Cảnh Sát, Không Được Nhúc Nhích

Chương 34: Thuốc kích thích, 0.92 Cara!



Cô cùng với Hoắc Sở Kiệt ăn xong, đang hăng hái vén tay áo lên chuẩn bị dọn dẹp thì thấy mẹ cô và mẹ Hoắc vọt tới phòng bếp, kéo cô lại.

Mẹ cô nói rằng sau khi ăn xong phải đi tản bộ, vì vậy đem bọn họ kéo ra khỏi cửa.

Lúc này đang là mười giờ sáng, có ai đi tản bộ hay không?

Không cần sờ cằm cô liền có thể kết luận — hai lão yêu này, nhất định là có âm mưu!

Cô kéo lão Hoắc bấm thang máy, đẩy anh đi vào, rồi sờ sờ quần áo ảo não nói: "A. . . . . . Quên mang ví tiền, anh đi xuống trước, em sẽ đến sau."

"Tản bộ thì em mang ví tiền đi làm gì. . . . . ."

Câu nói này của Lão Hoắc cùng với câu nói kế tiếp liền bị thang máy ngăn cách.

Mục đích của cô dĩ nhiên không phải là ví tiền, cô muốn học Hắc Tùng Lâm làm lính tình báo một lát.

Cô rón rén như mèo tiến công vào phòng bếp, sáng sớm chạy tới đây cô cũng không tin hai người cố ý đến xem TV thuận tiện nấu dồ ăn sáng cho bọn họ

Tuyệt đối là có âm mưu, trong lòng cô nắm quyền, chân không đi tới!

Cô chậm rãi đến gần, nép người đằng sau khung cửa, trong phòng bếp hai vị đại nhân đang đối thoại rất vui vẻ.

"Mới vừa rồi tiếng gọi của tôi khẳng định là làm cho bọn chúng sợ hết hồn."

"Chị Hoắc à, chị lầm rồi, rõ ràng là do tiếng gõ như đòi mạng của tôi mới làm bọn chúng tỉnh giấc."

"Được rồi, là hai chúng ta hết sức phối hợp đem bọn chúng từ trong giấc mộng kéo ra."

"Chị Hoắc này, chị nói xem lúc chúng ta tới đây cũng đã sắp chín giờ, mà bọn chúng vẫn còn ôm nhau ngủ nướng."

"Ha ha. . . . . . chị Hạ à, trong lời của chị hình như có ý gì thì phải."

"Ai nói vậy, không nên phá hủy môn phong của nhà họ Hạ chúng tôi."

"Không đâu, nghiêm chỉnh mà nói, bà có nhìn thấy mặt của hai chúng nó khi nhìn thấy chúng ta quả thật nhu là đang ngồi trong nhà vệ sinh vậy."

Cô lau mồ hôi, mẹ Hoắc à, mẹ oan uổng cho người tốt rồi, người ta rõ ràng là vân đạm phong khinh cười yếu ớt đấy chứ.

Tuy không thể so với cười lộ lúm đồng tiền nhưng cũng là không quan tâm hơn thua được.

"Bà sai rồi, trong mắt bé con nhà tôi rõ ràng còn lấp lánh nước mắt uất ức. Ai ôi, con gái của tôi rốt cuộc đã không còn là khuê nữ nữa rồi."

Mẹ già à, rốt cuộc mẹ cô cũng biết đau lòng cho con gái khuê nữ nhà mình bị sói xám lớn ăn sạch cơ đấy!

"Chị Hạ đừng khổ sở, Hoắc gia chúng tôi sẽ phụ trách hết!"

Cô giống như nghe được tiếng vỗ ngực bảo đảm, lại nghe bà nói tiếp: "Chỉ cần chị ra lệnh một tiếng, chúng tôi lúc nào cũng có thể chuẩn bị cầu hôn."

"Tôi ngược lại cũng thật rất muốn, nhưng chị cũng biết đấy, bé con mới. . . . . . Tôi cũng không dám ép buộc nó."

