Cảnh Hồn

Chương 38: Án bắt chước giết người liên hoàn ngẫu nhiên (5)



Ngay cả Thái Thành Tể, người thường ngày nói nhiều, lúc này cũng nhíu chặt mày, hoàn toàn nói không được gì để làm dịu không khí lại. Liên tiếp 3 ngày xảu ra 3 đại an làm cho tất cả mọi người đều hoảng hốt, làm cho họ sinh ra cảm giác bất lực khi bị người khác dắt mũi.

“Khụ…” Hạng Dương khẽ ho khan, phá vỡ sự im lặng trong phòng: “Đội trưởng Giang, nên cử ai đến đó?”

Giang Ly nghe xong cũng không đáp lại, chỉ trụ tay trên bàn, thân ảnh cao lớn đứng ở đó suy nghĩ một lúc lâu, sau khoảng 2, 3 phút anh mới khẽ nói: “Đã một đội điều tra từ chi nhánh ngoại thành đến để xử lý hiện trường rồi, chúng ta cứ chờ một chút, Thái Bao, anh đi tìm bản đồ của Thành phố Nam Thành đến đây.”

“À!” Thái Thành Tể chạy nhanh ra ngoài như một làn khói, chốc sau lại như gió quay lại, thở hổn hển đưa bản đồ cho anh.

Tô Ngôn khoanh tay trước ngực có chút hăng hái nhìn Giang Ly mở bản đồ ra trải trên bàn hội nghị, dù sao cô cũng đến đây chưa lâu nên không hiểu rõ mấy vụ trọng án từ những năm trước ở Thành phố Nam Thành lắm. Nhìn tình huống này thì có vẻ như Giang Ly đã nhận ra điều gì đó, nếu thật sự có thể suy đoán ra được quy luật của nghi phạm thì sẽ là tin tức cực kỳ tốt cho cảnh sát, họ thậm chí còn có cơ hội đi trước hắn một bước.

“Hiện trường phát hiện ra vụ đầu tiên của án cầm dao giết người 6. 13 là ở đây.” Giang Ly vừa nói vừa lấy bút đỏ chấm một dấu chấm trên bản đồ: “Vụ án đầu độc ở công ty thực phẩm Chấn Hồng phát sinh ở đây… Tương tự với vụ thuyền đánh cá sáng nay, tôi nhớ 5 năm trước có một vụ án phóng hoả thuyền nuôi cá, lúc ấy có 2 người tử vong, cuối cùng xác nhận hung thủ là một người dân trong thôn báo thù. Địa điểm là đây…”

“Chúng ta xem lại 3 vụ giết người trong 3 ngày nay.” Anh lại dùng bút đánh dấu 3 địa điểm của 3 vụ án mới xảy ra, sau đó đứng dậy: “Mọi người có phát hiện ra quy luật gì không?”

“Vị trí của 3 vụ án mới hoàn toàn giống với 3 vụ án trước đó!” Hạng Dương líu lưỡi, nếu có sai lệch cũng chỉ một chút.

“Năm nay là vụ án cầm dao giết người 6. 13, năm ngoái là vụ án đầu độc ở công ty thực phẩm Chấn Hồng, năm trước là vụ án phóng hoả thuyền cá… Đã có 3 hướng Đông, Tây, Nam, vậy tiếp theo chúng ta phải tìm một vụ đại án ở hướng Bắc xảy ra vào 3 năm trước?” Tô Ngôn sờ cằm phân tích.

Đội chuyên án căn cứ suy đoán này nhanh chóng điều tra những vụ án xảy ra ở phía Bắc Thành phố Nam Thành 3 năm về trước, đúng là không nhiều, án mạng trong khu vực này năm đó chỉ có 3 vụ. Một vụ là cưỡng bức gây chết người, một vụ là giết người cướp của, một vụ khác phát sinh bên trong một công trường, 2 nạn nhân bị cần cẩu treo trên tháp, sáng ngày hôm sao mới phát hiện ra.

