn họ đang nhìn kìa, để vào trong bát của em đi."

Lão Hoắc ngẩng đầu, quét một vòng, im lặng áp bức và uy hiếp.

Một cậu vội vàng nói: "Em là người vô hình."

"Ai, em uống say rồi, cái gì cũng không nhìn thấy."

"Tiểu Lý Tử, em cũng thèm ăn rồi, ở đây có rất nhiều rau chân vịt đấy."

"Tiểu Cố Tử, đến rót rượu cho anh đây ."

"Vương Nhị Ma Tử, tới múa thoát y đi."

Nhìn xem, đây đúng như là một thế giới hỗn loạn vậy.

"Chị Vương"

Cô lướt qua lão Hoắc, nhìn sang bên phải: "Em gái cũng làm ba chén rồi, chị cũng nên đáp lễ một ly có phải không?"

Mắt phượng nhếch lên, Vương Hiểu buông ly rượu trong tay, cười có chút lẳng lơ:

"Ha ha ha, em cũng không biết rồi, ở trong ngành bọn chị, cấp dưới bị phạt rượu nhất định phải uống..., còn cấp trên có quyền từ chối."

Vương Hiểu cố ý quay sang nhìn lão Hoắc chằm chằm nũng nịu hỏi: "Sở Kiệt, anh nói có đúng không ?"

Lão Hoắc sờ sờ cằm, quay đầu lại nhìn cô, nhếch môi không nói.

Tóc gáy lại dựng lên, Sở Kiệt, nghe tình cảm quá đi, cũng không kiêng nể gì đi quyến rũ chồng của cô trước mặt của cô như vậy!

Muốn thách thức, cô đây liền chấp nhận.

Cô vuốt ve phía trên cánh tay lão Hoắc, ép sát vào người anh, nháy mắt nói: "Cố Tích mới vừa gọi em cái gì biết không?"

"Ừm?" Lão Hoắc sờ sờ cằm, chờ cô nói tiếp.

Vương Hiểu nghiêm mặt khinh thường liếc xéo cô.

Cô cười với Cố Tích: "Này, mới vừa nãy cậu xưng hô như thế nào vậy?"

Cố Tích sững sờ, lập tức nói tiếp: "Chị dâu!"

"Ngoan."

Cô nhìn Cố Tích với đôi mắt quyến rũ, đầu gối lại bị lão Hoắc gõ gõ. Ai, rất đau, cô đành cố chịu.

"Theo lão Hoắc, chị Vương Hiểu phải gọi em là. . . . . ."

Cô kéo dài giọng nhìn mọi người xung quanh bàn cuối cùng nhìn đến Vương Hiểu.

"Phải gọi chị dâu, không thể rối loạn quy củ."

"Đúng vậy, mặc dù chị Vương Hiểu so với chị dâu lớn một chút, nhưng chúng ta cũng phải để ý đến mặt mũi của lão đại chứ."

"Lão đại, Anh nói đúng không?"

Lão Hoắc nhún nhún vai, từ chối cho ý kiến. Thông minh, đem vấn đề ném ra ngoài, nóng nảy vội vàng thì không phải lão Hoắc nhà cô.

Vương Hiểu trên mặt cười đầy gượng ép, có chút không nén được giận dữ.

Cố Tích làm tăng cho cô thêm sĩ diện vì vậy cậu ta nói: "Vương Hiểu, không phải là một tiếng chị dâu hay sao, phải làm sao cho xứng với danh tiếng hoa hồng xinh đẹp của đội chúng ta chứ!"

Cố Tích vừa dứt lời, sắc mặt Vương Hiểu tối sầm lại, đứng thẳng lên, tuyên bố: "Tôi no rồi về nhà trước."

Vương Hiểu thở hổn hển đi tới bên cửa, quay đầu lại căm tức nhìn cô: "Hạ Sơn Chi, xem cô đắc ý được bao lâu?"

Lại chuyển sang lão Hoắc: "Hoắc Sở Kiệt, giày rách anh cũng không vứt bỏ."

Vương Hiểu giễu cợt hừ một tiếng: "Em thấy thật không xứng với anh, thật mất mặt!"

Chị ta vung tay áo, phanh một tiếng đóng cửa lại.

Để lại phía sau hai câu nói đáng để suy ngẫm.

Mọi người trong phòng nhất thời ngây người, Cố Tích ngược lại phản ứng nhanh hò hét lớn bắt mọi người uống tiếp.

Cô lại chỉ để ý đến lão Hoắc, anh buồn bực uống rượu trong chén, sau đó bóc tôm he đưa cho cô. Chỉ có điều anh không nhìn cô không biết đang suy nghĩ cái gì.

Anh không muốn nói chuyện, cô cũng liền ngoan ngoãn ngồi yên.

Thấy có chút nhạt như nước ốc.