"Tôi hiểu, tôi hiểu, chuyện này cũng không thể vội vàng được. Hiện tại này hai đứa nó có thể tiến tới với nhau, tôi và cha của nó cuối cùng cũng yên tâm rồi."

"Cũng không gấp đến vây, ban đầu tôi cho là bé con vừa tốt nghiệp sẽ gả cho Sở Kiệt . . . . . . Chỉ là như vậy cũng tốt, cuối cùng cũng ở cùng một chỗ rồi."

"Lúc này chúng ta phải thưởng cho Thần Thần, cám ơn nó đã kịp thời thông báo cho chúng ta."

"Thần Thần thật là một cô gái tốt biết nghe lời, đợi nó lấy chồng, tôi phải chuẩn bị cho nó một món lễ thật lớn."

Kế tiếp là tiếng nước chảy ào ào, xem chừng là sắp rửa xong rồi.

Cô lặng lẽ xoay người, khom lưng đi ra.

Cô đã nói rồi, làm sao lại khéo như vậy, thì ra là cậu, Tống Thần!

Cô giận dữ đi vào thang máy, lấy điện thoại di động ra: "Tống Thần, cậu có thể đi chết được rồi!"

"Cái người bán bạn cầu vinh, hai mặt siêu cấp, lòng dạ hiểm độc, tốn công làm bạn tốt, mình nguyền rủa cậu uống nước bị sặc chết."

Cô mắng to một hơi, đầu kia ngay cả tiếng hít thỏe cũng không nghe thấy.

Qua một lát, chờ cô thở hổn hển, giọng nói y như u hồn lúc này mới truyền tới: "Chị à, em đây bị ép buộc mà thôi."

"Lấy cớ, nguỵ biện!"

"Chị, thật mà. Cô của em ba ngày hai bữa đối với em ân cần dạy bảo, em thật sự là không có biện pháp nào."

"Viện cớ, đây đều là viện cớ, cậu chính là người khuất phục trước cường quyền và lợi ích!"

"Chị à, cô của em đã ra đòn sát thủ, chị có biết là gì không? Em rất bất hạnh không thể chống cự được!"

"Mình lười phải nghe!"

Mặc dù oán giận cự tuyệt, nhưng lỗ tai lại vẫn giương lên.

"Bà nói, nếu mình không hợp tác, bà liền buộc mình lập gia đình. Cậu cũng biết, nếu anh Nghênh Xuân còn chưa có kết hôn thì mình cũng sẽ không chết tâm mà."

"Chỉ vì tình cảm đơn phương của mình mà cậu bán mình đi sao! Thì ra bạn thân đều là như vậy nhỉ Tống Thần!"

Cô liền cúp điện thoại, rồi tắt máy.

Thật ra thì khi Tống Thần nhắc tới anh trai cô thì lửa giận đang bùng lên trong lòng cô đã bị dập tắt rồi.

Vốn là cô cũng không thật tức giận, chỉ cảm thấy có chút phiền muộn.

Dù sao ai cũng không thích người khác can thiệp quá sâu vào cuộc sống của mình, cho dù là những người mà mình thân cận nhất.

Nhưng mà cô lại thật không thích, cái loại soi mói của mọi người khi nhìn vào mình.

Mặc dù cô biết rõ mọi người làm vậy là là vì lão Hoắc, vì cô cùng với anh.

Cô buồn buồn đi ra cửa, phía bên phải vang lên tiếng của lão Hoắc: "Cuối cùng em cũng xuống."

Anh dựa vách tường cúi đầu nhắm mắt, tóc rơi trên trán đã thật dài rồi, tùy ý phủ lên.

Ánh mặt trời bắn thẳng tới đây, chiếu vào trên người anh, tôn lên dáng vẻ hưu nhàn làm anh trẻ ra vài tuổi.

Gần đây cứ ru rú ở trong nhà, sắc mặt của anh cũng hơi trắng một chút, vì vậy đáy mắt xanh đen lại càng rõ ràng hơn.

Tối hôm qua anh ngủ lúc nào?