“Chính là vụ này! Tôi có ấn tượng!” Hạng Dương vỗ tay: “Hai người nạn nhân là ông chủ đầu tư và chủ thầu của công trình, hung thủ là công nhân dưới trướng họ, vì nợ lương không được giải quyết trong một thời gian dài nên quyết định đem 2 người này cẩu lên tháp, treo cổ sống.”

“Đi kiểm tra xem khu vực phía Bắc có bao nhiêu công trường đang xây dựng đi.” Giang Ly phân phó.

Thái Thành Tể đáp lại rồi vội vàng xoay người đi xử lý, Hạng Dương thì ngửa đầu suy nghĩ: “Anh nói hắn bắt chước những vụ án này, nhưng những người kia đều có lý do riêng để gây án, còn hắn có lý do gì chứ? Báo thù? Hay đơn giản chỉ là trả thù xã hội và thoả mãn ham muốn ích của bản thân? Vậy thì ham muốn ích kỷ của hắn là gì?”

“Thông tin lý lịch của các nạn nhân trong 2 vụ án mới đã được chuyển tới chưa?” Giang Ly hỏi.

Hạng Dương suy sụp chỉ vào một xấp tài liệu lớn nằm trên bàn: “Tới rồi, nhưng thật sự là không có gì giống nhau hết. 1 người chết trong vụ cầm dao giết người, 5 người chết trong vụ đầu độc, tổng cộng 6 người, nếu có thể tôi cũng muốn đào sâu ba thước để tìm cho ra liên hệ giữa bọn họ.”

“… Đợi đã!” Tô Ngôn bỗng nghĩ ra gì đó, bước lên lật xấp tài liệu đó ra: “Về vụ án cầm dao giết người, hôm qua tôi có cùng bác sĩ xác nhận qua, thủ pháp gọn gàng mà sắc bén, con dao cứa thẳng vào động mạch chủ bụng không một chút do dự, chính xác từng ly. Vì hắn đâm 3 người mà chỉ chết 1 nên chúng ta liền vô thức nhận định hắn đang đâm bừa, nhưng có khi nào mục tiêu của vụ án thứ nhất chỉ có người thứ 2 không?”

Cô vừa nói vừa rút lý lịch của người chết ra đặt một bên, sau khi đọc lướt nhanh qua thì lại tiếp lấy tìm kiếm tư liệu của 8 người bị hại trong vụ án đầu độc. Cô đọc rất nhanh, cuối cùng dừng lại ở lý lịch của một người.

Chậm rãi cầm tờ giấy lên, cô như đang lẩm bẩm với chính mình: “Đầu độc vốn có đầy rẫy nhưng rủi ro khó kiểm soát được, vì vậy nghi phạm không thể nào khống chế được hết thảy chi tiết, đề phòng sai lầm?”

“Sai lầm?” Hạng Dương lặp lại, Giang Ly cũng như có điều suy nghĩ.

“Là sai lầm, vì muốn giết chết mục tiêu mình muốn nên hắn đã chọn cách đầu độc trong một phạm vi lớn, nhưng hết lần này đến lần khác đều không như dự liệu, bất cứ lúc nào cũng phát sinh ra những chuyện ngoài ý muốn. Ví dụ như người hắn muốn giết không thích đồ ăn, như vậy lượng độc tố sẽ bị ít đi, hoặc như là người đó chỉ mới ăn được một nửa đã bị công việc làm phiền, đến khi trở lại ăn tiếp thì đã nguội lạnh, không còn ngon nữa…” Tô Ngôn đập xấp giấy lên bàn, “Chúng ta một mực mắc kẹt trong hoàn cảnh sống hiện tại của các nạn nhân này để tìm ra mối liên hệ, nhưng lại bỏ qua hoàn cảnh trước đó của họ.”



Cô rút 2 tờ giấy ra đặt chung với nhau.

Người bị một dao đâm vào động mạch chủ phần bụng mà chết, Viên Khánh Sinh, nam, 30 tuổi, hiện tại là quản lý bất động sản, thu nhập mỗi năm không tệ.

