Cảnh Sát Có Người Yêu

Chương 27



"Mẹ, con đưa chị về." Tần Tiểu Mặc cũng đứng lên, vội vàng nói.

"Ừ, con không nói ta cũng kêu con đi." Bà Tần cười nói.

"Tiểu Tử, vẫn là nên chăm sóc tốt ba của con, con cũng bảo trọng, thân thể là quan trọng, dù sao sự nghiệp cũng đã thành công như vậy, đúng không?"

"Dạ, cảm ơn dì." Diệp Tử có chút xúc động, bà Tần là một trưởng bối tốt, cô rất thích bà Tần.

"Mẹ ngủ đi, tụi con đi đây." Tần Tiểu Mặc khoát tay, khẩn cấp lôi kéo Diệp Tử đi ra ngoài cửa.

Rốt cuộc cũng tới được thế giới riêng của hai người... Tần Tiểu Mặc hưng phấn nói không nên lời.

"Đi nhanh như vậy làm cái gì." Diệp Tử cau mày hỏi.

"A, rất nhanh sao, vậy em chậm một chút." Tần Tiểu Mặc kiềm chế tâm tình hưng phấn, kéo tay Diệp Tử bước chậm lại.

"Chị Diệp, không cần nhanh như vậy đã đi về được không, chúng ta..." Tần Tiểu Mặc vừa định nói "Chúng ta đi dạo công viên đi." Đã bị Diệp Tử cắt ngang.

"Vẫn là quay về khách sạn đi, có chút mệt."

"A." Tần Tiểu Mặc thất vọng.

"Đến chỗ chị đi." Diệp Tử nói.

Tần Tiểu Mặc thiếu chút nữa liền vui vẻ mà reo lên, kéo đôi bàn tay tinh tế của Diệp Tử mà vuốt ve. Diệp Tử cúi đầu nhìn hai bàn tay nắm chặt, đột nhiên cảm thấy không biết làm sao. Thật sự có loại cảm giác tình đầu đầy ngọt ngào.

"Bắt xe đi thôi, khách sạn nào?" Tần Tiểu Mặc hỏi.

"Không cần, có xe."

Diệp Tử xuống máy bay liền kêu tài xế trực tiếp lái đến nhà Tần Tiểu Mặc, sau đó để xe ở đây. Về phần tài xế trở về như thế nào, chuyện đó ai biết được...

"Làm tài xế của chị thật đáng thương." Tần Tiểu Mặc nhìn quanh bên trong chiếc Audi, xem ra vẫn là một cái xe mới.

"Tiền lương cao."

"Biết rồi, em biết hắn tiền lương cao, chính là tiền lương cao tới đâu cũng buồn bực a, chị nhìn đi vốn công việc là lái xe, vậy mà lại đi về nhà nghỉ ngơi." (nói thiệt việc như vậy ta cũng mún làm a)

"Thoải mái."

"Được rồi, không nói lại chị." Tần Tiểu Mặc bĩu môi, Diệp Tử vẫn theo thói quen nói chuyện ngắn gọn có vài từ, nếu cô không thông minh, thật đúng là không dễ nghe hiểu ý tứ của chị Diệp.

"Còn bận rộn không?"

"Còn, hôm nay đội trưởng thả em một ngày nghỉ, mai còn tiếp tục tuần tra ở nhà ga, mấy hôm trước nhận được báo án nói nhà ga mấy ngày nay không yên ổn." Tần Tiểu Mặc chớp mắt. Diệp Tử nhíu mày nói:" Đừng đi, mấy ngày này ở nhà nghỉ ngơi đi."

"Khó mà làm được, em xin đội trưởng đã lâu hắn mới bằng lòng để em cùng đi tuần tra."

"Rất nguy hiểm."

"Không nguy hiểm thì cần cảnh sát tụi em làm gì. Được rồi, em biết chị lo lắng cho em, cũng không có ai muốn bị thương, chúng em có biện pháp đặc biệt bảo toàn chính mình." Tần Tiểu Mặc an ủi.

"Ừ"

"Chị lo lắng." Diệp Tử nghĩ nghĩ, lại bổ sung một câu. Một câu nói đó làm tâm Tần Tiểu Mặc muốn bay lên đám mây. Hôm nay Diệp Tử cho cô thật sự nhiều kinh hỉ.

"Chị Diệp... Em, em thích chị..." Tần Tiểu Mặc vui vẻ liền đem lời chôn giấu thật lâu ở trong lòng nói ra, hoàn toàn không có lo lắng hậu quả.

"Biết."

"Là cái loại này thích." Tần Tiểu Mặc cường điệu.

"Ừ"

"Vậy chị..."

"Tới rồi." Diệp Tử chuyển xe, dừng xe tốc độ rất nhanh, quả thực chính là hành văn liền mạch lưu loát. Tại thời điểm mấu chốt đánh gãy lời Tần Tiểu Mặc, thực hiển nhiên là có mục đích khác. Tần Tiểu Mặc không phải đứa ngốc, cô biết Diệp Tử muốn biểu đạt cái gì. Thất sách, thất sách a... Cô không nên sớm như vậy liền... Thật sự là chưa có kinh nghiệm.