Khi anh muốn dây dưa lần thứ ba thì cô đã ngủ mê mệt rồi, cho nên cô cũng không biết sau đó anh có trắng đêm chiến đấu hăng hái hay không.

Cô đi về phía trước kéo cánh tay lão Hoắc nói: "Để cho anh chờ lâu rồi, đi thôi, tản bộ đi."

Cô cười rúc vào bên cạnh anh, hơi ngẩng đầu là có thể nhìn thấy gương mặt của anh.

Anh nhíu mày rung động, từ từ mở mắt ra.

Chỉ là ánh mắt của anh lại che phủ một tầng mầy, làm cô không nhìn thấu được.

Thật ra thì cô rất vui khi thấy anh tức giận, lúc anh tức giận mới thể hiện rõ tính tình của mình.

Một khi anh bày vẻ mặt vô cùng bình tĩnh cùng lạnh lùng thì cô liền không thấy lo lắng.

Chỉ là cũng may anh nhìn thấy cô lấy lòng cười, cuối cùng cũng giật giật khóe miệng, sau đó rút tay ra ôm cô đi về phía đường mòn rải đá cuội.

Ánh mặt trời chiếu lên trên người bọn họ, lẳng lặng tựa sát vào nhau... Cảm giác, rất tốt.

Sau này cô mới biết, một đêm kia, đã để lại trong lòng anh một cái hố.

Vừa hỉ lại vừa bi.

Anh đến được với cô, là do sử dụng thủ đoạn không mấy vinh quang.

Anh lợi dụng lúc cô đau lòng, lợi dụng Tống Thần, để cho cô không có đường lui.

Cô nghĩ nếu như mà khi đó cô cũng biết là anh nói cho Tống Thần, thì cô cũng sẽ không trách anh như vậy.

Bởi vì một khi đã quyết định thương anh, cô cũng sẽ không hối hận.

Có lúc cảm tình của con người được sinh ra từ việc lên men, chỉ cần một giây đồng hồ là đủ rồi.

Việc hồi tưởng lại quá khứ đến lúc phải kết thúc rồi, nên trở về với thực tại thôi.

Kể từ hôm cô ở trên xe thổ lộ với lão Hoắc, thì khuôn mặt thối bày ra mỗi ngày khi đưa rước cô trước đây cuối cùng đã thu lại.

Thật ra thì vốn đã đứng trong hàng ngũ già dặn, còn kèm theo cái mặt đen xì thì không phải càng lộ ra vẻ già dặn chứ sao.

Ở nơi này khắp nơi là những người trẻ tuổi, đại thúc như anh muốn hòa đồng cũng thật là khó khăn!

Hôm nay biểu hiện của anh rất tốt, không chỉ có đưa cô đến tận cửa, còn nói sẽ tới đón cô tan việc.

Tống Thần muốn đi nhờ xe, bị lão Hoắc khẩn cấp đuổi ra ngoài.

Cô sờ lên cằm suy tư, lão đầu này muốn làm gì chuyện gì thần bí đây?

Bình thường không phải anh cũng rất hay thuận đường chở cô em họ này đi chung sao?

Có biến, có biến.

Lão Hoắc mua món cay Tứ Xuyên, đều là những thứ mà cô thích ăn.

Cô vén tay áo lên, mãnh liệt ăn một mạch, cay đến nỗi nước mắt nước mũi chảy giàn dụa.

Đúng lúc đo anh liền đưa cho cô cốc trà nóng, cô liền ừng ực tu một hớp.

Nóng trộn lẫn với cay, cảm giác đó cũng thật đủ mất hồn rồi.

Khi nước trà nóng trôi xuống bụng, miệng tạm thời đã có một chút tri giác.

Cô gắp món duy nhất không cay là rau cải xanh xào cho đại thúc rồi nói: "Anh không ăn được cay thì tới quán món cay Tứ Xuyên làm gì."

Mỗi lần đều gọi một nồi lẩu uyên ương, thế nhưng chỉ có một mình chiến đấu.

Đại thúc, anh không cần phải cường thế thể hiện sự cưng chiều của mình đối với em như thế đâu?