Một trong 3 người còn sống sót trong vụ án đầu độc, Lương Nhiên, nam, 30 tuổi, đang là giám đốc bộ phận tại công ty điện tử Lương Thái, thu nhập cũng có thể chấp nhận được.

Ngón tay mảnh khảnh của Tô Ngôn không ngừng dò xuống, cuối cùng ngừng ở phần quá trình học tập. Trình độ học tập ở đại học, trung học của bọn họ hoàn toàn khác nhau, nhưng ở cột trung học cơ sở lại trùng hợp giống nhau.

Trường Trung học cơ sở số 3 Thành phố Nam Thành.

“Liên hệ với người phụ trách đội điều tra hình sự chi nhánh ngoại thành, yêu cầu họ nhanh chóng xác minh xem 5 nạn nhân trên tàu đánh cá có học trường Trung học cơ sở số 3 thành phố Nam Thành không.” Giang Ly phất tay, Hạng Dương liền vội vàng đi gọi điện.

Anh ta vừa mới đi ra thì Thái Thành Tể trở về đến, thở hổn hển nói: “Đội trưởng Giang, hiện tại các công trường lớn nhỏ ở phía Bắc thành phố tổng cộng ít nhất cũng 15, 16 cái, địa chỉ cụ thể đều ở đây.”

Giang Ly dựa theo địa chỉ để đánh dấu từng công trường lên bản đồ: “Ngay cả khi phạm vi được thu hẹp hết mức có thể thì khó khăn vẫn tương đối lớn, Thái Bao, lát nữa hai chúng ta dẫn người đến xin hợp tác từ văn phòng quận, huyện thuộc khu vực này để tiến hành xem điều tra thực địa, cố gắng hoàn thành việc này trong chiều nay.”

“Được.”

Anh lại nói tiếp: “Hạng Dương, lát nữa anh dẫn người đến hiện trường vụ án ở sông Thành Nguyên, nếu có chuyện gì thì lập tức liên hệ tôi.”

“Được.” Hạng Dương cũng đá.

Chỉ trong 1 giây, toàn bộ đội chuyên án dường như đều ở trong trạng thái vận hành tốc độ cao, Giang Ly quay đầu nhìn nhìn cô gái nhỏ vẫn đang đứng nhìn chằm chằm hai tấm giấy kia bên cạnh bàn hồi nghị, không biết đang suy nghĩ gì, giọng nói cũng dịu dàng hơn: “Tô Ngôn, lát nữa cô cùng với 1 người nữa đến bệnh viện xem tình hình của những người bị hại, có tin tức thì lập tức báo lại.”

“Đã biết, đội trưởng Giang.” Tô Ngôn không hề cảm thấy tủi thân hay nhụt chí vì được giao công việc nhàn hạ này, từ khi còn trong quân đội cô đã phát triển được một tố chất tâm lý rất tốt, cô biết rằng năng lực của một người không có quan hệ gì với vị trí của người đó cả. Chuyện này cũng giống như lúc cô tập luyện ở các khúc cua và đồng nghiệp tập kích ở vị trí C để headshot vậy, lần nào cô cũng giành chiến thắng.

Tất nhiên, dù là trước kia hay bây giờ thì quan trọng nhất vẫn là tinh thần đồng đội, cô vẫn luôn ý thức được điều này.

Ngay lập tức, người đội chuyên án đã ra ngoài hơn một nửa, Tô Ngôn sau khi dọn dẹp sạch sẽ bàn hội nghị mới nghĩ tới sẽ mang Đinh Khải Nhạc cùng đi đến bệnh viện. Đầu tiên là đến phòng bệnh của nạn nhân đầu tiên Tạ Thư Tuệ, cô ấy đã đứng dậy được, sau vài câu hàn huyên thì họ tiến hành hỏi chuyện sâu hơn, nhưng vẫn không thu hoạch được gì. Nhưng lần này đi cũng coi như là có tin tốt, người bị hại thứ 3 đã ra khỏi ICU, ý thức cũng dần dần tỉnh táo lại.