Tần Tiểu Mặc ủ rũ hít một hơi.

"Đi thôi." Diệp Tử chân dài một bước liền xuống khỏi xe.

"Không phải ở khách sạn sao? Như thế nào có phòng ở..."

"Gọi bọn hắn đặt khách sạn cho chị, nhưng khả năng là bọn họ nghĩ chị muốn đến chỗ thường ở." Căn phòng này là lúc cô mang Chung Tiểu Viên về nước ở, lần này trở về vẫn là ở nơi này, Diệp Tử ở trong lòng cảm thán vật giống như người.

"Đồ vật nơi này đầy đủ hết, bọn họ chuẩn bị cho chị?" Tần Tiểu Mặc nhìn đến trong phòng có đầy đủ hết vật phẩm sinh hoạt, cảm thấy người làm công ty cũng không dễ dàng, trừ công tác bình thường ra còn phải kiêm vai trò làm bảo mẫu cho lãnh đạo.

Diệp Tử dừng một chút, vẫn là ừ một tiếng. Mấy đồ dùng này ngày trước đi mua cùng Tiểu Viên, đồ nào cũng vừa vặn mua một đôi, bất quá cô không muốn để cho Tiểu Mặc biết. Thật ra cũng không phải chuyện gì, ai mà không có một quá khứ, nhưng Diệp Tử cảm thấy có chút không được tự nhiên, đại khái sợ Tần Tiểu Mặc không vui.

Tần Tiểu Mặc là cảnh sát, về phương diện này rất có cảnh giác, có năng lực quan sát đặc biệt, cho nên không bao lâu cô cũng liền phát hiện, đồ dùng sinh hoạt đều là một đôi, chẳng lẽ ngoài Diệp Tử còn có người khác ở sao?!

"Đều là một đôi." Tần Tiểu Mặc cau mày nói, giọng điệu có chút nghiêm túc. Ngữ khí này làm Diệp Tử không hiểu sao lại uỷ khuất.

Diệp Tử bị ủy khuất, giọng nói tự nhiên cũng không khá hơn chút nào.

"Vậy thì thế nào?" Lời này thốt ra giống như là đang khiêu khích, hơn nữa lúc nói mặt còn lạnh lùng.

"A, thực xin lỗi, em nhiều chuyện." Tần Tiểu Mặc cúi đầu nói.

"Chị nghỉ ngơi đi, em cũng nên về nhà." Tần Tiểu Mặc chua xót cười cười, quay đầu bước đi. Diệp Tử đứng yên tại chỗ, nhìn bóng dáng Tần Tiểu Mặc rời đi, cắn cắn môi. Bản tính kiêu ngạo không cho phép cô giữ chặt Tần Tiểu Mặc, hơn nữa cũng không cần giải thích rõ ràng với cô ấy, nhưng trong lòng lại bởi vì Tần Tiểu Mặc rời đi mà bất ổn, ruột đều khó chịu quặn lên.

"Chán ghét, vừa mới gặp mặt."

"Tần Tiểu Mặc ngươi ngu ngốc a."

"Còn chưa có theo đuổi được mà."

"Cái này chị Diệp khẳng định tức giận."

"Phải dỗ như thế nào đây."

"Tần Tiểu Mặc, tính kiên nhẫn cùng năng lực phân tích của ngươi đi nơi nào?!" Tần Tiểu Mặc mới ra khỏi căn hộ liền hối hận, cô so đo cái gì chứ, Diệp Tử khẳng định không phải cố ý, giọng điệu của chị Diệp lúc nói chuyện vẫn luôn như vậy, là chính mình vừa rồi sốt ruột, cho nên mới dỗi chạy ra.

Các cô mới ngọt ngào không tới mấy phút đồng hồ, Tần Tiểu Mặc nghĩ đến đây...không được, cô phải quay lại.

Tự hỏi mấy phút sau, Tần Tiểu Mặc liền xoay người chạy trở về.

"Leng keng leng keng."

"Chị Diệp!"

"Leng keng leng keng."

Mở cửa nhìn thấy Tần Tiểu Mặc, Diệp Tử mở to hai mắt, cô ấy không phải đi rồi sao.

"Chị Diệp, em... Thực xin lỗi." Tần Tiểu Mặc bổ nhào vào trong ngực Diệp Tử, ôm hông của cô.

Cái ôm của chị Diệp thật thoải mái... Tinh tế mềm mại, còn có một mùi hương mộc lan thơm ngát.

"Không cần." Diệp Tử giơ tay lên ôm lại Tần Tiểu Mặc, nghẹn nửa ngày mới phun ra hai chữ này.

"Em không cần xin lỗi chị." Sợ cô nghe không hiểu, Diệp Tử lại bổ sung một câu.

Tần Tiểu Mặc không nói gì, lẳng lặng hưởng thụ, hiện tại có thể thiết thực ôm lấy chị Diệp, cảm thụ nhiệt độ cơ thể ôn nhu của chị Diệp, là loại sự tình tốt đẹp cỡ nào a...

P/S: buồn ngủ mà hk dám ngủ sợ thức trễ giờ a, hic hic đành lê lết edit tý