Lau đôi môi đỏ mọng đang dẩu lên, dáng vẻ như vậy chính bản thân cô còn thấy ghê tởm.

"Không phải em thích ăn sao, thích thì ăn nhiều một chút, bình thường anh cũng không có nhiều thời gian ở cùng với em."

Lão Hoắc lại gắp đồ ăn vào trong bát của cô, đắp lên thật cao.

Lời nói kia trái lại rất thành thực, đám phỉ nhân bọn họ ăn tiệc còn nhiều hơn ăn cơm nhà, thường đem nàng dâu nhỏ là cô lạnh nhạt bỏ ở nhà.

Vì vậy trong ánh mắt cười ấm áp của anh cô nhanh chóng vung đũa.

Hôm nay cô ăn rất thỏa thuê, xỉa răng vuốt bụng liền trở về phủ.

Xem xong bản tin thời sự, lại xem đến kịch trên truyền hình, xem xong kịch cũng đã mười giờ, thế nên liền tắm rửa sạch sẽ rồi đi ngủ.

Tắm xong nằm ở trên giường, lão Hoắc ôm cô theo đúng quy củ, chỉ trong chốc lát cô liền tiến vào mộng đẹp.

Ngủ thẳng đến nửa đêm nằm mơ thấy mình bị Trinh Tử đuổi giết, cô bị dọa sợ nên tỉnh dậy.

Mặc dù bị cô gái áo trắng tóc dài không thấy được mặt dọa sợ, nhưng cũng không đến mức thái quá.

Quả nhiên khi tỉnh dậy cô vẫn còn đủ bình tĩnh!

Chỉ là một trên đầu đã toát vã mồ hôi hột.

Theo đó cô mới phát giác có cái gì đó không đúng, thế nào mà ngang hông không có bàn tay ôm siết lấy?

Vung tay lên, bên người trống trơn.

Vào lúc đêm khuya yên tĩnh, đại thúc anh đi làm cái gì thế?

Không biết có phải do nguyên cớ bên người không có ai hay không, mà trong lòng lại toát ra lạnh lẽo.

Nhanh chóng liếc nhìn một vòng, theo ánh đèn trên tường nhìn sang, nơi đó có một bóng người.

Cô nhanh chóng từ trên giường ngồi dậy, ra khỏi phòng ngủ chạy thẳng tới ban công.

Ban công đươc bố trí rất đẹp, mà thân thể thon dài tựa trên lan can trông coi cả vùng đất chính là lão Hoắc!

Chỉ là cũng đã hơn nửa đêm, đứng ở trên lầu cao tầng thứ hai mươi ba mà hứng gió đông, đại thúc anh không thấy lạnh sao?

Cô mở cửa ban công ra, gió lạnh lập tức táp vào mặt!

Nhảy mũi liên tiếp, lạnh muốn chết!

Đại thúc cả kinh, xoay người nhìn cô, vội ôm chầm cô vào lòng.

Cô tiến tới bên cạnh anh ngửi ngửi, sau đó liền cau mày: "Sao lại có mùi thuốc lá nồng như vậy."

Cô cúi đầu nhìn nửa điếu thuốc mới vừa bị anh ném đi, đóm lửa trong đêm tối hết sức rõ ràng.

Vòm ngực đang ôm cô toàn một thân khí lạnh: "Buông em ra, người anh như tượng đá vậy, nửa đêm không ngủ được học người ta trầm tư cái gì. . . . . ."

Cô co người lại rụt cổ muốn đẩy anh ra, tay phải nâng lên, xẹt qua giữa không trung, ánh sáng óng ánh phản xạ vào đáy vào mắt của cô.

Cô sững sờ mở to hai mắt, tay phải giống như bị đóng đinh ở giữa không trung.

Trên đầu là đêm đen, trước mặt lại là người đàn ông mình yêu, mà trên tay, là bảo vật mà mọi phụ nữ thích nhất.

"Vừa lòng rồi chứ?"

Lão Hoắc cầm tay phải của cô giơ lên trước mặt.