Hai người tạm biệt Tạ Thư Tuệ thì ngay lập tức chạy đến khu phòng bệnh của nạn nhân thứ 3, người đàn ông này gần 40 tuổi, là giám đốc của một công ty cung cấp dịch vụ ăn uống. Vì điều kiện kinh tế tốt nên ông ta đang ở tại khu Chăm sóc đặc biệt ở tầng trên của khoa Nội trú.

Tô Ngôn và Đinh Khải Nhạc lịch sự gõ cửa, sau khi được đối phương cho phép mới mở cửa bước vào. Trong phòng bệnh lúc này có 2 người, 1 người nằm trên giường, người còn lại là một phụ nữ chừng 30 tuổi, diện mạo dịu dàng, đang ngồi bên giường ăn quả táo đã gọt xong.

Sau khi trình thẻ cảnh sát, Tô Ngôn mở miệng: “Chúng tôi rất xin lỗi vì đã quầy rầy, nhưng hy vọng ông Đổng có thể hiểu và hợp tác, như vậy cảnh sát chúng tôi mới có thể sớm bắt được hung thủ về thụ án.”

Đổng Quần nhìn thoáng qua người phụ nữ, đối phương hiểu ý vội nâng đầu giường ông ta lên một chút, sau đó ông ta đáp lại một cách yếu ớt và khó nhọc: “Hai vị cảnh sát xin cứ hỏi.”

Người phụ nữ kia vội vàng nói thêm: “Hai vị cảnh sát xin thứ lỗi, anh ấy hiện tại còn rất yếu, bác sĩ cũng nói không thể quá kích động, mà có người đến thăm cũng không được ở quá lâu, anh ấy cần phải nghỉ ngơi thật đầy đủ. Cho nên… xin hai người hỏi ít một chút.”

Tô Ngôn tỏ ý đã hiểu, sau đó cũng chỉ hỏi thăm một chút xem ông ta có nhớ về tình hình và chi tiết của sự việc ngày hôm đó không.



Đổng Quần nhíu mày, miệng mấp máy, hồi lâu sau mới lắc đầu: “Hắn lúc đó đội mũ và mang khẩu trang, tôi chỉ kịp nhìn thấy người đàn ông cách mình không xa ngã xuống, sau đó hắn liền chạy thẳng đến chỗ tôi. Mọi người xung quanh đều la hét chạy trốn, tôi cũng định chạy… Nhưng 1 giây sau đã cảm thấy bụng mình mát lạnh, đau đớn lan khắp cơ thể…”

“Vậy là ông cũng không thấy rõ mặt của hung thủ.”

“Ừm…” Đổng Quần gật đầu, nhưng bỗng nhớ ra gì đó: “Nhưng hắn có lẽ… không cao bằng tôi, hình như chỉ tới lông mày tôi thôi, có lẽ khoảng 1m75.”

“Là đàn ông sao?”

Đổng Quần cố gắng nhớ lại, sau đó trả lời khẳng định: “Là đàn ông.”

Tô Ngôn và Đinh Khải Nhạc liếc nhau một cái, sau đó lại hỏi vài câu chi tiết hơn về ngoại hình của hắn, nhưng dù đối phương có cố gắng thế nào cũng không nhớ được, cuối cùng còn lộ ra vẻ mệt mỏi.

Trong ánh mắt giận dữ của người phụ nữ kia, hai người Tô Ngôn cuối cùng cảm ơn Đổng Quần đã phối hợp, sau đó đứng dậy đi ra khỏi phòng bệnh.

Trước khi đóng cửa còn có thể nghe được giọng phụ nữ phàn nàn: “Anh để ý đến họ làm gì? Nói nhiều với bọn họ như vậy thì có ích gì? Có bắt được hung thủ hay không em không quan tâm, nhưng anh vất vả lắm mới nhặt lại được cái mạng này, lỡ như hung thủ biết anh giúp cảnh sát phá án, hắn quay lại đâm thêm 1 dao thì phải làm sao? Anh bảo em phải làm sao…”

Cảnh cửa đóng lại chặn kín hết những tiếng nghẹn ngào sau đó.