Kim cương hình lục giác trên đó có nhiều mặt cắt lúc này đang tỏa sáng đến chói mắt.

Nghĩ đến là tối qua thừa dịp cô ngủ sau đó len lén đeo vào, người đàn ông này thật là khó chịu.

"Cố Tích nói phụ nữ thích nhất là nhẫn kim cương, quả nhiên không sai, nhìn em như vậy là đủ biết rồi."

Bởi vì đang ngẩng đầu nên gió lạnh trắng trợn thổi vào trên cổ và lên trên sườn mặt.

Gió mùa đông thật là lạnh.

Nhưng trong tim như được đốt lên một cây đuốc, tia lửa toát ra ủ ấm toàn thân.

Tầm mắt của cô từ chỗ sáng chói kia kéo lên trên, hít hít mũi, lắc lư tay phải: "Cái này bao nhiêu cara?"

Lão Hoắc cắn một cái lên trên đầu ngón tay của cô: "Cô gái này, tên của em chẳng phù hợp chút nào!"

"Cara càng lớn thì càng đại biểu cho tâm ý cầu hôn lớn bằng đó!"

"Khoảng 92 phân, màu nước E, độ sạch VVS1, công cắt VG, chứng thư GIA, nhãn hiệu Chu Sinh Sinh. Anh ủng hộ hàng nội cho nên không có mua cái T gì gì đó."

"92 phân? Đó không phải là 0. 92 Cara hay sao, a a a a a a a, Hoắc Sở Kiệt anh thật là phá gia chi tử mà."

Cô muốn từ trong ngực anh giơ chân lên, chỉ trích hành động đốt tiền này của anh.

Anh liền ôm chặt lấy cô...ngực của cô đoán chừng là bị dồn ép đến biến hình rồi.

Hoắc đại gia vuốt tóc của cô, buông lời nói rất lạnh nhạt lên trên đỉnh đầu.

"Không phải là một năm tiền lương hay sao, không có chuyện gì đâu."

"Bảy vạn?"

Hoắc đại gia rất bình tĩnh sờ sờ cằm, sau đó nắm mặt của cô nói: "Không kém bao nhiêu đâu."

Cô tức giận lay đầu vai, tiết kiệm, đúng là không biết tiết kiệm mà, rồi lại nhìn chiếc nhẫn kim cương ở trên tay.

Mặc dù lòng tham hư vinh của phụ nữ đã được thỏa mãn, nhưng đối với người bình dân như hai bọn họ mà nói thì như vậy cũng là quá đắt rồi.

Mặc dù Hoắc đại gia anh tuy có chút quan chức nhưng cô còn phải tính toán lâu dài.

Cô níu lấy vạt áo của anh đau lòng mà nói: "Hoắc Sở Kiệt anh có biết hay không hiện tại vật giá tăng cao nên chi phí cho sữa bột và bỉm cũng rất nhiều đấy."

Màn đêm dưới gương mặt đen liền dừng lại, trong mắt anh bắn ra ánh sáng chiếu lên trên mặt của cô.

Gió lạnh vẫn thổi, hô hấp của Hoắc đại gia vẫn phả ra như cũ, anh vẫn như cũ nhìn cô.

Chỉ là ánh mắt của anh thay đổi liên tục từ không hiểu, đến nghi ngờ, rồi đến kinh ngạc, đến vui mừng cuối cùnglà sáng rừng rực.

Thật lâu sau, đôi môi đang mím chặt mới chậm chạp mở ra.

Đồng thời bàn tay đặt trên lưng cô di chuyển xuống dưới bụng: "Con của anh không đến nỗi không nuôi nổi."

Sau đó anh cầm lấy tay phải của cô, đưa ngón áp út đặt lên môi của hắn.

Ngón tay của cô cùng chiếc nhẫn kim cương chà xát môi của anh.

"Tác dụng của nó chính là bắt nhốt em lại!"

Người đàn ông này, rốt cuộc cũng cường thế ở bên tai cô mà nói ra mục đích sâu xa của mình.