Đinh Khải Nhạc ngượng ngùng đứng trong hành lang, thấy Tô Ngôn nhìn qua thì vô thức gãi cổ: “Hi… Xem như đã làm việc được một thời gian rồi, tôi thấy mình vẫn không ứng phó được với người nhà, mỗi lần như vậy đều cảm thấy có chút khó xử.” Sau khi nói xong lại tự mình xấu hổ cười cười: “Nạn nhân này cũng không cung cấp được manh mối nào có ích, chúng tôi đã sớm xác định nghi phạm giới tính nam rồi mà.”

“Ngay cả như vậy, chuyến này chúng ta đi cũng không phải là thu về tay không. Con người sẽ tạm thời quên đi một số chi tiết quan trọng khi bị kích thích mạnh hoặc trong tình trạng hoảng loạn tột độ. Việc chúng ta cần làm lúc này là phải thật kiên nhẫn, biết đâu đến lần thứ 2 sẽ có gì đó bất ngờ!” Tô Ngôn nói xong thì liệc nhìn điện thoại, sau đó ngâng đầu lên: “Được rồi, chúng ta đến thăm 3 người sống sót trong vụ ngộ độc đã. Đến chỗ Lương Nhiên trước.”

Đinh Khải Nhạc không phản đối, hai người đi thang máy xuống tầng 3, nghe nói Lương Nhiên lúc thoát khỏi nguy hiểm cũng được chuyển vào phòng riêng, nhưng căn phòng này so với phòng của Đổng Quần ở trên chêch lệch khá nhiều. Lúc họ đến thì bác sĩ và người nhà nạn nhân cũng từ phòng bệnh đi ra, bác sĩ đứng ở cửa ra vào dặn dò: “Tôi đã tiêm thuốc an thần, tối nay bệnh nhân sẽ ngủ ngon thôi. Hiện tại anh ấy cần nghỉ ngơi đầy đủ, lát nữa sẽ có y tá đến thay thuốc cho anh ấy.”

“Vâng, vâng.” Người nhà đáp lại sau đó trở về phòng bệnh.

Tô Ngôn và Đinh Khải Nhạc nhìn nhau, giống như không cần thiết bước tới nữa. Sau khi bác sĩ đi khỏi, Tô Ngôn đi tới nhìn qua ô kính trên cửa phòng bệnh, sau đó duỗi tay chỉ vào phía thang máy. Hai người rón rén đi trong hành lang, chuẩn bị đến thăm hai người sống sót còn lại.

Lúc họ đang đến gần cửa thang máy thì một nam nhân viên y tế đeo khẩu trang, mặc áo khoác trắng đẩy xe đẩy lướt qua họ. Tô Ngôn cũng không để ý, nhanh chóng bước vào thang máy nhấn nút đi xuống, sau đó nhìn chằm chằm vào dãy số đếm tầng.

Bỗng nhiên, đáy mắt cô sáng lên, đôi mắt khẽ mở to.

Trong đầu lóe lên hình ảnh trong video giám sát ở công ty điện tử Lương Thái, tên nhân viên quét dọn đẩy xe đẩy kia. Lúc hắn đẩy chiếc xe quét dọn, ngón trỏ tay trái duỗi ra đặt lên tay cầm xe đẩy.

Mà người họ vừa mới gặp thoáng qua lúc nãy…

“Fuck!” Cô lập tức xoay người, lấy tốc độ nhanh nhất chạy về phòng bệnh của Lương Nhiên. Đáng lẽ cô nên sớm nghĩ ra, nghi phạm nếu có mục tiêu rõ ràng như vậy thì sao có thể từ bỏ ý định sau một lần thất bại được chứ?

Đinh Khải Nhạc ngây ngốc, mặc dù không biết xảy ra chuyện gì nhưng cũng chỉ có thể nhanh chóng đổi theo bóng người mảnh khảnh kia.